Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau, nhìn gương mặt còn đang say ngủ của Sầm Dao, Thương Đình Lập cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cô rồi lập tức đứng dậy.
Sau khi đến công ty, Dư Phi mang hồ sơ đến như mọi ngày.
Thương Đình Lập đè tập hồ sơ lại, tùy tiện nhìn lướt qua rồi dùng giọng nói trầm thấp hỏi: "Chuyện Cố Hi điều tra thế nào rồi"
Trong khoảng thời gian này anh không chỉ phải xử lý chuyện trong công ty, còn thêm chuyện của Bộ Tử Ngang nữa, anh vẫn chưa từng ngừng việc điều tra, Thương Đình Lập thật sự rất tò mò về việc Bộ Tử Ngang có thể giả vai một người khác một cách hoàn hảo, không để lộ chút dấu vết nào ở nhà họ Cố, còn làm cho người nhà họ Cố hoàn toàn không hề nghi ngờ gì cả.
Dù sao dựa theo những gì điều tra được, thật sự có một người tên Cố Hi, mấy năm trước cũng thật sự vào làm ở Thiên Thượng Nhân Gian.
Nhưng dựa theo những gì người khác nhận xét về tỉnh cách của anh trong tài liệu điều tra, anh ta là một người rất kỳ quái, dễ ngượng, khác xa với tính cách tự cao của Bộ Tử Ngang.
Hai người khác xa nhau như thế mà không có ai nghi ngờ, hoặc là đã biết trước, hoặc là bị năm được điểm yếu gì đó nên không dám nói, hoặc là không quan tâm đến.
Dựa theo dáng vẻ hôm đó của ba Cổ, ông ta đúng là không quá hiểu biết tính tình của Cố Hi.
Nhưng vợ ông ta lại chưa chắc.
Dư Phi nghe Chủ tịch nhắc đến chuyện này, cũng hiếm khí nhíu mày lại nói: "Chủ tịch, chuyện này rất khó điều tra được, người theo dõi anh ta đều nói mấy ngày gần đây anh ta đều ở trong nhà của nhà họ Cố, gần như không ra ngoài, người của chúng ta cũng không tra được bất cứ tin tức nào về anh ta cả"
"Vậy sao."
Thương Đình Lập nhíu này, đột nhiên nhớ đến một chuyện Tô Yếm từng nói với anh.
Anh nhất định phải giải quyết chuyện này nhanh lên, nếu không chỉ e là sẽ xảy ra càng nhiều chuyện không thể đoán trước được.
Lúc trước nếu anh ta đã thông báo cho anh biết, vậy chắc chắn đã biết được chuyện gì.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Thương Đình Lập gõ gõ bàn rồi nói: "Cậu cử vài người giỏi che giấu đi theo dõi Tô Yếm, nhớ phải đi theo từ xa thôi, loại người như Tô Yếm rất nhạy cảm, nếu như không cách xa sẽ rất dễ bị phát hiện"
Thật ra chuyện cử người đi theo dõi Tô Yếm, chính Thương Đình Lập cũng không nắm chắc được bao nhiêu, dù sao thân là một người cảnh sát, năng lực phản trinh sát của anh ta cũng rất mạnh.
Nhưng chuyện Bộ Tử Ngang đã lâm vào thế bí, anh chỉ có thể đi đường khác.
"Vâng, Chủ tịch"
Dự Phi gật đầu đồng ý.
Ngày tổ chức tiệc càng lúc càng gần, anh không thể nào đặt tất cả mọi thứ lên người Bộ Tử Ngang được, nhìn đống hồ sơ chất chồng cao ngất kia, thâm thở dài.
Vẫn nên nhanh chóng xử lý xong đống hồ sơ này, sắp xếp ra thời gian rảnh để giúp Dao Dao đi.
Sầm Dao ở nhà bát đầu sắp xếp những loại rượu ngon vừa được chuyển đến ngày hôm nay.
Lầu một của Tĩnh Viên có một căn phòng kín chuyên dùng để chứa rượu, tuy bên trong cũng có rượu nhưng rất ít, phần lớn quầy rượu đều trống rỗng.
Sầm Dao đặt từng chai rượu vừa được chuyển đến lên đó.
Chờ đến khi sắp xếp rượu xong, cô kêu người giúp việc đi đổi hết những khăn trải bàn và thảm vừa mới được chuyển đến.
Chờ đến khi thả lỏng lại, Sầm Dao nằm trên sofa hơi híp mắt lại, mơ mơ màng màng.
Ngay lúc Sầm Dao híp mát sắp ngủ thiếp đi, điện thoại cô đang đặt trên bàn thủy tinh đột nhiên vang lên tiếng chuông quen thuộc.
Cô duỗi tay cầm, số điện thoại lạ, cô nhấn nút nghe máy.
Đầu dây bên kia không có tiếng nói nào, chỉ có thể nghe thấy vài tiếng hít thở phập phồng rất nhỏ.
Sầm Dao nhíu mày, nhìn số điện thoại lạ kia một lúc lâu, hiển thị thông báo cuộc gọi đến là một dãy số điện thoại.
Sầm Dao rất chắc chắn cô đã lưu lại hết số điện thoại của những người cô quen ở Bắc Thành, ngay cả Vân cũng đã báo cho cô số điện thoại vừa mới đổi.
Cứ tưởng là điện thoại làm phiền, lúc định cúp máy, Sầm Dao đột nhiên nhớ đến một người, vội vàng nói với điện thoại: *Oánh Oánh, có phải em không, có phải em gọi điện thoại cho chị không, Oánh Oánh, sao em không nói tiếng nào hết vậy, em có biết là sau khi em đi, chị nhớ em đến mức nào không? Chị định đi tìm em nhưng Đình Lập không cho phép, anh ấy nói bây giờ em không cần chị, em chỉ cần Khương Húc Đông, Oánh Oánh, nếu thật sự là em, em có thể nói một câu không? Coi như là để chị biết em sống có ổn không"
Hơi thở bên đầu dây bên kia lại càng nặng nề hơn, Sầm Dao vừa nghe thấy trong lòng cũng chắc chắn hơn.
Cô cố kìm nén giọng nghẹn ngào lại, nhẹ nhàng nói: "Oánh Oánh, nếu như em không muốn nói chuyện thì gõ lên điện thoại cũng được, ít nhất để chị biết người gọi điện thoại là em"
"Dao Dao, thật xin lỗi"
Người bên kia hình như không đè nén được nữa, giọng nói có chút ngọt ngào thanh nhã run run nói.
Sầm Dao lập tức không thế khống chế được những giọt nước mắt trong mắt tuôn ra ngoài nữa, tuy rằng đã sớm đoán được người gọi điện thoại là Oánh Oánh, nhưng sau khi thật sự nghe thấy giọng của Oánh Oánh, Sầm Dao mới phát hiện ra cô nhớ cô ấy đến cỡ nào.
"Oánh Oánh, không cần phải xin lỗi, chị có thể hiểu được suy nghĩ lúc đó của em, chị không trách em"
Làm bạn thân, sao cô có thể trách cô ấy khi cô ấy đang rơi vào tình huống xấu hổ như vậy chứ.
Đặc biệt là sau khi biết được mối quan hệ giữa Cố Hi và Bộ Tử Ngang, trong lòng Sầm Dao chỉ có tiếng xin lỗi không thể nói nên lời mà thôi, thậm chí lúc đó Sầm Dao còn cảm thấy, có lẽ Bộ Tử Ngang cố ÿ lựa chọn thân phận Cố Hi là vì muốn trả thù cô.
Tuy không biết lúc trước bọn họ từng xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như anh ta vì muốn trả thù cô nên mới phát tiết tất cả lên người Oánh Oánh, Sầm Dao nghĩ cả đời này cô cũng không thể tha thứ cho mình được.
Cho nên sao cô có thể trách Oánh Oánh được chứ.
Cô ấy mới là người vô tội.
Hai người im lặng một lúc lâu, Sầm Dao lên tiếng trước: "Oánh Oánh, bây giờ em đang ở đâu, sống có ổn không? Bé cưng trong bụng có khỏe không? Còn nữa, Khương Húc Đông đã tìm được em chưa? Hai người đang ở chung sao?"
Di động vang lên giọng nói vui vẻ của Khương Oánh Oánh: "Dao Dao, nhiều câu hỏi như thế, chị muốn em làm sao trả lời đây"
Sầm Dao cũng nghẹn họng, biết lúc này cô đã hỏi một tràng quá nhiều chuyện, cười ha ha nói: "Vậy trả lời từng câu một đi"
"Được thôi"
Khương Oánh Oánh đồng ý.
Chắc do lâu lắm rồi không có nghe thấy giọng nói của người đối diện, Khương Oánh Oánh phải bình tĩnh một lúc rồi mới nói: "Dao Dao, bây giờ em đang ở Anh, Dao Dao, chị biết không? Nước Anh đúng là một thành phổ làm người ta thoải mái, có những con người lịch sự, phong cảnh tuyệt đẹp, làm cho người khác có thế dễ dàng thả lỏng tâm trạng đang bị đè nén, mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất lâu, hiếu ra rất nhiều chuyện, có một số việc không thể trốn thoát được, chuyện phải xảy ra thì vẫn cứ xảy ra"
Cô thở dài rồi mới nói tiếp: "Dao Dao, trong bụng em từ đầu đến cuối không hề có đứa bé nào cả, em lại ngốc đến mức bây giờ mới phát hiện ra"
"Cái gì, em không mang thai?"
Sầm Dao nghe vậy thiếu chút nữa đã nhảy bản lên.
Lúc trước Oánh Oánh vội vàng kết hôn chính là vì đứa nhỏ trong bụng, kết quả đứa bé này lại không hề tồn tại, đây là chuyện hoang đường đến cỡ nào chứ.
Bộ Tử Ngang, người này đúng là rất tàn nhẫn.