Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 29
Thương Hựu Nhất cảm thán của một ngày, nói rồi xong đã gọi điện ngay.
Điện thoại vang lên âm thanh tút tút một lúc mới có người nghe máy.
“A lò, xin chào, là ai vậy?”
“Tiểu Dao, là cháu!” Thương Hựu Nhất liền trở nên vui vẻ.
Bên này, sầm Dao đang đứng trong đêm đen, nhìn ra ngoài biển rộng mờ mịt không bến bờ, nghe thấy giọng nói trẻ con vui vẻ, phút chốc, bao nhiêu khổ sở trong lòng đều tan biến đi rất nhiều.
“Làm sao cháu biết số điện thoại của cô?”
“He he! Bà nội cho cháu, bà nội rất lợi hại, thông tin gì của cò cũng có.”
Lợi hại.
Đều đã điều tra hết.
ít nhất biết cô đã kết hôn, sẽ không hiểu lầm chuyện của cô và con trai mình nữa.
“Đã trễ thế này rồi còn gọi cho cô, có chuyện gì sao?”
“Có chuyện mới được gọi điện thoại cho cô sao? Cò đang ở đâu vậy? Đã ăn cơm chưa?” Thương Hựu Nhất hỏi, âm thanh non nớt.
sầm Dao đưa điện thoại ra xa tai một chút, hướng điện thoại về phía biến, sau đó mới đáp lại: “Nghe thấy tiếng sóng biến không? Cô đang ở bờ biến.”
Cậu nhóc lập tức hào hứng: “Cô đến nhà cháu sao?”
Dáng vẻ của Thương Đình Lập giong như đang nghiêm túc đọc sách, nhưng nghe thấy lời này của con trai, ngẩng đầu, lấy điện thoại đi.
Lúc Thương Hựu Nhất nhíu mày, anh đã bật loa ngoài rồi đế điện thoại lên bàn.
Sau đó, trong điện thoại truyền ra giọng nói phụ nữ dễ nghe: “Cô
không đến nhà cháu, nhưng cũng đang ở khu Bán Sơn. vốn muốn đi hóng gió biến, kết quã nửa đường xe lại hết xăng, đang ở bên đường chờ bạn cô đến đón cô.”
Thương Đình Lập nhíu mày.
Thương Hựu Nhất cũng nhăn cặp mày nhỏ: “Tiểu Dao, cô đến nhà cháu đi, bây giờ cháu và ba đi đón cô! Thầy giáo nói rồi, bên ngoài có rất nhiều người xấu, con gái không nên ở ngoài một mình vào buổi tối.”
Sầm Dao cười.
Nụ cười từ tận đáy lòng.
Cảm giác được người khác quan tâm, thì ra lại tốt như vậy. Đã vậy đối phương chỉ mới là một đứa trẻ.
“Yên tâm đi, Tiếu Dao không sợ.
Lại nói, cô cũng không thế đến nhà cháu.”
“Tại sao chứ? Cô đã đến nhà cháu rồi mà.”
“Không tại sao cả. Không thế đến chính là không thể đến.” sầm Dao không biết giải thích cho cậu nhóc thế nào cái gọi thân phận không thích hợp.
Cậu nhóc buồn bã ngước nhìn người đàn ông bên cạnh mình: “Tiểu Dao, cô là vì ba cháu nên mới không đến đúng không. Cô không thích ba cháu đến vậy sao?”
Lý do này có lẽ dễ hiểu với trẻ con? Cho nên, sầm Dao liền đáp: “Cứ cho là vậy đi.”
Cậu nhóc liền thở dài: “Ba à, xem ra Tiểu Dao thật sự rất không thích ba.”
Bên này sầm Dao giật mình.
“Ba cháu cũng ở đó?”
“Cúp đây.” Lần này đáp lại cỏ chỉ có hai chữ.
Giọng nói đàn ông lạnh nhạt.
Không đợi Sầm Dao bình tĩnh lại, điện thoại liền “cạch” một tiếng cúp máy. Ngay sau đó, chỉ còn tiếng “bíp bíp bíp” truyền ra từ điện thoại.
Lần này chuyện hẹn anh ta ăn cơm coi như xong rồi! Sầm Dao có chút ảo não.
“Ba, ba đừng tức giận, là Tiếu Dao không hiểu chuyện.” Thương Đình Lập bước ra ngoài, chân đã bị cậu nhóc ôm lại.
“Quay lại làm bài tập của con đi.”
“Ba đi đón Tiểu Dao đi! Được không? Một mình Tiểu Dao ở bên ngoài không an toàn.” Cậu nhóc cầu xin.
“Không đón.”
“Không thể thương lượng.” Giọng điệu của anh rất quả quyết.
Thương Hựu Nhất bực dọc ngồi xuống đất.
Người nào đó vốn lười để ý nhóc, đấy cửa phòng sách đi thẳng.
Không đợi Thương Hựu Nhất từ dưới đất đứng dậy đuổi theo, cửa phòng sách đã bị khóa lại rồi.
Người cha vô tình! Chẳng trách Tiểu Dao không thích ba!
Trong phòng sách.
Thương Đình Lập đứng bên cửa sổ, nhìn về phía xa.
Lấy điện thoại ra, bấm số gọi đi.
“Lão Phó, lái xe đi. Trên đường, gặp được cô Sầm mà chú đã thấy qua ở chỗ tói, hỏi cô ấy muốn đi đâu, đưa cô ấy đi.” Thương Đình Lập nghĩ một lát, đành nói: “Không cần nói là ý của tôi.
Thương Đình Lập đứng ở phòng sách xem tài liệu.
Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
Từ lúc gọi điện thoại, đã gần một giờ đông hồ rồi.
Anh lại nhìn điện thoại.
Bỗng nhiên, điện thoại reo lên.
Anh bắt máy.
“Cậu chủ, cô Sầm đã về nhà an toàn rồi.”
“ừm. Vất vả rồi.” “Là chuyện nên làm. Nhưng mà, hỏm nay tâm trạng của cô Sầm hình như không được tốt, nếu như không nhìn nhầm thì hình như cò ấy bị ai đó tát. Mặt in rõ dấu năm ngón tay.”
Thương Đình Lập trầm mặc rất lâu: “Tôi biết rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Cô gái ngốc này, bình thường xem ra rất mạnh mẽ, nhưng kỳ thực chỉ là cô ngốc không biết tự chăm sóc bản thân, còn dễ bị người khác bất nạt.
Tối đó.
Sầm Dao thu dọn hành lý, dọn đến công ty, bắt đầu lên mạng tìm phòng trọ.
Ngày hòm sau.
Lê Thanh đến phòng làm việc nhìn thấy vết thương trên mặt cò, thở dài, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Chỉ đưa đồ cho cò: “Giám đốc Sầm, chuyển phát nhanh của cô.”
Là một phong bì rất nhỏ.
Sầm Dao mở nó ra, bên trong rơi ra một lọ thuốc mỡ.
Lê Thanh nhặt lên cho cô, Sầm Dao nhìn kỹ liền ngẩn người. Đáy là loại thuốc tan bầm tiêu sưng, mặt cô cũng đang dùng.
Nhưng mà là ai gửi đến?
Tối qua ở đó chỉ có mấy người, nhưng mà bọn họ đều không có khả năng. Nghĩ kỹ lại, Du Mộng Nhị và Bộ Hoan Nhan đều mong cô bị thương không khỏi, còn chủ tịch hội đồng quản trị…
Ồng không cần phải dùng đến cách này.
“Có ký tên người gửi không?” Sầm Dao hỏi.
“Không có. Đến điện thoại cũng không gọi. chỉ biết là chuyển phát nhanh cùng thành phố.” Lê Thanh đáp, lại nói: “Giám đốc sầm, chắc không phải là chủ tịch Bộ gửi chứ?”
Nghĩ đến người đàn ông đó, chán mày Sầm Dao cau lại.
Nhưng mà, không có khả năng là anh ta!
Trong đầu đột nhiên nảy ra một hình bóng. Nghĩ tới đến người đó, cỏ cũng tự mình kinh ngạc.
Nghĩ linh tinh gì chứ?
Sao lại đột nhiên cảm thấy có khả năng là Thương Đình Lập gửi?
Anh ta luôn bận việc lớn, làm gì có tâm tình làm mấy chuyện vô vị này? Cho dù có tâm tình, thì cũng không dành cho cô.”
“Làm ra vẻ thần bí.” sầm Dao lấm bấm, rồi mở ngăn kéo ném lọ thuốc vào, không nghĩ nhiều nữa.
Buổi chiều, sau khi họp xong, trong phòng hội nghị đụng mặt Bộ Tử Ngang. Sầm Dao chỉ đơn giản không nhìn anh ta, nhưng mà, khi đi qua nhau, lại đột nhiên bị anh ta giữ lại.
“Buông tay.” Sầm Dao hạ giọng, ngẩng đầu nhìn mấy người đồng nghiệp đang đi ra.
Bộ Tử Ngang cũng không biết bản thân vì sao lại muốn cản cô, chỉ là, lúc nhìn thấy vết thương trên mặt cô, trong lòng lại nổi lên chút trắc ẩn.
Làn da cô rất trắng.
Dấu ấn bị tát in trên mặt, nhìn đến khiến người ta đau lòng. Cái tát này của mẹ anh ta, không hề nhẹ hơn cái tát lúc anh ta giận dữ lần trước.
“Đã thoa thuốc chưa?” Anh ta không tự nhiên hỏi, chỉ có mấy từ, nói ra lại rất cứng nhắc.
Sầm Dao ngẩng đầu nhìn anh ta.
Thuốc đó thật sự là của Bộ Tử Ngang đưa.
Trước đó cò cho rằng thuốc mỡ có liên hệ với Thương Đình Lập, cũng thật là có chút buồn cười.
sầm Dao rút tay khỏi tay anh ta, không tình nguyện tiếp nhận sự quan tâm của anh ta: “Tôi tự mua thuốc được.”
Mấy chữ này, lạnh lùng vô cùng, khiến cho lòng quan tâm của Bộ Tử Ngang trở nên thật nực cười.