Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi lò nướng phát ra tiếng "ting" báo hiệu đã đến giờ, Phương Thời Ân vừa mở lò ra đã ngửi thấy mùi bánh mì bơ thơm lừng.
Trong lớp học thực hành làm bánh, cậu đã làm đi làm lại món bánh này hơn ba lần, lần này cuối cùng cũng không phụ lòng người mà. Cậu hít một hơi thật sâu mùi thơm của bánh mì vừa ra lò, cúi đầu nhìn những chiếc bánh mì xiêu vẹo, lúc cho vào còn có thể nhận ra hình dạng nhưng khi lấy ra thì trông giống như bị dập vài cái, chỉ có điều là ngửi vẫn rất hấp dẫn.
Cậu đeo găng tay lấy bánh mì ra khỏi khay nướng, đặt vào đĩa rồi mang lên bàn ăn.
Cậu nướng hai chiếc bánh mì, một cái lớn một cái nhỏ, cái nhỏ là do còn bột thừa không dùng đến mà vứt đi thì quá lãng phí.
Cậu đặt cái nhỏ vào đĩa trước mặt Tô Chấp Duật.
Phương Thời Ân xé một miếng bánh mì mình vừa nướng để nếm thử, tự cảm thấy mùi vị không thua kém gì bánh mì ở các cửa hàng bánh ngọt bên ngoài, mặc dù tự tin như vậy nhưng theo cậu thì món này không hợp với khẩu vị thích ngọt thích chua của Tô Chấp Duật.
Cậu nói sở thích ăn uống của hắn như thế không phải là không có căn cứ đâu, bằng chứng là những chiếc bánh quy nướng bị cháy mà cậu mang về trước đây, quay qua quay lại mấy hôm đã bị hắn ăn hết sạch.
"Chắc anh sẽ thấy hơi nhạt." Phương Thời Ân đặt chiếc bánh nhỏ vào một cái đĩa đưa cho Tô Chấp Duật, bất lực nhún vai: "Nhưng nếu cứ làm theo khẩu vị của anh, em sẽ chẳng bao giờ tiến bộ được."
Hắn không hiểu cậu đang nói những lời vô nghĩa gì nữa, nhìn chiếc bánh mì bơ đang nằm trước mặt mình, thận trọng cắn một miếng nhỏ phát hiện ra mùi vị thực sự có thể nuốt được, hình như Phương Thời Ân cuối cùng cũng giác ngộ được chân lý nên lần này rất có khả năng sẽ vượt qua được bài thi cuối kỳ.
Hắn không muốn nói lời đả kích cậu, cũng không muốn nói những lời khen ngợi dối lòng và không hợp với thân phận. Lần này hắn biến thành một vị giám khảo cao thâm khó đoán và ít nói, nói một cách bảo thủ: "Nếu chú ý đến hình dáng hơn, anh nghĩ sẽ còn tốt hơn nữa."
Phương Thời Ân cắn hết một nửa chiếc bánh mì trong tay, miệng vẫn còn đang nhồi đầy bánh mì, nghe thấy lời của hắn bèn trả lời: "Về hình dáng thì không cần lo, đến lúc đó trường sẽ cho khuôn mẫu."
Đến ngày thi cuối kỳ, Tô Chấp Duật thấy rõ Phương Thời Ân rất căng thẳng, đêm hôm trước còn bồn chồn đến nỗi ngủ không được ngon.
Nhưng khi kỳ thi kết thúc, hắn đi đón cậu thấy cậu đeo ba lô đi ra khỏi cổng trường. Trên mặt cậu thoáng hiện lên niềm vui sướng, lúc lên xe còn hiếm hoi ngồi vào ghế phụ nói chuyện với hắn, có thể thấy được là tâm trạng rất tốt.
"Hôm nay đúng giờ đấy."
Phương Thời Ân ngồi vào xe, còn không kịp về nhà đã vội vã cởi ba lô lấy ra một chiếc bánh mì đựng trong bịch nhựa, nói: "Lần này em được tám mươi điểm, không phải đạt thôi đâu, được loại khá luôn."
Vẻ mặt Tô Chấp Duật có một sự thay đổi rất tinh tế, khó có thể tưởng tượng được Phương Thời Ân thực sự quan tâm đến chuyện này. Hắn cố gắng điều chỉnh cảm xúc, dùng giọng điệu chân thành và thật lòng nói với cậu: "Chúc mừng."
Cậu lại nói: "Mấy cái khác bị các bạn cùng lớp chia nhau ăn hết rồi, em để lại một cái cho anh."
Hắn cúi đầu thấy đôi mắt mèo màu hổ phách xinh đẹp của cậu đang nhìn mình, bàn tay đưa ra đang cầm một chiếc bánh mì gấu phết bơ mật ong bọc kín trong bịch.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, báo hiệu kỳ nghỉ đông của Phương Thời Ân cũng sắp đến.
Sau khi kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu, Tô Chấp Duật lại đưa cậu đến trung tâm tư vấn tâm lý tư nhân, dưới sự hướng dẫn của bác sĩ đã giảm bớt một số loại thuốc.
Dù Phương Thời Ân đang dần hồi phục, nhưng nếu nói căn bệnh này sẽ được chữa khỏi hoàn toàn bằng thuốc đúng là ảo tưởng, nên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để cùng cậu điều trị từ từ.
Bây giờ cậu đã có thể tự đi học, mặc dù nếu không có người quen đi cùng cũng không dám đến những nơi đông người, nhưng đến những nơi quen thuộc như khu chung cư và trường học cậu vẫn cảm thấy thoải mái. Thậm chí trong tháng này còn phá vỡ tình trạng lâu nay không giao tiếp với các bạn học khác, chia sẻ bánh mì cũng có thể coi là một tiến bộ lớn.
Tô Chấp Duật biết cậu có năng lực hạn chế lại còn bị bệnh, chưa bao giờ mơ tưởng cậu trở thành một thiên tài làm bánh của trường, không mong đợi cậu đứng đầu chỉ mong cậu đừng xếp cuối.
Không phải đến lúc này mà hắn vẫn còn yêu cầu cậu có thành tích học tập tốt, hắn biết Phương Thời Ân ngoài mạnh trong yếu dù ngoài mặt cứ kêu la um sùm nhưng thực ra có một trái tim rất tự ti và yếu đuối. Nếu trở thành người đứng cuối cậu sẽ cảm thấy buồn bã vì ánh mắt của các bạn học và lời phê bình của giảng viên, điều này sẽ ảnh hưởng rất xấu đến tâm lý của cậu.
Tô Chấp Duật luôn luôn nghiêm khắc không ngừng nới lỏng yêu cầu đối với Phương Thời Ân, hắn biết suốt cuộc đời này cậu có lẽ sẽ không thể trở thành một con người xuất sắc, nên lùi lại rất nhiều bước chỉ hy vọng sau này cậu sẽ được dán nhãn "đủ tiêu chuẩn". Không phải là một người ưu tú đóng góp cho nền kinh tế thành phố, ít nhất cũng đừng làm rác thải có hại, có thể làm một viên sỏi bên đường hay một bông hoa dại trong khe hở, vô dụng hay vô hại cũng tốt.
Sau khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, mọi người trong gia đình chưa nghỉ nên Lục Tiêu cũng tự tìm một công việc làm thêm ở Yến Đường, chuẩn bị kiếm chút tiền tiêu vặt để mua quà Tết cho ba mẹ và chị gái.
Đến ngày nghỉ thứ ba, Phương Thời Ân xin phép hắn muốn mời Lục Tiêu đến nhà chơi.
Tô Chấp Duật thực ra là người có ý thức lãnh thổ rất mạnh, bình thường không kết giao nhiều bạn bè, cũng tự cho rằng mình không cần bạn nên danh sách bạn bè chỉ lưu lại những người có quan hệ kinh doanh.
Nhưng hắn thấy kỳ nghỉ của cậu còn rất dài, những khi hắn không có ở nhà cuộc sống của cậu lại rất trống rỗng và vô vị, nếu không có gì làm chắc sẽ suy nghĩ lung tung nữa.
Khi ánh mắt của Phương Thời Ân dần chuyển từ mong đợi sang thấp thỏm rồi cầu xin, cuối cùng hắn vẫn không nói rõ mình có đồng ý hay không mà chỉ nói: "Không được để cậu ta vào phòng ngủ chính, phòng làm việc của anh càng không được."
Cậu nghĩ thầm, vào phòng làm việc của anh làm gì, chẳng lẽ hai đứa học kém như vào phòng làm việc để trộm sách à.
Trong lòng cậu đều chê hắn hẹp hòi, nhưng trên mặt vẫn làm bộ biết ơn khôn xiết.
Vì Lục Tiêu thường xuyên đến nhà chơi, máy chơi game của Phương Thời Ân lại được khởi động.
Trong nhà được bật máy sưởi ấm áp, hai người ở trong phòng của Bong Bóng dùng máy chiếu kết nối với máy chơi game, chơi game trên màn hình lớn đến nỗi mồ hôi nhễ nhại. Lúc này trò chơi vào màn chơi mới, Phương Thời Ân bấm nút tạm dừng rồi nhìn Lục Tiêu đang mặc một chiếc áo phông mỏng, trên trán còn đổ mồ hôi, nói: "Nghỉ một chút đi, xem phim không?"
Cậu ấy không có ý kiến gì, trả lời: "Cũng được."
Phương Thời Ân tùy ý tìm một bộ phim hài có điểm cao trong danh sách đề xuất, sau khi nhấn phát mới đứng dậy khỏi thảm đi đến bên cạnh bếp, mở tủ lạnh lấy ra hai chai nước ngọt.
"Cho này." Cậu trở lại phòng, đưa cho Lục Tiêu một chai, rồi ngồi xếp bằng trở lại chỗ.
Lục Tiêu cầm chai nước ngọt từ tay Phương Thời Ân, nhìn cậu nói: "Cảm ơn." khóe miệng đột ngột cứng lại, ánh mắt vô tình lướt qua cổ áo của cậu.
Cậu ấy nhìn thấy một số dấu hôn, có chỗ còn đỏ cả mảng.
Ánh mắt dần trở nên mơ hồ và khó hiểu, Lục Tiêu thực sự chưa kịp suy nghĩ nhiều đã đưa tay lên chỉ vào xương quai xanh của Phương Thời Ân, hỏi: "Sao trên người cậu có vết răng thế?"
Phương Thời Ân không cười nữa, trái tim bắt đầu đập nhanh thình thịch, mức độ căng thẳng còn cao hơn nhiều so với lần đầu tiên đi máy bay hay bị ông chủ Lưu đuổi bắt.
Đầu óc của cậu trống rỗng ngây ngốc nhìn Lục Tiêu, trong một khoảnh khắc hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, không biết phải nói gì và phải giải thích thế nào. Vị trí này một người bình thường có thể tự cắn vào xương quai xanh được không, nói là Bong Bóng cắn có vẻ thực tế không, chỉ có vết răng thôi hay Lục Tiêu đã nhìn thấy những dấu vết khác nữa.
Dù Lục Tiêu có đầu óc có vô tư đến đâu cũng không thể không biết gì, dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành đã xem qua một vài bộ phim người lớn, khi thấy vẻ mặt của Phương Thời Ân như bị sét đánh, cậu ấy lập tức nhận ra điều gì đó. Trong nháy mắt mặt đỏ bừng không kém Phương Thời Ân là bao, lắp bắp: "Tôi… Tôi không có, tôi không có ý gì đâu, tôi vừa rồi không suy nghĩ mà buộc miệng nói thôi, xin lỗi, không ngờ những gì cậu nói trước đây là thật, còn tưởng cậu cố tình khoác lác đấy."
Phương Thời Ân quyết tâm, cắn chặt răng nói: "Đúng rồi, tôi, tôi thực ra, ôi trời, anh trai thực ra không phải anh ruột."
"Cái gì?" Lục Tiêu bị câu nói này làm cho hơi bối rối.
Phương Thời Ân nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng nói với giọng điệu tự tin hơn: "Tức là tôi đã kết hôn với anh ấy rồi, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp. Tôi không phải là, không phải là loại người làm chuyện mờ ám, không có đạo đức."
Lục Tiêu mở to mắt không thể tin được, bộ phim đang chiếu đến đoạn cao trào cũng không khiến cậu ấy cảm thấy chút hấp dẫn nào, nói: "Cái gì! Cậu nhỏ như vậy mà đã kết hôn rồi!?"
Có lẽ vì là em út trong gia đình, cộng thêm việc chưa ra khỏi trường nên vẫn cho rằng mình còn là học sinh, Lục Tiêu nhìn thấy khuôn mặt trẻ con của Phương Thời Ân lại càng kinh ngạc hơn.
"Thực ra cũng không nhỏ lắm." Phương Thời Ân ra vẻ thoải mái nở một nụ cười, nhưng sắc mặt lại trắng bệch.
Ánh sáng mờ tối khiến Lục Tiêu không nhìn rõ mặt cậu, chỉ nghe thấy giọng nói của cậu có chút không tự nhiên nên cũng không vô thức lẩm bẩm: "Quái lạ, tôi cứ nói là có gì đó không đúng, lần ăn cơm trước tôi đã cảm thấy bầu không khí giữa hai người các cậu rất kỳ lạ…"
"Không ngờ chuyện như vậy mà cậu lại giấu tôi cả một học kỳ mới nói, còn coi là anh em không nữa." Lục Tiêu dùng khuỷu tay chọc vào vai Phương Thời Ân: "Chúng ta đâu phải là người cổ hủ nữa, thật là! Đúng rồi, tại sao hai người lại kết hôn sớm quá vậy?"
Lục Tiêu vốn định xoa dịu bầu không khí, vì cảm thấy Phương Thời Ân có chút căng thẳng nên cố tỏ ra thoải mái, bày tỏ rất muốn nghe ngọn ngành câu chuyện của hai người.
Phương Thời Ân cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ rung động, trả lời lấp lửng: "Anh ấy cầu hôn nên tôi đồng ý thôi."
"Cái gì gọi là anh ấy cầu hôn thì cậu đồng ý?"
Lục Tiêu đột nhiên nhớ lại lần mình bỏ máy chơi game bỏ vào cặp của Phương Thời Ân, làm hại cậu bị Tô Chấp Duật hiểu lầm rồi bị bắt phải về trường, lần đó mặt cậu tái nhợt và bàn tay sưng đỏ cả một tuần mới hết.
Lúc đó Lục Tiêu thực sự tưởng Tô Chấp Duật là anh trai của cậu, cho dù có hiểu lầm cậu mà đánh cậu cũng vì là anh trai dạy bảo em trai nên cũng có thể hiểu được phần nào, nhưng lúc này suy nghĩ kỹ lại thì mọi thứ lại hoàn toàn khác.
Ánh mắt của Lục Tiêu nhìn Phương Thời Ân dần trở nên phức tạp hơn, hỏi: "Cậu có thích anh ấy không?"
Phương Thời Ân như bị hỏi một câu hỏi vừa xa lạ vừa kỳ lạ, gật đầu rồi lại lắc đầu, cuối cùng nhíu mày thở dài nói: "Không biết."
"Nhưng điều đó không quan trọng."
Lục Tiêu nhanh chóng nói: "Sao lại không quan trọng được! Đây là chuyện hôn nhân đấy, nếu sống chung một đời với người mình không thích sẽ đau khổ biết bao."
Lục Tiêu vẫn còn là một cậu trai chưa trải đời nên luôn có những ảo tưởng thuần khiết đối với tình yêu, cậu ấy không hiểu những người như Phương Thời Ân đã trưởng thành trong môi trường như thế nào, lúc nào cũng nghĩ phải có tình yêu mới có tình dục rồi mới đến hôn nhân, nhưng đối với cậu thì tất cả những điều này đều rất vô nghĩa.
Cảm giác không thoải mái lại ùa về, có lẽ những người bình thường như Lục Tiêu sẽ bắt đầu từ việc yêu đương, sau đó dần có tình cảm sâu đậm rồi mới nghiêm túc tiến đến hôn nhân.
Còn câu chuyện của cậu và Tô Chấp Duật bắt đầu từ mối quan hệ mua bán, lời cầu hôn cũng không liên quan gì đến tình yêu. Trước khi kết hôn, thậm chí cả sau khi kết hôn mỗi một bước đi đều rất khó để nhớ lại kỹ càng, dường như mỗi bước đi đều trải qua rất chật vật.
"Cũng ổn, quen rồi thì ổn thôi." Cũng giống như lúc đầu cậu không quen làm chuyện đó với Tô Chấp Duật, làm nhiều lần rồi cũng quen, trước đây mới kết hôn bị dạy dỗ rất thảm, nhưng sau này rút kinh nghiệm không chọc tức hắn nên bây giờ cũng ít bị mắng hơn.
"Anh ấy không tốt với cậu à?"
"Cũng không tính là không tốt, cũng không tính là tốt lắm." Cuối cùng Phương Thời Ân cũng chỉ đưa ra được một câu trả lời mơ hồ như vậy.
"Vậy tại sao cậu còn ở bên anh ấy?"
Bộ phim đã chiếu đến cảnh nam nữ chính gặp nhau, âm nhạc lãng mạn vang lên, màn hình đột nhiên tối sầm lại khiến vẻ mặt của Phương Thời Ân cũng chìm vào bóng tối.
Tô Chấp Duật đứng ở cửa, nghe thấy Phương Thời Ân sau khi nghe câu hỏi này đã im lặng rất lâu, cuối cùng cậu dùng giọng nói vừa buồn vừa nhẹ nhàng trả lời Lục Tiêu: "Nhưng anh ấy là người mà chị gái để lại cho tôi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");