Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Lừa Nhau - Lãnh Sơn Tựu Mộc
  3. Chương 54
Trước /69 Sau

Lừa Nhau - Lãnh Sơn Tựu Mộc

Chương 54

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm đó, không biết đã đến mấy giờ sáng.

Tô Chấp Duật có lẽ đã có một giấc ngủ rất nông, hoặc vốn dĩ chưa từng chìm vào giấc ngủ. Hắn nghe thấy những tiếng nấc nghẹn nhỏ nhoi ở bên cạnh vẫn chưa bao giờ dừng lại.

Phương Thời Ân đang khóc nhưng lần này lại khác, trước đây cậu luôn cố ý khóc rất thảm thiết để khiến hắn thương hại và nhượng bộ. Nhưng lần này cậu khóc lặng lẽ như vậy lại không đòi hỏi bất cứ thứ gì, có lẽ là đã thật sự bị tổn thương.

Tô Chấp Duật rất muốn bỏ mặc cậu, nhưng cậu khóc hiển nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn.

Hắn đưa tay lên chạm vào điện thoại, nhìn thấy đã là ba giờ rưỡi sáng. Người gì mà khóc lâu như vậy được, hắn không biết nếu cứ như thế cậu có khóc khô hết nước trong người luôn hay không.

"Bộp" một tiếng, người đàn ông ngồi bật dậy trong bóng tối giơ tay bật đèn ngủ lên.

Sắc mặt của hắn không được tốt lắm, như đang rất bực bội lại giống như đang cố gắng kìm nén một cảm xúc nào đó. Hắn nói với người vẫn đang co ro trong chăn khóc thút thít: "Quậy xong chưa!?"

Nghe thấy tiếng động khiến Phương Thời Ân sợ đến mức cơ thể run lên, đôi mắt đã sắp sưng đến không thể mở ra nổi. Cậu nhìn thấy Tô Chấp Duật hình như vẫn không cảm thấy hối lỗi chút nào, khóc lóc nói: "Chia tay đi!"

Dường như chỉ cần đối xử với cậu tốt một chút là cậu sẽ quên mất vị trí của mình, vênh váo cái đuôi lên tận trời còn làm những chuyện ngu ngốc khiến bản thân suýt rơi vào nguy hiểm.

Tô Chấp Duật như nghe thấy một câu nói đùa, "Chia tay?" Hắn tưởng mình đã nghe nhầm, không biết cậu đang nói những lời ngớ ngẩn gì, bọn họ có yêu nhau đâu mà đòi chia tay. Hình như vì thời gian đã trôi qua quá lâu, mới khiến cho trí nhớ kém cỏi của Phương Thời Ân quên mất sau khi rời khỏi hắn sẽ phải sống thế nào.

Cậu chắc đã bị ấm đầu, hắn làm ngơ câu nói chẳng có chút trọng lượng đó lại hỏi: "Em có gì mà oan ức? Tối nay em đi đâu, chơi đến mấy giờ mới về nhà, anh không nên tức giận sao?"

Phương Thời Ân biết mình đã về quá muộn, nhưng cậu cũng đâu biết hắn sẽ về sớm như vậy: "Em chỉ đi chơi với Lục Tiêu thôi, cho dù có về muộn thì anh dựa vào đâu mà đối xử với em như vậy?"

Tô Chấp Duật lạnh lùng nhìn cậu không biết hối cải mà vẫn ở đây cãi lý, không tiếp tục chất vấn vô ích nữa chỉ đơn giản trần thuật lại một sự thật: "Lục Tiêu chỉ biết dạy hư em."

Hắn nói như vậy đã rất kiêng dè vì biết Lục Tiêu có ý nghĩa rất đặc biệt trong thế giới của cậu, bởi vì cậu không đủ mạnh mẽ, không giống hắn không có bạn bè vẫn có thể sống tốt.

Nhưng Phương Thời Ân đã có quá nhiều khuyết điểm rồi, không đủ kiên cường và rất yếu đuối chỉ là một trong số đó.

Hắn không bắt cậu đuổi Lục Tiêu ra khỏi cuộc sống của mình, không phải vì thấy Lục Tiêu tốt đẹp mà đơn giản là vì mức độ nguy hiểm mà đối phương mang lại bị hắn đánh giá là quá thấp.

"Lục Tiêu dạy hư em thế nào chứ? Anh dựa vào đâu mà nói vậy!"

Phương Thời Ân không ngờ Tô Chấp Duật sau khi công kích mình xong còn công kích cả người bạn ít ỏi của mình, giọng nói khàn khàn hét vào mặt hắn: "Là anh tự hứa sẽ đưa em đi du lịch, chính anh tự thất hứa! Em có lỗi gì? Anh chỉ quan tâm đến bản thân mình thôi! Anh chỉ quan tâm đến công việc của anh! Anh căn bản không hề nghĩ đến em, vì anh không có ở đây nên em mới đi chơi với Lục Tiêu!"

Tô Chấp Duật cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, nhưng mà ở bên cạnh Phương Thời Ân hắn vốn là người nói được làm được, lần này lại hứa mà không giữ lời. Lúc này vì trong lòng vẫn còn bực bội nên hắn cũng chẳng muốn nịnh nọt, chỉ hừ lạnh một tiếng: "Em là trẻ con hả? Anh hứa đưa em đi chơi mà không làm được thì em phải quậy thế này?"

"Thế thì ngay từ đầu anh đừng có hứa!"

Tô Chấp Duật nói tiếp: "Em đã bao nhiêu lần hứa với anh mà không làm được, nói dối hết lần này đến lần khác, anh chỉ có một lần này mà em lại khóc lóc ầm ĩ cả lên?"

Phương Thời Ân khóc đến mức nói không ra lời, nghĩ đến việc tối nay hắn đã làm nhục mình nên càng muốn liệt kê hết tội danh mà hắn đã làm: "Anh còn... anh còn... anh dùng tay..."

Hắn thấy cậu càng khóc càng dữ dội hơn, dường như sắp không thở được.

Hắn không hiểu tại sao từ đó đến này cậu luôn tỏ ra mình chẳng có bao nhiêu tự trọng, bây giờ lại canh cánh trong lòng chuyện này đến vậy.

Có lẽ vì cảm thấy mình đã hơi quá đáng với cậu đêm nay, cũng đã kiểm tra cơ thể của Phương Thời Ân có được câu trả lời cậu không hề ngoại tình. Vì vậy hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng dịu giọng một chút, rồi lại nói thực đê tiện: "Anh dùng tay chạm vào em thì sao?"

Hắn giả vờ bình tĩnh, ra vẻ tự nhiên: "Không phải những thứ quá đáng hơn cũng đã dùng rất nhiều lần rồi sao?"

Nói như thế lại biến Phương Thời Ân không biết đã bị hắn chạm vào bao nhiêu lần đang cố ý làm quá lên, nhưng cậu biết chuyện mình trải qua không chỉ đơn giản là bị chạm vào thôi. Vậy đó là cái gì? Đầu óc ngu dốt lại khóc đến đờ đẫn của cậu không thể diễn tả rõ ràng những gì đã xảy ra. Việc hắn bắt cậu cởi hết quần áo để kiểm tra gây ra tổn thương cho cậu rất lớn, chứ không chỉ đơn giản là dùng tay chạm vào cơ thể.

Tô Chấp Duật cố tình xuyên tạc thành hành động sắc dục, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Trên người em có thứ gì mà anh chưa từng chạm vào không?"

Hắn cau mày nhìn Phương Thời Ân, ánh mắt như muốn nói cậu thực sự không ngoan ngoãn.

Cậu biết có gì đó không ổn, nhưng vừa mở miệng chỉ biết lắp bắp: "Nhưng... nhưng..." Cậu nói liên tiếp vài từ, nhưng bộ não trống rỗng không thể nghĩ ra từ ngữ cụ thể để diễn tả nỗi đau của bản thân.

Lúc này ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng mưa rơi lộp độp, lần này trời thật sự đang mưa.

Hắn không biết cứ tiếp tục tình trạng này cậu có gây rắc rối cho đến rạng sáng hay không. Khi nghe thấy tiếng mưa hắn thấy cơ thể của cậu run rẩy rõ rệt, đôi mắt sưng đỏ đột nhiên nheo lại trong giây lát.

"Được rồi." Tô Chấp Duật đưa tay về phía cậu, "Lại đây anh ôm."

Hắn thấy cậu ngủ cách mình rất xa như sắp áp sát đến mép giường, chiếc chăn bên cạnh đã bị nước mắt của cậu làm ướt sũng, cậu lại bịt mặt như vậy rất dễ bị ngạt thở.

Cậu lắc đầu từ chối hắn, dù hắn có nói gì cũng không chịu nhúc nhích mà cứ co ro ở đó khóc đến mức thở không ra hơi, cả khuôn mặt đã đỏ bừng lên một cách bất thường.

Tô Chấp Duật sợ nếu cứ hấp tấp đưa tay kéo cậu lại, Phương Thời Ân đang trong trạng thái suy sụp sẽ bị giật mình ngã khỏi giường nên cánh tay cứ giơ lên cứng đờ giữa không trung.

Hắn im lặng một lúc mới rút tay lại, như chẳng hề quan tâm nói: "Vậy thì đừng có hối hận." Hắn nhìn Phương Thời Ân vẫn đang chìm đắm trong thế giới đau khổ ấu trĩ của mình, không chút thương xót nói: "Tốt nhất là sau này đừng kêu anh ôm nữa."

Nói xong câu đó hắn đưa tay tắt đèn ở đầu giường, nằm xuống tiếp tục ngủ.

Tô Chấp Duật không để ý đến cậu, tiếng khóc dần yếu đi có lẽ là vì cậu đã khóc mệt quá. Khoảng hai mươi phút sau hắn nghe thấy tiếng khóc của cậu cuối cùng cũng ngừng lại.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi lất phất bên ngoài cửa sổ. Tô Chấp Duật cuối cùng cũng thấy Phương Thời Ân từ trong chăn ngồi dậy, đôi mắt đẫm lệ tỏa ra ánh sáng mờ mờ trong bóng tối, hắn phát hiện cậu đang quan sát mình.

Một lúc sau có lẽ đã chắc chắn người đàn ông chỉ lộ ra một khe hở nhỏ lộ ra ở mắt, hơi thở đều đều chứng tỏ hắn đã ngủ say, cậu mới giơ cánh tay lên dùng mu bàn tay lau khô nước mắt.

Cậu cuộn tròn người lại nhẹ nhàng bò qua chui vào lòng hắn.

Tô Chấp Duật cảm nhận được gương mặt nóng ẩm và ẩm ướt áp vào ngực mình.Chỉ cần chạm nhẹ vào một cái đã khiến trái tim hắn như bị ai đó dùng búa đập một cái lỗ, sự buồn bực vơi đi một nửa, Phương Thời Ân có rất nhiều điểm không tốt nhưng hắn cũng phải thừa nhận cậu đã ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều.

Cho dù trí nhớ không tốt cậu cũng nhớ lời hắn nói không khóc thì sẽ được ôm, vì vậy sau khi lau khô nước mắt mới dám đến gần.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /69 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Đích Muội Muội Lạc Thiên Y

Copyright © 2022 - MTruyện.net