Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cái gì!? Cậu lại nghỉ việc rồi à?" Giọng nói oang oang của Lục Tiêu vang lên từ trong điện thoại: "Sao thế?"
Phương Thời Ân vừa lái xe điện vừa gọi điện cho Lục Tiêu: "Không phải đã nói với cậu rồi sao, cái cửa hàng đó hóa ra là của anh Chấp Duật mở! Cái này gọi là gì đây, mình ở đó kiếm tiền chẳng khác nào lấy túi trái bỏ sang túi phải!"
Cậu tuyên bố với Lục Tiêu: "Mình định làm giống cậu."
Lục Tiêu hỏi: "Giống tôi cái gì?"
Phương Thời Ân nói: "Giống cậu đi học hỏi nhiều nơi, rồi về làm quản lý ở cửa hàng nhà mình!"
Đèn đỏ đếm ngược kết thúc, chiếc xe điện của Phương Thời Ân vụt đi: "À, khoản vay mua nhà á, anh ấy nói không cần tôi lo nữa, tự anh ấy có thể giải quyết. Cậu biết tính anh ấy luôn tự lập, lòng tự trọng của đàn ông cậu đó... Không nói nữa, tôi đến nơi phỏng vấn rồi."
Trải qua hai tuần kỹ năng của Phương Thời Ân thực sự đã tiến bộ rất nhiều, cuối cùng cậu cũng tìm được một công việc mới ở một cửa hàng bánh ngọt cao cấp.
Không chỉ làm cho Tô Chấp Duật thất vọng, hắn nghĩ cậu chắc sẽ không trụ được bao lâu vậy mà sau khi vào làm việc được ba tháng lại bất ngờ nhận lần "công tác" đầu tiên trong đời.
Đến Yến Đường đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cậu tự đi đến một thành phố khác, từ mấy ngày trước cậu đã bắt đầu chuẩn bị vali.
"Em mới vào làm mà, tại sao lại phải cử em đi?"
Tô Chấp Duật nhìn Phương Thời Ân đang bận rộn trong nhà như một con ong, liên tục hỏi chiếc áo khoác màu xanh dương ở đâu, áo thun hoa tay ngắn ở đâu rồi lục tung cả tủ quần áo lên. Trong lòng hắn nghi ngờ cậu lại bị xa lánh nên bị người khác đẩy đi xa, nhưng sợ tổn thương đến lòng tự trọng của cậu nên không trực tiếp hỏi ra.
Phương Thời Ân không quay đầu lại, ném quần áo vào vali: "Em làm tốt lắm, quản lý nói em có khả năng tiếp thu rất nhanh nên cử em đi học hỏi, anh có hiểu không!"
Tô Chấp Duật nghe xong nhướng mày lên một chút, bình tĩnh nói: "Thật sao, đi vào cuối tuần này à?" Hắn thả chân bắt chéo xuống thay đổi tư thế: "Chắc anh có thể đưa em đến đó."
Phương Thời Ân nhìn thoáng qua hắn một cái có vẻ đã hơi động lòng, nhưng cuối cùng vẫn ngượng nghịu nói: "Thôi, em còn đi chung với đồng nghiệp khác mà, em không muốn khác người quá đâu."
Trong những lần khó khăn khi hòa nhập vào môi trường tập thể, cuối cùng cậu cũng rút ra được bài học.
Tô Chấp Duật không ngờ cậu sẽ rời xa hắn để đi công tác ba ngày, thậm chí còn từ chối hắn đưa đi.
"Đây là ai vậy, đây không phải là sếp Tô không làm thêm giờ vào cuối tuần sao, giờ còn ở văn phòng thế này." Tô Chấp Thư đứng trước cửa văn phòng của Tô Tiểu Đức, động tác khoa trương gõ cửa văn phòng.
Tô Chấp Duật vốn đã không vui vì Phương Thời Ân đi công tác ba ngày còn từ chối hắn đưa đi, lúc này bị Tô Chấp Thư đến làm phiền nên ngước mắt liếc y một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi: "Anh không có văn phòng riêng à?"
Tô Chấp Thư sải dài chân bước đến trước bàn làm việc của Tô Chấp Duật, thấy hắn đang chăm chú nhìn vào một chấm đỏ di chuyển liên tục trên màn hình điện thoại. Y bất ngờ ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt không chút biểu cảm của em trai, khó đoán được cảm xúc.
"Mày đang làm gì đấy, mày đặt định vị vào cái người tên Ân gì gì đó hả?"
Tô Chấp Duật không thèm ngẩng đầu lên: "Cậu ấy đi công tác rồi, tôi chỉ quan tâm đến vấn đề an toàn của cậu ấy thôi, sao nào?"
Câu nói này ngược lại còn khiến Tô Chấp Thư như đang làm quá lên, y khó hiểu nhìn hắn: "Vậy nó có biết không?"
Tô Chấp Duật né tránh câu hỏi: "Có liên quan gì đến anh không?"
Dáng vẻ Tô Chấp Thư hết chịu nổi đứa em trai mình. Dạo gần đây y càng ngày càng cảm thấy có lẽ không nên ủng hộ ba chia rẻ Tô Chấp Duật và "món đồ chơi" mà hắn đang nuôi. Dù sao một kẻ kiểm soát ích kỷ lại hẹp hòi như hắn, có người bình thường nào chịu đựng được chứ.
"Nếu mày bị bệnh thì mau đi khám đi, đừng trách tao không nhắc." Lúc này y hạ thấp giọng dựa theo nguyên tắc gia đình không nên phơi bày chuyện xấu ra ngoài, ánh mắt liếc qua cánh cửa văn phòng hé mở.
Tô Chấp Duật thấy Phương Thời Ân đã đến vị trí khách sạn mà cậu đã báo trước mới tắt điện thoại đi. Lúc này hắn dường như mới có thời gian rảnh nhìn thẳng vào anh trai mình, hỏi Tô Chấp Thư: "Rốt cuộc anh có chuyện gì không?"
Tô Chấp Thư nói: "Ba bảo mày về ăn Tết Trung Thu."
Tô Chấp Duật không suy nghĩ mà từ chối ngay: "Bận làm, không có thời gian."
"Ba nói nếu mày muốn thì có thể đưa cả Phương Thời Ân đó về, cho cả nhà gặp mặt." Tô Chấp Thư nói xong lại bổ sung: "Vụ này phải cảm ơn chị dâu đã nói đỡ giúp mày, mày về nhớ cảm ơn chị ấy nhiều vào."
***
Chuyến công tác của Phương Thời Ân ban đầu dự kiến kết thúc vào tối thứ hai, nhưng không ngờ lại kéo dài thêm một ngày rồi lại một ngày, đến ngày thứ tư cậu nhắn tin cho Tô Chấp Duật thấy từ câu trả lời thường xuyên là "Ừ"* giờ đã trở thành "Ừ"*.
(*): Tác giả chơi chữ chỗ này, raw là "嗯" trở thành "蒽".
嗯 ở đây nghĩa là "Ừ", còn 蒽 do 艹 (***) và 恩 ("Ân" trong tên của thụ) ghép lại.
Dù có ngốc nghếch đến đâu, Phương Thời Ân cũng đã sớm chiều ở chung với hắn mấy năm nay nên cũng mau chóng nhận ra hắn đang giận dỗi mất rồi, quyết định mua một chiếc móc khóa nhỏ nói là quà bồi thường cho hắn.
Kết quả là khi cậu về đến nhà, chẳng có tác dụng gì.
Ngày hôm sau khi đi công tác về, 9 giờ sáng giọng nói của Phương Thời Ân đã khàn khàn xin nghỉ phép với quản lý, nói là không khỏe nên muốn nghỉ ngơi một ngày. Các đồng nghiệp đi cùng đều rất ngạc nhiên, hôm trước khi về cậu còn hoạt bát khỏe mạnh hôm sau tự dưng đã đổ bệnh.
Sau khi về nhà cậu nghe Tô Chấp Duật bảo đi cùng hắn về thành phố Vân Hoài, về nhà họ Tô ăn Tết Trung Thu.
Phương Thời Ân là kiểu người chỉ dám tung hoành ngang ngược ở nhà, lúc này nghe nói phải về gặp ba mẹ của Tô Chấp Duật lại nghĩ đến việc ba mẹ hắn đối xử với hắn rất tệ, vì con trai là người đồng tính mà đuổi hắn ra khỏi nhà mấy năm trời không cho bước vào nhà, huống hồ là cậu không biết sẽ ra sao.
Lúc sống cùng Trình Thi Duyệt, dù cậu được ăn sung mặc sướng thật nhưng trong lòng cũng hiểu rõ mình chỉ là món đồ vật tầm thường trong những dòng dõi danh giá thế này.
Chuyện này khiến cậu lo lắng muốn xỉu, lúc thì trách Tô Chấp Duật không nói sớm với mình, lúc lại nói mình chưa chuẩn bị sẵn sàng nên không đi đâu. Đợi đến khi hắn thật sự nói không muốn đi thì thôi, cậu lại nhìn sắc mặt hắn hoài nghi hắn có thực sự muốn về nhà ăn Tết Trung Thu hay không, dù sao đó cũng là ba mẹ của hắn.
Cuối cùng cũng quyết định đi.
Trước Tết Trung Thu, có lẽ vì nóng nực nên Phương Thời Ân đổ mồ hôi ướt đầm đìa, cậu tắm xong lại cảm thấy miệng lưỡi khát khô nên ăn ngay một hộp kem lớn, sáng hôm sau dậy cổ họng lại không nói được lời nào.
Đang đúng vào thời điểm giao mùa, mỗi năm vào lúc này có vài cơn gió lạnh thổi qua đã đủ khiến cậu bị cảm lạnh.
Trên đường về thành phố Vân Hoài, Phương Thời Ân trông có vẻ hơi mệt mỏi vì bị cảm chưa khỏi và cổ họng cũng đang nhiễm trùng. Cho đến khi đến gần nhà họ Tô, cậu đang mơ màng ngả người trên ghế phụ bỗng mở to mắt rồi áp mặt vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Cảnh quan bên ngoài cửa sổ đẹp đến nỗi chỉ cần giơ máy ảnh lên là đã có ngay một bức tranh sống động. Biệt thự nhà họ Tô tọa lạc tại vị trí gần núi hướng sông, bao quanh là những hàng cây cổ thụ xanh um, điểm xuyết thêm những đài phun nước nhỏ nhắn và các tác phẩm điêu khắc tinh xảo. Nhìn từ xa biệt thự hiện lên như một tòa lâu đài cổ kính, với nhiều tầng mái chồng lên nhau.
"Phương Thời Ân, em làm vậy rất nguy hiểm."
Tô Chấp Duật vừa lái xe, vừa thấy nửa người của cậu sắp chui ra ngoài cửa sổ.
"Ở đây chẳng có xe nào khác." Cậu tỏ vẻ không hài lòng nhưng vẫn rụt người vào liếc nhìn Tô Chấp Duật, không ngờ từ nhỏ hắn đã sống trong một ngôi nhà như lâu đài của quý tộc châu Âu trong phim.
Phương Thời Ân nghĩ thầm trong lòng, thôi bỏ đi, không cần so đo với hắn làm gì, nếu từ nhỏ cậu cũng sống trong một ngôi nhà như vậy có lẽ tính cách cũng kiêu ngạo như hắn thôi.
Khi còn ở trên xe thì không sao, nhưng vừa bước vào sảnh chính Phương Thời Ân lập tức từ một bông hoa khiên ngưu trở thành một bông hoa câm, cả người cứng đờ vì ngượng ngùng.
Từ khi bước vào cậu đã cảm thấy như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng khi cậu ngẩng đầu lên tìm kiếm chỉ thấy người hầu xung quanh đều bận rộn làm việc của mình. Có người thì mang trái cây, có người thì rót nước, ai nấy đều cúi đầu tận tụy làm việc.
Phương Thời Ân ngồi trên ghế sofa mà lòng bồn chồn không yên, Tô Chấp Duật nhận được một cuộc điện thoại nên ra ban công nghe điện thoại.
Tô Nghiệp Đường và Trần Bích Uyển đi xuống từ trên lầu liếc mắt nhìn cậu một cái, Phương Thời Ân lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa khiến cái bánh ngọt trên tay suýt nữa rơi xuống.
Lúc này Tô Chấp Duật cũng cúp điện thoại đi về phía cậu, nắm lấy tay kéo cậu về phía trước một chút, Phương Thời Ân bình tĩnh lại gọi một tiếng "Chào bác trai, bác gái."
Tô Nghiệp Đường thản nhiên "ừ" một tiếng, coi như là đã chịu xuống nước.
Lúc này Tô Chấp Thư cũng đã đến, trước tiên đi đến sô pha rót một cốc trà nóng uống ừng một hơi rồi nói: "Mạnh Lâm có việc bận nói tối mới qua được."
Mạnh Lâm và Tô Chấp Thư thường xuyên đến nhà, đây đều là những chuyện nhỏ không đáng kể.
"Đầy đủ người rồi, mọi người ngồi xuống đi."
Lần này trước mặt mọi người Trần Bích Uyển biết rõ tâm tư của Tô Nghiệp Đường nên không đi đỡ ông nữa, để ông tự mình chống gậy đi đến vị trí chính giữa bàn ngồi xuống.
Ba năm trước lúc Tô Chấp Duật rời đi ông còn ngồi xe lăn, lúc đó tưởng rằng cả đời này sẽ không thể đứng dậy được, mấy năm nay có thể hồi phục được như vậy đã là ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Mọi người ngồi xuống, Tô Chấp Thư ngồi cạnh Tô Chấp Duật, bên cạnh hắn lại là Phương Thời Ân.
Lần trước ở bên ngoài cửa sổ kính của Tô Tiểu Đức, Tô Chấp Thư đã nhìn thấy cậu từ xa, nhưng lần đó quá xa nên đương nhiên không bằng lần này được nhìn tận mắt, cảm giác đập vào mắt cũng trực diện hơn. Khi Phương Thời Ân không nói lời nào ngồi yên lặng ở đó trông nhỏ tuổi hơn Tô Chấp Duật rất nhiều, làn da dưới ánh đèn trắng nõn như sứ và đôi môi đỏ mọng như được tô son, một vẻ đẹp chết người được điêu khắc tỉ mỉ.
Phương Thời Ân rất ngượng ngùng ngồi cạnh Tô Chấp Duật, hai chân khép lại, cả người nghiêng khoảng ba mươi độ, đôi mắt hổ phách tự cho đã rất lén lút quan sát xung quanh trông giống hệt loài cây tầm gửi.
Mấy năm nay Tô Nghiệp Đường bị bệnh nên Trần Bích Uyển càng không quan tâm đến chuyện thế sự, lúc này ánh mắt thoáng lướt qua mọi người trên bàn rồi nói một câu: "Ăn cơm thôi."
Hiếm lắm mới trở về được một chuyện ăn cơm, cũng không ai muốn làm khó dễ Phương Thời Ân.
Nhưng dù có ngờ nghệch như Phương Thời Ân, cũng có thể cảm nhận được mặc dù người nhà họ Tô không cố ý gây khó dễ nhưng cũng không hề có ý chào đón cậu.
Vất vả lắm mới đến lúc ăn cơm, có lẽ vì trên đường đi thực sự mệt mỏi cộng thêm đồ ăn trên bàn vô cùng phong phú, cậu ăn hai miếng rau mà Tô Chấp Duật gắp cho mình rồi cũng dần dần thả lỏng hơn.
Bữa ăn bắt đầu được hơn mười phút, Tô Chấp Duật gắp cho cậu hai đũa rau xong vẫn chưa nói tiếng nào.
Tô Nghiệp Đường liếc mắt nhìn Phương Thời Ân rồi đột nhiên hỏi: "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
Tô Chấp Duật thay cậu trả lời: "Hai mươi tư."
Trong lòng Tô Nghiệp Đường bình tĩnh tính toán thời gian, khi đó ở bên Tô Chấp Duật đã hai mươi mốt tuổi rồi nhưng trên mặt không biểu lộ gì mà tiếp tục hỏi: "Hiện tại đang làm gì?"
"Thợ làm bánh."
Lần này hắn lại tiếp lời khiến Tô Nghiệp Đường thấy hơi không hài lòng, ông là người đã từng ngồi ở vị trí cao quá lâu, đến nay tuổi tác đã cao, mặt mày cau lại nên khí thế còn uy nghiêm hơn trước. Giọng điệu của ông đã bắt đầu không vui, mới hỏi có vài câu mà Tô Chấp Duật lại bảo vệ đến mức như đối mặt với kẻ địch là có ý gì? Rõ ràng ông đã điều tra về người đó rồi mà vẫn lên tiếng trách mắng: "Ba đang hỏi hắn."
Phương Thời Ân thực sự cảm thấy đói bụng, lúc nãy ở bàn ăn có Tô Chấp Duật ứng phó với ba hắn nên cậu cứ yên tâm ăn uống. Bây giờ đột nhiên bị Tô Nghiệp Đường nhìn chằm chằm khiến trong lòng cậu căng thẳng, nhanh chóng nhét một miếng gà cay vào miệng nuốt xuống chợt nghe ông hỏi mình tiếp: "Nhà ở đâu?"
"Thành phố Yến Đường, khu vực Thuý Hồ Uyển." Lời vừa dứt, Phương Thời Ân nếm thấy món gà cay này quả thật rất ngon, lúc nãy cậu tranh thủ lúc Tô Chấp Duật không để ý gắp một miếng bây giờ lại nóng lòng muốn ăn tiếp.
Kết quả lại nghe thấy Tô Chấp Duật ngồi cạnh đột nhiên đập mạnh đũa xuống bàn, Phương Thời Ân nhìn sang thấy sắc mặt hắn rất khó coi. Lúc này cậu vẫn chưa nhận ra bầu không khí căng thẳng trên bàn ăn, nhìn hắn một cái rồi không vui bỏ đũa khỏi đĩa gà cay. Đã đến nhà họ Tô rồi, trưởng bối đều ở đây mà hắn còn trưng ra vẻ mặt này để tỏ thái độ với cậu đấy.
"Không ăn thì không ăn." Phương Thời Ân lẩm bẩm, chuyển đũa sang một đĩa rau trông có vẻ thanh đạm và dễ chịu hơn cho cổ họng.
Không ngờ cậu vừa mới di chuyển đũa bỗng nghe thấy tiếng ai đó đột ngột đứng dậy, tiếng ghế cọ xát vào sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.
Tiếng động phát ra trong căn phòng rộng lớn vô cùng rõ ràng.
Tô Chấp Thư không thể chịu đựng được nữa, đột ngột đứng dậy túm lấy cổ áo của em trai: "Mày có bệnh phải không, bảo mày về ăn cơm mà mày mặt nặng mày nhẹ với ai thế, ngày thường nhường mày đã lắm rồi, mày đã ba mươi tuổi đầu thì trưởng thành lên một chút được không!"
Tô Chấp Duật cười nhạt: "Đây là bảo tôi về ăn cơm hay là bảo tôi đưa người về đây để các người thẩm vấn?"
"Ý gì vậy, thẩm vấn cái gì, mới hỏi có mấy câu thôi mà!"
"Nếu cứ thế này thì dứt khoát đừng kêu tôi về nữa!" Mặt Tô Chấp Duật lạnh như băng, cũng đứng dậy đẩy tay Tô Chấp Thư đang túm lấy cổ áo mình ra.
"Bộp" một tiếng, Tô Chấp Thư tung một cú đấm thẳng vào mặt hắn, gào lên: "Mày còn kênh cái mặt lên à! Mày tưởng mày là ai hả! Cả nhà đều phải nghe theo mày, phải nhìn sắc mặt của mày à!"
Cú đấm này rất mạnh, có thể thấy đã kìm nén rất lâu.
Tô Nghiệp Đường thấy bọn họ như vậy cũng ném đũa xuống bàn: "Mấy thằng này đang làm cái gì vậy! Không muốn ăn thì cút hết đi!"
Lúc này hai anh em đều đã nổi nóng, căn bản không nghe thấy lời người khác nói. Tô Chấp Duật cũng tung một cú đấm làm Tô Chấp Thư lùi lại ba bước, y tức giận đến đỏ mắt rồi va vào bàn ăn làm bát đĩa trên bàn rơi xuống đất vỡ tan tành.
Phương Thời Ân đang bị cảnh tượng trước mặt làm sững sờ cuối cùng cũng hoàn hồn lại.
Cậu thấy khóe miệng Tô Chấp Duật chảy máu mà đầu óc lập tức nóng lên và toàn thân nóng bừng, ánh mắt nhìn về phía Tô Chấp Thư, hét lên: "Anh làm gì vậy! Anh đánh anh ấy làm gì!?"
Đây là gia đình gì mà có lòng dạ độc ác như vậy, cố ý gọi Tô Chấp Duật về ngày lễ để đánh hắn. Nơi đây vốn dĩ không phải toà lâu đài tráng lệ vậy mà từ nhỏ hắn đã phải sống trong cái hang ổ rắn rết, nói một câu nói không vừa ý đã bị anh trai đứng dậy đánh ngay.
Tô Chấp Thư quay đầu lại thấy Phương Thời Ân như một con bê bị chọc tức lao thẳng về phía mình, nên theo bản năng né tránh.
Cũng vì y đã né tránh nên cậu lập tức đâm sầm vào cái tủ phía sau.
Tô Nghiệp Đường vốn đang ngồi trên bàn ăn thấy vỡ bát đĩa cũng bị giật mình đứng dậy, ngay cả cây gậy cũng không chống. Trần Bích Uyển luôn bình tĩnh cũng che miệng kêu lên một tiếng.
Một tiếng "ầm" thật lớn vang lên, Phương Thời Ân đập đầu vào tủ làm trán chảy máu, cơ thể mềm nhũn ra, quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng Tô Chấp Duật lao về phía mình nhưng còn chưa kịp nhìn rõ biểu cảm của hắn đã ngất lịm đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");