Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Lừa Nhau - Lãnh Sơn Tựu Mộc
  3. Chương 66: Ngoại truyện 2
Trước /69 Sau

Lừa Nhau - Lãnh Sơn Tựu Mộc

Chương 66: Ngoại truyện 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cảnh sát Trần, tính của em trai tôi vốn nhát gan, đừng nói đến đánh người, có con chó trong nhà sủa mấy tiếng đã làm cậu ấy sợ rồi nên không thể làm chuyện như vậy được." Một tay của Tô Chấp Duật cầm bình giữ nhiệt, tay kia cầm điện thoại nói chuyện với cảnh sát Trần.

Tô Chấp Duật từng góp chút sức vào việc triệt phá các điểm đánh bạc nhỏ ở Vân Hoài nên đã gặp mặt cảnh sát Trần vài lần, không ngờ lần này sự việc lại xảy ra ở khu vực của bọn họ.

Gần đến cuối năm, Tô Chấp Duật phải quay về Vân Hoài tham dự cuộc họp tổng kết cuối năm.

Một tháng trước, Trần Bích Uyển và Tô Nghiệp Đường không biết nghe được từ đâu mà biết một khu nghỉ dưỡng có môi trường sinh thái rất đẹp, nhiều người ốm yếu đến đó sống một thời gian cũng khiến sức khỏe cải thiện rõ rệt. Có lẽ là có hiệu quả thật nên đến giờ bọn họ vẫn chưa trở về.

Vịn vào lý do này nên hắn cũng thuận tiện cho Phương Thời Ân nghỉ phép dài hạn, đưa cậu về nhà họ Tô.

Phương Thời Ân còn đang mừng rỡ vì được nghỉ phép, nhưng mới ở trong nhà được hai ngày đã không chịu được nữa nên ầm ĩ đòi ra ngoài hóng gió cho bằng được. Tô Chấp Duật đành phải mua cho cậu một chiếc xe điện để cậu đi loanh quanh mỗi ngày, rãnh rỗi thì mua đồ ăn vặt cho mình.

Không ngờ chỉ mới hai ngày đã xảy ra chuyện.

Tô Chấp Duật đi trên hành lang của phòng bệnh VIP, vẻ mặt vô cùng u ám nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh lịch sự.

Giọng của cảnh sát Trần vang lên từ điện thoại: "Anh Tô, em trai anh bị thương nặng hơn nên tôi hoàn toàn hiểu được tâm trạng của anh, nhưng đoạn video ghi lại cho thấy chính em trai anh là người ra tay trước."

Tô Chấp Duật quả thật không ngờ Phương Thời Ân lại đánh người trước, nghe vậy hơi sững sờ nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Cảnh sát Trần, tôi nghĩ chắc chắn có điều gì đó khuất tất ở đây, cần phải điều tra rõ ràng hơn."

Cảnh sát Trần ở đầu dây bên kia im lặng, ông đã gặp nhiều người bao che cho người nhà, không ngờ lần trước gặp qua Tô Chấp Duật thoạt nhìn trông rất nho nhã lễ độ biết đúng biết sai nhưng đến lúc gặp chuyện cũng y như vậy.

Cuối cùng hai người lịch sự kết thúc cuộc trò chuyện, Tô Chấp Duật cũng đã đến trước cửa phòng bệnh của Phương Thời Ân.

Trợ lý đứng chờ ở đó từ trước nhìn thấy tổng giám đốc đến lập tức tỉnh táo lại, tinh ý giúp hắn mở cửa ra. Tô Chấp Duật rảo bước đi vào phòng bệnh thấy Phương Thời Ân đã tỉnh, đôi mắt híp lại và nửa bên mặt sưng đỏ, trên khóe miệng bị thương có dấu vết đã bôi thuốc.

Trợ lý đi theo sau báo cáo: "Ngoài chấn thương phần mềm nhẹ thì chỉ bị chấn động nhẹ ở não, không có gì nghiêm trọng nên nghỉ ngơi vài ngày là ổn."

Lúc Phương Thời Ân và Phương Trác Diệu đánh nhau trên phố, không biết cậu có phải vì bị cú đánh cuối cùng hạ gục hay là do cơn tức dồn nén đến mức ngất xỉu, gã thấy cậu nhắm mắt ngã xuống cũng hốt hoảng giả bộ trợn trắng mắt ngã theo.

Hai người cùng được nâng lên xe cứu thương đưa vào bệnh viện.

Từ khi tỉnh dậy Phương Thời Ân đã cảm thấy buồn nôn, trên mặt cũng nóng rát vì đau đớn, truyền hai bình dịch rồi ngủ một giấc mới thấy đỡ hơn một chút.

Ban đầu Tô Chấp Duật chạy đến bệnh viện thấy cậu đang ngủ, bây giờ đã gần rạng sáng không biết là bị đánh thức hay tự tỉnh dậy nhưng dù sao cậu cũng đã tỉnh.

Phương Thời Ân mở mắt ra thấy hắn, môi mím lại, mắt lập tức đỏ hoe, "Anh Chấp Duật, sao anh... Bây giờ mới đến..."

Cậu không biết trong lúc mình đang ngủ hắn đã đến đây một lần, hơn nữa còn đứng ở ngoài phòng nói chuyện với luật sư, nhất định phải khiến Phương Trác Diệu vừa ra khỏi cửa bệnh viện là bị còng tay ngay lập tức.

Trợ lý thức thời tự biết đi ra ngoài, Tô Chấp Duật đi tới đặt bình giữ nhiệt lên tủ đầu giường.

Phương Thời Ân định bật khóc nhưng vừa mở miệng đã đau đến mức hít vào một hơi, vẻ mặt vừa đau đớn vừa khó chịu.

"Đừng có khóc, em làm rách vết thương đấy." Tô Chấp Duật đưa tay nâng cằm cậu lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt sưng đỏ của Phương Thời Ân khiến lông mày càng nhíu chặt hơn.

Hắn không nhận ra ngón tay mình đột ngột siết chặt, phải đến lúc cậu giơ tay vỗ vào cánh tay hắn lẩm bẩm kêu: "Đau." Tô Chấp Duật mới hoàn hồn buông tay ra.

Trong lòng hắn cũng rất bực bội, không hiểu tại sao lúc nào cậu cũng khiến bản thân dễ dàng bị thương như vậy. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt sưng húp của Phương Thời Ân, đôi mắt nhìn hắn rưng rưng nước mắt muốn khóc lại không dám khóc, đành phải cố gắng hạ giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em chỉ đi ra ngoài vài tiếng mà đánh nhau với người ta rồi?"

Phương Thời Ân nghe thấy hắn nhắc đến Phương Trác Diệu lại tức giận đến chóng mặt, cơn tức nghẹn ở trong lòng như thể tội ác của gã kể mãi cũng không thể kể hết: "Anh Chấp Duật, anh không biết đâu! Thằng đó là con của ba mẹ nuôi nhưng anh không biết nó độc ác đến mức nào đâu, từ nhỏ nó đã..."

Nói đến đây cậu đột ngột khựng lại, nhìn hắn một cái rồi nhớ lại những ký ức thời thơ ấu, nghĩ kỹ lại... Nghĩ kỹ lại thì càng không muốn nhớ. Từ đó tới nay Phương Thời Ân sống sót được là nhờ vào trí nhớ kém thế này, hàng mi mắt của cậu chậm rãi chớp vài cái rồi chỉ nói chung chung: "Lúc nhỏ nó thường xuyên ăn hiếp em đó!"

Tô Chấp Duật vừa nghe cậu nói chuyện vừa mở bình giữ nhiệt mang từ trong nhà đến đây, Phương Thời Ân ngửi thấy mùi thơm, trong bụng cũng đang trống rỗng nên lặng lẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Dù hắn đã rất cẩn thận đút cho cậu uống súp xương bò, nhưng vì vết thương ở khóe miệng nên khó tránh khỏi va chạm. Phương Thời Ân lại đang đói bụng cồn cào, đánh nhau tiêu hao rất nhiều thể lực lại còn bị thương nên càng phải bổ sung dinh dưỡng.

Cậu đau đến nỗi kêu ê a liên tục, nhưng trong miệng vẫn kiên trì ăn không ngừng. Đến khi ăn no uống đủ cậu mới dựa vào vai Tô Chấp Duật lim dim, sắp chìm vào giấc ngủ vẫn không quên lẩm bẩm: "Anh Chấp Duật, anh nhất định không được tha cho nó."

Mắt Phương Thời Ân nhắm nghiền, nỉ non: "Ít nhất cũng phải... Phải bắt nó bồi thường tiền thuốc men cho em..."

Hắn đưa tay vuốt mái tóc của cậu ra sau tai, điều chỉnh tư thế cho cậu thoải mái hơn mới trầm giọng nói: "Được rồi, anh biết rồi."

Giọng nói nghe rất mơ hồ nhưng lại dịu dàng đến khó tả, hình như chỉ cần Phương Thời Ân đang bị thương nói cái gì ra hắn cũng sẽ đồng ý ngay. 

***

Mặc dù Phương Trác Diệu mặt dày mày dạn cố tình ở lại bệnh viện nhưng thực chất cũng không bị thương nặng lắm, trên mặt bị Phương Thời Ân cào vài vết xước nên trông hơi nghiêm trọng. Gã nằm viện vài ngày đã liên tục kêu ca đủ thứ bệnh, ban đầu định moi chút tiền của Phương Thời Ân và đại gia đứng sau cậu, nhưng đợi mãi không thấy ai đến nên cũng bắt đầu cảm thấy sốt ruột.

Tô Chấp Duật đang bước vào khoảng thời gian bận rộn, lại phải chạy qua chạy lại giữa công ty và bệnh viện. Mặc dù Phương Thời Ân không bị thương nặng nhưng chấn động não vẫn cần theo dõi thêm vài ngày, tối nào hắn cũng đi từ công ty đến thẳng phòng bệnh của cậu.

Hôm đó, hắn vừa bước ra khỏi phòng bệnh được vài bước đã nhìn thấy một người phụ nữ đi giày cao gót đang dìu Phương Trác Diệu đi tập tễnh về phía mình, trợ lý đang ngăn cản bọn họ tới gần.

Phương Trác Diệu thấy Tô Chấp Duật đi ra lập tức ra vẻ kêu lên "Ây da". Bạn gái gã vội vàng nhìn sang, còn chưa kịp mở miệng đã bị ánh mắt lạnh lùng của hắn chặn họng. Khí thế của người đàn ông áp bức đến mức cô ta quên mất mình định nói gì, chỉ thấy hắn lạnh lùng nói ra mấy chữ: "Xin lỗi, chúng tôi không chấp nhận hòa giải riêng."

Từ khi Phương Thời Ân nhập viện đến khi xuất viện chỉ làm việc với cảnh sát để ghi lời khai, chứ chưa từng nhìn thấy mặt Phương Trác Diệu đâu.

Mấy ngày nay Tô Chấp Duật đến đồn cảnh sát đối chất với Phương Trác Diệu, gã thấy hắn khó đối phó nên bắt đầu bôi xấu Phương Thời Ân, nói từ nhỏ cậu đã hư hỏng chuyên trộm cắp đồ của hàng xóm rồi lớn lên lại vong ân bội nghĩa, cố tình làm xấu hình ảnh của cậu trong mắt hắn.

Tô Chấp Duật không thèm liếc nhìn gã một cái, sau khi dặn dò luật sư xong lập tức rời đi.

Buổi chiều hôm Phương Thời Ân xuất viện, Tô Chấp Duật ngồi trong xe chợt nhớ lại những lời gã nói, thấy cậu đã ngồi vào xe nên nghĩ ngợi một lúc vẫn hỏi: "Thời Ân, tại sao nhà mình có tạp hoá mà em còn đi trộm đồ của hàng xóm?"

Phương Thời Ân ngước mắt nhìn về phía hắn một cái thấy trên khuôn mặt hắn không có vẻ khinh bỉ hay gì khác, dường như chỉ đơn giản muốn biết câu trả lời vì thế cậu im lặng vài giây, có hơi lo lắng nhưng vẫn lắp bắp nói: "Trộm đồ nhà mình sẽ bị đánh, trộm đồ hàng xóm sẽ không bị đánh."

Trên mặt Tô Chấp Duật hiện lên vẻ ngỡ ngàng vì không ngờ lại nhận được câu trả lời này. Hóa ra đối với những đứa trẻ đói khát thì trộm đồ của hàng xóm sẽ không bị người lớn phạt nặng, vả lại cũng không phải con của mình nên họ cũng kiêng dè không dám xuống tay, nhưng trộm đồ của gia đình mình thì khác.

Nhưng tại sao đồ đạc trong nhà lại có thể gọi là "trộm" chứ?

Cậu bảo Phương Trác Diệu thường xuyên ăn hiếp mình là ăn hiếp như thế nào, chẳng lẽ cậu khờ khạo đến mức quên hết rồi? Vậy còn ba mẹ nuôi đâu, bọn họ đối xử với cậu có quá đáng hơn không?

Phương Thời Ân nhìn thấy hắn nghe xong câu trả lời của mình lại trầm ngâm không nói gì, mà tay cầm lái lại càng nắm chặt hơn. Cậu như ngồi trên đống lửa đứng trên đống than, lo sợ hắn đã tin những lời nói lung tung bậy bạ của Phương Trác Diệu, giọng điệu như đang rất ấm ức: "Nhưng bây giờ em đã sửa rồi, không có tái phạm nữa."

Lúc này Tô Chấp Duật mới hoàn hồn, vừa thấy vẻ mặt của Phương Thời Ân đã biết cậu hiểu lầm mình nên nói: "Anh biết mà." Sau đó chuyển chủ đề khác: "Hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn nhé."

Phương Thời Ân ở bệnh viện một tuần nên vết thương ở khóe miệng đã lành, vết sưng trên mặt cũng giảm đi nhiều. Sau chuyện này, có lẽ cũng vì sắp đến Tết nên cậu ngoan ngoãn hơn hẳn, suốt ngày ở trong nhà chơi game, thích ăn gì lại nhắn tin cho Tô Chấp Duật để hắn tan làm xong mang đồ ăn về.

Ngày 28 tháng Chạp, Tô Chấp Thư và Tô Chấp Duật cùng nhau đi từ công ty về nhà.

Tô Chấp Thư biết chuyện Phương Thời Ân nhập viện, nhưng hình như đã có một nỗi ám ảnh khó nói khi đến bệnh viện thăm cậu nên lần này cứ để Mạnh Lâm đi thay.

Y ngồi trên ghế sofa ở phòng khách thấy em trai đang chăm chú xem email trên máy tính, đọc với tốc độ rất nhanh. Phải nói thiệt là từ khi hắn về thì gánh nặng trên vai y bỗng nhiên nhẹ đi rất nhiều. Mà nghĩ đến Tô Chấp Duật lại không khỏi nghĩ đến Phương Thời Ân mà hắn mang về, ấn tượng của y về đối phương đã hoàn toàn thay đổi 180 độ.

Hồi đó y còn tưởng mặt mày cậu nhìn như hồ ly tinh chắc chắn trong đầu sẽ có đến 800 cái mưu kế, nào ngờ thực ra chỉ có 0,8 cái mưu kế, cả người cộng lại còn khó mà tìm ra được một cái mưu kế hoàn chỉnh. Nghĩ đến đây Tô Chấp Thư chợt nhớ đến chuyện gì đó nên hỏi: "Này, cậu ta vẫn chưa phát hiện ra mày đã cài định vị vào điện thoại à?"

Tô Chấp Duật liếc nhìn y một cái, thờ ơ đáp: "Ừ" rồi hỏi lại với vẻ mặt không để tâm lắm: "Thì sao?"

Tô Chấp Thư nhíu mày, "Mày không thấy làm vậy rất..." Y dường như phải cố gắng lắm mới nuốt lại từ "biến thái" đã sắp bật ra khỏi miệng, sau một lúc ngập ngừng mới nói xong một câu trọn vẹn: "Rất bất thường sao?"

Tết nhất tới nơi rồi nên y không muốn lại vung tay đánh nhau với vợ chồng Tô Chấp Duật nữa, huống hồ y còn chưa đụng vào mà cậu đã nhập viện luôn, bây giờ nhớ lại chuyện đó vẫn còn thấy sợ.

Y vừa dứt lời thì Phương Thời Ân cũng bỗng nhiên đi dép lê từ trên lầu xuống. Có lẽ vì chơi game cả ngày nên mắt cậu thấy hơi ngứa, vừa đi xuống vừa dụi mắt, vết sưng trên mặt cũng đã biến mất chỉ có một vết thương còn hơi đỏ do mới bong mài.

Phương Thời Ân như du hồn bay xuống lầu rót nước trái cây, chợt nghe thấy Tô Chấp Duật đang ngồi ở trong phòng khách bên kia nói: "Thời Ân, năm nay đổi điện thoại đi, tự mua nhé."

Cậu vốn dĩ đang ngửa đầu uống nước trái cây ùng ục bỗng dừng động tác lại, đặt chiếc ly còn phân nửa nước xuống mặt bàn phát ra một tiếng "ầm" thật lớn, bàng hoàng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tô Chấp Duật hỏi: "Tại sao thế?"

Hắn vẫn không ngước mắt lên: "Không có tại sao, em có tiền lương rồi thì tự tay làm hàm nhai đi chứ?"

Phương Thời Ân không biết là không tin hay là không muốn tay làm hàm nhai, cậu trợn mắt nhìn hắn nói ra mấy lời lạnh toát đó mấy giây rồi chợt nhớ ra điều gì đó nên nheo mắt lại: "Anh phát hiện ra em đã tiêu hết tiền trong thẻ tín dụng tháng này rồi à?"

Giọng điệu của cậu không đủ tự tin nên rất nhanh đã trở nên mềm mỏng hơn: "Đừng như vậy mà."

Tô Chấp Duật vẫn im lặng không nói gì.

Không khí trở nên tĩnh lặng, sau một hồi do dự cậu mới nhỏ giọng hỏi: "Em không cố ý đâu. Chẳng lẽ anh phát hiện ra em vô tình làm vỡ chậu hoa mà anh thích ở ban công rồi đúng không?"

Ánh mắt của Tô Chấp Thư vừa thương hại vừa phức tạp nhìn về phía Phương Thời Ân, như đang muốn nói thêm điều gì đó nhưng rồi lại nhắm mắt như không nỡ lòng nào nhìn thẳng.

Phương Thời Ân ở bên này còn đang chột dạ thú nhận tội lỗi của mình, níu chặt lấy tay áo của Tô Chấp Duật đến nỗi tay áo sắp bị nhăn nhúm.

Mấy năm nay cậu để ý đến thể diện của mình hơn hẳn. Nếu ở nhà chắc chắn lúc này đã ngồi vào lòng Tô Chấp Duật rồi, chừng nào hắn còn chưa tỏ ra tha thứ cậu vẫn sẽ liều mạng chui vào lòng hắn, không thì cũng vừa hôn hắn vừa thì thầm nói lời xin lỗi.

Trước khi Phương Thời Ân kịp nói thêm bất cứ điều gì sai trái hơn, Tô Chấp Thư đột ngột ho khan một tiếng thật mạnh.

Phương Thời Ân bị cắt ngang, vốn dĩ hồi nãy cậu xuống lầu đã định làm lơ Tô Chấp Thư luôn rồi. Hồi nãy y còn chẳng nói gì mà cậu vừa lên tiếng nói chuyện thì y lại ra vẻ nhắm mắt nghỉ ngơi, rõ ràng là đang tỏ thái độ bất mãn.

Nhưng dù sao đối phương cũng là anh trai của Tô Chấp Duật, nghe thấy y không có bệnh mà cố tình ho khan nên vẻ mặt cậu khó chịu gọi một tiếng: "Chào anh cả."

Tô Chấp Thư vốn không muốn nghe cậu chào hỏi mình, lúc này nghe thấy cậu gọi mình như vậy y lại nhìn Tô Chấp Duật xảo quyệt vẫn ngồi im sừng sững ở đó, bất chợt cảm thấy có chút áy náy vì giúp đỡ kẻ xấu.

Phương Thời Ân còn đang tranh thủ xin hắn mua cho mình chiếc điện thoại mới. Lần trước cậu còn ra tay dạy dỗ Phương Trác Diệu làm điện thoại bị vỡ một góc nhỏ, đúng là đã đến lúc thay chiếc mới rồi. Cậu định vô tình cho Tô Chấp Duật nhìn thấy điện thoại của mình để hắn tự giác mua, ai ngờ chưa kịp thực hiện đã nghe thấy tin dữ.

"Làm ơn đi mà, em sẽ không như vậy nữa đâu. Lần sau em sẽ tự mua bằng tiền lương của mình nha?"

Tô Chấp Thư đảo mắt liếc nhìn một cái khiến hai anh em nhìn vào mắt nhau, Tô Chấp Duật lộ ra vẻ mặt khinh miệt xen lẫn chút kiêu ngạo.

Y không chịu đựng được nữa đứng dậy khỏi ghế sofa, thấy y vừa đứng lên làm Phương Thời Ân như bị giật mình, nắm chặt lấy tay áo của Tô Chấp Duật lùi lại một bước.

"Chị dâu đến trước cửa rồi, anh ra đón chị ấy nhé. Em cứ sắp xếp thức ăn lên bàn đi."  Tô Chấp Thư nhanh chóng rời khỏi phòng khách.

Đợi đến khi Mạnh Lâm đi cùng y vào nhà, có lẽ vấn đề về chiếc điện thoại mới đã được giải quyết xong xuôi, Phương Thời Ân trông rất vui sướng uống hết nửa ly nước ép còn lại.

***

Khi vết thương của Phương Thời Ân đã lành hẳn, ngay cả vết thương nhỏ ở khóe miệng cũng đã biến mất hoàn toàn.

Tô Chấp Duật lái xe đưa cậu đến nghĩa trang, Phương Thời Ân mang theo đồ ăn tự nấu và mua thêm một bó hoa đến viếng thăm Trình Thi Duyệt.

Làn gió lạnh buốt thổi qua làm cậu phải quấn chặt khăn choàng vào người, đi đến trước mộ của Trình Thi Duyệt ngồi xổm xuống rồi lấy đồ đạc bày biện lên đó. Cuối cùng cậu ngước lên nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của chị gái, trên môi luôn nở một nụ cười quyến rũ động lòng người.

Như thể chị ấy muốn làm gì đều chắc chắn sẽ làm được, không có gì có thể khiến chị sợ hãi càng không có gì không làm được.

Thật ra cậu chưa bao giờ hiểu được Trình Thi Duyệt lúc nào cũng tỏ ra yêu thương mình. Lúc năm sáu tuổi cậu không hiểu, mười ba mười bốn tuổi cũng không hiểu, đến mười tám mười chín tuổi cậu vẫn không hiểu nhưng đâu có nghĩa cả đời này cậu đều không hiểu.

Phương Thời Ân ngốc nghếch vì chưa từng được trải qua nên không thể phân biệt đâu là tình cảm thật lòng, nhưng từ nhỏ cậu đã quá quen thuộc với sự khinh bỉ và ghét bỏ. Mỗi khi cậu làm sai hay khi không thể đáp ứng yêu cầu của Trình Thi Duyệt, không phải cậu chưa từng cảm nhận được sự hời hợt trong cái ôm của chị khi vỗ nhẹ lên vai mình. Không phải cậu chưa từng bắt gặp chị nở nụ cười trên môi, nhưng chỉ một giây sau khi quay đi nụ cười đã biến mất. Hay những lúc vô tình nghe thấy giọng điệu khó chịu của chị, khi thì nói: "Thời Ân, nếu em không muốn đi học thì thôi", nhưng có lúc lại bảo: "Thời Ân, em vẫn nên đến trường đi."

Khi cậu làm sai, khi cậu bỏ học, khi cậu chơi mạt chược, mỗi khi không hài lòng chị luôn thở dài một hơi giống như đang rất khó xử. Nhưng cũng có cảm giác nếu cậu tiếp tục làm vậy cũng chẳng có gì quá nghiêm trọng xảy ra, chỉ nhận lại một tiếng thở dài đầy khó xử từ Trình Thi Duyệt mà thôi.

Nhưng tình yêu mà cậu nhận được từ khi sinh ra vốn đã quá ít ỏi. Cậu chưa từng có được thứ gì, vậy nên có tư cách gì để kén cá chọn canh? Dù tình yêu nhận được có thật lòng hay không, tốt hay xấu, lẫn lộn cả hai, thì đó cũng là tất cả những gì cậu có.

Dù mãi đến tận sau này cậu mới hiểu ra rằng tình yêu không phải như những gì Trình Thi Duyệt đã từng dạy, được tạo nên từ những lời nói dối, hàng hiệu và tiền bạc. Nhưng cậu cũng đã từng tin vào nguyên tắc đó giống như đã từng tin vào tình yêu của chị dành cho mình.

Cậu sẽ cố gắng làm những gì mà Trình Thi Duyệt mong đợi, dù có làm không tốt đi chăng nữa.

Cậu cảm thấy có chút day dứt, lại gần bia mộ nói nhỏ: "Nhưng xin lỗi chị, em muốn sống hạnh phúc."

Lần sau nếu có ai đó xúc phạm đến Trình Thi Duyệt trước mặt cậu, cậu vẫn sẽ dũng cảm đứng ra bảo vệ chị.

Cậu chưa bao giờ nói cho Trình Thi Duyệt biết thật ra gia đình chị chọn cho mình không tốt, người bạn đời mà chị chọn cũng từng rất tàn nhẫn, nhưng nếu để cậu tự chọn thật ra cậu cũng chẳng có lựa chọn nào khác.

Cậu chưa bao giờ nói cho chị biết một lời nói dối đã khiến cậu phải trả giá đắt thế nào, cũng chưa bao giờ nói có rất nhiều lúc cậu đã muốn đi theo Trình Thi Duyệt mặc váy trắng xuất hiện trước mặt mình trong những đêm mưa.

Trong mắt mọi người Trình Thi Duyệt có thể là một người không ra gì, không từ thủ đoạn, độc ác tàn nhẫn. Nhưng đối với Phương Thời Ân thì chị mãi mãi là một người thánh thiện, dũng cảm, là người đã nắm tay kéo cậu ra khỏi vũng bùn lầy.

Lúc còn nhỏ Phương Thời Ân chưa hiểu gì, thường ngẩng mặt lên cười toe toét nói với chị gái: "Chị ơi, chị giỏi quá!". Đến khi lớn lên cậu mới biết chị gái không phải là người toàn năng, mà cũng có những nỗi buồn khổ và oán hận riêng, cậu lại chần chừ không dám đối diện với sự thật, chỉ biết khóc nấc lên rồi lại mỉm cười ngây ngô thốt ra câu nói quen thuộc: "Chị ơi, chị giỏi quá!".

Lúc bước ra khỏi nghĩa trang đôi mắt Phương Thời Ân đỏ hoe, khi ngồi vào trong xe tiếng gió rít bên ngoài đã bị ngăn cách.

Xe chạy được hơn mười phút cảm xúc của cậu mới bình tĩnh lại, Lúc này cậu mới để ý thấy sắc mặt của Tô Chấp Duật rất kém, khi đèn đỏ dừng xe mới đưa tay chạm vào cánh tay hắn, hỏi: "Sao anh lại cau có thế?"

Tô Chấp Duật hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn cậu: "Bây giờ em sống hạnh phúc như vậy mà không cảm ơn anh, đi cảm ơn chị gái phù hộ em làm gì?"

Phương Thời Ân nghe vậy lại kinh hãi: "Anh nghe trộm em nói chuyện với chị, không phải anh đã nói ở ngoài chờ sao?"

Vẻ mặt Tô Chấp Duật không hề thay đổi: "Gió thổi tới."

"Anh nói dối!"

Lúc này đèn đỏ chuyển sang màu xanh, xe của hắn hòa vào dòng xe cộ chạy về phía biệt thự của nhà họ Tô.

Trên bầu trời bây giờ đang nở rộ từng tràng pháo hoa, trong không khí tràn ngập mùi khói, át đi tiếng la hét ầm ĩ bên trong xe. Ở nhà họ Tô, Tô Nghiệp Đường và Trần Bích Uyển về đến nhà cũng bảo rằng đã mang quà năm mới cho những đứa con trong nhà.

(Hoàn toàn văn)

Cảm giác khi edit xong thấy vừa vui vừa buồn, thấy luỵ mà cũng kết thúc rồi. Trên web thì tác giả đã chuyển truyện sang chế độ kết thúc rồi nên chúng ta chốt ở đây luôn ha.

Vì 2 chương ngoại truyện này ngắn thật, nên trên Weibo tác giả có viết thêm, cũng là câu chuyện về Tô Chấp Duật và Phương Thời Ân nhưng ở trong thế giới ABO, làm mình có cảm giác như đi xong một hành trình rồi lại bấm nút reset á. Ban đầu tác giả không định viết dài đâu, nhưng viết tới viết lui thì thấy cũng không có ít, với lại là mới viết từ tháng 10 thôi nên chưa xong. Nói chung thì mình vẫn tiếp tục edit tới tiến độ của tác giả, phần này đọc vui vui vì cũng không liên quan gì đến chính văn.

Cuối cùng thì truyện đã ký hợp đồng kịch truyền thanh từ tháng 7 tháng 8 rồi, nhưng chắc phải năm sau mới ra chứ bây giờ chưa có thông tin nào mới cả.

✩ ◆ ✩ ◆ ✩ ◆ ✩ ◆ ✩ ◆ ✩

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /69 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tổng Tài Truy Thê: Ngoài Cô, Ba Cháu Không Thiếu Gì

Copyright © 2022 - MTruyện.net