Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Học viện Kleist tọa lạc ở phía Tây Bắc thành Sebier, chiếm diện tích hơn một ngàn hecta, có hơn hai vạn người, tính cả thầy lẫn trò, bên trong bao gồm một tòa hành chính trung ương, mấy chục lầu dạy học cùng ký túc xá cho học sinh, còn có cả đấu trường Luận Võ, về phần thư viện khổng lồ nổi tiếng khắp thế giới thì nằm ở chính giữa học viện Kleist, cung cấp tư liệu cho toàn bộ học sinh của học viện.
Đến cửa học viện Kleist, Lucia và Arnold đi ra từ trong xe ngựa, còn chưa có thời gian đánh giá học viện Ma Vũ nổi tiếng khắp đại lục này, thì đã thấy Alvis đứng ở trước cửa học viện cười cực kỳ sáng lạn, lần này phía sau y còn có vài chàng trai cô gái, từ cách ăn mặc có lẽ là quý tộc.
Alvis có thể truyền cái danh phong lưu ra bên ngoài, hơn nữa còn được vô số thiếu nữ quý tộc Xigal ái mộ, đương nhiên diện mạo phải không tệ, cộng thêm khí chất tà tà mang theo điểm cao quý của y, không đề cập đến thân phận hoàng tử, chỉ chừng này thôi cũng đã đủ khiến cho rất nhiều nam nữ đều điên cuồng vì y rồi.
Cho dù Lucia kỳ thật có chút ghét bỏ Alvis, nhưng cậu không thể không thừa nhận trong một đám người đứng ở đó, Alvis thật sự có chút đẹp trai, đương nhiên vẫn không thể nào đẹp trai bằng cậu, anh đây tất yếu là đẹp trai nhất thiên hạ ︿( ̄︶ ̄)︿.
Lucia nhìn thoáng qua cửa học viện càng ngày càng có nhiều người, hơn nữa mỗi người đều giả vờ đi ngang qua, bạn gặp qua người nào lại đi đường chậm như ốc sên, sau đó bạn lại thấy mấy người đi ngang qua đó làm bộ lui lui tới tới vài lần, cho rằng anh đây mắt mù sao, trên mặt mấy người phàm nhân các người đều rõ ràng viết to hai chữ ‘bát quái’ có được hay không.
Từ lúc Lucia xuống xe ngựa, Alvis đã thấy cậu, người thanh niên mặc bộ áo trắng viền vàng đứng ở đó, dù không nói một tiếng gì, nhưng lại có thể lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người, khiến người ta phải thốt lên sợ hại. Alvis đứng thẳng người lại, nhìn mọi người đều đang hận không thể dính ánh mắt mình lên trên người Lucia, tâm tình hơi khó chịu, tươi cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
Lucia đứng tại chỗ giả vờ không phát hiện Alvis đứng cách đó không xa, cậu quay đầu dặn dò Jocelyn và Sandy, “Các ngươi đi làm thủ tục nhập học trước đi, không cần đi với ta.”
Jocelyn nhìn thoáng qua Arnold vẫn thời thời khắc khắc đi theo Thánh Tử đại nhân, còn muốn nói gì đó, chỉ có điều còn chưa mở miệng, thì đã bị Sandy đánh gãy, “Vâng, Thánh Tử đại nhân cứ yên tâm.”
Lucia vừa lòng nhìn Sandy trầm ổn, khó có khi trấn an: “Vất vả.” Không phải cậu không nghĩ đến chuyện nói thêm vài câu khích lệ nhiệt tình với em trai trung thành, tận tậm và có năng lực vĩ đại số một này, nhưng thân phận thực sự không thích hợp a.
“Làm việc cho Thánh Tử đại nhân là vinh hạnh của chúng thần.” Sandy có nề nếp đáp.
Lucia cũng biết kết quả là như vậy, cho nên cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, dặn thêm vài câu rồi mang theo Arnold đi về phía cửa chính của Kleist.
Chờ sau khi cậu đi được một cự ly nhất định, Jocelyn đứng ở bên cạnh Sandy, nghi hoặc hỏi: “Sao vừa nãy ngươi không để ta mở miệng khuyên bảo Thánh Tử đại nhân? Cái tên Arnold kia….”
Sandy không quay đầu lại nhìn Jocelyn, ánh mắt anh nhìn bóng dáng cách đó không xa, thản nhiên nói: “Chúng ta chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của Thánh Tử đại nhân là được.”
Thu hồi tầm mắt, Sandy xoay người đi về phía tiểu đội Kỵ Sĩ, tiếng nói bất đắc dĩ nhưng kiên định như có như không truyền tới, “Chúng ta chỉ cấp dưới mà thôi, Jocelyn.”
Jocelyn đứng tại chỗ nhíu mày nhìn bóng Sandy rời đi, ngẫm lại Arnold, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhưng nghĩ đến chuyện đã viết thư về gửi cho Giáo Hoàng bệ hạ ở Giáo Đình, mày của ông mới dần dần giãn ra.
Arnold gắt gao đi theo sau Lucia, rất vui vẻ với hành động không mang theo bọn Jocelyn mà chỉ mang theo mình này của anh, khuôn mặt tuấn tú thủy chung mang theo mỉm cười như gió xuân.
Không thể không nói đây là một cái hiểu lầm tuyệt vời, Lucia mang theo Arnold thuần túy chỉ vì thói quen mà thôi, cậu hoàn toàn không biết cuộc tranh đấu của những người đó a.
Chờ đi đến cửa Kleist, Lucia có ý thức đi nhanh hơn, lừa mình dối người muốn trực tiếp đi vào. Arnold nhìn thoáng qua Alvis đứng cách đó không xa, quay đầu lại, bước chân nhanh hơn để đuổi kịp Lucia.
Alvis vốn đã rất khó chịu, kết quả nhìn thấy Lucia cư nhiên hoàn toàn không dừng bước, không nhìn đến y, đặc biệt là cái liếc mắt của tên Arnold kia, khiến mặt y triệt để đen thui.
Y hít sâu mấy hơi, nhịn cảm xúc muốn gọi tên khốn Arnold kia rồi cho hắn một quyền. Nếu núi không đến với y, vậy thì y chỉ có thể đi đến núi, Alvis thở ra một hơi, nâng bước đi về phía Lucia.
“Chào, người đẹp Lucia.”
Lucia nghe tiếng gọi, bất đắc dĩ xoay người, nhìn Alvis chạy tới trước mặt cậu, đành phải cong lên một cái tươi cười ôn hòa.
Alvis làm như không để ý đến chuyện Lucia làm bộ như không thấy y khi nãy, nhiệt tình nói: “Lucia, để ta dẫn đường cho các ngươi đi, các người vừa mới tới Kleist, rất dễ bị lạc đường.”
Lucia nhìn đám người từ bốn phía càng thêm kích động ở phía sau Alvis, lại nhìn bộ dạng không đạt được mục đích thề không bỏ qua của y, cậu chỉ có thể thỏa hiệp: “Vậy đành phiền toái Alvis, chúng ta muốn đi thăm hỏi hiệu trưởng trước.”
Alvis lại bắt đầu trêu chọc, “Một chút cũng không phiền toái, người đẹp Lucia, ta còn ước gì sau này ngươi có thể mỗi thời mỗi khắc làm phiền ta kia.” Nói xong còn ra vẻ nghịch ngợm mở to mắt nhìn.
Lucia đã quen với chuyện y hay động kinh, cho nên đối với lời của Alvis, cậu lựa chọn lơ đi.
Còn về những người đi theo sau Alvis từ nãy giờ, y đã ra lệnh cho bọn họ rời đi, lúc này chỉ có mình y với vài thị vệ mang theo Lucia và Arnold đi về phía phòng hiệu trưởng, không thể không nói Alvis đủ tư cách làm một người dẫn đường, dọc đường đi, mỗi khi đi ngang qua một chỗ, y đều sẽ giới thiệu chi tiết lịch sử và điển cố chỗ đó cho Lucia, cho nên khoảng thời gian ở chung hơn mười phút này cũng không hề nhàm chán như trong tưởng tượng.
Đối với Alvis mà nói, nếu không có tên Arnold kia, thì khoảng thời gian này sẽ càng thêm hoàn mỹ.
Phòng hiệu trưởng ở bên trong tòa hành chính trung ương của Kleist, tòa nhà này cao tới hơn mười mét, nóc nhà nhọn nhọn, rất có phong cách kiến trúc Châu Âu thời Trung Cổ.
Lucia và Alvis cùng đi vào trong tòa hành chính trung ương, bên trong có hơn mười phòng cùng một phòng tiếp khách cực lớn, ba người đứng ở trước cửa căn phòng có đề tên phòng hiệu trưởng.
“Vào đi, ta ở bên ngoài chờ các ngươi, nói chuyện xong với hiệu trưởng, ta sẽ mang ngươi đi dạo sân trường.” Alvis rất tự giác cười nói với Lucia.
“Cám ơn.” Lần này Lucia không từ chối ý tốt của y, tuy bình thường Alvis có hơi không đứng đắn, nhưng làm người vẫn không sai.
“Vì người đẹp phục vụ là vinh hạnh của ta.” Alvis vẫn duy trì phong cách nhất quán của mình, cười nói với Lucia, sau đó thức thời xoay người đi ra bên ngoài chờ bọn họ.
Arnold tiến lên một bước, đưa tay lên gõ cửa, một giọng nói già nua từ bên trong truyền ra: “Mời vào.”
Mở cửa ra, Arnold nghiêng người đứng sang một bên, chờ Lucia đi vào mới xoay người đóng cửa lại, rồi theo sau cậu.
Đi vào phòng, thứ đầu tiên thấy là một giá sách lớn được đóng trên mặt tường, bên trong chứa đầy những quyển sách lớn lớn nhỏ nhỏ và tấm da dê, xuống nữa là một cái bàn gỗ rộng rãi hình chữ nhật, sau bàn là một ông lão đầu tóc bạc trắng ngồi ở phía sau, tuy rằng nhìn qua tuổi ông đã hơn trăm rưỡi, nhưng từ trên mặt vẫn không khó nhìn ra khi ông còn trẻ nhất định cũng là một người đàn ông anh tuấn có khí chất, chỉ có điều tuyến mép tóc quá cao khiến ông có chút thê thảm.
“Xin chào hiệu trưởng Luddimiro, con là Thánh Tử Giáo Đình Lucia Brenda.” Lucia khom lưng chào ông lão đang ngồi kia, ôn hòa nói.
Ciaz nhìn người trẻ tuổi ở trước mặt, mắt không khỏi sáng lên, không chỉ có khí chất xuất chúng, hơn nữa còn trẻ như vậy mà đã là Đại Ma Pháp Sư, khó trách danh tiếng lan xa.
Về phần người trẻ tuổi khác ở phía sau cậu, Ciaz theo bản năng cảm ứng một chút, quanh thân nồng đậm nguyên tố không gian, tuy rằng nhìn không ra có vấn đề gì, nhưng Ciaz lại có cảm giác trên người hắn nồng đậm chỗ không thích hợp, cau mày nhìn lại một hồi lâu, tìm không ra là vấn đề gì, chỉ có thể từ bỏ.
Lucia nhìn Ciaz Luddimiro lúc đầu nhìn cậu một hồi, sau cứ nhìn chằm chằm vào Arnold ở phía sau, lộ ra vẻ mặt đầy suy tư, cho rằng ông là đang nghi hoặc thân phận của Arnold, cậu vội vàng mở miệng giới thiệu, “Đây là Arnold Alfred, hiện giờ là…người hầu của con.” Lucia rối rắm một chút, rồi mới nói ra hai chữ người hầu, nhìn thoáng qua Arnold, rất tốt, vẫn còn cười, danh hiệu người hầu này không phải là do chính Arnold yêu cầu sao, vì cái lông gì mà cậu lại cảm thấy chột dạ a.
Ciaz đối với lời Lucia nói, chỉ là nhìn Arnold gật gật đầu, sau đó đứng lên, đi đến ghế sofa ở bên cạnh lò sưởi trong tường, cười rất chi là hiền lành, mời Lucia ngồi lên ghế sofa đối diện ông, “Mời ngồi.”
Lucia biết nghe lời ngồi xuống, Arnold vẫn như trước đứng sau cậu.
“Không biết Cassandra thế nào?” Ciaz bưng ấm trà lên, rót trà cho ông trước, sau đó mới rót cho Lucia một ly, khi nói đến Cassandra, trong giọng nói không thể che giấu nỗi hoài niệm cùng cảm thán.
“Thân thể bệ hạ rất khỏe mạnh, lúc trước người còn nhờ con thay người ân cân thăm hỏi ngài một tiếng nữa kia?” Hai tay Lucia tiếp nhận trà Ciaz pha, châm chước một chút, rồi mới chậm rãi nói. Kỳ thật Cassandra hoàn toàn chưa từng nói qua chuyện ông có quen biết với hiệu trưởng Kleist.
Đầu tiên Ciaz khẽ cười một tiếng, sau đó nói: “Được rồi, con cũng không cần nói giúp em ấy, phỏng chừng em ấy hoàn toàn chưa từng nói chuyện có quen biết ta đi, nhiều năm như vậy, người đó…. Thật đúng là vẫn không thay đổi a.”
Nghe ra cảm xúc phức tạp trong giọng nói của Ciaz, tuy rằng rất ngạc nhiên tò mò về chuyện giữa hiệu trưởng với Giáo Hoàng bệ hạ, nhưng lúc này Lucia cũng không tốt mở miệng hỏi điều gì, chỉ có thể ngồi trầm mặc.