Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhất thời hai người ai cũng đều không lên tiếng, một lát sau, Lucia mặt đầy xấu hổ giận dữ cắn răng nói: “Dời móng vuốt của ngươi đi, Arnold.” Ba chữ cuối lúc nói ra rất có hương vị thẹn quá hóa giận.
Arnold nhéo nhéo cặp mông có xúc cảm rất tốt kia một chút, rồi mới lưu luyến không rời, dời tay đi.
Tránh thì tránh không được, đánh lại đánh không lại, còn bị lưu manh đùa giỡn nữa chứ, Lucia buông tha tiếp tục ý nghĩ ép buộc, bây giờ chỉ mới bị sờ mông, nếu cậu ép quá, ai biết tên biến thái này có hành hình cậu ngay tại chỗ hay không.
Lucia thành thành thật thật ngồi ở trong Arnold không dám lộn xộn, chỉ là cục tức vẫn khiến cậu cố ý nâng hai chân lên, đặt toàn bộ sức nặng lên trên đùi Arnold.
Arnold ôm Lucia đã an phận, thò tay đặt đầu cậu lên trên vai hắn, nhu tình dụ dỗ: “Hồi nãy anh nói mệt, nên ngủ một giấc trước đi, bao giờ tới nơi, ta sẽ gọi anh dậy.”
Dưới tình huống này, làm sao Lucia còn có khả năng ngủ được, cậu cũng không phải là heo. Lucia ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Arnold, ai mà biết được, lúc cậu ngủ, Arnold có vụng trộm làm chuyện gì đó hay không, hiện giờ ngẫm lại chuyện ngủ cùng giường trước kia, Lucia cảm thấy lúc đó mình thật sự quá ngu ngốc, nói không chừng Arnold đã sớm thừa dịp cậu ngủ say sờ xoạt hết người cậu rồi, càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, ánh mắt trừng Arnold của Lucia bắt đầu mang theo hương vị hoảng sợ.
Arnold khó hiểu nhìn lại Lucia, “Anh không muốn ngủ sao?” Ngẫm lại rồi cười đề nghị: “Vậy để ta bồi anh tán gẫu đi.”
Ai muốn cậu bồi, biết rõ hiện tại tôi đây một chút cũng không muốn tán gẫu với cậu. Lucia mặt đầy rối rắm, nhín ánh mắt phảng phất lóe những tia sáng nhỏ vụn của Arnold, nản lòng tựa đầu lên vai hắn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thật sự không muốn đáp trả cái tên lưu manh vô lại này nữa.
Bộ dạng bị chọc tức của Lucia ở trong mắt Arnold như có một con mèo con cào cào ở trong lòng, khiến người ta hận không thể thò tay vuốt ve. Khống chế không được khát vọng nội tâm, Arnold nhẹ nhàng nâng tay lên vuốt ve mái tóc dài vàng óng ở sau đầu của Lucia, cảm xúc mềm mại trong tay khiến Arnold thoải mái nheo nheo mắt lại, hận thời gian không thể dừng lại vào khoảnh khắc này.
Đột nhiên đầu Lucia giật giật, Arnold lập tức cẩn thận dừng động tác trên tay, kết quả Lucia chẳng qua chỉ cọ cọ tìm một vị trí thoải mái rồi lại tiếp tục im lặng xuống dưới.
Nghe tiếng hít thở vững vàng lâu dài của Lucia, Arnold biết anh đang ngủ, hắn cong cánh môi lên, phác thảo ra một cái nụ cười làm say lòng người khác, ngửi mùi hương trên người anh, cũng nhắm hai mắt lại.
“Anh, dậy đi, chúng ta sắp đến trường rồi.” Arnold nhẹ giọng kêu lên bên tai Lucia.
Lucia mở to đôi mắt sương mù, hơi mờ mịt nhìn chung quanh, sau một hồi lâu, mới nhớ ra mình đang ở đâu, lập tức giật mình ngồi thẳng lưng lại, dường như không có việc gì hỏi: “Đến?”
“Ừ, sắp tới nơi rồi, ta gọi anh dậy trước.”
Thật sự là quá sơ suất, cư nhiên lại ngủ thật, Lucia âm thầm ảo não. Mỗi ngày ngủ cùng với Arnold đã khiến cậu quen thuộc mùi hương trên người hắn.
Tuy Lucia đã ngủ được một lúc nhưng lại không có cảm giác sảng khoái tỉnh táo gì cả, ngược lại càng thấy mệt thêm, hiện giờ cậu bức thiết muốn về trường rồi chân chân chính chính đi ngủ một giấc.
Có điều hai phút sau, quả nhiên xe ngựa dừng lại, giọng của Jocelyn cũng truyền vào, “Thánh Tử đại nhân, đã đến học viện.”
Lucia nghe vậy liền vội vàng đứng lên từ trong lòng Arnold, khẩn cấp muốn chạy ra ngoài, đôi mắt đang buồn ngủ kia cũng trở nên sáng sủa không ít, kết quả không đợi cậu bước chân, thì đã bị Arnold kéo lấy ống tay áo, cậu kinh hách quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Làm sao?”
Tuy rằng xe ngựa thuộc loại xa hoa, nhưng cũng chỉ cao có một mét sau, một tên cao 1m9 như Arnold khi đứng không thể không cong lưng xuống được. Lúc này hắn đang cúi người đứng trước mặt Lucia, cực kỳ tự nhiên sửa sang lại bộ đồ xộc xệch trên người Lucia.
“Được rồi.” Arnold nhìn bộ đồ trên người Lucia, vừa lòng mở miệng, dứt lời liền đi đến bên cạnh, nắm lấy tay cậu, cùng đi ra ngoài, “Anh, chúng ta mau ra ngoài đi, đừng để bọn Jocelyn sốt ruột chờ.”
Lucia ngốc ngốc bị Arnold lôi kéo đi ra ngoài, Arnold ôn nhu hiểu ý như vậy khiến cậu có chút không quen, có phải hắn thật sự bị bệnh tâm thần phân liệt không? Khi thì hắc hóa, lúc thì lại trở lại bình thường.
Jocelyn, Sandy cùng sáu Kỵ Sĩ chờ bên ngoài, tất cả đều kinh ngạc nhìn Arnold, người vào từ lúc nào thế, sao bọn họ không phát hiện được.
Sandy và Jocelyn đã biết thân phân pháp sư không gian của Arnold nên điều khiến họ kinh ngạc không phải là chuyện Arnold xuất hiện trong xe ngựa, mà là Arnold và Thánh Tử đại nhân đang tay trong tay với nhau.
Là một người ái mộ Thánh Tử đại nhân, anh chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra không khí quanh quẩn giữa hai người đã hoàn toàn khác so với dĩ vãng. Cái gương mặt tràn đầy gió xuân cùng ánh mắt đắc ý của Arnold càng thêm chứng thực cho suy đoán của mình, xem ra Thánh Tử đại nhân đã tiếp nhận Arnold, nếu đây đã là ý nguyện của Thánh Tử đại nhân, vậy Sandy nguyện ý bảo vệ nó.
Nhìn Jocelyn muốn nói lại thôi, Sandy đi qua thấp giọng mở miệng: “Thánh Tử đại nhân lựa chọn Arnold.”
Dưới màn đêm tối thui, Jocelyn mặt đầy lo lắng, nói với Sandy ở bên cạnh: “Nhưng Arnold là đàn ông, như vậy thật sự tốt cho Thánh Tử đại nhân sao?”
Sandy khẽ nhếch cằm, nhìn chằm chằm vào bóng dáng mơ hồ dưới màn đêm của Thánh Tử đại nhân, thật lâu không nói ra từ nào. Mãi cho tới khi Jocelyn nhịn không được nhìn qua, anh mới lên tiếng, “Tốt hay không tốt, không phải là do chúng ta định đoạt.”
Jocelyn nghe vậy liền miễn cưỡng trả lời: “Ngươi nói đúng.” Chỉ có điều hai lông mày nhíu chặt vẫn không buông ra.
“Thánh Tử đại nhân, mời ngài về nghỉ ngơi trước, nơi này giao cho thần cùng Sandy là được rồi.” Jocelyn đứng trước mặt Lucia khom lưng nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Arnold như có chút suy nghĩ.
Lúc bắt đầu, Lucia còn chưa chú ý tới, chờ đến khi nhìn thấy biểu tình kinh ngạc hoảng hốt của mọi người, cậu mới nhớ ra tay của mình còn đang bị Arnold nắm đây, lúc phản ứng lại, định rút tay ra thì lại bị Arnold nắm chặt lại.
Lucia thật muốn khóc, đêm nay là tám người, phỏng chừng đến tuần sau, toàn bộ người trong Thánh thành đều biết Thánh Tử của bọn họ chạy đi làm gay với người ta, còn chơi loại khẩu vị nặng dưỡng thành nữa chứ. Thì ra cái tên trứng thối Arnold đánh ra chủ ý này, dán mác lên người cậu cho mọi người thấy. Duy trì biểu tình cao quý ôn hòa nhất quán, Lucia gật gật đầu với Jocelyn, sau đó, bỏ lại Arnold, nhanh chóng đi xa.
Chờ đến khi cuối cùng cũng về được chung cư nhỏ của cậu trong trường học, Lucia đã mệt mỏi cả một ngày, ngồi trên ghế êm không muốn nhúc nhích.
Lúc này, Arnold tinh lực dư thừa đi đến, cúi người nói nhỏ bên tai Lucia: “Anh, tắm xong rồi ngủ tiếp, ta đã chuẩn bị nước xong rồi.”
Hôm nay, trải qua một phen ép buộc, Lucia cũng ra không ít mồ hôi, làm một người bị bệnh sạch sẽ đến mức không rửa mặt thì tuyệt đối không thể đi ngủ được, cậu giãy dụa đứng lên, đi về phía phòng tắm, Arnold ở phía sau cũng nhắm mắt theo đuôi đi theo cậu.
Lucia vẫn lưu lại một phần chú ý tới động tác của Arnold, chờ đi đến cửa phòng tắm, Lucia xoay người lại, mặt không chút thay đổi liếc Arnold, rất có khí thế mở miệng: “Ngươi đi tới phòng khách rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi.” Nói xong, không đợi Arnold lên tiếng, cậu ‘Phanh’ một tiếng đóng cửa lại, còn cẩn thận khóa cửa từ bên trong.
Nhìn cái cửa trước mặt bị đóng lại, Arnold nở một nụ cười sung sướng, đuôi lông mày bên khóe mắt đều giãn ra, chỉ có điều trong mắt lại cất giấu ánh sáng ép buộc, đêm nay hắn cũng sẽ không khinh địch để anh chạy thoát như vậy.
Không có Arnold ở bên, Lucia cảm thấy tự do hơn nhiều. Cậu đi tới bể, cởi dây lưng trên người ra.
Đứng ở cạnh bể, Lucia xếp đặt chỉnh tề quần áo được cởi ra ở một bên, xong xuôi mới chậm rãi bước vào trong bồn. Ngâm mình trong làn nước ấm áp, Lucia thoải mái đến mức muốn rên rỉ một tiếng, lười biếng ngồi ở đáy áo, Lucia khi có khi không hất hất nước.
Hơi nước nóng bốc lên trong bồn tắm, mơ hồ hiện lên người thanh niên diễm lệ như Người Cá dụ hoặc mọi người ở dưới đại dương xanh thẳm, cơ thể trắng nõn bóng loáng như tượng ngọc chất lượng tốt nhất, khiến người ta hận không thể cầm trên tay thưởng thức, trước ngực là hai điểm phấn nộn như ẩn như hiện trong làn nước, trêu chọc người đi nhấm nháp nó.
Arnold nhìn một màn này, khóe mắt trở nên phiếm hồng, hô hấp đột nhiên dồn dập mà nặng nhọc, lỗ tai nhọn hoắc cũng không chịu cô đơn xông ra ngoài. Hắn gần như tham lam nhìn chằm chằm cảnh đẹp trước mắt, ánh mặt cực nóng. Ngón tay lại chậm rãi cởi từng kiện quần áo trên người mình, đứng thẳng người lên, từng bước một kiên định đi về phía bể tắm.
Lucia nghe thấy tiếng nước truyền đến từ phía sau, cứng nhắc quay đầu lại nhìn, hình ảnh đầu tiên đập vào mặt là thứ gì đó rất đồ sộ, nhất thời sợ đến mức phát ngốc, chỉ chậm rãi mở to mắt ra nhìn. Hơn nửa ngày, đại não mới hoạt động, cậu đúng là ngốc mà, thật sự rất ngốc, khóa cửa làm gì, có ngăn được cái tên gạt người pháp sư không gian đâu.
Nhìn Arnold còn đang tiếp tục đi về phía cậu, Lucia vội vàng vụng trộm lui về phía sau hai bước, nhẹ giọng ho khan, ra vẻ khuyên nhủ: “Cái kia, ngươi có cần bình tĩnh lại hay không. Ý của ta là, nước ấm không thích hợp với ngươi, ta đề cử ngươi dùng nước lạnh.”
“Anh.” Chỉ nói có từ này mà Arnold lại có thể nói ra hương vị buồn triền miên, “Ta muốn tắm với ngươi.” Giọng nói khàn khàn từ tính ẩn chứa hương vị mờ ám, đồng thời hắn vẫn không ngừng nghỉ cước bộ chút nào.
Bể tắm trong chung cư học viện vốn không lớn, chỉ sau một hồi, Arnold đã giam Lucia vào trong một góc, một tay lui ra sau bể tắm đỡ lấy Lucia, tay còn lại vuốt ve lên xuống eo của cậu. Lúc này, cả khuôn mặt của Lucia đều biến thành màu hồng phấn mê người, cũng không biết là bị nóng do hơi nước trong bồn, hay là bị hơi thở đầy nam tính của Arnold đập vào mặt.
Nhìn qua Arnold trông thon gầy, nhưng khi cởi quần áo thì lại thuộc loại cường tránh, toàn thân trên dưới trải rộng đường cong mạnh mẽ, cơ bụng tám khối, tay rắn chắc, chân dài thẳng tắp…. Chỗ nào nên có thịt thì đều có, khiến phụ nữ phải thét chói tai còn đàn ông phải đố kỵ dáng người của hắn.
Nếu là trước đây, Lucia nhìn thấy một tên đàn ông có dáng người siêu đẹp như vậy, cậu khẳng định sẽ hâm mộ ghen tị, bởi vì cho dù cậu có rèn luyện chăm chỉ như thế nào thì cũng chỉ luyện ra có bốn khối cơ bụng nho nhỏ, không dùng lực thì căn bản nhìn không ra, chứ chưa kể cơ bắp tay linh tinh gì đó, cậu chưa từng có được.
Nhưng giờ, Lucia bị Arnold vây ở trong góc bể hẻo lánh, trong đầu tất cả chỉ còn lại nỗi lo sợ cho trinh tiết của mình, khẩn trương đến mức quả tim cũng sắp nhảy ra ngoài rồi.
Tay của cậu đặt lên lồng ngực rắn chắc của Arnold, làm một cái nỗ lực cuối cùng, “Không phải muốn tắm sao? Chúng ta tắm, tắm thôi.”