Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Căn cứ vào sự cảnh giác của Arnold, bên người hắn mà có hơn một người thì hắn hẳn là sẽ mất ngủ, tối hôm qua trừ ban đầu rối rắm, sau ngửi được mùi hương độc đáo trên người người kia, hắn lại ngoài ý muốn có một đêm ngủ giấc.
Buổi sáng, Arnold từ trong giấc mơ tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy xương quai xanh tinh xảo của người nào đó, cương ngạnh ngẩng đầu lên, tầm mắt chỉ có thể đạt đến cái cằm có độ cong hoàn mỹ.
Cẩn thận giật giật tay chân, lại nghe thấy Lucia rên một tiếng, Arnold vội vàng nhắm mắt lại, thả lỏng hô hấp.
Lucia mơ thấy mình về lại ngôi nhà của mình ở hiện đại, tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, cậu thì nằm ở trên ghế, trên người đắp thảm điện ấm áp, trên cái bàn nhỏ bên cạnh là một ly trà xanh khói bốc lượn lờ, mùi hương nhẹ nhàng quanh quẩn chóp mũi cậu, loại cuộc sống an nhàn này thật thích, đang lúc cậu từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ năm tháng an nhàn thì, đột nhiên thảm điện trên người cậu cư nhiên mọc ra một đôi cánh nhỏ trắng nõn hồng hộc phi lên, Lucia vội vàng kéo lấy một góc thảm điện, kêu to: “Đam mê, đừng đi!”
Từ trong giấc mộng bừng tỉnh Lucia thở phào một hơi, đang kỳ quái chính mình làm sao lại có một giấc mộng kỳ lạ như vậy, thì phát hiện trong lòng mình có vẻ có một vật thể không rõ, xoa bóp, thấy mềm, ngây ngốc cúi đầu, liền thấy dung nhan đang điềm tĩnh nhu thuận ngủ của Arnold.
Nghiêng đầu liền thấy, mặt Lucia đều 囧, thì ra tướng ngủ của mình thật sự không tốt, vị trí ngủ của mình tối hôm qua hiện tại chỉ có một bãi nếp uốn biểu hiện chỗ đó từng có người ngủ qua, yên lặng tính toán từ vị trí đáng lý ra mình phải ở đến vị trí hiện tại, Lucia tỏ vẻ chính mình thật sự rất lợi hại, cư nhiên lăn qua ít nhất 1 mét mà vẫn không có tỉnh.
Tay chân rón rén rút tay chân của mình đang quấn lấy nhân vật chính như bạch tuộc ra, may mắn không có đánh thức nhân vật chính, Lucia vừa định đứng dậy, “A….” Da đầu bị kéo đến đau xót, Lucia không cẩn thận hô nhỏ một tiếng, cúi đầu dò xét nhân vật chính, phát hiện hắn chỉ nhíu nhíu mày.
Xác định nhân vật chính còn chưa tỉnh, Lucia mới phát hiện đầu sỏ làm mình đau đầu, nguyên lai một lọn tóc của mình bị nhân vật chính nắm trong tay.
Kỳ thật Lucia đã sớm muốn cắt một đầu tóc vướng bận này đi, nhưng trong Giáo Đình cư nhiên còn có một cái quy định bất thành văn rằng Giáo Hoàng và Thánh tử phải để tóc dài như vậy, đặc biệt mái tóc vàng thuần khiết của cậu càng bị nhóm thần quan mê tín tin tưởng đây là lễ vật ban ơn của thần Quang Minh, cậu muốn cắt cũng không có cách nào cắt, chỉ có thể để một đầu tóc dài mười phần này cho tới tận bây giờ, âm thầm quyết định đợi sau khi cậu về hưu nhất định phải cắt kiểu tóc đàn ông.
Ngồi chồm hỗm ở trên giường, thật cẩn thận chậm rãi gỡ tóc mình ra khỏi tay nhân vật chính, chỉ thiếu chút nữa, mắt thấy sắp thành công Lucia cong khóe miệng lên.
Dùng sức, sao kéo không được, cương ngạnh xem qua, nhân vật chính không biết từ lúc nào đã ngồi dậy, dùng khuôn mặt không chút thay đổi đối với cậu, xấu hổ khụ khụ, “Ngươi, ngươi tỉnh a, tối hôm qua ngủ ngon không?”
Vừa hỏi xong Lucia liền hận không thể tát cho mình một cái vì tội lắm mồm, người bị ngươi ôm đè ngủ cả đêm, có thể ngủ ngon sao? Có thể bởi vì biết nhân vật chính hiện tại nhìn không thấy, cho nên Lucia hiện tại không tự giác biểu hiện nhiều biểu tình phong phú hơn bình thường ở trước mặt Arnold.
“Ừ, ngủ khá ngon, chỉ có điều giường có vẻ nhỏ.” Arnold bình tĩnh trả lời.
“Ừ, giường khá nhỏ, về sau bảo bọn họ đổi cái lớn hơn.” Lucia nhìn cái giường chiếm hơn phân nửa cái phòng gật đầu đồng ý, nhất định là do giường nhỏ, mới không phải do tướng ngủ của cậu đâu. (Giường: bụm mặt ủy khuất rơi lệ….)
Arnold nghe Lucia khẳng định trả lời, không tự giác lộ ra tươi cười, không nghĩ tới Thánh tử Lucia được người người khen ngợi thì ra cũng có lúc khả ái như vậy.
Lucia không biết tướng ngủ kém của mình đã sớm bại lộ, thấy Arnold tươi cười, cũng không nghĩ nhiều, “Cái kia, ngươi có thể buông tay ra được không?”
Arnold cúi đầu mới phát hiện tay của mình còn gắt gao nắm tóc của Lucia quên buông ra, có chút không tha buông tay ra, tùy ý để nó trượt xuống lòng bàn tay của mình.
Rốt cuộc cũng đem tóc mình giải phóng, Lucia xuống giường một bên mặc quần áo một bên nói với Arnold: “Quần áo của người hẳn là lập tức liền có thể đưa đến, ngươi đợi trước a.”
Sáng sớm Jocelyn đã đến tẩm cung của Thánh tử, gõ cửa, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, phất tay ý bảo người hầu cầm bữa sáng ở phía sau chờ, chính ông thì đi đến cửa phòng, nhẹ giọng gọi: “Thánh tử đại nhân.”
Lucia vừa nói xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, nghe được động tĩnh bên ngoài, đến khi tiếng của Jocelyn vang lên liền nhanh chóng nói: “Tiến vào.”
Jocelyn tiến vào đầu tiên nhìn thấy là Arnold đang ngồi ở đầu giường, trong lòng khiếp sợ Thánh tử đại nhân tôn kính nhà ông cư nhiên sẽ cùng một đứa nhỏ mới đem về ngủ chung trên giường, quả thực muốn làm mù mắt ông mà, chẳng lẽ đứa nhỏ này có chỗ gì đó hơn người….
Ánh mắt giống như tên bắn đem Arnold từ đầu đến chân nhìn mấy lần, Jocelyn cảm thấy trừ bỏ bộ dạng tốt xem, có điểm khả ái, thì thật lòng không thấy vì cái gì mà một đứa nhỏ phổ thông như vậy lại được Thánh tử đại nhân đối tốt như thế, nhưng nếu đã là quyết định của đại nhân, nhất định là có đạo lý.
Jocelyn thu hồi tầm mắt đặt ở trên người Arnold, khom người cung kính hành lễ với Lucia: “Đại nhân, bữa sáng đã được chuẩn bị xong.”
Lucia mặc xong quần áo, xoay người hỏi Jocelyn đang cung kính đứng ở cửa: “Jocelyn, quần áo mà hôm qua ta bảo ngươi chuẩn bị đã mang đến chưa?”
“Đại nhân, đã chuẩn bị tốt.” Nói xong, Jocelyn liền lấy ra hai ba bộ dành cho đứa trẻ bảy tám tuổi từ trong nhẫn không gian đặt ở trên bàn.
“Ừ, vậy ngươi đi xuống đi, đợi lát nữa chúng ta mới đi ra ngoài dùng cơm.”
Chờ Jocelyn đi ra ngoài, Lucia mới cầm lên một bộ quần áo, sau đó đi đến trước mặt Arnold, ngồi xuống, ôn hòa nói: “Chuẩn bị quần áo mới cho ngươi, ngươi đứng lên đi, để ta xem có thích hợp với ngươi không?”
Hơi thở của Lucia khi nói chuyện phất qua khuôn mặt Arnold, tiếng hít thở ấm áp làm tâm hắn hung hăng động một chút, loại cảm giác chưa từng có này khiến Arnold có chút không biết làm sao, chỉ theo bản năng gật gật đầu, sau đó theo sức của Lucia kéo hắn lên.
Lôi kéo Arnold đứng ổn định, Lucia liền cởi cái áo trắng phi thường rộng rãi trên người hắn ra, hôm qua bị vết thương trên người Arnold hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, đối với các khác cũng không nhìn kỹ, hiện tại đột nhiên thấy trên lồng ngực trắng nõn của Arnold chi chít tung hoành các loại vết sẹo, Lucia cảm thấy ngực của cậu bị đè nặng.
Tuy rằng đã sớm biết đây là thế giới xem mạng người như cỏ rác, nhưng đối với một đứa nhỏ vô tội như vậy, những người đó làm thế nào mà có thể hạ thủ được? Nhìn vào vị trí trái tim của Arnold thậm chí còn có vết sẹo do đao gây ra, Lucia cảm thấy phẫn nộ, có thể tưởng tượng, nếu Arnold không phải là nhân vật chính, mà chỉ là một đứa nhỏ lưu lạc cơ khổ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, có khả năng đã sớm chết trong vô số lần bị ngược đãi kia.
Arnold cảm giác được đến tầm mắt bồi hồi của Lucia ở trên người hắn, hắn cũng biết mấy vết sẹo trên người mình nhìn có nhiều đáng sợ, nhưng hắn lại làm bộ làm như không biết, tùy ý để Lucia nhìn những thứ đó, ngươi có cảm thấy thương hại không? Có phải cảm thấy đau lòng không?
Xem đi, hắn chính là một người ti bỉ như vậy, muốn người này vẫn đối tốt với hắn như vậy, muốn được đi theo bên người cậu, muốn…, cho nên ngươi sẽ tha thứ cho ta, đúng không?
Lucia không nghĩ tàn nhẫn vạch trần vết sẹo trên người Arnold, quá khứ cứ để nó đi qua đi, về sau cậu sẽ không để Arnold có khả năng trải qua vài tình huống không tốt trong sách kia.
Giọng nói ôn nhu không tự giác mang theo yêu thương vang lên, “Đến, nâng tay lên, ta giúp ngươi mặc quần áo vào.”
Dưới sự phối hợp của Arnold, Lucia rất nhanh đã mặc xong quần áo cho hắn, một thân áo khoác màu lam nhạt mặc trên người Arnold, cộng thêm khuôn mặt trẻ con của hắn, ở trong mắt của Lucia, thật sự đáng yêu ghê gớm, giúp hắn sửa sang lại áo, Lucia đứng thẳng thân mình, ngữ khí tán thưởng nói: “Rất tốt xem!”
Cười lôi kéo Arnold ra bên ngoài ăn cơm. Trên bàn cơm, Lucia cũng giống như hôm qua giúp Arnold để đồ ăn vào trong cái dĩa trước mặt hắn, sau đó mới bắt đầu ăn cơm.
Nhóm người hầu đứng hầu tại một bên đầu tiên nhìn đến là Thánh tử cao quý ôn nhu không giống phàm nhân của bọn họ cư nhiên cùng một đứa nhỏ thân mật nắm tay đi ra, sau đó lại tự hạ mình chiếu cố đứa nhỏ ăn cơm, một đám đều kinh ngốc tại chỗ, tuy Thánh tử đại nhân bình thường nhìn ôn nhu ân cần, nhưng một thân khí chất cao quý bất phàm kia cũng khiến người ta chùn bước, không dám vượt qua nửa bước.
Mặc kệ người khác kinh ngạc khiếp sợ như thế nào, Lucia cùng Arnold vẫn thưởng thức bữa sáng ấm áp tốt đẹp, sau bữa cơm, Lucia lại buộc Arnold phải uống sữa bò mà cậu đã cố ý cho người chuẩn bị.
Đúng, chính là buộc, bởi vì nhân vật chính bá khí trắc lậu trong sách cư nhiên lại có tính trẻ con chán ghét uống sữa bò, lúc bắt đầu, hắn không biết Lucia cho hắn uống thứ gì, kết quả uống một ngụm xong liền phun ra, sau đó kiên quyết không chịu uống thứ sữa bò có hương vị kỳ quái như vậy.
Nhưng mà cuối cùng vẫn khuất phục dưới ‘dâm’ uy của Lucia, vẻ mặt đau khổ uống hết một hơi, sau khi uống xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Arnold đều nhăn lại, khiến Lucia rất không phúc hậu cười ra tiếng, nhưng cậu lại không phát hiện trên mặt Arnold ẩn chứa sủng nịch cùng ôn nhu.
Nhưng chỉ sau một buổi sáng, tin tức có một đứa trẻ mù cùng ăn cùng ngủ với Thánh tử đại nhân giống như mọc cánh bay đến mọi ngóc ngách trong Giáo Đình, khiến mọi người hâm mộ đến đỏ mắt…