Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Luân Hồi Thương Đế
  3. Chương 56: 56: Giết Sạch
Trước /126 Sau

Luân Hồi Thương Đế

Chương 56: 56: Giết Sạch

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bầy Hung lang hung hãn không sợ chết, phía sau có Hung Lang Vương điều khiển tiến công, phía trước thì có đồng bạn bị thương, huyết thủy càng thêm kích phát chúng nó hung tính.

Bất quá ở trong thương đội đám người áp tiêu cũng không phải ăn chay, từng cái đều có không ít kinh nghiệm cùng Hung thú chém giết nên đều biết đến Hung thú đặc tính, nguyên bản lúc đầu có chút kiêng kị số lượng Hung lang nhưng sau khi phát hiện ra bọn nó thực lực cũng không phải rất cao thì tự tin tăng lên, tuy rằng trong lúc nhất thời có phần luống cuống tay chân nhưng kết hợp với thực lực, kinh nghiệm và đội hình giữ vững, toàn bộ thương đội bảo tiêu chém giết hiệu quả đề thăng đáng kể, Hung lang lao đến cũng chỉ là nộp mạng.

“Gào...”.

“Hú...”.

“Giết...”.

Hung lang chết đi càng lúc càng nhiều, ở trên mặt đất đã nhiễm đầy lang huyết, huyết tinh mùi vị nồng nặc đến cực điểm, thương đội đám người tuy rằng đã xuất hiện một ít người bị thương nhưng bọn hắn hiện tại giết cũng có chút đỏ mắt, người bị thương lùi lại một chút, kẻ không bị thương đẩy lên tuyến đầu cùng Hung lang trực diện, thanh âm hô đánh hô giết vang lên không ngừng.

Ngôn Tình Hay

Không nói những người khác làm sao, chết ở trên tay Đoạn Ngọc cũng đạt tới bốn con, trừ ra con đầu tiên bị hắn nhất kích giết chết thì phía sau cơ hồ đều là quần ẩu, mấy con Hung lang đánh tới đánh lui, Đoạn Ngọc thực lực mạnh hơn bọn nó nhưng cũng phải đỡ trái đánh phải, trải qua hơn một khắc thời gian dưới điều kiện không bị Hung lang đả thương mới có thể giải quyết được bọn nó.

Đoạn Ngọc chỉ là một cái Luyện Thể cảnh lại có chiến tích không kém Mệnh Tuyền cảnh ba tầng Văn Thành, thực lực thể hiện ra để cho bên cạnh hắn Mệnh Tuyền cảnh Sở Vũ cũng phải lau mắt mà nhìn, tổ đội bên trong trừ ra La Uy chắn ở phía trước nhất thì còn lại đều có chút thưởng thức, thậm chí là kính phục nhìn hắn.

Hoàn toàn đã không có người xem hắn là một cái mao đầu tiểu tử không hiểu sự đời.

Điều này nhưng cũng là dễ hiểu, Võ đạo thế giới tôn trọng võ lực, Đoạn Ngọc thể hiện ra đã là thiên tài tiêu chuẩn, đồng cấp bên trong cũng tính là cường giả, tiềm lực của hắn không phải là mấy người ở đây có thể so sánh.

Bọn hắn từ điểm này há lại dám xem nhẹ Đoạn Ngọc?

“Bành!”.

Chợt ở phía trước vang lên một tiếng kịch chấn, Đoạn Ngọc đang cùng hai con Hung lang khác chém giết kinh ngạc nhìn lại thì thấy được một đầu to lớn Hung lang đang cùng La Uy đọ sức, song phương đánh đấm túi bụi.

“Hung Lang Vương!”.

Đoạn Ngọc đáy lòng thấp giọng nỉ non.

Con Hung Lang Vương kia thực lực cũng thật là không thấp, căn cứ theo Đoạn Ngọc phán đoán thì nó thực lực đại khái cùng Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng tương đương, hắn nếu như không có ẩn giấu thì đem nó giết chết cũng không khó.

Bất quá hiện tại hắn không có ý định bộc lộ tự thân bí mật, chỉ thành thành thật thật vận dụng Luyện Thể cảnh chín tầng đỉnh phong tiêu chuẩn chém giết Hung lang, con kia Hung Lang Vương để La Uy đối phó là được rồi.

“Hú!”.

Đoạn Ngọc hơi chút lơ đễnh thì một trong hai con Hung lang đang lao về phía hắn đột nhiên lao tới làm khó dễ, Đoạn Ngọc thời khắc mở ra tinh thần lực âm thầm khống chế cục diện há lại có thể để nó đắc thủ? Thân hình hơi nghiêng một chút tránh đi thì chân trái nâng lên trực tiếp đạp vào vùng bụng của Hung lang.

“Gào!”.

Hung lang nơi yếu hại nhất cũng chính là vùng bụng, bị Đoạn Ngọc một đạp cực nặng này đạp trúng thì nó cũng rú thảm một tiếng, thân hình loạng choạng còn chưa kịp ổn định thì đã bị hai vị Luyện Thể cảnh tám tầng trong ba người ở phía sau công kích đánh tới, lang đầu thật cao bay lên, đã chết đến không thể chết lại.

Đoạn Ngọc sau khi đạp con Hung lang kia thì cũng không để ý đến phía sau, lấy hắn lực lượng thì một đạp kia đã khiến con Hung lang đó bị thương không nhẹ rồi, nội tạng có thể đã bị đánh vỡ một chút, phía sau ba vị Luyện Thể cảnh tám tầng giải quyết nó độ khó không lớn.

Hắn vung lên Bạch Long thương cùng với còn lại một con Hung lang giết thành một đoàn.

“Phốc!”.

Không mất bao lâu thời gian, Đoạn Ngọc một thương trực tiếp đâm xuyên Hung lang đầu lâu, ngẩng đầu nhìn xung quanh thì đã không còn Hung lang lao tới, xung quanh hắn thì đây dĩ nhiên chính là cuối cùng một con Hung lang.

Phía trước hắn thấy được La Uy đem trường kiếm từ trong ngực Hung Lang Vương rút ra, phía sau thân hình hơi chút giãy giụa giống như không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh được kết cục, vô lực trút xuống hơi thở cuối cùng triệt để chết đi.

Đoạn Ngọc ánh mắt lơ đễnh nhìn đến phía trước thương đội chiếc xe đầu tiên kia, theo như hắn nhìn thấy thì từ lúc đàn Hung lang tấn công đến hiện tại thì mấy người trong đó liền một người cũng không có đi ra, Hung lang bầy đều là đám bảo tiêu giải quyết.

Tuy rằng có chút không thích nhưng Đoạn Ngọc cũng không có ý kiến gì nhiều, dù sao thì thân phận hiện tại của hắn chỉ là một cái bảo tiêu mà thôi, so ra mà nói thì đám người ở phía trước đó mới là nhân vật quan trọng.

Trong đó mấy vị Luân Hải cảnh thì đều không có hứng thú xuất thủ, bọn hắn hiển nhiên là tin tưởng đội bảo tiêu có thể giải quyết được.

Âm thầm quan sát một vòng tất cả mọi người trong thương đội thì Đoạn Ngọc cũng âm thầm gật đầu, một trăm người trong đội bảo tiêu không một người tử vong, tuy rằng bị thương nhưng cũng không nặng lắm, nhiều nhất chỉ là tiêu hao thể lực mà thôi.

Trừ đó ra thì còn có hai mươi vị Mệnh Tuyền cảnh hiện thân, bọn hắn vừa rồi xuất thủ giết đi rất nhiều Hung lang, sáu cái Hung Lang Vương thì có ba cái đã chết trong tay bọn hắn.

“Mọi người thu thập một chút, nơi này huyết tinh rất nhanh sẽ thu hút mặt khác Hung thú, chúng ta trước tiên rời khỏi chỗ này”.

La Uy lúc này đi tới đối với bên trong tiểu đội mọi người ra lệnh.

Hắn có thể là vì thành công giết chết một đầu Hung Lang Vương mà khuôn mặt hưng phấn bừng bừng, trên cánh tay trái bị lang trảo xé xuống một đường cũng không chút để tâm.

Vì để đảm bảo thời gian nhanh chóng, thương đội mọi người cũng chỉ thu thập một chút Hung lang trên thân tài liệu, bọn nó thi thể tất cả đều vứt lại ở nơi này, điều này để cho Đoạn Ngọc có chút âm thầm đáng tiếc.

Hắn sở hữu nguyên thần thuộc tính vô cùng bá đạo, nếu như tập hợp tất cả thi thể Hung lang này lại một chỗ để hắn cướp đoạt bọn nó tinh khí thần thì không biết sẽ là thế nào tình cảnh.

Đương nhiên, đáng tiếc quy đáng tiếc, Đoạn Ngọc cũng không thể dừng lại ở đây quá lâu, hơn năm trăm Hung lang thi thể cùng tinh huyết, ai biết được sẽ kéo tới dạng gì đáng sợ Hung thú? Một mặt khác đó là hắn hiện tại tu vi dừng lại ở Luyện Thể cảnh mười tầng, trước khi ngưng tụ thứ hai chân thân hắn sẽ không nếm thử khai mở mệnh tuyền, bây giờ có cướp đoạt đến nhiều tinh khí thần cũng không có ý nghĩa gì lớn.

“Về sau còn có cơ hội!”.

Đoạn Ngọc âm thầm tự nói, sau đó thì cũng cùng thương đội nhanh chóng rời đi khỏi chỗ này.

“Rống...”.

“Uông...”.

Tại thương đội rời đi không được bao lâu thì có thể nghe được từ phía sau từng đợt thú rống giận, từ thanh âm gầm thét thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được tại đó một đám Hung thú đang lẫn nhau tranh đoạt Hung lang thi thể huyết nhục, huyết tinh mười phần.

“Hừ! Đám súc sinh này đúng thật là nhanh!”.

La Uy hừ lạnh nói.

“Vậy cũng là Hung thú đặc tính, bọn nó cuộc sống chính là nhược nhục cường thực, không những là khác loài lẫn nhau chém giết thôn phệ huyết nhục mà đôi khi cũng xuất hiện tình trạng ăn thịt đồng loại”.

Sở Vũ khẽ lắc đầu nói.

Dừng lại một lát thì ngưng trọng nói thêm.

“Chúng ta vừa mới đi vào Thiên Lang sơn mạch không được bao lâu đã gặp phải Hung lang bầy, sự tình sợ là có chút không đơn giản”.

“Ý của Sở lão đệ là Hung lang bầy công kích chúng ta cũng không phải là ngẫu nhiên?”.

Văn Thành trầm xuống hỏi.

Còn lại đội viên cũng là biểu hiện ngưng trọng, Hung lang bầy thực lực không mạnh nhưng số lượng lại không ít, nếu như gặp phải bầy Hung thú thực lực cao hơn một chút thì thương đội sợ là sẽ có nguy hiểm.

“Hừ! Chỉ là một đám súc sinh mà thôi, bọn nó bên trong nếu như có Tam giai Hung thú thì Kim trưởng lão cùng Hoàng chấp sự mấy người chắc chắn sẽ xuất thủ, mọi người không cần quá mức khẩn trương”.

Đi ở phía trước La Uy quay đầu lại hừ lạnh nói.

“Chúng ta cũng hi vọng như thế”.

Còn lại đội viên nhìn nhau, sau đó thì cũng chỉ có thể cười khổ đáp.

“Ha ha, cũng nhờ lần Hung lang bầy công kích này chúng ta mới biết Lục lão đệ thực lực thâm bất khả trắc ah, Nhất giai Hung thú liền hắn một kích cũng không cản nổi”.

Lúc này Sở Vũ lại đột nhiên cười vỗ vỗ vai Đoạn Ngọc nói.

“Ừm, Sở huynh nói không sai, Lục lão đệ thực lực ở trong Luyện Thể cảnh chín tầng cũng là tầng thứ cao nhất rồi, cùng hắn so sánh ta còn kém nhiều”.

Một vị Luyện Thể cảnh chín tầng cũng cười theo phụ họa.

“Hai vị lão ca nói quá rồi, thực lực của ta vẫn còn kém lắm, cần phải trau dồi thêm nữa mới có thể cùng mấy vị lão ca so sánh”.

Đoạn Ngọc lộ vẻ xấu hổ cười không dám nhận nói.

“Bọn hắn không sai đâu, Lục lão đệ ngươi bằng tuổi này đã có thực lực như thế đã là rất đáng gờm rồi, chúng ta một ít tu vi có thể mạnh hơn ngươi nhưng là vì chúng ta tuổi tác lớn một chút mà thôi, ngươi đến cái tuổi của chúng ta e là đã đạt tới Luân Hải cảnh, thậm chí là Động Thiên cảnh rồi cũng nên”.

Văn Thành quay đầu lại cười lắc đầu nói.

“Văn huynh nói không sai!”.

Sở Vũ gật đầu.

“Lục lão đệ ngươi tuổi còn trẻ, tương lai so với chúng ta có tiền đồ nhiều”.

Dừng lại một lát thì giống như nghĩ tới cái gì nói.

“Ta nhớ được còn có bốn tháng nữa là tông môn tuyển chọn, chỉ cần tuổi dưới mười tám đều có cơ hội bái nhập tông môn, Lục lão đệ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”.

Nhắc đến cái này thì còn lại đội viên cũng có chút tò mò, bọn hắn nhìn ra Đoạn Ngọc tuổi tác không lớn, chỉ là không rõ lắm cụ thể là bao nhiêu.

“Đại khái là mười bảy đi...”.

Đoạn Ngọc lộ ra có chút miễn cưỡng, sau đó gãi gãi sau gáy nói.

“Mười bảy tuổi?”.

Sở Vũ ban đầu còn có chút suy đoán, bây giờ nghe được Đoạn Ngọc nói thì giật mình.

“Quả nhiên là thiếu niên thiên tài, năm nay Lục lão đệ hẳn là có cơ hội bái nhập tông môn tu hành ah!”.

Nói xong thì hắn lại có chút than thở.

“Tiên môn Tà tông có thể không vào được nhưng một ít cường đại tông môn khác cũng không phải không được, lui lại một bước thì lấy ngươi thiên phú cũng có thể làm việc cho Đế quốc, không cần cùng như chúng ta lăn lộn trên lưỡi đao ngọn giáo”.

Trong tiểu đội đám người cũng là âm thầm thở dài gật đầu.

Bọn hắn xuất thân không tốt, thiên phú không cao, cho đến nay cũng chỉ là vật lộn tu hành từng bước một, so với người bình thường tốt hơn nhưng bọn hắn rõ ràng chính mình vị trí có bao nhiêu lúng túng..

Quảng cáo
Trước /126 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Linh Khí Phục Tô: Hiện Thực Du Hí Hóa

Copyright © 2022 - MTruyện.net