Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phần bình luận toàn dấu chấm hỏi——
[?]
[?]
[Bạn đồng tính? Anh trai, anh cũng là đồng tính à?]
[Làm sao nhìn ra được? Streamer bớt bịa đặt linh tinh đi.]
[Miệng lưỡi mọc mụn cóc lở loét, mắc bệnh thầm kín… có phải như tôi nghĩ không vậy?]
Người đàn ông đối diện hoàn toàn sững sờ, vô thức mím chặt môi, sau đó kéo rộng khung hình ra, tức giận chửi rủa: “Ai là đồng tính! Mẹ cô mới là đồng tính! Mẹ cô mới mọc mụn cóc! Cô có bằng chứng gì mà dám tung tin nhảm! Nếu cô không lập tức xin lỗi tôi thì tôi nhất định sẽ kiện chết cô!”
[Anh trai, anh đừng kích động, nếu anh thật sự không có thì há miệng ra xem, thật hay không là biết ngay ấy mà.]
[Đây là xúc phạm rất nghiêm trọng đấy, ủng hộ anh trai kiện chết cô ta.]
Trong phần bình luận toàn là người ủng hộ kiện, hóng hớt.
Diệp Đồng Trần chóng mặt, không thèm nhìn bình luận nữa mà ngả lưng vào ghế nhìn người đàn ông đang tức giận. Sau lưng hắn ta là cửa sổ xe bị nước mưa rơi xuống, dường như không phải ở nhà mà là đang trong xe.
“Anh vẫn nên bớt dối trá với khẩu nghiệp lại đi.” Diệp Đồng Trần bình tĩnh nhắc nhở hắn ta: “Gần đây trời mưa sấm chớp nhiều, anh chớ ra ngoài, cũng đừng lái xe.”
“Loại chó giả làm luật sư bịa đặt như cô mới cần chú ý trời mưa có sấm không ra ngoài! Đừng để bị sét đánh!” Người đàn ông càng tức giận hơn, chửi bới không ngừng, giơ điện thoại lên cho Diệp Đồng Trần xem: “Tôi đang ở ngoài này, ngồi trong xe thì sao? Nếu hôm nay cô không xin lỗi thì tôi…”
Anh ta còn chưa dứt lời, trong phòng livestream đột nhiên vang lên một tiếng “đoàng” đinh tai nhức óc, đối diện như thể bị va đập mạnh, chỉ còn tiếng la hét và hình ảnh hỗn loạn, tiếng la hét đó dường như là của hai người, hai giọng đàn ông.
Nhưng rất nhanh, điện thoại đã rơi xuống đâu đó, màn hình tối đen rồi ngắt kết nối.
[???]
[Chuyện gì vậy! Anh trai?]
[Thật sự bị sét đánh???]
[Có chuyện gì vậy? Thật sự trời đánh sao?! Hay bị ngã! Anh trai! Mau phản hồi đi!]
[Hả? Chuyện gì vậy…]
[Ôi trời ơi, livestream gì kinh dị thế? Có ai báo cảnh sát không!]
[Đây là tình tiết gì vậy???]
Cái đèn trần trên đầu của Diệp Đồng Trần bỗng nhiên chớp nháy rồi tắt hẳn, phòng phát sóng trực tiếp trước mặt cô cũng tối đen theo ánh đèn.
Căn phòng bỗng chốc chìm vào bóng tối, mất điện rồi.
“Tiếng sấm lớn quá.” Cửa văn phòng luật bị đẩy ra, Hiểu Sơn Thanh tay cầm đồ bước nhanh vào, cậu ngẩng đầu nhìn đèn trần đã tắt: “Lại mất điện rồi hả?”
Cậu đến gần, đưa thức ăn trên tay cho Diệp Đồng Trần, tóc và vai bị mưa xối ướt nhẹ: “Cô ăn trước cho nóng đi, vì bánh nếp hết rồi nên tôi mua cho cô bánh nướng mai quế và bột sen.”
Hương thơm của bánh nướng quyện với mùi quế xen lẫn bột sen, Diệp Đồng Trần đã rất lâu rồi không ngửi thấy mùi đồ ăn, lúc này bụng không khỏi kêu lên vì bị mùi thơm này kích thích, cô nhận lấy, cảm ơn rồi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, nói: “Livestream vừa nãy của cậu có người kết nối hỏi tư vấn.”
“Thật sao? Đã kết nối rồi hả? Là anh trai hỏi về việc vợ ly hôn có thể ra đi tay trắng không hả?” Hiểu Sơn Thanh vội vàng đến xem máy tính, nhưng mất điện rồi, laptop dù sáng nhưng không có mạng, màn hình livestream tối đen.
“Đúng vậy, anh ta rất vội, nên tôi đã giúp cậu trả lời.” Diệp Đồng Trần nói.
“Cô cũng học luật hả?” Hiểu Sơn Thanh ngạc nhiên nhìn cô.
“Ừ.” Cô ngồi trên sofa, dùng đũa ăn nhanh búi tạm mái tóc đen còn ướt lên, cầm bánh nướng hỏi thêm một câu: “Là bánh chay phải không? Tôi không ăn thịt.”
Hiểu Sơn Thanh ngây người: Vừa rồi cô ấy làm thế nào mà búi tóc chỉ bằng một tay nhỉ?
Đợi đến khi Diệp Đồng Trần thắc mắc xong, cậu mới vội vàng gật đầu nói, đúng là bánh chay.
Lúc đó cô mới cúi đầu ăn.
Hiểu Sơn Thanh ngồi trên ghế lén nhìn cô, cô ăn uống rất lịch sự, chỉ dùng một tay ăn, mỗi lần đều là một miếng bánh nướng, một ngụm bột sen.
Bên ngoài có nhân viên của khu thắng cảnh đến nói với Hiểu Sơn Thanh, trong bãi đỗ xe của khu thắng cảnh có một cây đại thụ vừa bị sét đánh ngã gây ra một vụ tai nạn, vài đường dây bị cái cây làm đứt nên mất điện, hiện đang được sửa chữa.
Hiểu Sơn Thanh vội hỏi: “Xảy ra tai nạn gì? Có ai bị thương không?”
“Cây đại thụ đè lên một chiếc xe, bên trong xe có hai người.” Người nhân viên có quen biết Hiểu Sơn Thanh, đứng cạnh cửa sổ tám chuyện phiếm: “Không rõ bị thương nặng hay nhẹ, đã gọi xe cứu thương rồi, nhưng cậu nói xem, trời mưa to thế này hai người đàn ông đó lại đỗ xe trong bãi suốt gần cả tiếng đồng hồ, không vào khu thắng cảnh cũng không rời đi, rốt cuộc bọn họ định làm gì nhỉ? Tôi còn nghe nói một trong hai người đàn ông đó còn không mặc quần áo.”
Hiểu Sơn Thanh không thích bàn tán về người khác, chỉ đáp: “Có lẽ họ muốn đợi mưa tạnh rồi mới tham quan khu thắng cảnh, chuyện này rất bình thường, hy vọng hai người đó không sao.”
Bọn họ chắc chắn sẽ không bị đè chết đâu.
Diệp Đồng Trần ngồi trên sofa uống được nửa cốc bột sen, cô mới có cảm giác như được tái sinh.
Sau tiếng sấm, ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, mây đen dày đặc, mới bốn giờ chiều mà trong văn phòng luật đã tối đen như ban đêm.
Hiểu Sơn Thanh lục tung các ngăn tủ mới tìm ra một chiếc đèn pin, cậu bật lên rồi đặt bên cạnh Diệp Đồng Trần.
Trong căn phòng mờ tối âm u, chỉ có chỗ bên cạnh Diệp Đồng Trần được chiếu sáng.
“Cô đừng sợ, chắc sẽ có điện lại nhanh thôi.” Hiểu Sơn Thanh rất lịch sự lui về ngồi trên ghế, không ngồi lên sofa bên cạnh cô, nhìn những vết bầm tím và trầy xước trên mặt cô, cậu hỏi: “Cô bị ngã trên núi à? Tôi còn chưa biết tên cô, có cần tôi liên lạc với gia đình cô không?”
Tên.
Diệp Đồng Trần nhận ra ký ức của cơ thể này khôi phục theo cơ chế “kích hoạt”, cô nhìn thấy gì thì ký ức sẽ được kích hoạt khôi phục lại phần đó. Hiện tại cô chỉ khôi phục được một phần nhỏ ký ức, dường như nguyên chủ cũng là một luật sư, tên là Diệp Trần.
Còn về việc có gia đình hay không, cô vẫn chưa nhớ ra. Trong ký ức đã khôi phục, nguyên chủ dường như chỉ luôn một mình, sống một mình.
“Tôi tên là Diệp Trần.” Diệp Đồng Trần uống nốt ngụm bột sen cuối cùng, dùng một tay dọn gọn gàng túi và cốc rồi nói với cậu: “Tạm thời tôi không có gia đình.”
Tạm thời?
Hiểu Sơn Thanh hiểu mà cũng không hiểu hoàn toàn, định hỏi cô ở đâu để đưa cô về nhà.
Cô hỏi trước: “Tôi có thể mượn cậu hai tấm ván gỗ không?” Cô giơ tay chỉ về phía sau cửa.
Cạnh cửa có mấy tấm ván gỗ dài màu nâu, là vật liệu còn lại sau khi sửa sang văn phòng, bởi vì cô lao công nói còn dùng được nên cậu tạm thời chưa vứt đi.
“Ván gỗ? Cô định làm gì?” Hiểu Sơn Thanh tuy thắc mắc nhưng vẫn vừa hỏi vừa đứng dậy đi đến cửa lấy hai tấm ván gỗ mang lại: “Hai tấm này được không?”
“Được.” Diệp Đồng Trần nhận lấy ván gỗ bằng một tay và đặt xuống, sau đó từ từ nhấc cánh tay còn lại đặt lên bàn, nói với giọng điệu bình thản: “Có lẽ tay tôi bị gãy rồi, cần phải cố định lại.”
“?!” Hiểu Sơn Thanh kinh ngạc, suýt chút nữa không tin vào tai mình, cô định lấy ván gỗ để cố định cánh tay bị gãy?
Hóa ra tay cô bị gãy à? Thảo nào cô cứ dùng một tay! Cậu tưởng tính cô điệu vậy cơ!
Hiểu Sơn Thanh sững sờ nhìn cô xắn tay áo lên, lộ ra phần cánh tay sưng tấy, đầy vết bầm tím và trầy xước, cậu nhăn mặt. Trời ơi, chẳng lẽ không đau sao? Cô chịu đựng thật giỏi!
“Đừng, đừng…” Cậu vội vàng giữ lấy ván gỗ, nói: “Sao có thể tự mình cố định được, quá nghiêm trọng rồi, nhất định phải đến bệnh viện.”
Diệp Đồng Trần vừa định nói gì đó, cậu lại nói tiếp: “Coi như tôi xin cô đấy, tôi thật sự không chịu nổi cảnh này.”
Biểu cảm trên mặt cậu dường như còn đau hơn cả cô, cậu là người có tâm lý đồng cảm quá mạnh, quá dễ đặt bản thân vào hoàn cảnh người khác.
Thực ra chỉ là gãy xương nhẹ, Diệp Đồng Trần đã tu đạo từ nhỏ, nhiều năm học tập với sư phụ nên đã thông thạo y thuật, từng xử lý nhiều vết thương, đây không phải là vết thương nguy hiểm tính mạng.
Quan trọng hơn, cô nói: “Tôi không có tiền.”
Hiểu Sơn Thanh dở khóc dở cười, lấy chìa khóa xe và nói với cô với vẻ cầu xin: “Tôi sẽ trả tiền giúp cô trước, khi nào cô có tiền trả tôi sau, được chưa? Làm ơn tới bệnh viện dùm tôi đi.”
****
Trong bệnh viện, Lý Phi Phi vội đến phòng cấp cứu, cô ấy vẫn mặc bộ đồ công nhân như khi đi làm. Đây là ngày đầu tiên cô ấy trở lại làm việc sau khi sinh con, nhưng lại được nhân viên của khu thắng cảnh núi Linh Vân gọi đến, thông báo chồng cô ấy bị chấn thương do cây đổ trong bãi đỗ xe của khu thắng cảnh.
Bởi vì mẹ chồng đang ở nhà chăm sóc con, cô ấy không muốn làm phiền tới bà ta nên đành tự xin nghỉ phép đến đây, vừa đến bên ngoài phòng cấp cứu, một y tá đúng lúc gọi tìm người thân của Vương Nhất Khang.
“Là tôi.” Lý Phi Phi hớt hãi chạy tới, nói: “Tôi là vợ của anh ấy, anh ấy sao rồi? Có bị thương nặng không?”
Y tá liếc nhìn cô ấy một cái rồi nhanh chóng trả lời: “Anh ta bị gãy tay, phải thực hiện một ca tiểu phẫu. Trước khi phẫu thuật, người thân bệnh nhân cần đến khoa da liễu để đăng ký kiểm tra virus HPV và bệnh giang mai.”
* Virus HPV: một loại virus lây truyền qua đường tình dục phổ biến nhất. Trong phần lớn các trường hợp, bệnh có thể không gây nguy hại gì cho sức khỏe.
* Bệnh giang mai: là một bệnh nhiễm trùng kinh diễn do xoắn khuẩn Treponema pallidum gây nên. Bệnh lây chủ yếu qua quan hệ tình dục không an toàn.
Lý Phi Phi ngạc nhiên: “Kiểm tra gì cơ?”
Một y tá khác trong phòng cấp cứu bận rộn bước ra, gọi: “Người thân của Hồ Kiến có ở đây không?”
Hồ Kiến?
Cái tên này khiến đáy lòng Lý Phi Phi trầm xuống, đầu óc ong ong, liệu đó có phải là Hồ Kiến cô ấy biết không? Sao anh ta lại ở đây?
Cô ấy bước nhanh về phía cửa phòng muốn xác nhận nhưng lại bị một y tá ngăn cản.
“Chị không được phép vào nếu không được bác sĩ gọi.” Y tá đưa tờ giấy chẩn đoán bệnh cho cô ấy, bảo cô ấy đi đăng ký.
Lý Phi Phi cầm tờ giấy, cúi đầu nhìn thấy dòng chữ “HPV” và “bệnh giang mai”, đầu ngón tay bất giác lạnh đi. Cô ấy vô thức lùi về phía sau, bất cẩn va trúng một người khiến áo khoác và túi xách trên tay cô ấy rơi hết xuống đất.
“Xin lỗi.” Cô ấy cất lời theo phản xạ, lúc quay đầu lại thì lập tức trông thấy một gương mặt tựa như sương tuyết.
“Không sao.” Diệp Đồng Trần nhìn người phụ nữ như mất hồn ở trước mắt, nhẹ giọng đáp.
Hiểu Sơn Thanh đứng bên cạnh vội vàng nhìn cánh tay vừa được nẹp của Diệp Đồng Trần: “Có va trúng tay cô không?”
Lúc này, Lý Phi Phi mới chú ý đến cánh tay đang quấn băng gạc của cô gái bị mình va phải, cuống quít nói: “Thật xin lỗi, tôi… tôi có đụng trúng tay cô không? Có sao không?” Cô ấy tiến lên nửa bước, muốn xem cánh tay của Diệp Đồng Trần có sao không, nhưng giày cao gót lại vô tình giẫm phải chiếc áo khoác đánh rơi trước đó. Cô ấy lại vội cúi người nhặt áo, trong khoảnh khắc cúi xuống đó, Lý Phi Phi bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi tột độ.
Không chỉ mệt mỏi về mặt thể xác mà còn bất ngờ bật khóc.
Hiểu Sơn Thanh sửng sốt, lúng túng cúi xuống nhặt đồ giúp cô ấy: “Chị có bị thương ở đâu không? Không sao đâu mà, thật sự không sao đâu mà…”
Tuy Lý Phi Phi cảm thấy xấu hổ nhưng cô ấy khó nén nổi nước mắt. Cô ấy vừa ra tháng đã phải đi làm ngay, rốt cuộc vẫn bị giáng chức chuyển sang đơn vị khác. Ngày đầu tiên đi làm đã gặp nhiều trở ngại, phải tranh thủ thời gian vào nhà vệ sinh hút sữa cho con… Mà chồng cô ấy thì sao? Anh ta nói đi công tác nhưng lại ở bãi đậu xe với gã đàn ông đã gửi mấy bức ảnh nóng cho anh ta, cả hai đều bị cây đổ vào người phải nhập viện! Thậm chí, có khả năng anh ta đã bị nhiễm HPV và bệnh giang mai.
Còn cô ấy? Cô ấy đã bị nhiễm chưa? Con cô ấy có bị nhiễm không?
Sai lầm nối tiếp sai lầm, ngay cả chính cô ấy cũng không biết cuối cùng bản thân đang khóc vì điều gì…
Một gói khăn giấy được đưa đến trước mặt cô ấy.
Lý Phi Phi ngẩng đầu, trông thấy cô gái cô ấy đã va phải đang khom lưng đặt khăn giấy vào tay cô ấy.
“Không sao đâu.” Diệp Đồng Trần nói với cô ấy: “Đừng lo.”
Lý Phi Phi nhận khăn giấy càng muốn khóc hơn, trên gói khăn giấy có in quảng cáo của Văn phòng luật sư Hiểu, khiến cô ấy nhớ đến chuyện gần đây chồng mình đã đề nghị ly hôn, yêu cầu cô ấy ra đi tay trắng, nếu không sẽ tìm luật sư kiện cô ấy…
Hành lang bệnh viện vẫn luôn có người than khóc.
Diệp Đồng Trần không nói thêm gì, cô và Hiểu Sơn Thanh đi đến nơi chụp CT.
Hiểu Sơn Thanh không đành lòng, quay đầu nhìn lại, người phụ nữ khóc lóc nức nở lau nước mắt đứng dậy đột nhiên lao vào phòng cấp cứu làm ầm ĩ lên. Cậu nghe rõ mồn một giọng phụ nữ đó điên cuồng chất vấn: “Hồ Kiến đâu! Hồ Kiến có phải là đồng nghiệp nam đã ở chung phòng khách sạn với anh không? Bảo Hồ Kiến ra đây!”
Hình như còn đánh nhau, tiếng bạt tai vang lanh lảnh, bác sĩ và y tá quát lớn: “Dừng tay! Sao anh lại đánh phụ nữ?”
Là chị gái kia bị đánh sao? Sao lại ra tay đánh người thế chứ!
Khá nhiều người vây quanh xem náo nhiệt.
Hiểu Sơn Thanh lo lắng muốn tới can ngăn nhưng phát hiện Diệp Đồng Trần còn chẳng thèm quay đầu lại. Cậu vội nhanh chân đuổi theo, lại nghe thấy Diệp Đồng Trần thản nhiên nói một câu: “Làm người phải biết tự cứu lấy bản thân.”
Ý cô là gì? Cậu không hiểu.
****
Lên tầng trên, Hiểu Sơn Thanh bận rộn nộp phí, trong khi Diệp Đồng Trần được đưa đi chụp CT não. Bác sĩ nói phần đầu cô có thể đã bị tổn thương, cần chụp CT.
Cô rất khó nói rõ chuyện bản thân không nhớ rõ địa chỉ nhà và số chứng minh thư là bởi vì cô còn chưa hoàn toàn kế thừa ký ức của cơ thể này, đành phải chụp CT.
Khi ra khỏi phòng, Hiểu Sơn Thanh đã đợi ở ngoài, trong tay cậu chính là hóa đơn viện phí.
“Bao nhiêu tiền?” Diệp Đồng Trần liếc qua hóa đơn trong tay Hiểu Sơn Thanh.
“2300 tệ.” Hiểu Sơn Thanh đưa hóa đơn cho cô, vậy mà lại nhìn thấy được vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Đồng Trần.
“Quá mắc!” Diệp Đồng Trần nhận hóa đơn viện phí xong thì trợn mắt, vấn đề tiền nong ở thế giới mới này đem đến cho cô quá nhiều bất ngờ, chỉ là làm kiểm tra, đặt hai miếng thanh nẹp lên thôi mà đắt đỏ như vậy. Trước đây, khi cô xem bệnh cho người ta ở đạo quán, chưa từng thu phí khám bệnh, chỉ nhận tiền thuốc tùy tâm từ bệnh nhân.
“Biết trước thì đã không làm rồi.” Cô nhăn mày trông rất nghiêm túc.
Hiểu Sơn Thanh nhìn biểu cảm của cô, vội nói: “Không cần trả tôi gấp, cô cứ về nhà dưỡng bệnh trước, chừng nào có tiền trả lại tôi sau.”
Cậu dẫn Diệp Đồng Trần ra ngoài, sợ cô ngại nên đùa: “Dù văn phòng luật của tôi ế khách mấy tháng nay, nhưng vẫn chưa đến mức thiếu 2000 tệ này, vô tư đi.”
Diệp Đồng Trần nhìn cậu, cô sống hơn một trăm năm, “người lương thiện trời chọn” như vậy cô chỉ từng gặp đúng hai người, một là sư phụ của cô Thiện Thủy Thiên Sư, người còn lại chính là cậu.
“Văn phòng sẽ sớm khai trương thôi.” Diệp Đồng Trần nói với cậu: “Nếu ngày mai cậu tiếp tục livestream, văn phòng sẽ có khách.”
Cậu cười: “Thế à? Cô còn biết xem bói sao? Tôi đã livestream liên tục mấy ngày rồi, ngay cả người cần tư vấn miễn phí cũng không có mấy ai.”
“Ngày mai sẽ có.” Diệp Đồng Trần thầm tính toán cách kiếm tiền trước, khi hai người đi đến cổng bệnh viện, cô chợt quay đầu nghi ngờ, luôn có cảm giác như có người đang theo dõi mình.
****
Trong một góc nào đó, người đã chụp lén được bức ảnh chính diện khi cô quay đầu, hào hứng gửi cho bạn trai: [Em gặp được người nổi tiếng trong bệnh viện nè! Là cô diễn viên trẻ đóng phim chiếu mạng, bị đồn là con gái của ông chủ lớn tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần, vài ngày trước bị tập đoàn lên tiếng bác bỏ tin đồn, Diệp Trần đó!]
Bạn trai nhanh chóng trả lời lại: [Đây là diễn viên Diệp Trần á? Đợi một lát, anh gửi em một đoạn video, em xem thử streamer trong video có phải là Diệp Trần em nói tới không.]
Video được gửi đến, là một đoạn quay màn hình buổi livestream tư vấn pháp luật, khuôn mặt không trang điểm của nữ streamer trong video không phải chính là Diệp Trần sao? Làm thế nào mà Diệp Trần lại tham gia livestream về luật pháp? Thậm chí còn liên quan đến phong kiến mê tín?
Xem đến đoạn cuối khúc anh trai bị sét đánh, cô nhóc sợ đến ngây người.
Bạn trai tiếp tục gửi tin nhắn cho cô nhóc: [Đoạn video này mới được lan truyền rộng rãi gần đây, mọi người đều đang truy tìm vị anh trai trong phòng phát trực tiếp! Sợ anh trai bị sét đánh sẽ xảy ra chuyện gì đó! Em mau xem hot search đi!]
Bạn trai cô ta lại gửi đến một bức ảnh chụp màn hình no.9 hotsearch #BuổiLivestreamBịSét Đánh#.
Ban đầu cô ta đã đủ sửng sốt rồi, sau khi thấy hotsearch càng bàng hoàng hơn: [Anh trai này có phải ở Hàng Châu không? Em đang ở bệnh viện, vừa nãy mới có một anh trai bị sét đánh ở khu thắng cảnh được đưa vào đây! Có phải là cùng một người không??]
Sẽ không có chuyện nhiều người trong cùng một thành phố lại bị sét đánh cùng ngày đâu nhỉ?