Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!
  3. Chương 29: Bức ảnh gia đình
Trước /95 Sau

Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 29: Bức ảnh gia đình

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vương Phượng Tiên động thai khí ra máu, chỉ sợ không giữ được đứa bé. 

Đại phu kê đơn thuốc, hun ngải, dặn sau khi Vương Phượng Tiên về nhà phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, đừng bước xuống đất, có lẽ vẫn còn có thể giữ được con.

Vương Phượng Tiên được Chương Phúc An bế vào xe, lại bế vào trong nhà, chân chưa từng chạm đất.

Bà tưởng rằng nước mắt của mình đã cạn sau khi khóc lóc một trận. Nhưng lúc này, nhìn Chương Phúc An bận rộn nấu nước nóng, xoa tay xoa chân cho mình, bà lại nhịn không được mà rơi nước mắt. Bà chỉ là người hầu được ông mua về, sao đáng để ông đối xử như thế?

“Đừng khóc nữa. Vì con cũng vì thân thể của mình, không thể cử động và tức giận nữa.” Chương Phúc An lại lau mặt giúp bà, an ủi bà: “Chúng ta nghe lời đại phu, nên uống thuốc thì uống thuốc, nên tĩnh dưỡng thì tĩnh dưỡng, chắc chắn sẽ có thể bình an sinh ra bé con.”

Vương Phượng Tiên cảm thấy nghẹn ngào, giọng khàn đặc vì đau lòng cho đứa trẻ: “Có lẽ con không muốn đến thế gian này nữa… Sinh ra chỉ để chịu khổ cực như ta, sống một cuộc đời như ta, chi bằng đừng sinh ra còn hơn. Chẳng ai mong mỏi con chào đời cả…”

Trong thâm tâm bà thật sự nghĩ như vậy. Đời này của bà đã đủ khổ rồi, Triệu Dũng lại chẳng muốn có con gái. Nếu sinh ra, liệu con gái bà có phải sống một kiếp như bà không?

Làm sao bà có thể xứng đáng với con gái mình đây?

Chương Phúc An mắt đỏ he, nói: “Nói bậy, sao có thể thốt ra những lời nản chí như vậy? Đứa bé đã nằm trong bụng cô sáu bảy tháng rồi, đó là một sinh mạng… Ta mong mỏi nó chào đời.”

Ông móc từ trong ngực ra một túi vải màu đỏ nhét vào trong tay Vương Phượng Tiên: “Ta là người mất giống, những lời ta nói về việc nhận con làm con gái đều phát xuất từ tận đáy lòng.”

Vương Phượng Tiên mở túi vải ra, nhìn thấy chiếc khóa trường mệnh bằng vàng ròng ở bên trong. Chương Phúc An nắm tay bà mở chiếc khóa, bên trong khắc dòng chữ —— [Con gái yêu Bảo Châu].

Bà lập tức không kiềm được nước mắt, hóa ra tất cả những lời mà ông nói đều là thật. Ông sớm đặt làm chiếc khóa trường mệnh này, ông thật tâm muốn nhận đứa con gái này làm con…

Chương Phúc An như muốn dỗ bà đừng khóc nữa, lại nói: “Cô hãy yên tâm. Chỉ cần đứa bé sinh ra bình an, ta sẽ không để nó phải chịu khổ. Đời này ta không thể có con cái, tất cả gia sản tiền bạc của ta sau này đều là của nó.”

Vương Phượng Tiên nhìn ông qua làn nước mắt, chợt hiểu rằng có lẽ mỗi lời ông nói đều phát xuất từ đáy lòng. Chỉ là vì sợ người khác chê cười nên ông cố ý dùng giọng điệu đùa cợt để bày tỏ.

“Đừng khóc.” Ông lại lau chân cho bà.

Vương Phượng Tiên nghẹn ngào, vội vàng lau đi nước mắt, bảo: “Lão gia, sao ngài có thể hầu hạ ta được…”

Chương Phúc An cười, động tác lưu loát, tháo tóc thay bà: “Ta vốn là nô tài hầu hạ người khác. Sư phụ ta nói ta sinh ra đã mang số phận nô tài. Vậy thì hầu hạ ai chẳng phải là hầu hạ?”

Lòng Vương Phượng Tiên như bị bóp nghẹt. Bà nắm lấy bàn tay gầy guộc, chai sần của ông, lại khóc òa lên: “Không phải vậy đâu, lão gia là bậc đại nhân đại nghĩa, không phải nô tài. Ngài là người tốt nhất trên đời này…”

Những lời ấy khiến Chương Phúc An cũng rưng rưng. Được nghe bà nói vậy, quả thật đáng giá.

“Đừng khóc nữa, chúng ta đều không nên khóc.” Chương Phúc An kìm nén nước mắt, dịu dàng nói với bà: “Đừng cười ta nhé, ta mới 13 – 14 tuổi đã bị tịnh thân để vào cung làm nô tài, từ lâu không còn xem mình là người nữa. Đừng thấy họ gọi ta là Chương đại nhân, thực ra ta biết sau lưng họ khinh ta, cười chê ta… Chỉ có cô và Bình An xem ta là người…”

Bà siết chặt tay ông hơn nữa.

“Ba mẹ ta mất sớm, chẳng còn người thân nào trên đời này cả. Phượng Tiên…” Chương Phúc An cũng nắm chặt tay bà, như thể đang lấy hết can đảm để nói: “Nếu cô không chê, cứ xem nơi này là nhà của mình đi…”

Nhưng những lời còn lại, ông không biết phải nói ra sao. Bà đã có chồng, chỉ được cầm cố cho ông sáu tháng. Ông, một thái giám mất giống, làm sao có thể bảo bà ly hôn với chồng được?

Ông có tư cách gì chứ?

Vì vậy, ông chỉ có thể nói: “Sau này ta sẽ là ba nuôi của đứa bé. Khi cô sinh xong, ta sẽ nói chuyện với Triệu Dũng về việc nhận con nuôi.” Rồi ông lại nói: “Không, ngày mai sáng sớm ta sẽ đi gặp Triệu Dũng, tổ chức một buổi lễ nhận con nuôi thật long trọng, để đứa bé biết rằng ba nuôi rất mong chờ nó chào đời.”

Không đợi Vương Phượng Tiên nói gì, bên ngoài Bình An đã ồn ào lên.

Triệu Dũng nghe tin bà xuất huyết, vội vã chạy đến xem bà thế nào.

Vương Phượng Tiên không muốn gặp ông ta.

Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ, Chương Phúc An cũng đoán được chắc hẳn đã có cuộc cãi vã. Phượng Tiên không thể xúc động thêm nữa, nên ông ra ngoài giải thích tình hình của Phượng Tiên với Triệu Dũng, bảo ông ta vài ngày nữa, khi Phượng Tiên đã bình tĩnh và thai nhi ổn định hãy đến thăm.

Ông cũng đề cập với Triệu Dũng việc nhận con nuôi. Lo ông ta không đồng ý, ông bịa chuyện: “Nhận con nuôi sẽ giúp giữ thai, giúp cột chặt đứa con gái trong bụng Phượng Tiên để sinh ra bình an.”

“Con gái ư?” Triệu Dũng sửng sốt một chút, hỏi: “Đại phu nói là con gái rồi sao?”

Chương Phúc An liền nói với ông ta rằng, đã mời hai đại phu đến bắt mạch, đều nói là con gái.

Triệu Dũng đứng đó một lúc lâu, rồi gật đầu nói rằng ông ta cần quay về nhà bàn bạc chuyện nhận nuôi.

Chương Phúc An thấu hiểu. Triệu Dũng cùng mẹ đã theo tộc trưởng và anh em họ Triệu, cả một đại gia đình chạy nạn từ quê nhà đến Yên Kinh. Mọi người đều tương trợ lẫn nhau trong mọi việc, kể cả cưới vợ, chôn cất mẹ cũng đều cùng nhau vượt qua. Trong thời buổi này, có sự giúp đỡ lẫn nhau mới dễ sống sót. Ông thầm ghen tị với Triệu Dũng về điều đó.

Sau khi Triệu Dũng đi, Diệp Đồng Trần cũng đi theo Triệu Dũng về làng. Cô muốn biết việc nhận con nuôi có thành công hay không.  

****

Sau khi trở về, Triệu Dũng liền nói chuyện này cho tộc trưởng và các anh em nghe. Cả đám đàn ông cùng ngồi bên cạnh quan tài để bàn bạc về chuyện này. Những người phụ nữ thì đang bận bịu dắt con đi nấu bữa tối.

Họ là người nhà với nhau, nên chuyện gì cũng nói thẳng không ngại. Thế là có người lên tiếng: “Phượng Tiên ở chỗ nhà giàu mấy ngày đã trở nên kiểu cách rồi sao? Mới về đi vài bước, nói vài câu đã động thai khí? Trong làng này có người phụ nữ nào không làm việc đến tận ngày sinh đâu? Chưa từng thấy ai yếu đuối thế. Đừng để ngày tháng trôi qua, cô ta sinh lòng khác mà không về.”

Triệu Dũng không vui nói: “Cô ấy không phải loại phụ nữ đó. Có lẽ là nghe được chuyện chúng ta bàn bạc để cô ấy tiếp tục được cầm cố thêm một thời gian nữa.”

“Thế không phải vì tốt cho cô ta sao? Với tình trạng hiện giờ, nếu đi với chúng ta về quê, chẳng phải sẽ chết dọc đường sao?” người kia nói.

Trong lúc nhất thời, Triệu Dũng cũng không biết nên làm như thế nào, hỏi lão tộc trưởng.

Lão tộc trưởng nói: “Chuyện cầm vợ vốn là việc nhà họ Triệu chúng ta có lỗi với Phượng Tiên. Con bé là một nàng dâu tốt. Có để con bé ở lại Yên Kinh rồi sau đón về hay không, hai vợ chồng các người tự quyết định. Nhưng việc nhận con nuôi này có thể chấp nhận được.” Ông ta nói: “Thứ nhất, Chương Phúc An là người không có con nối dõi, nhận con nuôi cũng là muốn có người phụng dưỡng lúc về già, chắc sẽ không bạc đãi đứa trẻ đâu.”

“Biết đâu khi ông ta chết, tất cả số tiền đó sẽ thuộc về ngươi và Phượng Tiên.” Có người nói đùa: “Vụ làm ăn này có lời đấy.””

Triệu Dũng đá hắn ta một cước: “Triệu Dũng, ta, không tham tiền của người khác.”

Lão tộc trưởng cũng gật đầu: “Không phải vì tham gia sản nhà người ta, mà là để đứa trẻ sau này có thêm một người ba nuôi giúp đỡ cũng tốt.” Ông ta còn nói: “Thứ hai, không phải ngươi nói mang thai con gái sao? Con gái không thể vào gia phả họ Triệu, nên dù Chương Phúc An thực sự muốn cho con mang họ ông ta cũng chẳng sao.”

Diệp Đồng Trần đứng ở bên ngoài, nghe một đám người tự nhận là thật thà đang bàn cách tận dụng lợi ích từ hoàn cảnh của một người phụ nữ. Cô sử dụng cấm thuật đến đây là không được phép thay đổi những gì đã xảy ra trong quá khứ. Một khi can thiệp sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của nhiều người, gây ra hiệu ứng cánh bướm không thể lường trước.

Nhưng lúc này, cô thực sự rất muốn để Vương Phượng Tiên nghe được những lời này.

****

Nửa tháng sau đó, Vương Phượng Tiên phải nằm liệt giường để giữ thai. Ban ngày Bình An chăm sóc bà. Tuy ngoài miệng luôn cáu kỉnh, nhưng hễ thấy bà muốn xuống giường, cậu ta liền nổi giận bảo bà quay về ngay. Cậu ta còn sắc thuốc, nấu cơm cho bà, không hề lười biếng một chút nào.

Sợ bà buồn chán, thỉnh thoảng cậu ta còn vào phòng làm gỗ để bầu bạn với bà. Cậu ta đã làm xong một chú ngựa gỗ và một búp bê. Miệng thì không chịu nhận là làm cho đứa bé trong bụng Vương Phượng Tiên, nhưng những món đồ chơi nhỏ này còn có thể dành cho ai nữa chứ?

Tối đến, Chương Phúc An từ trong cung trở về liền ở bên cạnh bà. Đôi khi ông dạy nàng nhận chữ, viết chữ. Bà thường ngại ngùng nói rằng mình quá ngốc.

Chương Phúc An lại nói bà rất có năng khiếu, nếu được học chữ sớm hơn, có lẽ bây giờ đã có thể du học nước ngoài rồi.

Vương Phượng Tiên không dám mơ tưởng đến cuộc sống như thế. Hiện tại, bà đã cảm thấy hạnh phúc như đang sống trong mơ.

Sau tiết Lập Đông, trời càng lúc càng lạnh, tuy bà không thể xuống giường nhưng cũng không hề nhàn rỗi, bà may cho Chương Phúc An và Bình An mỗi người một chiếc áo bông và giày vải mới.

Khi Chương Phúc An thử lên, ngắm đi ngắm lại, vui mừng đến nỗi không nỡ mặc, sợ rằng sau khi bà đi rồi, sẽ không còn ai may cho ông bộ áo bông vừa vặn và ấm áp như thế nữa.

Vương Phượng Tiên rất muốn nói rằng bà không muốn đi, nhưng lại không thốt nên lời.

Bà gọi Bình An vào thử đồ. Bình An vừa xoa tay vừa bước vào, nhìn bộ quần áo mới trên giường mà không dám tin: “Ta cũng có phần sao?”

“Đến đây.” Vương Phượng Tiên vẫy tay gọi cậu ta đến, tự tay giúp cậu ta thử áo bông mới, rồi định cởi giày cho cậu để thử giày mới.

Bình An vội vã né tránh, nói: “Để ta tự làm, chân ta rất hôi.”

Vương Phượng Tiên liền cười: “Có thể hôi đến mức nào chứ?”

Nhưng Bình An vẫn ôm đôi giày, không chịu thử trước mặt họ, khập khiễng chạy ra ngoài, trốn vào phòng mình để thử.

“Đứa nhỏ này, bao lâu rồi mà vẫn còn khách sáo với ta.” Những ngày qua, Vương Phượng Tiên đã xem Bình An xem như em trai của mình, biết rằng cậu ta tuy miệng cứng nhưng lòng mềm.

“Cậu ta không phải khách sáo với cô đâu.” Chương Phúc An đến thu dọn áo bông mới, thở dài nói: “Cậu ta sợ cô nhìn thấy chân mình rồi chê.”

Vương Phượng Tiên chợt nhớ đến cái chân què của Bình An.

Chương Phúc An kể, chân Bình An bị một căn bệnh lạ, toàn là mụn nhọt, từ đùi xuống bàn chân lở loét không ra hình thù gì. Khi ông cứu Bình An từ đường phố giá lạnh về, cậu ta đã như vậy rồi. Lúc đó Bình An gầy lắm, như một con mèo con nằm co ro trên tuyết, chỉ còn da bọc xương.

Nhiều năm nay, ông đã tìm rất nhiều đại phu cho Bình An khám chân, nhưng lạ thay, những mụn nhọt đó chữa thế nào cũng không lành. Xương cũng đen sì, bôi bao nhiêu thuốc vẫn cứ lở loét năm này qua năm khác.

Sau này Bình An chê tốn kém nên không muốn chữa nữa, còn bịa chuyện nói dối ông rằng: Kiếp trước cậu ta là linh miêu được Thiên Sư nuôi trên núi thần, một con mèo sư tử oai phong. Vì làm chuyện trái đạo trời nên kiếp này phải làm kẻ ăn mày, những mụn nhọt trên chân là “ác quả”, không thể chữa khỏi, phải chịu tội mấy kiếp mới xóa được tội lỗi.

Vương Phượng Tiên nghe thấy vậy thì kinh ngạc: “Thật vậy sao? Cậu ta còn nhớ chuyện kiếp trước?”

Chương Phúc An cười nói: “Cậu ta bảo là nhớ được. Cậu ta nói mình là linh miêu, có thần thông, có những chuyện dù đầu thai tám trăm kiếp cũng không quên.” Ông chỉ xem đó là chuyện trẻ con nói nhảm: “Cậu ấy còn ra vẻ nghiêm túc kể cho ta tên ngọn núi linh thiêng cậu ấy ở kiếp trước, gọi là gì nhỉ, núi Linh Ẩn, đạo quán Bão Nhất?”

Diệp Đồng Trần trong chiếc khóa trường mệnh khẽ động, núi Linh Ẩn, đạo quán Bão Nhất? Mèo sư tử oai phong lẫm liệt?

Cô chợt nhớ ra, con mèo trắng nhỏ Tiểu Thanh Tĩnh của cô.

Phải chăng là nó? Làm sao có thể…

Nhưng trong ký ức của cô như thiếu mất một mảnh, cô không nhớ nổi Tiểu Thanh Tĩnh cuối cùng đã đi đâu. Chỉ nhớ rằng con mèo trắng muốt ấy luôn ở bên cạnh cô, rồi một ngày nọ bỗng biến mất…

Tiểu Thanh Tĩnh đã đầu thai chuyển kiếp ư? Nhưng tại sao nó lại phải chịu quả báo? Nó chỉ là một con mèo nhỏ có tính khí không tốt mà thôi.

Cô bay ra khỏi khóa trường mệnh, lướt vào phòng của Bình An.

Trong căn phòng tối mờ chỉ có ánh đèn leo lét, Bình An ngồi trên giường đang dùng vải trắng quấn từng vòng quanh bàn chân lở loét của mình. Những mụn nhọt sưng tấy kia vẫn còn rỉ máu, trông có vẻ rất đau đớn. Trán cậu ta lấm tấm mồ hôi lạnh.

Nhưng cậu ta cố mím môi không lên tiếng, quấn xong mới mang tất vào, sợ làm bẩn giày mới, cậu ta mang hai lớp tất rồi mới xỏ giày mới, rồi ngắm nghía với vẻ thích thú.

Diệp Đồng Trần nhìn kỹ dung mạo của cậu ta, không thể nào liên hệ được với con mèo sư tử trắng xinh đẹp của mình. Mèo con của cô là con mèo đẹp nhất trên núi Linh Ẩn, bộ lông trắng dài oai phong lẫm liệt, với đôi mắt màu hổ phách.

Nhưng Bình An vừa đen vừa gầy, mũi không cao, chỉ có đôi mắt là to và sáng. Khi cậu ta nhìn lại, dưới ánh đèn, chúng có màu hổ phách.

Diệp Đồng Trần thật sự không tìm ra điểm tương đồng nào, nhìn Bình An khập khiễng đi ra ngoài với đôi giày mới, rồi vào phòng Vương Phượng Tiên nói: “Làm cũng được đấy.”

Điểm này thì giống con mèo của cô, khi cô chải lông cho nó, dù nó thích thú kêu gừ gừ, cũng sẽ quay đầu lại cắn nhẹ tay cô, tỏ vẻ kiêu ngạo: Chải cũng tạm được.

Nếu Bình An thực sự là Tiểu Thanh Tĩnh, cô cảm thấy hơi buồn. Con mèo của cô rất thích sạch sẽ đẹp đẽ, lại rất mảnh mai. Trước đây chỉ cần chân bị xước một chút, nó đã đau đến mức kêu meo meo suốt ngày đêm, cần cô ôm mới yên.

Vậy mà giờ đây lại im lặng chịu đựng nỗi đau từ những mụn nhọt lở loét.

****

Chưa đầy một tháng sau, Triệu Dũng đến báo với Chương Phúc An rằng đã đồng ý với việc nhận nuôi, và mời tộc trưởng của họ làm chứng.

Ngày đó, Chương Phúc An và Bình An từ sáng sớm đã mua rượu và thức ăn, bày tiệc chiêu đãi Triệu Dũng cùng tộc trưởng và anh em nhà họ Triệu.

Dưới sự chứng kiến của họ, Chương Phúc An tự tay viết giấy chứng nhận nhận con nuôi, đưa cho Triệu Dũng và tộc trưởng họ Triệu ký tên, điểm chỉ.

Diệp Đồng Trần chú ý xem kỹ giấy chứng nhận này, nét chữ và giấy tờ giống hệt tờ giấy trong chiếc hộp nhỏ đã bị đốt cháy. Trên đó ghi đầy đủ—— [Con gái Triệu Dũng tên Bảo Châu, nay tại Yên Kinh, dưới sự chứng kiến của tộc trưởng họ Triệu là Triệu Nghị, được nhận làm con nuôi của Chương Phúc An ở Yên Kinh.]

Triệu Dũng nhận từ Chương Phúc An lễ vật nhận con nuôi một trăm lượng bạc.

Ngày tháng, địa điểm, người làm chứng, cùng với tên họ mẹ đẻ của Triệu Bảo Châu và quê quán đều được ghi đầy đủ trên giấy chứng nhận.

Triệu Dũng không biết chữ, ông ta điểm chỉ. Chương Phúc An và tộc trưởng họ Triệu ký tên và cũng điểm chỉ.

Chương Phúc An thổi khô mực, cẩn thận cất giữ giấy chứng nhận, rồi bảo Bình An đưa một trăm lượng bạc cho Triệu Dũng.

Bình An vẫn mặt mày cau có, nói với Triệu Dũng: “Đã nhận tiền của đại nhân nhà chúng tôi, sau này Triệu Bảo Châu phải đổi họ thành họ Chương, phụng dưỡng đại nhân nhà chúng tôi lúc về già.”

Triệu Dũng khựng lại, cau mày nói: “Có ai nói phải đổi họ đâu.”

Người anh em bên cạnh ông ta cũng nói: “Đúng vậy, Chương đại nhân. Chúng ta có nói gì về việc đổi họ đâu. Nếu ông muốn con cháu nhà họ Triệu bọn ta đổi sang họ Chương, một trăm lượng không đủ đâu, ít nhất phải hai trăm lượng!”

Bình An nổi giận: “Các ngươi bán con gái ư!”

“Không được nói bậy, Bình An!” Chương Phúc An vội kéo Bình An lại, rồi lịch sự nói với Triệu Dũng và những người khác: “Bình An nói bậy đấy. Không đổi họ đâu. Bảo Châu là con đẻ của ngươi, tất nhiên phải mang họ Triệu. Ta không quan tâm chuyện đó, mang họ nào cũng là con nuôi của ta cả.”

Ông rất vui vẻ, dù mang họ gì ông cũng sẽ xem như con đẻ. Thực ra, việc Triệu Dũng đồng ý đặt tên là Bảo Châu đã khiến ông rất hài lòng rồi.

Triệu Dũng không nói gì nữa, mặt mày u ám đòi vào phòng xem Vương Phượng Tiên.

Chương Phúc An tất nhiên không thể ngăn cản, đành tiếp đãi những người khác của họ Triệu ở phòng khách.

Triệu Dũng vào phòng trong, thấy Vương Phượng Tiên đang ngồi trên giường may vá. Bà vẫn luôn cúi đầu không nhìn ông ta. Gần một tháng không gặp, bà được chăm sóc trắng trẻo hơn nhiều, bụng cũng to lắm rồi, chỉ còn hơn một tháng nữa là sinh.

“Mập ra đấy.” Triệu Dũng cười gượng gạo tiến lại gần, định sờ vào bụng to của ba, đùa cợt để bà cười: “Hai mẹ con được hưởng phúc rồi nhỉ.”

Vương Phượng Tiên bỗng gạt tay ông ta ra. Bà ngẩng mặt lên, hai mắt rưng rưng nhưng lạnh lùng.

Triệu Dũng chưa từng thấy bà như vậy, ông ta cảm thấy Phượng Tiên này rất xa lạ.

Lời bà nói càng khiến ông ta cảm thấy xa lạ hơn: “Triệu Dũng, chúng ta ly hôn đi.”

Triệu Dũng bị nói đến ngẩn người, đang yên đang lành sao lại đòi ly hôn?

Ông ta cho rằng Phượng Tiên vẫn còn giận vì chuyện muốn cầm cố bà thêm mấy tháng, nên kiên nhẫn giải thích với bà. Ông ta không có ý định bỏ bà lại ở Yên Kinh, tiếp tục cầm cố cho Chương Phúc An. Ông ta đã có kế hoạch, tạm thời không về Phong Hải với người nhà họ Triệu, mà sẽ ở lại Yên Kinh đợi Phượng Tiên sinh xong, rồi mới đưa bà và đứa bé về Phong Hải.

Hôm nay ông ta đến chính là để nói với Phượng Tiên chuyện này.

Ông ta đã có lỗi với Phượng Tiên một lần rồi, không thể vứt bỏ hai mẹ con bà một lần nữa.

Nhưng ông ta còn chưa nói xong, Phượng Tiên đã bắt đầu rơi nước mắt, cắn chặt răng nói: “Ông bỏ ta đi, ông cứ xem như ta là loại đàn bà tham phú phụ bần đi. Ta không muốn chịu khổ nữa, không muốn đưa con gái mình cùng ông chạy nạn về Phong Hải để chịu khổ nữa. Ta đã đủ khổ rồi!”

Bà đã chịu đựng quá đủ rồi, quá đủ rồi! Trước kia bà không cảm thấy khổ vì chưa từng có ai đối xử với bà như một con người. Nhưng bây giờ bà đã hiểu rằng con người sinh ra không phải để làm thân trâu ngựa. Với người đàn ông như thế, với một đại gia đình như vậy, bà không thể nào đem con gái về đó, để con phải sống một cuộc đời như bà!

Phong Hải xa như thế, bà không có dũng khí đưa theo bé con vừa ra đời của mình cùng Triệu Dũng chạy nạn trở về, có lẽ bọn họ sẽ chết ở dọc đường mất.

Cho nên bà quyết định, bà gần như khẩn cầu Triệu Dũng bỏ mình.

Bà nói: “Ta không tuân thủ nữ tắc*, không chịu nổi cực khổ. Các người cứ mắng ta là con đàn bà phóng túng dâm dật đi, chỉ cầu xin ông bỏ ta.”

* một bộ quy tắc ứng xử và đạo đức mà xã hội phong kiến áp đặt lên phụ nữ, bao gồm: tam tòng, tứ đức, tiết hạnh, hiếu đạo.

Triệu Dũng sững sờ đứng nguyên tại chỗ, mãi sau mới hoàn hồn, giận dữ nói: “Cô, cô đã phải lòng Chương Phúc An phải không? Hắn có tiền, hắn cho cô vàng bạc, cho dù là thái giám cô cũng…”

Vương Phượng Tiên tát ông ta một bạt tai, ngắt lời ông ta. Bà đang run rẩy, nhưng vẫn cất tiếng: “Triệu Dũng, làm người phải có lương tâm. Ông có thể mắng ta, nhưng Chương Phúc An cho ông tiền để mua thuốc cho mẹ mình… Ông phải có chút lương tâm chứ…” Đừng sỉ nhục ông ấy.

Sắc mặt của Triệu Dũng cực kỳ khó coi, mắt cũng đỏ hoe.

Tiếng cãi vã của họ làm kinh động những người trong phòng khách. Chương Phúc An là người đầu tiên phản ứng, vội vã bước vào phòng trong, lo Phượng Tiên xảy ra chuyện gì. Nhưng chưa kịp hỏi, Triệu Dũng đã mặt mày u ám đẩy ông ra và định bỏ đi.

“Triệu Dũng!” Vương Phượng Tiên gọi to, giữ ông ta lại, rồi chống lưng bước xuống giường.

Chương Phúc An muốn đỡ bà, nhưng lại sợ chồng bà không vui, đành chỉ khẽ nói: “Chú ý thân thể, có chuyện gì thì từ từ nói.”

Vương Phượng Tiên bước ra phòng ngoài, nhìn những người nhà họ Triệu và Triệu Dũng trong phòng khách, rồi lấy hết can đảm cả đời mình nói: “Triệu Dũng, nếu vẫn còn niệm tình ta hầu hạ mẹ con hai người, thì hãy bỏ ta đi. Ngay trước mặt tộc trưởng của nhà họ Triệu đây… Vương Phượng Tiên, ta, không tuân thủ nữ tắc, không muốn tiếp tục sống cuộc sống khổ cực với Triệu Dũng nữa.”

Chương Phúc An sửng sốt. Ông thấy Phượng Tiên đang run rẩy, nhưng bà không lùi lại nửa bước.

Dù sau này có bị mọi người cười chê, nguyền rủa, hôm nay bà cũng phải ly hôn.

Cả nhà họ Triệu đều đứng dậy, tức giận nhìn chằm chằm vào Vương Phượng Tiên và Chương Phúc An.

Chương Phúc An sợ bọn họ sẽ động thủ với Phượng Tiên, vội vàng bước lên che chắn bà phía sau. Bất ngờ, Bình An từ bên ngoài xách cây đòn gánh, khập khiễng xông vào, đứng chắn trước mặt hai người, gầm lên dữ tợn: “Để xem ai dám gây sự trong nhà ta!”

Triệu Dũng quay đầu lại, người đàn ông gầy gò đứng ở cổng khóc, hỏi bà: “Cô đã quyết tâm không sống với ta nữa rồi sao?”

“Phải.” Vương Phượng Tiên trả lời không chút do dự, như một quả tạ đã rơi xuống đất.

Bên ngoài, gió lớn nổi lên.

Diệp Đồng Trần không ngờ rằng, giấy chứng nhận nhận con nuôi và giấy ly hôn lại xuất hiện cùng một ngày.

Sau khi nghe Vương Phượng Tiên nói “Phải”, Triệu Dũng không nói thêm lời nào, đồng ý ly hôn. Dù tộc trưởng có khuyên can, bảo nên nói chuyện kỹ lưỡng, ông ta cũng không nghe.

Ông ta lập tức nhờ người viết giấy ly hôn, ngay ngày hôm đó làm thủ tục ly hôn xong. Khi rời đi chỉ nói với Vương Phượng Tiên một câu: “Nhà họ Triệu chúng ta nhớ ơn cô, không làm cản trở cô sống cuộc đời tốt đẹp nữa.”

Ngày hôm sau, ông ta đã cùng người nhà họ Triệu rời Yên Kinh về quê ở Phong Hải. Trước khi đi, ông ta chỉ nhờ người đưa chiếc yếm mẹ mình may và đồ chơi của con gửi đến Vương Phượng Tiên.

Chương Phúc An mủi lòng, lại lén gửi cho Triệu Dũng một trăm lượng bạc. Triệu Dũng không nhận, nhưng những người khác trong nhà họ Triệu đã nhận.

Hơn một tháng sau khi Triệu Dũng rời Yên Kinh, Vương Phượng Tiên sinh con.

Bảo Châu chào đời vào ngày tuyết lớn đầu tiên rơi ở Yên Kinh. Điều làm Diệp Đồng Trần bất ngờ là Bảo Châu có giấy khai sinh.

Khi đó, Yên Kinh đã có bệnh viên đầu tiên, có điều rất đắt đỏ. Chương Phúc An sợ Vương Phượng Tiên gặp chuyện gì không hay, nên đã nhờ quan hệ, bỏ tiền sắp xếp cho bà vào viện. Bảo Châu được sinh ra tại bệnh viện Bảo Anh, có một giấy khai sinh đơn giản nhưng chính quy.

Trên đó ghi rõ ngày sinh, giới tính, nơi sinh và tên [Chương Bảo Châu].

Diệp Đồng Trần nghĩ, những mảnh giấy cháy không rõ trong chiếc hộp nhỏ chắc là những giấy tờ chứng nhận này.

Còn giấy hôn thú được cấp khi Bảo Châu tròn một tuổi, lúc ấy Chương Phúc An và Vương Phượng Tiên chính thức đăng ký kết hôn.

Ngày hôm đó, Yên Kinh rất lạnh, mãi chưa có trận tuyết đầu tiên. Chương Phúc An đặc biệt bảo Vương Phượng Tiên đeo đôi bông tai phỉ thúy mới tặng, thường ngày bà tiếc không dám đeo, nhưng hôm nay khác.

Sau khi nhận giấy hôn thú, ông còn đưa Phượng Tiên, Bảo Châu và Bình An đi chụp bức ảnh gia đình đầu tiên của họ.

Diệp Đồng Trần nhận ra bức ảnh cháy một nửa trong chiếc hộp nhỏ không chỉ có hai người, mà là bốn người —— Chương Phúc An và Vương Phượng Tiên ngồi cạnh nhau, Chương Phúc An bế Bảo Châu 1 tuổi, Vương Phượng Tiên nắm tay Bình An đứng thẳng tắp.

Vương Phượng Tiên trông đầy đặn hơn trước nhiều, mặc áo lông mùa đông đẹp đẽ, đeo đôi bông tai ngọc bích, nụ cười ẩn chứa vẻ e thẹn.

Chụp ảnh xong, bước ra ngoài bỗng thấy tuyết rơi, phủ một lớp mỏng trên mặt đất. Chương Phúc An quấn kỹ chiếc áo choàng đỏ nhỏ cho Bảo Châu, ôm vào lòng, nhắc Bình An cẩn thận, đừng ngã.

Ông không hề đội mũ, tuyết rơi trắng xóa mái đầu.

Vương Phượng Tiên cười, vươn tay phủi xuống giúp ông. Ông đột nhiên vươn tay ra với bà, nói: “Trơn đấy, phải cẩn thận.”

Vương Phượng Tiên nhẹ nhàng nắm lấy tay ông, cùng ông sóng vai đi trong tuyết lớn, không hiểu sao lại muốn khóc. Ông một tay nắm lấy tay bà, một tay bế Bảo Châu, nói với cô bé đang ê a tập nói: “Tuyết đấy, đây là tuyết, xem nào, Bảo Châu nhà ta còn trắng hơn cả tuyết.”

Bảo Châu trong chiếc áo choàng: “Ba cả, a ba…” lí nhí nói những từ không rõ nghĩa.

Cuộc sống tốt đẹp này như thể được đánh cắp vậy.

Những ngày tháng hạnh phúc như thế, bà và Bảo Châu đã trải qua bốn năm năm.

Diệp Đồng Trần chỉ cần lướt qua bốn năm năm này, đã hiểu vì sao Bảo Châu lại nhớ ba cả của mình đến vậy.

Bởi vì, từ lúc chào đời đến khi bắt đầu nhận biết, từ nói câu đầu tiên đến bước những bước chân đầu tiên, Chương Phúc An đều ở bên cạnh cô bé.

Trong những con hẻm Yên Kinh, ai ai cũng gọi cô bé là: Tiểu thư nhà họ Chương.

Ai cũng biết, con gái nuôi của Chương công công được cưng chiều hết mực, 4 tuổi rồi mà ra ngoài vẫn còn bế suốt ngày.

Diệp Đồng Trần nghĩ, đây có lẽ là những ngày tháng đẹp nhất của Vương Phượng Tiên, cũng là những ngày tháng tuyệt vời nhất của Bảo Châu.

Năm 1912, Hoàng Đế cuối cùng của triều đại nhà Thanh tuyên bố thoái vị, triều Thanh sụp đổ, khắp nơi không ngừng nổ ra chiến loạn. Người trong Hoàng cung có thể trốn đều trốn cả rồi, còn Chương Phúc An thì không thể trốn được.

Ông là Phó Tổng quản, là Đại thái giám, ngay khi cuộc bạo động bùng phát ông đã bị bắt vào ngục. Trong ngục thất chịu cực hình, điều ông lo lắng nhất là nhà bị lục soát, tiền bạc không quan trọng, nhưng Phượng Tiên, Bảo Châu và Bình An vẫn còn ở đó, họ sẽ bị liên lụy vì ông.

Bình An cũng cuống cuồng lo lắng, chạy khắp nơi tìm người có quan hệ tốt với Chương Phúc An để cứu ông.

Chẳng bao lâu sau, Chương Phúc An được một vị quan chức cứu ra. Vị quan này từng nhận ơn của ông, sau khi lén lút đưa ông ra khỏi ngục liền bảo ông: Hãy mau trốn đi, rời khỏi Yên Kinh, chạy càng xa càng tốt. Giờ đây trong cung, ngoài Hoàng Đế và Hoàng Hậu, chẳng ai có kết cục tốt đẹp cả.

Nhưng khi Chương Phúc An về đến nhà thì không thấy Bình An đâu.

Vương Phượng Tiên nói Bình An đi tìm người cứu ông rồi không thấy quay về.

Vương Phượng Tiên ôm Bảo Châu đang khóc không ngừng, cũng còn hoảng sợ. Bà kể rằng có một nhóm người đến nhà cướp sạch mọi thứ, bà ôm Bảo Châu chạy ra ngoài không dám về, may gặp được Triệu Dũng. Triệu Dũng đã giấu họ mấy ngày, đến khi chắc chắn nhóm người kia đã đi mới dám quay về.

Phượng Tiên nhìn ông, nắm chặt tay ông: “Chúng ta trốn đi! Triệu Dũng nói Phong Hải không có đánh nhau, chúng ta trốn đến Phong Hải đi!”

Chương Phúc An tay chân lạnh ngắt, nhìn căn nhà tan hoang và Bảo Châu sợ đến khóc cạn nước mắt, biết rằng cứ thế này sẽ hại chết Phượng Tiên và Bảo Châu mất.

Ông lấy từ hầm chứa ra những vàng bạc, đồ quý giá đã cất giấu, cùng với một chiếc hộp nhỏ: “Trong này có giấy khai sinh của Bảo Châu, giấy hôn thú của chúng ta, và nhiều giấy tờ quan trọng khác, cô phải giữ kỹ.”

Ông lại nhét những thỏi vàng vào áo của Bảo Châu nhìn cô bé khóc, ông cũng muốn khóc theo. Ông ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cô bé: “Đừng sợ nhé Bảo Châu, ba cả sẽ bảo vệ con và mẹ. Bảo Châu đừng sợ gì cả, không sao đâu, không sao đâu.”

Vương Phượng Tiên chợt nhớ lại lúc bà suýt sảy thai, ông cũng từng nói như vậy: “Không sao đâu, không sao đâu Phượng Tiên.”

Dường như ông luôn có thể bảo vệ được tất cả mọi người.

Ông ôm lấy Bảo Châu, nắm tay Vương Phượng Tiên đi tìm Triệu Dũng.

Triệu Dũng đang trốn gần sân ga. Lần này ông ta đến Yên Kinh cũng vì nghe nói Yên Kinh đã loạn lạc, ông ta lo lắng cho Vương Phượng Tiên và Bảo Châu. Mặc dù đã ly hôn nhiều năm, nhưng ông ta không phải người vong ân phụ nghĩa. Bảo Châu là con gái ông ta, Phượng Tiên cũng từng là vợ ông ta, ông ta không muốn họ gặp chuyện.

Huống hồ, Chương Phúc An cũng không phải người xấu.

Triệu Dũng nghĩ, có thể cứu được người nào thì hay người đó.

Nhưng Chương Phúc An không đi cùng Triệu Dũng. Ông giao Phượng Tiên và Bảo Châu cho Triệu Dũng. Người mà ông có thể phó thác lúc này là Triệu Dũng. Ông nghĩ chí ít thì Triệu Dũng cũng là người tốt, Bảo Châu là con ruột của ông ta.  

“Các người đi trước đi, đến Phong Hải đợi ta.” Chương Phúc An lau khô nước mắt cho Bảo Châu, nói với Phượng Tiên: “Ta không thể bỏ lại Bình An. Đợi ta quay lại đón Bình An rồi cùng đến Phong Hải tìm các người.”

Vương Phượng Tiên nắm chặt tay ông không buông, rồi như đánh liều, đẩy Bảo Châu vào lòng Triệu Dũng, siết chặt tay Chương Phúc An nói: “Ta không đi, ta ở lại hầu hạ ngài…”

Lần đầu tiên bà ôm chặt lấy ông, nghiến răng, khóc nói: “Để ta ở lại cùng tìm Bình An. Ta không sợ khổ cực, cũng không sợ ngồi tù. Dù có vào tù ta cũng làm bạn với ngài…”

Chương Phúc An đứng giữa ga tàu ồn ào, khóc nức nở. Cả đời này, được gặp Phượng Tiên, được đối xử tốt như vậy, ông đã thấy mãn nguyện rồi.

Tàu sắp chạy.

Chương Phúc An ôm bà một cái, nâng mặt bà lên, nghiêm túc nói: “Chúng ta sẽ không ai phải ngồi tù cả. Cô nghe ta, đưa Bảo Châu đi trước. Ta có quan hệ, có bạn bè có thể đưa ta và Bình An ra khỏi Yên Kinh. Mang theo cô, ta sẽ không thuận tiện.”

Ông nói: “Ta chưa bao giờ lừa cô Các người đi Phong Hải trước, ta và Bình An sẽ đến ngay thôi. Cô xem Bảo Châu khóc tội nghiệp thế kia, nó còn nhỏ như vậy chưa từng xa cô, cô nỡ để nó đi một mình sao?”

Cuối cùng, Vương Phượng Tiên cũng lên tàu. Bà ôm Bảo Châu, lại lớn tiếng nói với Chương Phúc An: “Ta và Bảo Châu đợi ngài!”

Giữa đám đông hỗn loạn, chẳng mấy chốc đã không còn thấy Chương Phúc An đâu nữa.

****

Vương Phượng Tiên đưa Bảo Châu cùng Triệu Dũng chạy đến Phong Hải, đợi rất nhiều năm mà không thấy Chương Phúc An đâu, chỉ đợi được cuộc cải cách lớn.

Những đồ vàng bạc, trang sức và vật dụng liên quan đến cung đình, tất cả đều phải nhanh chóng tiêu hủy, không thể giữ lại một món, nếu không sẽ bị coi là con gái nhà địa chủ, là tàn dư phong kiến.

Nhưng bà cứ ôm chặt một hộp trang sức, nói rằng cái gì cũng có thể đốt bỏ, riêng những thứ này thì không.

Triệu Dũng không thuyết phục được bà, đợi đến nửa đêm khi bà đang ở phòng bên cạnh dỗ Bảo Châu ngủ, lén lút đi tìm chiếc hộp trang sức đó. Ông ta mở ra, thấy bên trong là —— Giấy hôn thú, giấy khai sinh, giấy chứng nhận nhận con nuôi, giấy cầm cố vợ… và bức ảnh chụp chung của bà với Chương Phúc An.

Mọi thứ đều là kỷ niệm giữa bà và Chương Phúc An.

Ông ta lật ảnh chụp lại, thấy mặt sau có chữ viết. Mấy năm qua ông ta đã học được vài chữ, có thể nhận được tên Phượng Tiên và Bảo Châu và ba chữ [Ảnh gia đình].

Bỗng nhiên, một ngọn lửa khó tả bùng lên trong lòng ông ta. Bao nhiêu năm rồi, Chương Phúc An sống chết ra sao chẳng ai hay, có khi đã trốn ra nước ngoài quên bẵng hai mẹ con họ, vậy mà Phượng Tiên vẫn giữ những thứ này, một lòng một dạ đợi Chương Phúc An.

Bà không chịu tái hôn với ông ta, không cho Bảo Châu đổi họ, càng không cho ông ta chạm vào.

Ông ta nắm chặt những giấy tờ, bước nhanh đến bên bếp lò, định đốt hết những thứ này ——

Diệp Đồng Trần trong chiếc khóa trường mệnh giật mình, khóa rơi xuống đất phát ra tiếng “leng keng”.

Vương Phượng Tiên đang dỗ Bảo Châu trong phòng trong bỗng bật dậy, nhảy khỏi giường chạy ra ngoài, thấy Triệu Dũng đang cầm giấy hôn thú, ảnh và nhiều thứ khác định ném vào bếp lò đang cháy. bà lao tới, hất Triệu Dũng ra, ôm chặt tay ông ta, gào lên như phát điên: “Nếu ông đốt, ta cũng không sống nữa!”

Triệu Dũng sững sờ đứng tại chỗ, nhìn Vương Phượng Tiên: “Chương Phúc An đã chết rồi, đã bỏ trốn rồi! Ông ta sẽ không đến tìm cô nữa đâu! Cô giữ những thứ này làm gì?”

Bà nhìn ông ta với ánh mắt căm phẫn, nghiến răng gào lên: “Ta nói sẽ đợi ngài ấy, sẽ đợi ngài ấy cả đời! Kiếp này không gặp được thì còn kiếp sau!”

Triệu Dũng đứng sững tại chỗ, chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện lại trở nên như thế này…

Ông ta buông tay xuống, những bằng chứng về tình yêu của Phượng Tiên và Chương Phúc An rơi vãi khắp mặt đất.

Quảng cáo
Trước /95 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phế Phi Phục Sủng

Copyright © 2022 - MTruyện.net