Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!
  3. Chương 35: Pháp sư Diệp có bản lĩnh riêng
Trước /95 Sau

Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 35: Pháp sư Diệp có bản lĩnh riêng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trước khi rời khỏi đồn cảnh sát, Diệp Đồng Trần lại hỏi thăm về tình hình xử lý thi thể trên chiếc xe tải.

Viên cảnh sát cho biết, thân nhân của người quá cố đã đến nhận xác vào đêm qua. Theo lời khai, họ sẽ đưa thi thể về an táng tại làng Hưng Sơn ở ngoại ô thành phố Hàng Châu. Lý do là theo quy định của gia tộc, con gái chưa lập gia đình khi qua đời không được phép vào phần mộ tổ tiên.

Đối với những vấn đề như thế này, cảnh sát cũng không thể can thiệp. Sau khi xác minh rõ người quá cố đúng là tự sát, không có điểm đáng ngờ, họ đã cho phép gia đình đưa thi thể về.

Vụ tự tử này đã lên tin tức ở Hàng Châu cách đây vài ngày, với tiêu đề: [Bất mãn vì bị ép hôn, thiếu nữ nhảy lầu tự vẫn]. Khi đọc kỹ bài báo, mới biết nạn nhân vừa tròn 20 tuổi.

Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh bước ra khỏi đồn cảnh sát, vẫn nghe thấy nữ quỷ theo sau thở dài than thở: “Tôi thực sự không biết tình cảnh của cậu ấy. Nếu biết cậu ấy và Miêu Miêu khổ sở đến thế, tôi đã không làm nhiễu loạn định vị GPS khiến xe hỏng giữa đường… Gia đình tôi chỉ đưa có 200 tệ, còn mắng mỏ thậm tệ…”

“Ôi, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì khiến mình day dứt đến thế… Luật sư Diệp này, tôi muốn bù đắp, nếu không, dù đầu thai cũng không thể an lòng… Liệu có phải nếu Mạch Tử nhận được thư thông cảm từ người bị mất xe, cậu ấy có thể tránh được án tù không?”

Cô ấy lơ lửng phía sau nói: “Người mất xe hình như là bạn của gia đình tôi. Người đó đến nhà tôi bàn bạc điều gì đó với ba mẹ tôi, chiếc xe tải đó đậu ở bãi đỗ xe gần nhà tôi… Thật trùng hợp là bị Mạch Tử trộm mất. Sau khi chủ xe báo cảnh sát, chính tôi đã chiếm đường dây điện thoại của Mạch Tử để cảnh báo rằng cậu ấy sẽ sớm bị bắt…”

Ồ, hóa ra vì thế mà Mạch Tử biết chủ xe đã báo cảnh sát khi mới lái xe được nửa đường, rồi vào phòng livestream để hỏi ý kiến. Thì ra đó cũng là do cô ấy làm để dọa Mạch Tử.

Diệp Đồng Trần dừng bước, nữ quỷ càng thêm bất an: “Tôi có thể làm gì cho cậu ấy và Miêu Miêu không?”

Diệp Đồng Trần nói với Hiểu Sơn Thanh: “Cậu lên xe trước đi, tôi nghe điện thoại một chút.” Rồi cầm điện thoại đi sang một bên.

Hiểu Sơn Thanh ngồi lên xe của Đới Dã, suy nghĩ mông lung nhìn Diệp Đồng Trần đang nghe điện thoại trước cổng đồn cảnh sát. Màn hình điện thoại của cô ấy vẫn tối đen… Thật sự đang nghe điện thoại sao? Gần đây, trong hai ngày qua, Diệp Trần thật kỳ lạ.

****

Diệp Đồng Trần đứng ở góc tường cầm điện thoại, đối diện với nữ quỷ hỏi: “Cô tên là Ngụy Phán Phán đúng không?”

Nữ quỷ gật đầu.

Diệp Đồng Trần nhìn cô gái buồn bã, lại hỏi: “Ngụy Phán Phán, cô có để lại di thư không?”

Nữ quỷ lắc đầu: “Tôi còn chưa kịp viết thì cửa phòng ngủ đã bị phá, sau đó tôi nhảy lầu luôn.”

Diệp Đồng Trần lại nói: “Chuyện đó vẫn có thể thực hiện được.”

“Hả?” Nữ quỷ nghi hoặc.

Diệp Đồng Trần nói với cô: “Ngụy Phán Phán à, di thư có hiệu lực pháp lý đấy. Cô có quyền quyết định việc hậu sự của mình.”

Nữ quỷ ngạc nhiên, hóa ra di thư lại có hiệu lực pháp lý! Nhưng mà… cô ấy đã chết rồi, hối hận cũng không kịp nữa.

Diệp Đồng Trần như nghe thấy tiếng lòng của cô, mỉm cười nói: “Kịp mà, Ngụy Phán Phán.”

Trong khoảnh khắc đó, Ngụy Phán Phán cảm thấy luật sư Diệp này… tựa như có một sức mạnh phi thường, gần như thần kỳ.

Diệp Đồng Trần lên xe, Hiểu Sơn Thanh thử hỏi: “Nghe xong rồi à? Ai gọi vậy?”

“Một khách hàng mới.” Diệp Đồng Trần bình thản đáp, rồi hỏi tiếp trong ánh mắt ngạc nhiên của Hiểu Sơn Thanh: “À phải rồi, ba nuôi của cậu là Quán Chủ Vinh Dự của đạo quán Bão Nhất, ông ấy có làm lễ cho người ta không?”

“Hả?” Bộ não đầy lý thuyết khoa học của Hiểu Sơn Thanh như bị treo mất vài giây. “Cô nói lễ gì cơ?”

“Lễ làm hậu sự cho người khác.” Diệp Đồng Trần nói: “Một khách hàng của tôi muốn mời đạo sĩ làm lễ hậu sự.” Cô không rõ hiện giờ đạo quán Bão Nhất có còn cho phép làm lễ không, nên mới hỏi xem vị Quán Chủ Vinh Dự có nhận việc siêu độ vong linh không.

Hiểu Sơn Thanh nghĩ một lúc: “Chuyện này… tôi cũng không rõ lắm, tôi chưa thấy ba tôi làm bao giờ… nhưng tôi có thể hỏi giúp cô.”

Cậu cúi đầu lấy điện thoại ra, mở WeChat của ba mình, gõ tin nhắn hỏi: [Ba có làm lễ cho người ta không ạ? Bạn con, luật sư Diệp có khách hàng muốn làm lễ hậu sự…]

Vừa viết vừa cảm thấy có phần phi lý, ba cậu là Chủ tịch Hiệp hội Đạo giáo, thực chất là một chức vụ nhà nước, chứ đâu phải đạo sĩ trong đạo quán…

Nhưng vừa gửi đi, ba cậu đã trả lời ngay.

Ba: [Khi nào?]

Hiểu Sơn Thanh sửng sốt, hả???

****

Về đến văn phòng luật, Miêu Miêu đã đứng ở cửa, áp mặt vào kính nhìn ra ngoài. Thấy họ trở về, cô bé lập tức chạy ra đón, đôi mắt sáng rực nhìn quanh xe, như thể đang tìm kiếm ai đó.

Đới Dã và dì Hà nói rằng từ lúc họ đi, Miêu Miêu đã đứng ở cửa đợi, nói muốn đợi anh trai về.

Cô bé tưởng rằng anh trai sẽ về cùng với Diệp Đồng Trần và mọi người.

Hiểu Sơn Thanh nhìn dáng vẻ của cô bé, cảm thấy hơi buồn, xoa đầu cô bé và dùng ngôn ngữ ký hiệu để nói: Anh trai chưa về.

Miêu Miêu có chút thất vọng, nhưng rất chủ động tiến lên nắm lấy tay Diệp Đồng Trần, cố gắng nói: “Anh trai mấy ngày về?”

Diệp Đồng Trần nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, cúi đầu cười với cô bé nói: “Rất nhanh thôi, chị đã nhận tiền ủy thác của em rồi, chắc chắn sẽ giúp em làm được.”

Cô đã nhận “tiền ủy thác” là năm sáu cây kẹo mút từ Miêu Miêu.

Miêu Miêu ngước nhìn cô, rất tin tưởng gật đầu, giơ ngón cái lên với cô, rồi cũng giơ ngón cái lên với Hiểu Sơn Thanh.

Hiểu Sơn Thanh cười, dịch giúp Diệp Đồng Trần: “Đây là ý nói “tuyệt vời”, Miêu Miêu khen cô tuyệt vời đấy.”

Diệp Đồng Trần không nhịn được cười, ngồi xuống và bế cô bé lên, nói: “Bé ngoan, phải học hành chăm chỉ như anh Hiểu Sơn Thanh, hiểu lý lẽ và sống thật tốt nhé.”

Vào trong văn phòng, Diệp Đồng Trần giao Miêu Miêu cho dì Hà, bảo họ ăn trưa trước, còn cô cầm giấy bút đi vào phòng vệ sinh.

“Sao cô vào nhà vệ sinh mà lại mang theo giấy bút?” Hiểu Sơn Thanh thắc mắc, rồi nói tiếp: “Chúng tôi đợi cô cùng ăn.”

Nhưng Diệp Đồng Trần bảo không cần, rồi khóa cửa phòng vệ sinh lại.

****

Sau khi khóa cửa, nữ quỷ Ngụy Phán Phán theo vào. Cô nhìn Diệp Đồng Trần đặt giấy bút xuống và nghe cô ấy hướng dẫn cách viết di chúc sao cho có hiệu lực pháp lý, rồi nói: “Khi tôi mở linh đài, cô hãy nhập vào cơ thể tôi.”

Ngụy Phán Phán ngoài sự kinh ngạc còn là lòng biết ơn: “Luật sư Diệp, chị thực sự muốn tôi nhập vào thân xác chị để viết di thư sao? Liệu điều này có hại gì cho cơ thể của chị không? Chị… không sợ tôi chiếm luôn thân xác của chị sao?”

Diệp Đồng Trần mỉm cười: “Nếu không ra, cô sẽ tan biến thành tro bụi đấy.” Việc nhập hồn đâu có đơn giản như trong sách vở, nếu không Thẩm Xác đã chẳng phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt chịu đựng rồi, mà có thể tùy ý nhập vào bất kỳ cơ thể nào khác.

Cần phải hội đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, tốn nhiều công sức mới có thể đổi mạng được.

Việc cô có thể tái sinh trong cơ thể của Diệp Trần đã là chuyện khiến cô khó hiểu, làm sao có thể sợ một hồn ma thuần khiết vô hại như Ngụy Phán Phán chứ.

“Nào, hãy nhớ kỹ cách thức tôi đã dạy cô, viết cho rõ ràng nhé.” Diệp Đồng Trần nhắm mắt lại, các ngón tay đan vào nhau kết ấn trên trán, rồi bất ngờ mở ra, một luồng ánh sáng vàng từ giữa hai chân mày cô bỗng hiện lên.

Ngụy Phán nghe Diệp Đồng Trần gọi tên mình:

“Ngụy Phán Phán.”

Cô ấy cảm thấy hơi xúc động. Cả đời này, ngay cả ba mẹ cô cũng chưa từng đối xử tốt với cô, vậy mà một luật sư gặp tình cờ như Diệp Đồng Trần, dù bị cô quấy rầy vẫn sẵn lòng giúp đỡ cô như vậy.

“Cảm ơn chị, luật sư Diệp.” Cô nói rất nhỏ, rồi theo lời dặn của luật sư Diệp mà nhập vào cơ thể cô ấy.

Bên ngoài, Hiểu Sơn Thanh đang ngồi đợi Diệp Đồng Trần, quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh, thấy bên trong sáng rực ánh sáng vàng: “Sao giữa ban ngày lại bật đèn nhỉ?”

Đợi một lúc lâu, Diệp Đồng Trần mới mở cửa bước ra.

Hiểu Sơn Thanh giật mình khi thấy sắc mặt cô, trắng bệch như người bị bệnh, vội hỏi: “Cô không khỏe à?”

Diệp Đồng Trần ngồi xuống, đưa tay sờ vào lò sưởi: “Không sao, chỉ là quá lạnh thôi.” Hơi lạnh của hồn ma quá nặng, có lẽ cô sẽ bị cảm vài ngày.

Đới Dã vội rót nước nóng, đặt bên cạnh cô: “Uống chút nước nóng đi.”

“Có phải đi đồn cảnh sát mặc quá ít không?” Dì Hà sờ trán cô: “Sao lạnh thế này? Dì đã bảo trời lạnh phải mặc áo giữ nhiệt, quần giữ nhiệt rồi, đừng ham đẹp quá.”

“Có cần đi khám bác sĩ không?” Hiểu Sơn Thanh nhận ra môi cô tím tái.

Nhưng Diệp Đồng Trần nói không cần, chỉ cần ăn chút cơm nóng là sẽ ổn thôi.

Một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cô, Miêu Miêu nhìn cô, đưa tay ôm lấy tay cô như muốn sưởi ấm cho cô.

Thật là một cô bé ngoan ngoãn.

****

Buổi chiều, sau khi nghỉ ngơi một lúc, Diệp Đồng Trần cùng Hiểu Sơn Thanh đi làm việc, nhưng không phải tìm chủ nhân của chiếc xe tải, mà lại đến làng Hưng Sơn ở ngoại ô thành phố Hàng Châu. Cô nói cần giải quyết vụ án của khách hàng mới.

Vừa vào làng, họ nhìn thấy một gia đình đang tổ chức tiệc mừng.

Nói là tiệc mừng vì ở cửa có dán chữ [Hỷ] màu đỏ, trong làng cũng bày biện khoảng mười mấy bàn tiệc, nhưng không có lễ đường, cũng không có các nghi thức khác của tiệc mừng, thậm chí câu đối dán ở cửa cũng không phải là câu đối mừng, mà là câu đối tang.

Diệp Đồng Trần xuống xe, dẫn Đới Dã và Hiểu Sơn Thanh thẳng vào nhà đó.

Bạn bè, họ hàng đang ăn tiệc trước cửa đều nhìn họ với ánh mắt nghi hoặc. Hiểu Sơn Thanh cũng rất hoài nghi, đi theo Diệp Đồng Trần vào trong nhà, nghe cô hỏi: “Ba mẹ của Ngụy Phán Phán có ở đây không?”

Ngay lập tức, một vài người vội vã từ trong nhà bước ra – một cặp vợ chồng trung niên, một người đàn ông trung niên khác dìu một bà cụ tóc bạc phơ.

“Hai người chính là ba mẹ của Ngụy Phán Phán, Ngụy Quân và Lý Quế Lan đúng không?” Diệp Đồng Trần nhìn cặp vợ chồng trung niên, họ mặc vest và áo khoác lông màu đỏ chỉnh tề, như thể con gái họ đang thực sự tổ chức tiệc cưới.

“Cô là ai?” Ngụy Quân cau mày hỏi cô.

Diệp Đồng Trần rút từ cặp tài liệu ra một bản di thư viết tay và nói: “Đây là di thư Ngụy Phán Phán để lại, cô ấy ủy thác tôi làm luật sư xử lý hậu sự cho mình. Trong di thư, cô ấy viết rằng sau khi chết, thi thể phải được giao cho nhà tang lễ hỏa táng. Các người đã lén bán thi thể của thân chủ tôi, đúng không?”

Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, kể cả Hiểu Sơn Thanh, khách hàng này được nhận lúc nào vậy?

“Di thư gì, luật sư gì?” Ngụy Quân thậm chí không thèm nhìn tờ giấy: “Tôi không biết gì cả. Thi thể con gái tôi, tôi nói còn chưa đủ sao?”

“Phán Phán tìm luật sư khi nào vậy?” Lý Quế Lan ngó nhìn tờ giấy: “Có phảo Phán Phán viết không?”

Diệp Đồng Trần nhìn họ lần nữa và hỏi: “Các vị đã buôn bán thi thể của thân chủ tôi, đúng không?”

Họ nhất định phải vào tù vì chuyện này.

“Còn nói nhăng cuội gì với cô ta! Đuổi ra ngoài!” Ngụy Quân và một người đàn ông trung niên khác tiến lên muốn đuổi Diệp Đồng Trần ra ngoài.

Đới Dã bước lên, mỗi tay giữ chặt một người: “Đừng động tay động chân, nói chuyện đàng hoàng.”

Diệp Đồng Trần cất di thư đi, từ tốn nói: “Cho các người cơ hội nói chuyện mà không chịu nói cho ra nhẽ, vậy thì báo cảnh sát thôi.”

Dù hôm nay thi thể đã bị chôn, cô cũng sẽ khai quật mộ để đưa thi thể Ngụy Phán Phán trở về!

Quảng cáo
Trước /95 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Ở Tu Giới Khai Quán Ăn

Copyright © 2022 - MTruyện.net