Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quả thật Diêu Tiểu Nguyệt đã từng sinh con.
Sau khi điều tra ra thông tin này, Tống Minh Minh lập tức hiểu ra giả thuyết của luật sư Diệp. Diêu Tiểu Nguyệt chưa kết hôn nhưng đã sinh một đứa con, trong khi mẹ ruột của Kim Tú Tú lại không rõ lai lịch.
Hai người tưởng chừng chẳng có gì liên quan, lại được liên kết với nhau thông qua Tôn Khả.
Cần biết rằng, sau khi Diêu Tiểu Nguyệt bị đưa về đồn cảnh sát vào năm đó, nói rằng mình không hề biết chàng trai đến báo cảnh sát là ai. Nhưng nếu bà ta không biết Tôn Khả, tại sao Tôn Khả lại báo cảnh sát về việc mại dâm? Trong camera của khách sạn Thiên Nga Trắng chưa từng xuất hiện bóng dáng của Tôn Khả, nói cách khác, Tôn Khả hoàn toàn chưa từng đến khách sạn, lại biết có người mại dâm ở trong căn phòng nào?
Mà nhiều năm về sau, Tôn Khả đã cao lớn lại giết Lưu Hướng dùng thắt lưng đánh Diêu Tiểu Nguyệt vào lúc ấy.
Nhất định vẫn còn điều gì đó họ chưa điều tra được.
Lúc này, Tống Minh Minh đưa theo Diệp Đồng Trần với Hiểu Sơn Thanh đi đến bệnh viện nơi Diêu Tiểu Nguyệt sinh con để điều tra tình huống cụ thể.
Bệnh viện đó là một bệnh viện phụ sản cũ kỹ lâu đời nhất ở thị trấn, sau khi tra xét về ca bệnh của Diêu Tiểu Nguyệt, quả nhiên đã tra được hồ sơ được lập lúc sinh con của bà ta. Bà ta là người phụ nữ sinh con khi chưa chồng, đứa bé sinh ra là con gái, ngày đứa bé được sinh ra giống hệt như đúc với ngày sinh của Kim Tú Tú.
Mà giấy chứng sinh của Kim Tú Tú cũng được làm ở bệnh viện này, rất nhanh đã tra ra được tên ba mẹ bên trên giấy chứng sinh của cô ta chính là —— Ba: Kim Thành, mẹ: Diêu Tiểu Nguyệt.
Hóa ra Kim Tú Tú thực sự là con gái ruột của Diêu Tiểu Nguyệt!
Thông tin này khiến Tống Minh Minh cực kỳ hưng phấn, anh ấy phục Diệp Đồng Trần sát đất, nhịn không được mà hỏi: “Luật sư Diệp, cô mơ thấy quan hệ của Kim Tú Tú với Diêu Tiểu Nguyệt ư?”
Diệp Đồng Trần nói: “Là suy luận đấy.”
Tống Minh Minh cười ha hả, tán thưởng nói: “Nhân tài như luật sư Diệp đây ở đâu cũng có thể tỏa sáng được hết.” Lại sợ Hiểu Sơn Thanh bị lạnh nhạt, vội vàng quay đầu nói với cậu: “Luật sư Hiểu cũng thế.”
Hiểu Sơn Thanh lại không để bụng, cười: “Anh không cần phải miễn cưỡng khen tôi đâu. Tôi chỉ là một con ốc vít bình thường, không có gì lạ. Tôi vô cùng vui với việc làm tốt con ốc vít giúp cho bộ máy pháp luật được vận hành trơn tru.”
Những lời cậu nói đều là thật lòng, từ tận đáy lòng. Cậu hy vọng rằng trong cái nghề luật sư này sẽ tồn tại người ưu tú giống như Diệp Trần vậy, bảo vệ chính nghĩa, truy tìm chân lý. Còn cậu sẽ làm tốt nhưng việc khác thay cho những người ưu tú đó.
“Quả thật luật sư Diệp vô cùng ưu tú.” Cậu mở cửa xe nói với Diệp Trần: “Tôi rất sẵn lòng làm trợ lý cho người ưu tú.”
Tống Minh Minh cười: “Tôi cũng là một con ốc vít, ắt hẳn không thể nào thiếu những con ốc vít như chúng ta được.”
Diệp Đồng Trần nghiêm túc suy nghĩ, kỳ thật Hiểu Sơn Thanh càng giống một ngọn lửa cháy mãi không tắt hơn, lý tưởng của cậu rất kiên định.
****
Ra khỏi bệnh viện đã là hai giờ chiều, ba người bọn họ như ngựa không ngừng vó di chuyển đến Trường trung học Cơ sở Nguyên Dương và lớp học nơi Kim Tú Tú đã tập đàn cello trước đây để tìm hiểu tình hình.
Đáng tiếc, các giáo viên ở Trường trung học Cơ sở Nguyên Dương đã được thay đổi từ lâu, không hiểu rõ về Kim Tú Tú với Tôn Khả cho lắm. Bọn họ chỉ tìm được thẻ học sinh của Kim Tú Tú ở trường, bên trên có hình của cô ấy.
Kim Tú Tú đi học muộn hơn những người khác, Kim Tú Tú trên thẻ học sinh đã 15 tuổi. Con gái 15 tuổi quả thật rất xinh đẹp, mái tóc màu vàng đậm được buộc thành đuôi ngựa, đôi mắt phượng hẹp dài.
Đôi mắt này rất giống Diêu Tiểu Nguyệt, lúc không cười thì rất lạnh lùng, rất đặc biệt.
Diệp Đồng Trần nhìn cô gái trong bức ảnh. Kim Tú Tú và Bạch Vi trông không quá giống nhau. Bạch Vi có đôi mắt to với mí kép, trong khi Kim Tú Tú có khuôn mặt thanh tao lạnh lùng. Bạch Vi trông dịu dàng hơn, với vẻ đẹp đại chúng hơn.
Hai người họ không phải là một hay sao? Hay là Bạch Vi đã từng phẫu thuật một số chỗ?
Bây giờ cô không có cách nào xác định được cả.
Rời khỏi trường học, bọn họ lại đi đến căn phòng luyện đàn cello kia, nhưng nơi đó đã bị đóng cửa từ lâu, cũng chẳng nghe ngóng được tin tức gì có tác dụng ở gần đó. Ngôi nhà của ông bà nội, nơi Kim Tú Tú từng sống, cũng đã bị Kim Thành bán đi từ lâu. Khu vực đó giờ đã bị phá đi để xây dựng khu dân cư mới. Đừng nói đến việc tìm những người hàng xóm đã từng quen biết ông bà của Kim Tú Tú ngày xưa.
Ba của Kim Tú Tú, Kim Thành, đã chuyển đến thành phố Hàng Châu từ khi còn trẻ. Tại đó, ông ta quen biết người vợ thứ hai là người địa phương và ở lại đó để xây dựng gia đình mới. Trong khi đó, Kim Tú Tú vẫn bị bỏ lại ở thị trấn Nguyên Dương. Ban đầu, ông bà nội thay ông ta chăm sóc cô bé. Sau này, khi Kim Tú Tú được 13 -14 tuổi, ông bà nội lần lượt qua đời. Kim Thành cũng không đón Kim Tú Tú về thành phố mà để cô ấy ở lại trường nội trú.
Tống Minh Minh liếc nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ tối. Anh ấy bàn bạc với Diệp Đồng Trần và những người khác, nếu giờ quay về Hàng Châu thì khoảng mười giờ sẽ đến nơi. Vậy họ nên ở lại đây một đêm hay về?
“Trở về thôi.” Diệp Đồng Trần nói: “Sáng sớm ngày mai có thể đến nhà ba của Kim Tú Tú.”
Hiểu Sơn Thanh cũng gật đầu. Cậu nhìn ra được đêm qua Diệp Đồng Trần ngủ không được ngon giấc, chắc hẳn là cô không quen ở khách sạn.
Chuyến đi đến thị trấn Nguyên Dương lần này đã kết thúc, quay trở về thành phố Hàng.
Ở nửa đường, Tống Minh Minh liền nhận được điện thoại trong đồn, bảo rằng: Bệnh tiểu đường của Tôn Khả đã trở nặng trong trại tạm giam, hôn mê rồi, bây giờ đang được đưa đến bệnh viện.
Tống Minh Minh vô thức nhìn Diệp Đồng Trần với Hiểu Sơn Thanh một cái. Tuy anh ấy biết bản thân Tôn Khả mắc bệnh tiểu đường rất nghiêm trọng, nhưng hôm nay bọn họ điều tra ra Kim Tú Tú là con gái ruột của Diêu Tiểu Nguyệt, Tôn Khả lại hôn mê cần phải chữa trị.
Anh ấy sẽ rất khó để không đưa ra những suy đoán khác, nhưng Tôn Khả đang ở trại tạm giam, làm sao có thể biết được tin tức này? Trại tạm giam cũng đâu có cho anh ta xem chương trình truyền hình đâu.
Tống Minh Minh gác máy, lòng dâng lên một cảm giác phấn khích khó kiềm chế. Anh ấy cảm thấy họ đang đến gần sự thật, Tôn Khả bắt đầu mất bình tĩnh. Phải chăng anh ta đang cố gắng liên lạc với đồng bọn thông qua việc nhập viện?
“Tình trạng của Tôn Khả có nghiêm trọng không?” Hiểu Sơn Thanh hỏi, cậu lo lắng Tôn Khả có thể gặp chuyện gì bất trắc trước khi ra tòa.
“Không rõ nữa, tôi đến bệnh viện xem trước, có gì sẽ thông báo cho hai người.” Tống Minh Minh đáp, vẫn còn đang cân nhắc không phải Tôn Khả đang giả vờ đấy chứ?
Anh ấy đưa Diệp Đồng Trần với Hiểu Sơn Thanh trở về văn phòng luật sư, còn mình thì quay lại đồn để xem tình hình phát bệnh của Tôn Khả. Trước khi đi, Diệp Đồng Trần thình lình hỏi anh ấy: “Bây giờ Tôn Khả đang được chữa trị ở bệnh viện nào?”
Là bệnh viện nơi Bạch Vi giữ thai sao?
Cô không hề trực tiếp hỏi như thế, có rất nhiều thông tin cô đã đọc được từ ký ức vật phẩm, nhưng khi chưa xác định được Kim Tú Tú có phải là Bạch Vi hay không, cô không muốn nhắc đến Bạch Vi trong buổi livestream, vì Bạch Vi hiện đang mang thai.
Tống Minh nói rõ bệnh viện kia, lại không phải bệnh viện nơi Bạch Vi giữ thai.
Trước đó người giúp việc của Bạch Vi từng nói, Bạch Vi đang giữ thai ở một bệnh viện tư nhân.
Diệp Đồng Trần trở về văn phòng luật, mở đèn lên, và thấy trên bàn có đặt canh bí đỏ cùng với món bánh ngọt tráng miệng, được đựng trong bình giữ nhiệt.
Cô tưởng là dì Hà để lại cho mình. Cô ngồi xuống ăn một lúc mới nhận ra món tráng miệng là bánh hồng xiêm từ tiệm ăn tư nhân lần trước. Hiểu Thanh Tĩnh đã từng mua cho cô, và tiệm này rất khó đặt chỗ, chắc không phải do dì Hà mua.
Là Hiểu Thanh Tĩnh đưa đến ư?
****
Ống kính livestream đã chuyển đến phía Tống Minh Minh bên kia. Anh ấy đã đến đồn cảnh sát, đang hỏi thăm về bệnh tình của Tôn Khả. Sao bệnh tình của anh ta lại chuyển xấu rồi? Không phải đã cho anh ta dùng thuốc và tiêm insulin như thường lệ rồi hay sao?
Đồng nghiệp bảo: “Đúng vậy đó? Ngày nào cũng đều trông thấy anh ta uống thuốc và tiêm insulin. Không biết tại sao lại chuyển biến xấu và ngất đi. Đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói đó là do nhiễm toan ceton* do đái tháo đường gây ra ngất xỉu. Hiện giờ anh ta vẫn đang nằm viện.”
* Nhiễm toan ceton, hay còn gọi là nhiễm toan ceton do đái tháo đường (Diabetic Ketoacidosis – DKA), là một biến chứng nghiêm trọng và nguy hiểm của bệnh đái tháo đường, đặc biệt là đái tháo đường type 1. Đây là tình trạng cấp cứu y tế cần được điều trị ngay lập tức.Nếu không được điều trị kịp thời, nhiễm toan ceton có thể dẫn đến tình trạng hôn mê và thậm chí tử vong.
Nghiêm trọng vậy sao?
Tim Tống Minh Minh như thắt lại. Ban đầu anh ấy nghĩ có thể Tôn Khả đang giả vờ, chỉ là ngất xỉu thông thường hoặc do đường huyết không ổn định. Sao lại trực tiếp là nhiễm toan ceton do tiểu đường?
Uống và tiêm thuốc mỗi ngày thì bệnh tiểu đường vẫn sẽ chuyển biến xấu sao?
Tống Minh Minh không hiểu mấy thứ này cho lắm, lại hỏi đồng nghiệp Tôn Khả có gì khác thường khi ở trại tạm giam hay không? Có từng gặp ai không?
Đồng sự ngẫm lại, bảo: “Không có gì lạ cả, chỉ là lúc lão Vu thẩm vấn ngày hôm qua có hỏi anh ta thích nhạc khúc khúc cello hay không?”
“Nhạc khúc khúc cello?” Tống Minh Minh càng nghi ngờ hơn. Chắc chắn lão Vu sẽ không hỏi tùy tiện đâu. Ông ấy hỏi thế chắc chắn đã phát hiện ra được gì đó?
Tống Minh Minh chợt nhớ ra, trước đó trên xe, có phải luật sư Diệp cũng đã hỏi cậu ấy rằng trong cuộc khám xét phòng của Tôn Khả có tìm thấy đĩa hay băng cassette nào không, và liệu anh ta có thích nghe nhạc không?
Cậu ấy không trì hoãn nữa, trực tiếp chạy đến bệnh viện. Vu Thư cùng với đồng nghiệp đang ở cùng nhau để theo dõi Tôn Khả đang được tìm cách điều trị trong bệnh viện.
Lúc này đã là mười một giờ đêm, dưới phần bình luận đầy sợ hãi thán phục ——
[Cảnh sát Tống không cần ngủ sao? Tôi đã theo dõi tiết mục này được mấy hôm rồi, dường như cũng chỉ nhìn thấy cậu ấy ngủ mấy tiếng đồng hồ trong khách sạn tối qua mà thôi?]
[Lão tiền bối Vu Thư cùng với rất nhiều người khác trong đồn cảnh sát đều không nghỉ ngơi chút nào cả. Còn cả Nghiêm Tĩnh với đồng nghiệp ở bộ phận pháp y nữa, bọn họ cũng túc trực 24/24.]
[Vất vả quá đi mất, bôn ba mệt nhọc chỉ để điều tra chân tướng. Khen ngợi cảnh sát Tống đi! Khen ngợi tất cả mọi người ở trong đồn cảnh sát!]
[Đúng vậy đó, sau này không thể chỉ khen mỗi luật sư Diệp và luật sư Hiểu được. Cảnh sát Tống cũng rất ưu tú! Thỉnh thoảng còn truyền bá pháp luật cho chúng ta nữa!]
[Xin hỏi vì không hiểu, nếu Tôn Khả chết vì bệnh trước khi tòa án xét xử thì sao? Vụ án này còn cần xét xử nữa không? Nếu kết án thì anh ta cũng đã chết rồi.]
[Câu hỏi hay đấy! Mong Cảnh sát Tống có thể mở lớp phổ cập kiến thức cho chúng ta!]
Nhưng Tống Minh Minh rất vội vàng đến bệnh viện. Đạo diễn Uông Kiệt không kịp hỏi anh ấy câu hỏi này, để anh ấy phổ cập pháp luật.
Đợi đến khi Tống Minh Minh đến bệnh viện, Vu Thư với mấy đồng nghiệp khác đang đứng bên ngoài phòng bệnh. Anh ấy bước nhanh qua hỏi về tình hình của Tôn Khả.
Vu Thư nói: “Vẫn còn chưa rõ tình huống cho lắm, bác sĩ đang điều trị. Nhưng có thể xác định một điều Tôn Khả đã có một thời gian không uống thuốc và tiêm insulin rồi, mới dẫn đến việc bị nhiễm toan ceton của bệnh tiểu đường. Có lẽ đã dừng dùng thuốc trước khi được đưa đến trại tạm giam rồi.”
“Không phải mỗi ngày đều có người quan sát anh ta uống thuốc và tiêm insulin hay sao?” Tống Minh Minh không hiểu nổi. Hơn nữa sau khi bị tạm giam, chính Tôn Khả là người đưa ra yêu cầu được uống thuốc và tiêm mỗi ngày.
Vu Thư nhíu mày nhìn về phía Tống Minh Minh: “Anh ta học y.”
Chỉ một câu nói đã khiến Tống Minh Minh nhận ra rằng, có lẽ tất cả bọn họ đều đã rơi vào tính toán của Tôn Khả. Anh ta là người học y, anh ta có thể tính toán chính xác thời điểm ngưng thuốc. Ngay cả khi được tiêm insulin bổ sung trong trại giam, có lẽ cũng đã quá muộn.
Tôn Khả thật sự đã từng tính toán, dự định sẽ chết sau khi bị bắt hay sao? Bệnh chuyển biến xấu lần này cũng nằm trong kế hoạch của anh ta từ lâu rồi sao? Anh ta định sẽ chết trước khi phiên tòa diễn ra đúng không?
Việc họ đến thị trấn Nguyên Dương điều tra, hay Vu Thư đã hỏi anh điều gì… thực ra chẳng liên quan gì cả. Đây vốn đã là kế hoạch của anh ta từ đầu, phải không?
Nhưng vì sao anh ta lại phải làm như thế? Nếu như một lòng muốn chết, có thể tự sát trước khi bị bắt mà. Vì sao cứ nhất định phải chết sau khi tự chui đầu vào lưới bị bắt cơ chứ?
Tống Minh Minh nhíu mày chặt, lần đầu tiên cảm thấy đầu óc mình không đủ nhanh nhạy. Anh ấy thậm chí có chút kinh ngạc trước sự thông minh của Tôn Khả. Từ khi phạm tội đến lúc bị bắt và giờ đây là bệnh phát, dường như mỗi bước đi của Tôn Khả đều nằm trong tính toán của anh ta.
Còn anh ấy thì quá tự mãn, anh ấy đã nghĩ rằng Tôn Khả đang hoảng loạn, mất bình tĩnh, và muốn liên lạc với đồng bọn thông qua việc nhập viện…
Vu Thư trông thấy Tống Minh Minh mặt ủ mày chau, đưa tay vỗ vỗ lưng anh ấy: “Giữ vững tinh thần đi, lúc càng nhiều vấn đề mới là lúc tiếp cận gần chân tướng nhất.”
Tống Minh Minh gật gật đầu, nghĩ tới nghĩ lui, ngẩng đầu hỏi Vu Thư: “Tôi nghe Tiểu Vương nói lúc bác thẩm vấn Tôn Khả có hỏi anh ta thích nhạc khúc cello hay không đúng không? Vì sao lại hỏi điều này?”
Vu Thư nói: “Trong hai ngày cậu đi công tác, chúng tôi phát hiện ra ngoài công việc ở Trung tâm Kiểm soát Dịch bệnh, buổi tối Tôn Khả còn làm việc tại một cửa hàng đĩa than. Trong hồ sơ của cửa hàng, anh ta đã mua khá nhiều đĩa than nhạc khúc cello. Tuy nhiên, khi khám xét nhà anh ta, chúng tôi không tìm thấy bất kỳ đĩa than hay máy hát nào. Và khi tôi hỏi anh ta có thích nhạc khúc cello không, anh ta nói không hiểu biết và chưa từng nghe nhiều.”
Một là nói dối, bằng không thì chính là cố tình che giấu điều đó.
Đôi mắt của Tống Minh Minh lại sáng lên: “Bác nghi ngờ anh ta cố ý dọn sạch đống đĩa than rồi? Hoặc anh ta đã đưa những đĩa nhạc khúc kia cho người khác rồi?”
Vu Thư gật gật đầu: “Bọn tôi đã điều tra qua vòng xã giao của Tôn Khả, anh ta có rất ít bạn bè. Ngoại trừ đồng nghiệp và những người bạn không thường liên lạc ra, những đồng nghiệp kia cũng nói chưa từng nhận qua quà của Tôn Khả.”
Đĩa than đã biến đi đâu rồi? Tại sao lại phải giấu đi?
Tống Minh Minh cẩn thận suy nghĩ, dường như anh ấy lại dấy lên ý chí chiến đấu một lần nữa: “Bác đợi ở đây nhé, tôi đi gọi điện thoại cho mấy người luật sư Diệp đây.”
Vu Thư nhìn bóng lưng của anh ấy, vừa vui mừng lại vừa lo lắng, lo lắng anh ấy sẽ giống ba mình, vì vụ án mà không thèm để ý đến sống chết của bản thân.
Bước chân của Tống Minh Minh không hề ngừng lại, bước ra ngoài hành lang vắng người mới tạo một group chat với Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh, rồi gọi điện thoại nhóm.
Cuộc gọi được nhận nhanh chóng.
Tống Minh Minh nói thẳng: “Tôn Khả đang được cấp cứu, chắc chắn là anh ta đã ngừng dùng thuốc trước khi vào trại tạm giam.”
Diệp Đồng Trần lập tức hiểu rõ, hỏi: “Anh ta có nguy hiểm đến tính mạng không? Anh ta đã tính toán tìm đến cái chết sau khi bị bắt ư?”
Cô vô thức cho rằng Tôn Khả đang gánh tội thay người khác, cho nên mới vội vã muốn chết như vậy.
“Có thể là vậy.” Tống Minh Minh không hề khẳng định cho lắm.
Hiểu Sơn Thanh nói: “Nếu như anh ta chết trước khi phiên toà diễn ra, theo quy định của pháp luật sẽ không khởi tố nữa, phiên toà sẽ bị đình chỉ.”
Đúng vậy, pháp luật quy định rằng nếu nghi phạm chết trước khi phiên tòa mở ra và kết án, tòa án sẽ đình chỉ xét xử.
“Nhưng dù anh ta chết ngay bây giờ, tòa án sẽ không xét xử và tuyên án, nhưng cảnh sát sẽ không ngừng điều tra.” Hiểu Sơn Thanh không hiểu. “Tại sao anh ta lại làm vậy? Mục đích của việc sẵn sàng nhận tội và quyết tâm chết là gì?”
Tại sao vậy?
“Có lẽ vì muốn chết mà không bị đối chất.” Diệp Đồng Trần nói. “Có thể khi anh ta chết, nhiều việc sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi. Vụ án của anh ta không có điểm đáng ngờ, cảnh sát cũng khó có thể kéo dài thời gian điều tra.”
Có lẽ, anh ta là mắt xích quan trọng nhất trong tất cả các bằng chứng, anh ta đang tiêu hủy bằng chứng quan trọng nhất.
Việc Tôn Khả ngưng thuốc để tìm cái chết có lẽ đã được lên kế hoạch từ trước khi giết Vương Siêu hoặc thậm chí còn sớm hơn. Anh ta đã dùng cách bị bắt một cách oanh liệt, nhận tội, bị mọi người công nhận là kẻ giết người, rồi chết vì bệnh.
Anh ta nghĩ rằng vụ án này sẽ kết thúc cùng với cái chết của mình.
Nhưng, anh ta không biết rằng Tống Minh Minh và Diệp Đồng Trần đã điều tra ra Kim Tú Tú, Diêu Tiểu Nguyệt, và phát hiện ra các nạn nhân đã quen biết nhau…
Tống Minh Minh đột nhiên cảm thấy may mắn. Nếu không có sự giúp đỡ của luật sư Diệp và luật sư Hiểu, nếu họ không tiếp tục điều tra và phát hiện ra những điểm đáng ngờ này, thì nếu hôm nay Tôn Khả chết, rất có thể cuộc điều tra sẽ không được tiếp tục.
Bởi vì tội phạm đã nhận tội, bằng chứng cũng đủ để chứng minh, nếu không có đồng phạm hay điểm đáng ngờ nào, cảnh sát cũng không thể liên tục kéo dài thời gian điều tra.
Dưới phần bình luận——
[Nếu Tôn Khả chết, anh ta sẽ không phải bị định tội?]
[Bạn cũng có thể hiểu thành, nếu như Tôn Khả chết, anh ta sẽ không bị truy cứu trách nhiệm hình sự nữa, bởi vì người đã chết, bạn cũng không thể phán tử hình anh ta được. Nếu như không có đồng phạm, chắc hẳn vụ án này của anh ta sẽ được kết thúc tại đây.]
[Cứu sống anh ta! Sao tội phạm giết người có thể chết dễ dàng như vậy được chứ! Phải công khai xử tội anh ta! Xử bắn anh ta! Không phải hời cho anh ta quá rồi sao!]
[Đúng thế! Anh ta đã giết tận năm người đấy! Sao có thể không công khai xét xử, định tội, anh ta đã bệnh chết rồi! Nhất định phải cứu sống và xét xử trước tòa!]
[Con người của Tôn Khả thông minh và cẩn thận đến đáng sợ… Bây giờ nghĩ lại, anh ta trực tiếp giết chết Vương Siêu trong tiết mục livestream, đó cũng đã được tỉ mỉ bày ra đấy. Anh ta chỉ muốn bị bắt và định tội, sau đó bệnh chết, không cần phải đối mặt với phiên toàn nữa.]
[Thế nhưng nếu anh ta thông minh như thế, vì sao phải tự chui đầu vào rọ hả? Nếu như không giết Vương Siêu, có phải sẽ không bị bại lộ không? Dù sao cảnh sát cũng không tra được là anh ta làm?]
[Có thể là sắp tra được rồi? Cũng có thể anh ta biết mình mắc bệnh tiểu đường, không sống được bao lâu nữa? Ai biết lỡ đâu có tâm lý biến thái thì sao, dù sao bất kể như thế nào đi nữa, làm ơn cứu sống anh ta, để anh ta chịu hình phạt đi!]
****
Tống Minh Minh đợi ở bệnh viện cho đến khi trời gần sáng, cuối cùng Tôn Khả cũng được cứu, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, có điều phải nằm viện để điều trị, không thể xuất viện quay về trại tạm giam được. Tình trạng hiện tại của anh ta thật sự không tốt, thật sự nếu không được tích cực trị liệu, rất có thể sẽ dẫn đến suy đa cơ quan một lần nữa dẫn đến tử vong.
Vu Thư cử thêm người vào bệnh viện để trông coi Tôn Khả.
Tống Minh Minh mang đôi mắt thâm quầng trở về rửa mặt qua loa, thay quần áo khác, ăn sáng. Đúng tám giờ rưỡi, đi tụ họp với Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh.
Vừa gặp được Diệp Đồng Trần, anh ấy liền nói cho cô nghe chuyện Vu Thư phát hiện Tôn Khả mua rất nhiều đĩa than nhạc khúc khúc cello, lại hỏi: “Luật sư Diệp, trước đó cô hỏi tôi như vậy, có phải cô lại mơ thấy gì hay không? Hoặc là cô cảm ứng được gì đó ư?”
Tất cả phần bình luận đều là ha ha ha ha —— [Cảnh sát Tống: Tin tưởng khoa học lại chất vấn về huyền học – Nghi hoặc dao động – Chủ động cầu huyền học giúp giải thích nghi hoặc.]
Diệp Đồng Trần hơi trầm mặc một chút, đáp: “Hôm qua chúng ta đã không hỏi giáo viên ở trường và xác nhận rằng Kim Tú Tú đã tặng Tôn Khả một máy nghe nhạc cầm tay, và ba mẹ Tôn Khả đã đến trường tìm hiểu về việc này sao? Và Kim Tú Tú học đàn cello, nên tôi đoán liệu Tôn Khả có dùng máy nghe nhạc đó để nghe băng cassette nhạc khúc cello không?”
Lý lẽ này hơi gượng ép, nhưng cô cũng không thể nghĩ ra cách giải thích hoàn chỉnh hơn.
“Đó chỉ là một phỏng đoán của tôi thôi.” Diệp Đồng Trần nói.
Tống Minh Minh nhíu mày, nghi ngờ: “Có phải vậy không? Nhưng sao tôi lại mơ hồ nhớ rằng khi cô hỏi tôi Tôn Khả có nghe nhạc không, chúng ta vẫn chưa đến trường, chưa biết chuyện máy nghe nhạc cầm tay?”
“…” Diệp Đồng Trần nhìn về phía camera: “Cảnh sát Tống, đây là chương trình phổ biến pháp luật.”
Lúc này, Tống Minh Minh mới ý thức được rằng vẫn còn camera! Mấy ngày qua anh ấy đã quen với camera, quên rằng mình đang được livestream!
“Đúng đúng đúng.” Tống Minh Minh đạp ga tăng tốc, trước tiên đi đến nhà ba của Kim Tú Tú là Kim Thành, nhưng vẫn nói nhỏ với Diệp Đồng Trần: “Luật sư Diệp, tối nay cô có thể ngủ một đêm ở căn hộ Tôn Khả thuê không?”
Diệp Đồng Trần: “…”
Hiểu Sơn Thanh: “Cảnh sát Tống, anh phải tin tưởng khoa học.”
Ba người đến nhà Kim Thành ở Hàng Châu lúc chín giờ. Đó là một biệt thự liền kề trong khu dân cư bình thường, tuy không lớn nhưng trông cũng khá giả.
Một biệt thự nhỏ như vậy mà không thể đón Kim Tú Tú về ở.
Diệp Đồng Trần bước vào, liếc nhìn quanh phòng. Bên trong có một cây đàn piano, trên đó đặt ảnh chụp gia đình, chỉ có Kim Thành, vợ hiện tại và con trai, không có Kim Tú Tú.
Vợ của Kim Thành là Thẩm Thu tiếp đãi bọn họ. Con trai của bà ta đã đi làm, sau khi Kim Thành chết, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình bà ta, bà ta cũng đã quen rồi. Con trai cũng sắp kết hôn, đến lúc đó trong nhà sẽ náo nhiệt hơn rồi.
Tống Minh Minh bảo bà ta đừng bận tâm, chỉ hỏi mấy câu mà thôi.
Anh ấy lấy ra thẻ học sinh của Kim Tú Tú, vô cùng khách sáo hỏi: “Xin hỏi bà có còn nhớ rõ mẹ ruột của Kim Tú Tú không? Chúng tôi có thể hiểu một chút về tình hình của Kim Tú Tú được không? Bà đừng lo lắng, bọn tôi chỉ đến thăm bạn học thời cấp hai của Tôn Khả để điều tra thôi. Bà nhớ lại xem, Kim Tú Tú là bạn học của Tôn Khả đúng không?”
Thẩm Thu nhìn thoáng qua ảnh chụp, cũng không hề nhận lấy: “Không nhớ kỹ lắm, Kim Tú Tú là con gái đầu lòng của chồng tôi. Sau khi tôi gả cho anh ấy, rất hiếm khi gặp Kim Tú Tú, không thân quen lắm.”
“Vậy bà biết mẹ ruột của cô ấy là ai không?” Tống Minh Minh cũng không hề quanh co lòng vòng: “Bọn tôi đã điều tra được mẹ ruột của Kim Tú Tú không phải người vợ đầu của chồng bà.”
Thẩm Thu nhìn họ một lúc, biết họ đã điều tra nên cũng không giấu giếm nữa, nói: “Thật ra nó không phải con của vợ trước anh ấy. Trước khi cưới vợ trước, anh ấy đã dan díu với một người phụ nữ và có con. Tôi quên tên người phụ nữ đó rồi, chỉ biết là một cô gái massage tiếp khách ở địa phương họ. Cô ta cố tình mang thai con của Kim Thành, đến lúc sắp sinh mới đến ép Kim Thành cưới.”
Thẩm Thu nhắc đến chuyện này với vẻ ghê tởm: “Kim Thành không coi trọng loại phụ nữ như vậy, nhưng đứa trẻ sắp sinh rồi không thể bỏ được, nên đưa cô ta đến bệnh viện sinh con rồi giao cho ba mẹ anh ấy nuôi. Sau khi cưới vợ trước, anh ấy nói với mọi người rằng con gái là do vợ trước sinh.”
Bà ta thẳng thắn thừa nhận: “Tôi đã gọi Kim Tú Tú đến đây vài lần, nhưng ấn tượng về nó không tốt. Tuổi còn nhỏ mà đã không nghe lời, suốt ngày không chịu học, cứ lăng nhăng với con trai. Ngay cả ba nó cũng không thích nó, nên rất ít khi gọi nó về đây.”
Hiểu Sơn Thanh mím môi, cố gắng không lên tiếng. Cậu có thể hiểu được Thẩm Thu với tư cách là mẹ kế có thành kiến và không thích Kim Tú Tú, nhưng Kim Thành là ba ruột, ít nhất cũng phải có trách nhiệm chứ.
“Mẹ ruột của Kim Tú Tú là người phụ nữ này đúng không?” Tống Minh Minh đưa ảnh chụp của Diêu Tiểu Nguyệt ra cho bà ta xem.
Thẩm Thu nhìn một chút, gật đầu một cái, bảo: “Phải, tôi từng gặp cô ta hai ba lần. Hai lần cô ta lén lái xe đưa Kim Tú Tú đến đây, tôi vừa vặn xuống lầu và gặp được.”
“Lén lút?” Tống Minh Minh hỏi.
“Sau khi sinh con, Kim Thành đã đưa cho cô ta vài nghìn tệ, bắt cô ta hứa sẽ không bao giờ đến gặp con nữa, để tránh bị người khác cười nhạo con là con của gái tiếp khách.” Thẩm Thu nói: “Kim Thành không cho cô ta gặp Kim Tú Tú, nhưng cô ta luôn lén lút đến cho tiền Kim Tú Tú, còn cho thật nhiều. Có mấy lần Kim Tú Tú sang nhà tôi đeo đầy vàng bạc, còn dùng điện thoại đời mới nhất nữa, lúc đó cả tôi và ba nó còn chưa dùng tới loại điện thoại đó.”
Tống Minh Minh nhìn thoáng qua Diệp Đồng Trần với Hiểu Sơn Thanh, ba người bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau. Kim Tú Tú có tiền uốn tóc và mua đồ trang điểm, tặng máy nghe nhạc, dùng điện thoại đời mới nhất đều không phải được đàn ông gì đó cho tiền, là mẹ ruột của cô ấy – Diêu Tiểu Nguyệt cho tiền.
Diệp Đồng Trần không nói lời nào, cho nên Kim Tú Tú chán ghét bất cứ kẻ nào xem thường mẹ cô ấy, sẽ nói với Tôn Khả rằng: Mẹ cô ấy là người đối xử tốt nhất với cô ấy.
“Vậy bà có phương thức liên lạc hiện tại của Kim Tú Tú không?” Tống Minh Minh hỏi: “Bọn tôi có vài câu hỏi liên quan đến tình huống của Tôn Khả muốn tìm cô ấy giải đáp.” Đây chính là mục đích họ đến đây.
Bởi vì đã nghe ngóng được ở trường học, từ cấp hai Kim Tú Tú đã không đến trường, cũng thôi học và không còn ở tại thị trấn Nguyên Dương nữa, bảo rằng đã được ba cô ấy đón đến thành phố.
Nhưng Thẩm Thu lại nói: “Nó ra nước ngoài rồi, tôi không có phương thức liên lạc của nó.”
“Ra nước ngoài rồi?” Tống Minh Minh ngạc nhiên hỏi cặn kẽ tình huống: “Là ba cô ấy đưa cô ấy ra nước ngoài học ư?”
Thẩm Thu nở một nụ cười ý vị không rõ ràng, nói: “Ba nó cũng chẳng có nhiều tiền để đưa nó ra nước ngoài như vậy đâu. Nó đi theo mẹ nó, không biết kiếm đâu ra một khoản tiền, sau đó đã cạch mặt với ba nó, đoạn tuyệt quan hệ và ra nước ngoài rồi. Ngay cả ba nó cũng chẳng có phương thức liên lạc của nó, đã mười mấy năm rồi nhỉ? Lúc nó 17 – 18 tuổi thì đã ra nước ngoài rồi, đến lúc ba nó chết nó cũng chưa từng trở về. Nói không chừng bây giờ người ta đang lên như diều gặp gió ở nước ngoài đây này, sao lại còn nhớ đến những người như chúng tôi cơ chứ.”
Tình huống cụ thể như thế nào, Thẩm Thu cũng không rõ ràng, chỉ kể lại quãng thời gian lúc trước. Kim Thành còn bị gọi về thị trấn Nguyên Dương, là Kim Tú Tú gọi điện thoại đến lúc nửa đêm, đi tận mấy ngày, lúc trở về Kim Thành đã nói rằng Kim Tú Tú đã đoạn tuyệt quan hệ với ông ta và đã ra nước ngoài rồi.
Lúc Diệp Đồng Trần nói với bà ta chuyện Diêu Tiểu Nguyệt đã nhảy sông tự sát, Thẩm Thu còn rất ngạc nhiên. Bà ta cũng chẳng biết về chuyện Diêu Tiểu Nguyệt nhảy sông tự sát, còn tưởng rằng bà ấy đã bám được cành cao, đưa Kim Tú Tú cùng ra nước ngoài rồi.
“Vì sao bà lại cho rằng Diêu Tiểu Nguyệt đã bám được cành cao?” Diệp Đồng Trần hỏi bà ta.
Thẩm Thu nói: “Cái lần tôi bắt gặp Diêu Tiểu Nguyệt đến đón Kim Tú Tú, Diêu Tiểu Nguyệt đã lái một chiếc ô tô mới, chiếc xe kia ít nhất cũng phải hơn 100 nghìn. Cô nói xem cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy hả?”
Hiểu Sơn Thanh nhịn không được, nói: “Lỡ đâu lái xe của người khác thì sao?”
“Tôi với cô ta không oán không thù, không cần thiết tung tin đồn nhảm về cô ta.” Thẩm Thu nói một cách không quan trọng: “Là Kim Thành nói với tôi, bảo rằng chiếc xe kia là tình nhân mới của Diêu Tiểu Nguyệt mua cho cô ta. Nói lần đó cô ta đi theo một nhà kiến trúc sư, nói không chừng qua một thời gian ngắn nữa, cô ta sẽ dỗ dành được kiến trúc sư mua cho mình một căn nhà.”
“Kiến trúc sư?” Tống Minh Minh với Hiểu Sơn Thanh đều đồng thanh hỏi: “Bà biết kiến trúc sư kia tên gì không?”
Thẩm Thu nói: “Tôi nào biết được chuyện này chứ, có lẽ Kim Tú Tú biết đấy.”
“Vậy Kim Thành cũng sẽ biết chứ?” Diệp Đồng Trần hỏi: “Sau khi Kim Thành qua đời, bà còn có giữ số điện thoại di động hoặc điện thoại cũ của ông ta không?”
“Điện thoại cũ đã bán từ lâu rồi.” Thẩm Thu lấy điện thoại di động của mình ra, nói: “Số điện thoại của anh ấy tôi vẫn còn dùng, vẫn được bảo tồn.”
“Tôi có thể xem được không?” Diệp Đồng Trần vươn tay.
Sau khi Thẩm Thu mở khóa màn hình, đưa cho cô.
Điện thoại di động của bà ta là điện thoại Android hai SIM hai sóng. Nhiều năm như vậy, bà ta vẫn luôn giữ số điện thoại của người chồng đã mất của mình, không nỡ xóa đi. Tin nhắn gì đó đã mất, danh bạ thì rối loạn bừa bãi, chỉ còn dãy số được lưu giữ trong thẻ.
Diệp Đồng Trần nhận lấy điện thoại, thấp giọng hỏi xin Tống Minh Minh số điện thoại của một người, sau đó nhập số điện thoại của người kia vào thẻ SIM của Kim Thành, trong danh bạ nảy ra một cái tên —— [Ông chủ Lý của công ty vật liệu xây dựng].
Dãy số này chính là số điện thoại của thương nhân Lý Kiến vừa chết.
Diệp Đồng Trần ngẩng đầu nhìn Tống Minh Minh với Hiểu Sơn Thanh. Người bị hại thứ ba cũng có liên quan đến Kim Tú Tú.