Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người xem trong phòng live cũng nghi ngờ ——
[Ông chủ Lý của công ty vật liệu xây dựng này không phải là thương nhân họ Lý kia đấy chứ?]
[Bà mẹ nó, người chết ông Lý quen biết ba của Kim Tú Tú, người chết khác là tài xế Lưu Hướng quen biết mẹ đẻ của Kim Tú Tú… Đây là mối liên hệ gì thế này? Tôi có chút bối rối rồi, không phải là cả năm người chết đều có liên quan đến Kim Tú Tú đấy chứ? Nhưng kẻ giết người chính là Tôn Khả mà, chẳng lẽ còn một đồng bọn là Kim Tú Tú nữa sao?]
[Đột nhiên đầu óc không đủ dùng rồi…]
[Có một loại cảm giác manh mối đột nhiên chồng chéo lên nhau, muốn nói chết tiệt.]
[Thật sự chết tiệt mà, hóa ra cảnh sát Tống, luật sư Diệp và luật sư Hiểu vẫn luôn điều tra về Kim Tú Tú, nghi ngờ cô ta là đồng bọn ư?]
[Nếu cả năm nạn nhân đều quen biết Kim Tú Tú và Tôn Khả, và đều có mâu thuẫn với hai người họ, thì động cơ Kim Tú Tú và Tôn Khả cùng nhau giết năm người này hợp lý hơn nhiều so với lý do Tôn Khả nói là vì thái độ của năm người không tốt. Việc Tôn Khả tự nộp mình tại hiện trường livestream cũng có lời giải thích hợp lý hơn – anh ta muốn một mình gánh tội, để Kim Tú Tú không bị phát hiện.]
[Trời ơi! Sau khi cao thủ trong bình luận giải thích như vậy tôi mới hiểu! Thì ra là vậy sao! Đầu óc bỗng nhiên trở nên minh mẫn!]
[Nếu đúng là như vậy, thì pháp sư Diệp và những người khác cùng cảnh sát Tống thật giỏi, có phải họ đã nghi ngờ từ đầu? Thật không ngờ họ đã dần dần lần ra manh mối về Kim Tú Tú.]
[Nếu Kim Tú Tú thực sự là đồng phạm, thì việc tôi nghi ngờ luật sư Diệp và những người khác trước đây thật đáng trách…]
[Hiện giờ cũng chỉ là nghi ngờ thôi, đừng vội kết tội Kim Tú Tú. Nhìn đến giờ cô ta rất đáng thương, ba không có trách nhiệm, mẹ kế không yêu thương, ở trường bị thầy cô dẫn đầu cô lập và tung tin đồn.]
[Mẹ đẻ của cô ta có vẻ rất yêu thương cô ấy nhỉ? Đưa cô ta đi uốn tóc, mua điện thoại cho cô ta. Haiz, ở trường đồn đại là tiền của đàn ông cho cô ta, nhưng thực ra là tiền mẹ cô ta cho.]
[Xem mà thấy hơi buồn, Diêu Tiểu Nguyệt tiếp khách kiếm tiền để cho con gái cuộc sống đầy đủ, nhưng người ngoài chỉ vì thấy cô ta xinh đẹp, nhuộm tóc mà tung tin đồn bậy bạ, những người này thật đáng chết.]
[Cảnh sát không phải đã điều tra mạng lưới quan hệ xã hội của hung thủ Tôn Khả rồi sao? Anh ta hầu như không có bạn bè, cũng không liên lạc với bạn học cũ. Nếu trong danh sách liên lạc có Kim Tú Tú thì cảnh sát đã chú ý từ lâu rồi, phải không?]
Đúng vậy, trong mạng lưới quan hệ của Tôn Khả hoàn toàn không có Kim Tú Tú, hay nói cách khác, Kim Tú Tú như thể đã biến mất vậy.
Tống Minh Minh bước ra khỏi nhà Thẩm Thu, lên xe đã nói với Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh: “Tôi nhờ đồng nghiệp đi điều tra về Kim Tú Tú, điều tra thêm xem một người chết khác là phi công Quách Hiện có liên hệ gì với các nạn nhân khác không. Bây giờ chúng ta đi đến cửa tiệm đĩa than thôi.”
Diệp Đồng Trần với Hiểu Sơn Thanh đều gật đầu.
Cửa tiệm đĩa than nằm trên một con phố đi bộ nghệ thuật ở Hàng Châu. Trên con phố này có cả phòng trưng bày, quán cà phê và nhiều phòng học nhạc cụ cổ điển. Không đông người, nhưng đi trên phố có thể nghe thấy âm thanh của nhiều loại nhạc cụ khác nhau.
Trong cửa tiệm đĩa than không có khách, chỉ có ông chủ cùng với một chú mèo đen đang phơi nắng và cà phê.
Tống Minh Minh còn chưa kịp xuất trình thẻ cảnh sát, ông chủ đã nhận ra anh ấy, Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh.
Cũng đâu còn cách nào, tiết mục livestream này quá hot rồi, người bị tình nghi lại nhà nhân viên của cửa tiệm bọn họ. Ông chủ đã bị những người quen hỏi qua một lần, bảo rằng may là ông ta không đắc tội với Tôn Khả, suýt chạm mặt tử thần rồi.
Ông chủ là một người rất nhiệt tình, trông thấy mọi người thì đều xin chụp ảnh cùng họ, còn dùng máy tính bảng để mở buổi livestream xem nữa, vừa xem livestream trên máy tính bảng, vừa nói: “Thật sự đã làm mờ tôi rồi ư.”
Ông ta trông thấy mặt mình cùng với cửa tiệm bên trong phòng live, những người đi qua trên đường đều bị làm mờ mặt trong phòng live.
Dưới phần bình luận đang chào hỏi ông ta ——
[Thật thần kỳ quá, ông chủ đang xem trực tiếp tiết mục livestream của chúng ta.]
[Ha ha ha, ông chủ nhìn thấy bình luận của chúng tôi không? Nói với vợ tôi rằng cô ấy mặc phong phanh quá rồi! Hôm nay lạnh, mặc nhiều một chút!]
[Nói với Hiểu Cẩu rằng hãy nhớ chú ý đến chân mình! Còn nữa, đêm qua có người lén lút tặng bánh ngọt cho luật sư Diệp! Bảo người đó dụng tâm một chút!]
Ông chủ quay đầu lại nói với Hiểu Sơn Thanh: “Dưới bình luận đang nói về cậu đây này.”
“Nói về tôi?” Hiểu Sơn Thanh bước tới xem bình luận, quả nhiên trông thấy dưới bình luận có rất nhiều tin nhắn ——[Hỏi mau, hỏi xem là người bí ẩn nào đã tặng bánh ngọt cho luật sư Diệp thế!]
Hiểu Sơn Thanh nghi ngờ quay đầu nhìn Diệp Đồng Trần: “Dưới bình luận bảo tôi hỏi cô rằng đêm qua ai đã tặng bánh ngọt cho cô thế?”
Diệp Đồng Trần tùy tiện quan sát bên trong cửa tiệm đĩa than một chút, nghe cậu hỏi, suy nghĩ một chút, đáp: “Tôi cũng không rõ, chắc là Đới Dã đấy.”
“Là lễ tân của bọn tôi.” Hiểu Sơn Thanh trả lời những câu hỏi trong phòng live. Có là Đới Dã thì cũng chẳng có gì kỳ quái, bình thường Đới Dã cũng sẽ mua một ít đồ ăn thức uống để lại trong văn phòng luật.
Tống Minh Minh lật xem bảng chấm công Tôn Khả đã dùng ở cửa tiệm trước đây. Bình thường Tôn Khả chỉ làm bán thời gian vào buổi tối và thứ bảy chủ nhật, có hai lần nghỉ làm trong đó là để sát hại mấy người chết kia.
“Ông chủ, lúc Tôn Khả làm việc ở đây, có người bạn nào từng đến thăm anh ta không?” Tống Minh Minh hỏi ông chủ: “Hoặc là anh ta có từng nhắc đến người bạn nào với ông hay không? Có từng nhắc đến một người bạn học tên là Kim Tú Tú không?”
“Kim Tú Tú?” Ông chủ lắc đầu bảo: “Không có, Tôn Khả cũng chẳng thích nói chuyện cho lắm. Bình thường cậu ta đều đến thay ca với tôi vào lúc bảy giờ rưỡi, tôi liền tan làm về nhà, cậu ta sẽ ở lại trông tiệm đến mười một giờ.” Bởi vì con phố này rất náo nhiệt về đêm, có rất nhiều quán bar mở cửa, sẽ có không ít người đến đây dạo.
“Dường như cậu ta cũng chẳng có bạn bè gì, dù sao tôi cũng chẳng thấy ai đến tìm cậu ta, cậu ta cũng chẳng hề liên lạc với ai. Vào dịp lễ Giáng Sinh trước đó, tôi còn cho cậu ta nghỉ, bảo cậu ta đi chơi với bạn, nhưng cậu ta bảo rằng mình không có bạn nên không cần nghỉ.” Nhắc đến Tôn Khả, ông chủ vẫn cảm thấy trông anh ta không giống với kẻ có thể gây ra tội ác tày trời: “Nói như thế nào đây nhỉ, nếu tôi bảo rằng Tôn Khả không hề giống tội phạm giết người, có khi nào sẽ bị người ta mắng không nhỉ?”
Tống Minh Minh cười nói: “Không sao đâu, ông chỉ nói về ấn tượng của mình với Tôn Khả mà thôi, dân mạng không phải kiểu không nói lý như thế.”
Ông chủ chỉ vào ổ mèo và đống thức ăn cho mèo được đặt ở cửa, những thứ kia đều là Tôn Khả mua. Mèo hoang gần đây đều được anh ta cho ăn, trên cơ bản, mỗi lần Tôn Khả đi làm, những con mèo này sẽ tự động đến tìm Tôn Khả.
Tôn Khả còn đưa chúng đi triệt sản và chữa bệnh nữa.
Tuy bình thường Tôn Khả kiệm lời, nhưng đối xử với người khác rất ôn hòa, cũng rất cẩn thận. Có một số khách quen vô cùng thích anh ta, ngẫu nhiên có khách đưa con đến, anh ta cũng vô cùng kiên nhẫn chăm sóc con giúp những vị khách đó.
“Có ai trong số khách quen của ông lui tới với Tôn Khả không?” Tống Minh Minh hỏi.
“Chắc là không có đâu.” Ông chủ cũng không chắc chắn lắm, bình thường lúc Tôn Khả đến làm việc vào ban đêm ông ta đều không ở đây.
Tống Minh Minh đề nghị muốn được xem nhật ký mua hàng của khách trong tiệm trong một năm gần đây. Chủ cửa hàng mở máy tính ra cho họ xem nhật ký buôn bán ngày thường, lít nha lít nhít rất nhiều tên người.
Hiểu Sơn Thanh ở bên kia thì giúp Diệp Đồng Trần tìm được đĩa nhạc mà cô cần: “Adam Hurst, là đĩa này ư? Nhạc khúc cello.”
Diệp Đồng Trần nhận lấy, tìm được khúc cello ở trên đó ——<<Elegy>> (Vãn ca).
“Có lẽ là đĩa này.” Lần đầu tiên cô cùng Tống Minh Minh và những người khác đến nhà Bạch Vi, bản nhạc cello mà Bạch Vi đang nghe chính là bài <<Vãn ca>> này. Cô đã cố tình tìm hiểu, bản nhạc này của nhà soạn nhạc và nghệ sĩ cello Adam Hurst đến từ New York, Mỹ.
Cô cầm chiếc đĩa than qua hỏi ông chủ: “Có thể tra được tất cả những khách hàng từng mua chiếc đĩa này không? Không phải là một năm gần đây, là toàn bộ.”
“Đây là đĩa CD gì thế?” Tống Minh Minh nhìn sang, không hiểu ý Diệp Đồng Trần cho lắm.
Diệp Đồng Trần cũng không nói rõ, chỉ đang là suy đoán. Cô không thể nói thẳng rằng có thể Kim Tú Tú chính là Bạch Vi, cô chỉ muốn tìm được bằng chứng.
“Để tôi tra thêm xem.” Ông chủ tìm kiếm tên của chiếc đĩa than này bên trong nhật ký. Ông ta chỉ mới mở tiệm được hai năm rưỡi thôi, người mua đĩa nhạc này cũng không nhiều, chỉ khoảng mười người.
Diệp Đồng Trần cẩn thận nhìn kỹ từng cái tên trong số mười người này, không hề có Bạch Vi, càng không có Kim Tú Tú.
Nhưng lại có một cái tên quen thuộc —— Vương Siêu, là Vương Siêu chồng Bạch Vi.
“Vương Siêu từng đến tiệm để mua đĩa nhạc?” Tống Minh Minh hỏi chủ cửa hàng. Nhưng Vương Siêu có từng đến tiệm cũng là chuyện bình thường mà thôi, Tôn Khả vốn từng thừa nhận rằng Vương Siêu sai anh ta giết Lý Kiến Tài.
“Từng đến mấy lần, vào hơn một tháng trước.” Chủ cửa hàng chỉ vào ngày mua: “Là Tôn Khả tiếp đãi, tôi không có mặt ở tiệm.”
Diệp Đồng Trần lại hỏi, cô có thể hay xem lại đoạn ghi hình từ camera ngày hôm đó không.
Chủ cửa hàng bỏ ra chút công phu, hồi lâu sau mới tìm ra được đoạn camera đó. Trên đoạn clip ghi lại cảnh tượng Vương Siêu đến một mình, anh ta bảo Tôn Khả giới thiệu cho mình vài đĩa than về đàn cello, bảo rằng vợ mình thích đàn cello, muốn tặng cho cô ta làm quà sinh nhật.
Diệp Đồng Trần nhìn màn hình camera, lông mày nhíu chặt, ngày sinh của Bạch Vi cũng chẳng hề khớp với Kim Tú Tú.
Trông có vẻ Bạch Vi thật sự chưa từng liên lạc với Tôn Khả.
Hai người bọn họ thật sự là hai người khác nhau sao? Là cô đã nghi lầm rồi sao?
Lại xem tiếp, đều là Vương Siêu với Tôn Khả đang nói chuyện phiếm. Vương Siêu một mặt hạnh phúc bảo rằng vợ mình chính là một người vô cùng tốt, dịp sinh nhật lần này có ý nghĩa vô cùng khác biệt, bởi vì cô ta đã mang thai, một nhà ba người bọn họ sẽ cùng nhau đón sinh nhật.
Tôn Khả chỉ thỉnh thoảng cười và đáp lại vài câu, đưa cho anh ta đĩa than đã chọn, giới thiệu về nghệ sĩ cello này.
Vương Siêu vừa xem vừa hỏi Tôn Khả sao biết nhiều thế, có phải cũng thích đàn cello không?
Tôn Khả ngừng một chút, rồi mới trả lời: “Một người bạn của tôi rất thích đàn cello.”
Diệp Đồng Trần nhìn khoảnh khắc một giây đó của Tôn Khả, càng thêm chắc chắn về phỏng đoán của mình. Một người dù cẩn thận đến đâu cũng không thể che giấu tình yêu của mình một cách hoàn hảo 24 giờ một ngày.
Trong lịch sử mua bán của cửa hàng, Tôn Khả cũng từng mua chiếc đĩa than nhạc khúc cello này.
****
Trước khi rời khỏi cửa tiệm đĩa than, đồng nghiệp ở đồn cảnh sát đã trả lời tin nhắn với Tống Minh Minh rằng Kim Tú Tú đã ra nước ngoài từ hơn tám năm trước bằng hộ chiếu du lịch, nhưng lại bị mất tích ngoài ý muốn ở nước ngoài. Người với thi thể đều không tìm được, ba cô ta đã làm giấy chứng tử cho cô ta.
Cho nên, Kim Tú Tú đã chết, đã biến mất.
Diệp Đồng Trần tránh khỏi ống kính, đứng ngoài cửa tiệm hỏi Tống Minh Minh, Bạch Vi mang quốc tịch Trung Quốc ư?
Tống Minh Minh tỏ ra nghi ngờ, nói Bạch Vi không mang quốc tịch Trung Quốc mà mang quốc tịch nước ngoài, dùng hộ chiếu lao động làm việc ở Trung Quốc, sau khi gả cho Vương Siêu vẫn còn chưa kịp nhập tịch Trung Quốc.
Diệp Đồng Trần không nói thêm gì nữa, nhưng Tống Minh Minh cứ hỏi tiếp: “Cô đang nghi ngờ điều gì hay sao? Vì sao lại hỏi như vậy?”
Anh ấy hoàn toàn không hề liên tưởng đến việc Kim Tú Tú với Bạch Vi là cùng một người, dù sao dáng vẻ của hai người cũng chẳng hề giống nhau.
Vì vậy, Diệp Đồng Trần cũng chẳng có chút bằng chứng nào để nói ra phỏng đoán của mình được.
Rời khỏi cửa hàng đĩa than, bọn cô liền trở về đồn cảnh sát. Tống Minh Minh hỏi đồng nghiệp có điều tra về một người chết khác là phi công Quách Hiện có quen biết với những người chết khác không hay chưa?
Đồng nghiệp cho anh ấy xem những gì đã tra được, viên phi công Quách Hiện này với những người chết khác đều không có liên quan gì với Tôn Khả cả, cũng chưa từng liên lạc qua, không quen nhau. Nhưng Quách Hiện với ba của Vương Siêu, cũng chính là Vương Tuấn có tới lui với nhau.
Sau khi Vương Tuấn phát đạt, đã từng mua một chiếc máy bay tư nhân, vào khoảng tám chín năm trước. Vương Tuấn đã từng thuê phi công Quách Hiện đến láy máy bay tư nhân của mình, làm “cơ trưởng” của máy bay tư nhân.
Nhưng thời gian không dài, Quách Hiện chỉ được Vương Tuấn thuê ba tháng, sau đó Quách Hiện đã đến Hãng hàng không quốc tế Trung Quốc. Qua mấy năm, Vương Tuấn cũng bán đi chiếc máy bay tư nhân kia.
Trong lúc nhất thời, Tống Minh Minh lại rơi vào tình thế khó khăn. Trong số bốn nạn nhân, ngoại trừ Vương Siêu, chỉ có phi công Quách Hiện không có liên quan gì với Kim Tú Tú…
Cuối cùng đã tìm được manh mối về Kim Tú Tú, nhưng với việc Kim Tú Tú “đã chết”, manh mối này cũng không thể tiếp tục điều tra được nữa.
Anh ấy bất lực nhìn ra ngoài, trời lại tối rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này thì thời gian điều tra sẽ kết thúc, tòa án sẽ bắt đầu xét xử Tôn Khả. Nếu không có điểm đáng ngờ và chứng cứ lại vô cùng xác thực, sẽ xem như vụ án này đã được “phá”.
Thế nhưng trong lòng anh ấy lại có quá nhiều nỗi nghi ngờ: Động cơ giết người của Tôn Khả thật sự đơn giản như vậy ư? Kim Tú Tú thật sự không có liên quan gì đến vụ án à? Giữa Tôn Khả với Kim Tú Tú và Diêu Tiểu Nguyệt đã xảy ra chuyện gì?
Diêu Tiểu Nguyệt nhảy sông tự sát. Kim Tú Tú 17 – 18 tuổi ra nước ngoài và mất tích. Nhiều năm về sau, Tôn Khả giết liên tục năm người…
Sau khi tiễn Diệp Đồng Trần với Hiểu Sơn Thanh về, Tống Minh Minh lại ở đồn cảnh sát để điều tra vụ án tự sát của Diêu Tiểu Nguyệt và vụ án mất tích của Kim Tú Tú vào năm đó. Nhưng thời gian đã quá lâu, cũng chẳng tra ra được gì về hai vụ án đó.
Anh ấy cũng ngủ không được, bèn dứt khoát đi sang bệnh viện trông chừng Tôn Khả thay Vu Thư.
Tôn Khả đã tỉnh và đang hợp tác điều trị, có điều con người lại trầm mặc hơn so với trước đây. Cho dù được hỏi bất cứ câu hỏi nào anh ta cũng đều chẳng trả lời, phảng phất như đang chờ đợi giây phút cái chết ập đến vậy.
Tống Minh Minh ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn Tôn Khả đang nằm trên đó. Anh ta không ngủ, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. “Cậu đang nghĩ gì vậy?” Tống Minh Minh hỏi.
Tôn Khả không hề trả lời, yên lặng giống như một thi thể.
“Không muốn tâm sự với tôi sao?” Tống Minh Minh đã không biết phải nên điều tra từ đâu, đang có ý định moi thêm điều gì đó từ trong miệng Tôn Khả, liền nói: “Tâm sự về bạn bè hồi cấp hai của cậu đi. Tôi nghe người nhà của thầy Đổng Thanh Phong nói, lúc đi học cậu từng ra mặt chống lại thầy Đổng vì một cô học sinh không được tốt?”
Tôn Khả chớp mắt một cái, vẫn không nói chuyện.
Tống Minh Minh cởi mũ, mỏi mệt tựa vào ghế sofa nói chuyện phiếm với anh ta: “Có lẽ cậu không nhớ tôi, nhưng tôi từng gặp cậu ở thị trấn Nguyên Dương vào chín năm trước. Lúc ấy cậu đến đồn cảnh sát báo án rằng có người mua dâm ở khách sạn Thiên Nga Trắng.”
Cuối cùng Tôn Khả cũng cử động, quay đầu nhìn về phía Tống Minh Minh đang ngồi trên ghế sofa. Anh ta nhìn kỹ Tống Minh Minh, như thể không ngờ tới, cố gắng nhận ra anh ấy.
“Không nhận ra đúng không?” Tống Minh Minh cười nói: “Tôi đã béo hơn trước đây mười ký rồi, đầu cũng sắp hói, nhưng tôi nhận ra cậu đấy. Cậu chẳng thay đổi gì cả, có điều đã cao lớn hơn rồi, khi đó cậu chỉ cao bằng này thôi.” Tống Minh Minh so sánh chiều cao: “Cậu chạy vào, đầu đầy mồ hôi, nói cụ thể địa chỉ và số phòng rồi lại chạy mất, cậu còn nói cậu tên là Đổng Khang. Tôi thật hiếu kỳ vì sao lúc đó cậu lại dùng tên giả nhỉ?”
Tôn Khả nhìn anh ấy, nhíu mày, như thể mình đã mắc sai lầm, rồi quay đầu lại, không nhìn không trả lời.
“Thấy không, lại từ chối giao tiếp rồi.” Tống Minh Minh cũng không để ý, tiếp tục cười nói: “Chắc chắn cậu biết Diêu Tiểu Nguyệt phải không? Lúc đó báo cảnh sát là muốn cứu Diêu Tiểu Nguyệt, không nỡ nhìn bà ta bị đánh đúng không?”
Tôn Khả vẫn không thôi nhíu mày.
“Bởi vì Diêu Tiểu Nguyệt là mẹ ruột của Kim Tú Tú.” Tống Minh nói rõ: “Lúc đó, tên nhóc cậu thầm mến Kim Tú Tú nhỉ? Chuyện này cũng rất bình thường thôi, tôi nghe nói lúc ấy Kim Tú Tú chính là hoa khôi của trường cấp hai các cậu, hoa khôi nổi loạn, giáo viên đều không thích cô ta. Tuy tôi cũng cảm thấy giáo viên không nên dẫn đầu cô lập cô ta, nhưng lúc đó quả thật cậu cũng không nên đứng ra chống đối lại thầy Đổng vì cô ta. Thầy Đổng cũng chỉ vì muốn tốt cho hai người thôi…”
“Có thể đừng nói nữa được không?” Cuối cùng, Tôn Khả cũng nghe không vào nữa, quay đầu nhìn anh ấy, khàn giọng nói: “Tôi buồn ngủ rồi.”
Tên nhóc này đúng là cẩn thận thật, không nguyện nhiều lời dù là một chữ.
Tống Minh Minh nhìn chằm chằm anh ta, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt đi: “Tôn Khả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà phải khiến cậu giết hại tận năm người thế? Năm mạng người đấy… Có lẽ bọn họ từng bắt nạt cậu, từng bắt nạt Diêu Tiểu Nguyệt… Nhưng cậu có thể đến báo cảnh sát giống như khi còn bé mà, bọn tôi nhất định sẽ cử cảnh sát ra mặt, nhất định sẽ ngăn những hành vi xấu xa lại. Tại sao cậu lại chọn cách hy sinh bản thân để giết người khác, một cách cực đoan như vậy?”
Tôn Khả nhìn anh ấy, đáy mắt lạnh lẽo, nói giọng khàn khàn: “Bởi vì tôi chỉ muốn họ chết, sự trừng phạt của pháp luật đối với một số người quá nhẹ nhàng.”
Nói xong, anh ta lại nhắm mắt lại, tự giam mình một lần nữa.
Tống Minh Minh ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, cảm nhận được sự căm hận tận xương tủy từ ánh mắt của Tôn Khả. Sự căm hận này mới chính là động cơ giết người thực sự của anh ta. Anh ta đang căm hận điều gì ở những người đã chết?
****
Mười một giờ đêm.
Diệp Đồng Trần đã đến tầng dưới căn hộ Tôn Khả thuê.
Đó là một căn hộ bình thường trong khu chung cư, Tôn Khả sống ở tầng mười một, cửa đã bị cảnh sát niêm phong.
Cô tránh khỏi ống kính của camera, dùng pháp thuật lặng lẽ đến đây, đứng dưới lầu vừa định sử dụng pháp thuật Di Hình Hoán Vị để vào trong nhà Tôn Khả, lại có người đến gần sau lưng.
“Cô Diệp.”
Cô quay đầu nhìn thấy Hiểu Thanh Tĩnh, anh đứng cách mấy bước nhìn sang cô: “Anh theo dõi tôi à?”
Anh sửng sốt một chút, sau đó vội vã giải thích: “Tôi chỉ mang bánh ngọt đến cho cô thôi, trông thấy cô ra ngoài nên đi theo cô đến tận đây…” Giải thích xong, anh lại thầm trách mình, nghe như vậy chẳng phải đúng là theo dõi sao?
Thế nhưng thiên tính của anh chính là sẽ đi theo chủ nhân của mình, mà đối với Diệp Đồng Trần của bây giờ mà nói thì chính là anh đang lén lút theo dõi cô.
“Thật xin lỗi…” Anh lập tức xin lỗi, không tiếp tục giải thích nữa.
Diệp Đồng Trần nhìn thoáng qua đồ ngọt anh cầm trong tay, giống hệt với món đồ ngọt cô đã ăn tối hôm qua, cũng không quá tức giận: “Bây giờ anh có thể đi rồi.” Quả nhiên, đồ ngọt tối qua là do anh tặng.
Hiểu Thanh Tĩnh đến đưa đồ ngọt cho cô, lại nói: “Cô Diệp muốn vào điều tra án ư? Tôi có thể giúp cô không?”
Diệp Đồng Trần nhìn anh giữa màn đêm: “Anh… có điều gì muốn nhờ tôi sao?”
Hiểu Thanh Tĩnh hơi trố mắt, hiểu được rằng gần đây anh đã thể hiện quá “ân cần lấy lòng”. Nếu không phải muốn cầu cạnh cô, vậy thì trông có vẻ như đang theo đuổi cô. Thân phận của Hiểu Thanh Tĩnh lúc này đã hơn 40 tuổi, sao anh có thể xứng theo đuổi cô – người bằng tuổi với Hiểu Sơn Thanh chứ. Điều đó vừa xúc phạm cô, vừa gây khó xử cho Hiểu Sơn Thanh.
Cô nhất định sẽ từ chối, ngăn anh tiếp tục đến gần.
Cho nên anh nói: “Phải, quả thật là tôi có chuyện cần nhờ cô Diệp.” Nhưng anh vẫn còn chưa nghĩ ra mình sẽ bịa chuyện gì để nhờ cô, cũng chỉ nói: “Hi vọng cô Diệp đừng từ chối chút lòng tốt này của tôi, cô cứ xem như đây là lễ vật tặng lúc nhờ Thiên Sư đi.”
Diệp Đồng Trần có chút buồn cười, ví von kiểu gì thế này?
Cô hỏi anh là chuyện gì.
“Hay là đợi vụ án này kết thúc, tôi sẽ nói chuyện chi tiết với cô Diệp sau, bây giờ không tiện nói.” Anh vẫn chưa nghĩ ra.
Diệp Đồng Trần không hề ép buộc anh nói.
Anh liền ngập ngừng tiến lại gần một bước và nói: “Cô Diệp, có thể để tôi giúp cô được không?” Anh vươn tay, nhanh chóng vẽ một lá bùa giữa không trung.
Anh muốn giúp Diệp Đồng Trần đi vào nhà Tôn Khả, cố gắng không để Diệp Đồng Trần tiêu hao linh lực của mình.
Nhưng Diệp Đồng Trần vươn tay giải trừ bùa của anh, ngăn anh lại: “Đừng làm những chuyện này.” Cô nói với anh: “Nếu như anh đã biết thuật pháp, nhất định cũng hiểu, sử dụng thuật pháp trong thế giới không có linh lực như thế này sẽ tiêu hao linh lực của bản thân, gây nghiệp xấu và phải gánh chịu hậu quả xấu.”
Hiểu Thanh Tĩnh nhìn về phía cô, rất muốn hỏi cô vì sao đã hiểu mà vẫn còn muốn khiến bản thân tiêu hao linh lực?
Nhưng kỳ thật anh biết cô sẽ trả lời như thế nào, bởi vì một trăm năm trước cô đã từng dùng câu trả lời này để từ chối anh và rời đi.
Cô nói: Cô sinh vì đạo, sẵn sàng chết vì đạo.
Anh đã từng yêu sự cao thượng của cô, cho rằng Thần cũng không sánh bằng cô. Sau này lại hận sự cao thượng của cô, cao thượng đã tạo thành nghiệp xấu, khiến cô vạn kiếp bất phục.
“Cảm ơn bánh gato của anh.” Diệp Đồng Trần nhận lấy bánh ngọt trong tay anh: “Tôi nhận rồi, anh đi đi.”
Hiểu Thanh Tĩnh nhìn cô, cuối cùng vẫn quay người rời đi, có chút khổ sở nhìn lên mặt trăng. Anh chưa từng đòi hỏi cô đáp lại, anh chỉ muốn cô đừng đau khổ như thế.
****
Đợi Hiểu Thanh Tĩnh đi xa rồi, Diệp Đồng Trần mới cầm theo đồ ngọt xuyên vào trong phòng của Tôn Khả.
Căn phòng không bật đèn từng bị lục soát qua, có vẻ hơi loạn, cũng có một lớp bụi mỏng phủ trên mặt bàn.
Căn nhà không lớn, có hai phòng ngủ, một phòng của Tôn Khả, một phòng của mẹ Tôn Khả.
Cô đi vào phòng ngủ của Tôn Khả, trong căn phòng tối đen, nhắm mắt lại và dùng ngón tay sờ qua bàn, kệ sách… Cô dừng lại trước bàn máy tính, lòng bàn tay mở ra có thể đọc được từ mặt bàn rằng trước đây, máy hát đĩa than và đĩa than đã được đặt ở đây.
Cô trông thấy…
—— Tôn Khả vội vàng lấy máy hát đĩa, đĩa than, còn cả chiếc điện thoại nắp gập rất cũ trong ngăn kéo bỏ vào trong thùng giấy, dùng băng dán dán kín miệng lại, sau đó ôm cái thùng giấy ra khỏi phòng…
Điện thoại nắp gập? Vẫn còn một chiếc điện thoại nữa.
Tôn Khả đã bỏ những thứ này đi đâu rồi nhỉ?
Diệp Đồng Trần mở mắt ra, xoay người kéo ngăn kéo ra, tìm được một cuộn băng dán ở bên trong. Đây chính là cuộn băng dán Tôn Khả dùng dán thùng giấy.
Cô cầm băng dán quay trở lại phòng khách ngồi xuống, dùng phép thuật Tìm Vật đã rất lâu rồi chưa dùng đến, hi vọng sẽ thông qua băng dán tìm được thùng giấy kia. Chỉ cần Tôn Khả không thiêu hủy những thứ kia không còn sót lại một chút tàn dư nào, cô sẽ có thể tìm được.
Nhưng cô không tìm được đĩa than và thùng giấy, lại tìm được chiếc điện thoại được quấn kín từng lớp từng lớp băng dán, đặt ở… trong hộp tro cốt của mẹ Tôn Khả.
Diệp Đồng Trần mở mắt ra, thu hồi ngón tay lạnh như băng lại.
Cô nhìn quanh căn phòng đen tối, tưởng tượng thấy khi đó Tôn Khả đã thiêu hủy hết tất cả đĩa than và máy hát đĩa, chỉ đơn độc để lại chiếc điện thoại nắp gập, đồng thời dùng băng dán tỉ mỉ quấn chặt nó, giấu trong hộp tro cốt của mẹ mình.
Điện thoại được quấn trong băng dính là để tránh tro cốt làm hỏng điện thoại hay sao? Vì sao anh ta chỉ đơn độc giữ lại chiếc điện thoại nhỉ? Còn giấu ở một nơi… bí mật như vậy nữa?
Có gì trong điện thoại thế?
Diệp Đồng Trần lại dùng ngón tay chạm vào băng dán một lần nữa, cẩn thận xem ký ức bên trong nó ——
Nhìn thấy mẹ Tôn Khả cầm băng dán dán lại chiếc hộp đóng kín, trong hộp là một đĩa than được gói rất kỹ càng.
“Tiểu Khả, lần này vẫn là mẹ gửi đi ư?” Mẹ anh ta hỏi: “Con đưa địa chỉ cho mẹ nào.”
Dường như Tôn Khả bước đến: “Mẹ, mẹ nhớ dùng chứng minh nhân dân của mình để gửi nhé, địa chỉ gửi xong thì trực tiếp đốt tờ đơn gửi đi là được. Người nước ngoài tương đối chú ý đến việc riêng tư.”
“Biết rồi, giống hệt với mấy lần trước thôi mà.” Mẹ Tôn Khả nói: “Bán đĩa than chui để kiếm tiền ư? Sao mẹ lại thấy con bán một đĩa lại mua trên mạng thêm một đĩa thế. Nhà chúng ta nhiều đĩa than như thế, con nghe được hết không?”
“Mẹ, con cũng chỉ có sở thích đó thôi.” Tôn Khả nói.
Băng dán được đặt xuống, cảnh tượng tan biến đi.
Diệp Đồng Trần mở mắt ra, bỗng nhiên nghĩ đến: Liệu Tôn Khả với Bạch Vi ở nước ngoài có thể nào giao tiếp với nhau bằng cách “mua” đĩa nhạc hay không?
Cô cầm cuộn băng dính lần cuối, lần này chính xác dùng thần thức tìm được chiếc điện thoại di động trong hộp tro cốt kia, vươn tay dùng băng dính đổi với chiếc điện thoại di động kia thông qua khoảng không.
Mở mắt ra một lần nữa, trong lòng bàn tay cô là một chiếc điện thoại được quấn đầy băng dính.
Diệp Đồng Trần xé mở từng vòng băng dính, điện thoại đã được tắt máy, cô thử khởi động máy.
Không ngờ lại thật sự mở được, pin của điện thoại chỉ còn sót lại một vạch nhỏ màu đỏ. Nhất định Tôn Khả đã dùng qua trước khi giấu nó đi, cho nên mới từng sạc pin, vẫn còn dư lại một chút pin.
Điện thoại màu hồng nhạt, bên trên ảnh nền mờ nhạt chính là ảnh chụp chung giữa Diêu Tiểu Nguyệt và Kim Tú Tú.
Cô tìm trong danh bạ, trông thấy bên trong chỉ lưu mỗi một số điện thoại, ghi chú là ——[Mẹ]
Cũng chỉ có một tin nhắn được lưu lại, là do người [Mẹ] này gửi đến, rất ngắn: [Tú Tú, mẹ không thể bảo vệ tốt cho con, mẹ không xứng là một người mẹ. Sau này mẹ không thể chăm sóc con được nữa, nhưng mẹ vĩnh viễn yêu con, vĩnh viễn hi vọng Tú Tú vui vẻ.]
Ngày gửi đi chính là hôm Diêu Tiểu Nguyệt tự sát.
Diệp Đồng Trần lại tìm kiếm trong album ảnh, phát hiện album ảnh cần mật mã mới có thể xem được.
Cô thử nhập sinh nhật của Kim Tú Tú, quả nhiên đã có thể mở được.
Bên trong album ảnh có một đoạn video, được quay vào tám năm trước.
Cô ấn mở đoạn video này, nhìn thấy gương mặt của Vương Tuấn, không phải góc chính diện mà chính là nửa gương mặt, dường như không cẩn thận quay trúng, nhưng trên mặt đã bị cào rách. Ông ta đặt một cô bé ở trên người, cô bé đang liều mạng giãy giụa, nghiêng đầu sang chỗ khác né tránh miệng của ông ta. Ống kính quay được cô bé xinh đẹp, nước mắt chảy dài, gương mặt sợ hãi, là Kim Tú Tú.
Cô ta đang khóc, đang kêu buông mình ra.
Bên trong khung cảnh còn có một người phụ nữ khác, đang cuồng loạn hét to: “Vương Tuấn anh mau buông nó ra! Anh buông Tú Tú ra, tôi hầu hạ anh, Tú Tú không làm điều này! Tú Tú nó còn nhỏ, nó vẫn là con nít đấy! Vương Tuấn anh không phải người! Lý Kiến Tài anh thả tôi ra! Con mẹ nó, anh thả tôi ra! Tôi phải giết chết các người! Các người chết không yên lành! Súc sinh!”
Lý Kiến Tài dường như đã ra tay, nói: “Nó đã tròn 18 rồi, tiếp khách không phạm pháp. Con gái của con điếm mà vẫn còn tỏ vẻ trong sạch sao? Nếu nó thật sự trong sạch, nghe nói sẽ được ngồi máy bay tư nhân còn hưng phấn gì hả? Con gái của cô giống cô, trời sinh yêu thích bám vào người giàu có, làm gái.”
Diệp Đồng Trần nghe thấy Kim Tú Tú đang kêu khóc: “Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Diêu Tiểu Nguyệt sụp đổ, thét chói cả tai.
Đoạn video ngắn ngủi chỉ hơn một phút đồng hồ, Diệp Đồng Trần đã muốn ói khi xem xong.
Đây chính là động cơ giết người của Tôn Khả nhỉ. Anh ta muốn những người này chết, bởi vì những người này biết rõ Tú Tú đã tròn 18 tuổi rồi, cho dù có kiện họ thì cũng được phán chẳng bao lâu.
Vào thời khắc ấy, pháp luật đối với Tôn Khả, Kim Tú Tú và Diêu Tiểu Nguyệt đều quá nhẹ, quá nhẹ rồi.
Anh ta muốn bọn họ chết.