Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Màn đêm đã buông xuống, ánh đèn trong khách sạn suối nước nóng bừng sáng, chiếu rọi lên lớp tuyết chưa tan hết trông như một khung cảnh mộng mị. Từ bể tắm nước nóng ngoài trời, có thể nhìn thấy những ánh đèn đỏ trên tòa nhà chính của khách sạn hợp thành hình trái tim, lấp lánh lung linh.
Đây là món quà “lãng mạn” bất ngờ mà Kỷ Diệu Quang chuẩn bị cho Cố Ninh, cả khách sạn tối nay chỉ tiếp đón một mình cô ấy.
Cố Ninh vốn không muốn ngủ lại trong khách sạn, nhưng khi bị Kỷ Diệu Quang nắm chặt tay, cả cơ thể bỗng tê dại, và cô ấy đã mơ mơ màng màng đồng ý.
Như thể dopamine* tiết ra bất thường, Cố Ninh cảm thấy cả ngày hôm nay ở bên cạnh Kỷ Diệu Quang, cô ấy đều hưng phấn một cách khác thường. Rõ ràng trước đây cô ấy tuyệt đối sẽ không cảm thấy lãng mạn vì thứ “ngạc nhiên” rẻ tiền và buồn cười này.
* một chất hóa học được sản xuất tự nhiên trong não. Khi được tiết ra, dopamine tạo cảm giác vui vẻ, phấn khích.
Thế nhưng khoảnh khắc này, đứng trên ban công của khách sạn, nhìn vầng hào quang đỏ hình trái tim phản chiếu trên tuyết trắng xóa, cô ấy lại cảm thấy lâng lâng.
“Thích không?” Kỷ Diệu Quang đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi cô ấy.
Cô ấy quay đầu đứng đối diện với đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy, đẹp đến nao lòng…
Hắn rũ mắt nhìn cô ấy, đôi đồng tử dưới ánh đèn lấp lánh như dạ minh châu, đôi môi hồng nhạt khẽ mỉm cười, tạo nên vẻ đẹp mê hoặc khó phân biệt nam nữ.
Hắn tiến lại gần, dường như không khí xung quanh cũng nhuốm mùi hương từ nụ cười của hắn.
“Ninh Ninh.” Hắn nhẹ nhàng kéo áo khoác lông cừu khoác lên vai cô ấy, ngón tay mềm mại như rắn không xương vuốt ve cổ áo cô ấy, rồi dịu dàng nâng gương mặt cô ấy lên: “Ninh Ninh, nhìn anh này.”
Cô ấy nhìn vào đôi mắt kia, như rơi vào trong một tấm lưới không lối thoát.
Giọng nói của hắn vừa trầm thấp vừa dịu dàng, trong lời nói còn thoang thoảng hương vị ngọt ngào của rượu sâm panh: “Đã lâu như thế mà em vẫn chưa cảm nhận được tình yêu của anh sao? Ninh Ninh, mỗi giờ mỗi phút anh đều nghĩ đến em, muốn vĩnh viễn ở bên em…”
Cố Ninh gần như say đắm, cô ấy không thể rời mắt, chỉ cảm thấy cơ thể tê dại như có dòng điện chạy qua, mềm nhũn, chỉ muốn tới gần hắn, gần hơn nữa.
Hắn cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống mí mắt, thì thầm gần sát môi cô: “Ninh Ninh, em muốn anh hôn em không?”
Đôi môi kia thoạt nhìn trông rất mềm mại đến nỗi khiến người ta muốn áp sát vào.
Cố Ninh mê muội ôm lấy eo hắn, kề sát vào đôi môi đó, khao khát đến điên dại…
Còn thiếu chút nữa là cô ấy đã chạm môi, Kỷ Diệu Quang bỗng bật cười, vô cùng đột ngột, vô cùng khoa trương, khóe môi nhếch lên cười “ha” một tiếng.
Tiếng cười này quá đột ngột, như cây kim chọc thủng bầu không khí lãng mạn, khiến Cố Ninh đang say đắm chợt sững lại. Sau đó, như vừa tỉnh táo đôi chút, cô ấy vô thức buông Kỷ Diệu Quang ra, lùi lại nửa bước, vừa ngượng ngùng vừa không hiểu hỏi: “Anh… cười gì vậy?”
Cười ư?
Hắn có cười đâu?
Kỷ Diệu Quang cũng cảm thấy khó hiểu: “Anh không cười…” Nhưng còn chưa nói hết câu, hắn đã nhận ra khóe môi mình đang nhếch lên, giọng nói của hắn cũng mang theo ý cười, rồi lại cười một tiếng “ha”.
Lần này ngay chính hắn cũng sửng sốt. Hắn rõ ràng không muốn cười, nhưng lại không kìm chế được khóe môi đang giương lên của mình. Hắn kinh ngạc đưa tay chạm lên môi của mình.
Cố Ninh đứng ở phía đối diện đã có chút bối rối, cau mày không vui nói: “Anh đang cười tôi sao? Anh đang chơi tôi đấy à?”
“Không phải đâu Ninh Ninh, anh nghiêm túc với em mà.” Kỷ Diệu Quang cuống quýt giải thích, nhưng nụ cười trên khóe môi càng lúc càng khoa trương, hắn lại cười thành tiếng.
Cố Ninh đã hoàn toàn tức giận, tức giận vì bản thân “thần hồn điên đảo”. Phải chăng tất cả những điều tối nay chỉ là Kỷ Diệu Quang cố ý trêu đùa cô?
Cô ấy tức giận cầm ly sâm panh bên cạnh hắt lên mặt Kỷ Diệu Quang, xoay người rời đi.
“Ninh Ninh.” Kỷ Diệu Quang muốn đuổi theo cô, nhưng giờ phút này hắn không thể kiểm soát được khóe miệng, không kiềm chế được tiếng cười của mình. Hắn bị chính mình dọa sợ, tại sao hắn lại bật cười không khống chế được?
Tại sao vậy?
Hắn vội vàng móc ra từ trong cổ áo sơ mi chiếc Ngọc thiền đang áp sát cơ thể mình. Trên mặt ngọc vẫn còn quấn lá bùa màu vàng, không hề bị rách hay hư hại gì.
Thế nhưng khóe môi hắn vẫn không thể kiềm chế được nụ cười, thậm chí cơ thể còn bắt đầu nóng lên từng đợt.
Chuyện này không đúng, chắc chắn là có gì đó không ổn.
Kỷ Diệu Quang không kịp đuổi theo Cố Ninh, lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Xác.
Nhưng Thẩm Xác không nhận điện thoại của hắn.
Hắn không chần chừ một giây, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện Thẩm Xác đang ở. Suốt dọc đường đi, hắn cảm thấy không thể kiềm chế được khóe môi đang nhếch lên.
Lúc hắn bước vào trong phòng bệnh của Thẩm Xác, nhìn thấy Thẩm Xác chẳng hề ngủ, mà đang ung dung ngồi trên giường bệnh, cầm điện thoại di động trong tay, thấy hắn bước vào liền nở nụ cười.
“Xem ra Cổ Nữ này quả thật lợi hại.” Thẩm Xác nhìn khóe môi khoa trương mất tự nhiên của hắn, vẻ mặt như trong dự liệu.
Kỷ Diệu Quang tức giận bước tới, nắm lấy cổ áo hắn ta gần như muốn xách hắn ta lên: “Ông có ý gì? Không phải ông nói sau khi dẫn dụ cổ trùng đi rồi, tôi sử dụng lại sẽ không sao mà?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Xác đông cứng lại, hắn ta nhìn thẳng vào mắt Kỷ Diệu Quang nói: “Ngay cả cậu cũng dám động vào tôi sao?” Sau khi bị liệt, hắn ta càng ngày càng ghét việc bị người khác xúc phạm. Cảm giác bị túm lên dễ dàng như một bao cát, trong khi bản thân hoàn toàn không có khả năng phản kháng khiến hắn ta vô cùng khó chịu.
Dưới ánh mắt của Thẩm Xác, Kỷ Diệu Quang từ từ buông tay, đặt hắn ta trở lại. “Xin lỗi, tôi chỉ nhất thời nóng vội.” Hắn vẫn cần dựa vào Thẩm Xác, không thể làm hắn ta tức giận. “Ông không phải nói rằng một khi cổ trùng bị dẫn dụ lên người đám trộm mộ kia, tôi có thể tự do sử dụng năng lực trong Ngọc thiền sao? Tại sao tôi lại thành ra thế này?”
Thẩm Xác dựa người vào giường, lúc này mới khôi phục ý cười, nói: “Tôi đã nói như vậy, và đúng là như thế, chỉ cần cổ trùng trong Ngọc thiền bị dẫn dụ sang cơ thể người khác, cậu có sử dụng thế nào cũng không sao. Nhưng cổ trùng không hề bị dẫn dụ sang cơ thể của mấy tên ngu xuẩn kia.”
Sắc mặt Kỷ Diệu Quang trắng bệch sững sờ đứng bên cạnh giường bệnh: “Không bị dẫn dụ sang, vậy tôi… vậy tôi đã trúng cổ rồi sao?”
Thẩm Xác khẽ giơ tay ra hiệu cho hắn đưa Ngọc thiền ở trên cổ cho mình.
Kỷ Diệu Quang lập tức tháo ra đưa cho hắn ta. Khi Ngọc thiền nằm trên tay của Thẩm Xác, ngay lập tức hắn có cảm giác vết sẹo trên mặt lại co rút da thịt. Cảm giác này quá quen thuộc, hắn ngẩng đầu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính đối diện ––– Nụ cười của hắn ngưng lại, vết sẹo dữ tợn trên mặt lại xuất hiện, giống như con rết bò trên mặt, khiến hắn trở nên xấu xí và biến dạng.
Đúng vậy, vẻ ngoài hoàn hảo chỉ là ảo ảnh được tạo ra sau khi hắn đeo Ngọc thiền. Nó giống như Ngọc thiền đã cung cấp cho hắn một lớp mặt nạ da người hoàn hảo, hoặc như thể Ngọc thiền tạo ra một “bộ lọc làm đẹp”, khiến những người nhìn thấy hắn đều sinh ra ảo giác ở các mức độ khác nhau, trong ảo giác đó hắn trông còn rực rỡ hơn cả trước kia.
Kỷ Diệu Quang không muốn nhìn khuôn mặt hiện tại của mình thêm một giây nào nữa, lập tức cúi mắt xuống, thấy Thẩm Xác đang xé bỏ lá bùa vàng trên Ngọc thiền, màu sắc của Ngọc thiền đã thay đổi…
Dưới ánh đèn, Ngọc thiền trước đây có màu xanh nhạt giờ đây bên trong xuất hiện những tơ máu li ti, giống như những mạch máu của phôi thai đang phát triển trong quả trứng ấp nở. Trong lòng bàn tay Thẩm Xác, dường như tơ máu đó vẫn đang chuyển động nhẹ…
“Đây là… cổ trùng sao?” Da đầu Kỷ Diệu Quang tê dại, bên trong Ngọc thiền giống như có thứ gì đó đang sống.
“Là Cổ Nữ.” Thẩm Xác nhìn những tơ máu được sinh ra từ trong Ngọc thiền nói: “Cổ Nữ chính là loại cổ lợi hại nhất trong cổ mộ này.”
Trước khi đào mộ, hắn ta cố ý không nói cho những người này biết, cái gọi là cổ trùng thật ra chính là bản thân Cổ Nữ. Từ khi sinh ra cô ấy đã lấy thân luyện cổ, ăn hàng trăm loại cổ trùng mà lớn lên. Bản thân cô ấy chính là loại cổ thành công nhất, lợi hại nhất thiên hạ. Chỉ có người như vậy mới có thể trở thành tộc trưởng, các đời tộc trưởng đều lớn lên và kế vị như vậy.
Tuy nhiên, một khi cô ấy thoát khỏi khống chế thì chính là sự tồn tại đáng sợ nhất của trại, thậm chí là của cả thiên hạ này. Đây cũng chính là lý do mà lão tộc trưởng muốn phong ấn hồn phách của cô ấy. Bởi vì nếu Cổ Nữ không muốn đầu thai, thì giết cũng sẽ không chết. Cho dù thiêu xác của cô ấy, cô ấy vẫn có thể như cổ trùng ngủ đông, sẽ chui vào cơ thể của bất cứ người nào để tái sinh.
“Hiện tại, Cổ Nữ bị phong ấn trăm năm đang dần dần hồi sinh, tái sinh trong minh khí này rồi.” Thẩm Xác thưởng thức tơ máu chuyển động dưới ánh đèn, nhẹ nhàng mỉm cười. Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi của Kỷ Diệu Quang thì cực kỳ hài lòng: “Sợ cái gì? Năng lực cậu có được sau khi đeo Ngọc thiền không tốt sao?”
Tốt, quá tốt, thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn cả những gì hắn tưởng tượng. Không chỉ là ngoại hình của hắn được khôi phục như cũ, điều khiến hắn ngạc nhiên hơn nữa chính là hắn phát hiện ra không ai có thể kháng cự hắn, từ chối hắn. Tất cả mọi người đều bị hắn thu hút, không phân biệt nam nữ.
Cố Ninh sẽ nghe theo từng lời hắn nói, ngay cả ba hắn đối xử với hắn cũng khác trước. Khi hắn đề xuất chuyển toàn bộ cổ phần của đạo quán Bão Nhất sang tên hắn, ba hắn lập tức đồng ý.
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt của hắn, nghe lời hắn nói, tất cả mọi người đều tuân theo răm rắp.
Hắn quá khao khát loại năng lực này, nhưng hắn sẽ bị trúng cổ và chết…
“Đây chính là năng lực của Cổ Nữ.” Thẩm Xác hỏi hắn: “Cậu không muốn hấp thụ hoàn toàn năng lực của Cổ Nữ, biến nó thành của riêng mình sao?”
Kỷ Diệu Quang sửng sốt nhìn Thẩm Xác, không dám tin hỏi: “Có thể chứ? Tôi có thể hấp thụ năng lực của Ngọc thiền sao? Tôi hấp thụ rồi sẽ không chết chứ?” Liệu hắn có thể hoàn toàn trở thành Kỷ Diệu Quang khi đeo Ngọc thiền không?
Đó quả thực là bản thân mà hắn hằng mơ ước!
“Có thể.” Thẩm Xác trả lời cậu ta rõ ràng, còn nói thêm: “Nhưng cần tôi giúp cậu luyện hóa Cổ Nữ, cô ấy mới có thể trở thành “nội đan” của cậu. Nếu không, cứ tiếp tục đeo nó thì cậu sẽ chỉ bị Cổ Nữ nhập vào, chiếm dụng cơ thể của cậu. Cậu hiểu ý tôi không?”
Kỷ Diệu Quang không biết rõ “nội đan” là gì, nhưng hắn hiểu ý của Thẩm Xác: “Ý ông là, chỉ khi tôi giúp ông trộm linh cốt để phục hồi tu vi, ông mới có thể giúp tôi luyện hóa Cổ Nữ, đúng không?”
Thẩm Xác hài lòng nở nụ cười: “Cậu cũng không đến nỗi ngốc.”
Kỷ Diệu Quang cực kỳ bực bội. Chắc chắn Thẩm Xác cố tình đợi đến bây giờ mới nói cho hắn biết chuyện Cổ Nữ sẽ nhập vào người hắn. Trước đây, khi tìm người đi đào mộ, Thẩm Xác chỉ nói cho hắn rằng minh khí trong miệng của chủ nhân mộ cổ kia có thể giúp hắn khôi phục như cũ, thậm chí có thể giúp hắn có được Cố Ninh. Chỉ cần để đám trộm mộ dẫn dụ cổ trùng của chủ nhân mộ cổ đi, thì hắn có thể tự do sử dụng minh khí đó.
Vậy mà bây giờ Thẩm Xác lại nói với hắn, nếu tiếp tục đeo minh khí này thì hắn sẽ bị nhập, bị nuốt chửng.
Trước tiên, cho hắn nếm trải sự ngọt ngào mà Cổ Nữ trong minh khí kia mang lại, khiến hắn không thể từ bỏ. Giờ đây, hắn chỉ có thể bị Thẩm Xác ép buộc phải lập tức đi trộm linh cốt, luyện hóa Cổ Nữ trong minh khí.
“Không phải là tôi không muốn giúp ông trộm linh cốt, tôi đã tìm người lén vào thử rồi, nhưng phần đất phía dưới tháp lâm hoàn toàn không thể đào lên được.” Kỷ Diệu Quang đè nén bực bội trong lòng, giải thích với Thẩm Xác: “Hơn nữa, đám trộm mộ kia vừa mới bị bắt, đang là lúc mọi người đổ dồn sự chú ý vào vụ việc.”
Thẩm Xác cười nói: “Không sao cả, tôi có thể đợi, nhưng cậu có thể không? Bây giờ cậu còn có thể rời xa món đồ minh khí này được không?”
Kỷ Diệu Quang nhìn Ngọc thiền trong lòng bàn tay Thẩm Xác, rồi ngẩng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên kính. Không thể, hắn không thể một phút giây nào trở lại dáng vẻ dữ tợn xấu xí kia. Chỉ cần có món đồ minh khí, hắn sẽ nhanh chóng cưới được Cố Ninh. Sau khi liên hôn, ba hắn sẽ chuyển toàn bộ Hòa Quang Đồng Trần cho hắn.
Hắn không thể không có Cổ Nữ.
“Tôi đã lấy được cổ phần của đạo quán Bão Nhất rồi, tôi đang sắp xếp.” Kỷ Diệu Quang nói với Thẩm Xác: “Tôi đang xin phép chính quyền để trùng tu đạo quán. Chỉ cần được phê duyệt, tôi có thể công khai cho đội xây dựng vào, nhân danh việc trùng tu để đào đất, rồi khai quật linh cốt dưới tháp lâm cho ông.”
“Đạo quán Bão Nhất này, Hiểu Thanh Tĩnh còn một phần cổ phần nhỉ? Cậu muốn trùng tu và đưa đội xây dựng vào, liệu anh ta có đồng ý không?” Thẩm Xác đã từng gặp vị Hiểu Thanh Tĩnh này, biết anh ấy cũng là một thuật sĩ khó lường. Muốn trộm linh cốt dưới tay anh ấy chắc chắn không dễ dàng.
Kỷ Diệu Quang lại nói: “Tôi sẽ nghĩ biện pháp dụ Hiểu Thanh Tĩnh đi, khiến ông ta không còn tâm trí để lo cho đạo quán Bão Nhất.”
“Bằng cậu á?” Thẩm Xác mỉa mai.
“Ông ta rất quan tâm đến đứa con nuôi của mình. Nếu con nuôi của ông ta gặp chuyện gì ở nơi khác, liệu ông ta còn tâm trí để lo cho đạo quán không?” Kỷ Diệu Quang nói: “Nhưng tôi không thể dùng bộ dạng hiện tại để giúp ông làm việc. Với bộ dạng này, tôi có thể làm được gì chứ?”
Thẩm Xác nhìn khuôn mặt hắn, quả thật là xấu xí không chịu nổi.
Hắn ta lấy ra một mảnh bùa giấy vàng, kẹp giữa các ngón tay vẫy vẫy: “Đây là ba lá bùa hộ mạng mà tôi để dành cho mình từ trước. Đã đưa cho cậu một lá rồi, bây giờ tôi sẽ cho cậu thêm một lá nữa.”
Kỷ Diệu Quang mừng rỡ, hắn nhận ra lá bùa này, chính là loại bùa mà Thẩm Xác đã quấn quanh minh khí Ngọc thiền trước đây.
“Lá bùa này có thể tạm thời phong ấn Cổ Nữ, ngăn cô ấy nhập vào cơ thể cậu.” Thẩm Xác quấn mảnh giấy bùa vàng quanh Ngọc thiền, nói với Kỷ Diệu Quang: “Nhưng nó chỉ có thể bảo vệ cậu trong năm ngày. Sau năm ngày, bùa sẽ mất hiệu lực, giống như hôm nay cậu sẽ bị Cổ Nữ nuốt chửng tâm trí.”
Năm ngày, năm ngày là đủ rồi.
Kỷ Diệu Quang chăm chú nhìn Ngọc thiền, hắn quá cần nó. Hắn đắm chìm trong “ma lực” mà Cổ Nữ mang lại: ánh mắt say đắm của Cố Ninh, cái nhìn tán thưởng của ba, sự ngưỡng mộ của mọi người, hắn là tâm điểm chú ý…
Hắn đợi Thẩm Xác đưa qua, rồi vội vàng chộp lấy Ngọc thiền, đeo lại vào ngực, sát với làn da của mình. Khi hắn ngẩng đầu lên, trên tấm kính hiện ra một khuôn mặt không có vết sẹo, rực rỡ đến choáng ngợp. Đôi khi chính hắn nhìn khuôn mặt này cũng phải say mê. Hắn không khỏi tự hỏi, Cổ Nữ phải có diện mạo mê hoặc lòng người đến mức nào? Sở hữu khả năng như vậy, chẳng phải muốn gì được nấy sao?
“Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng lấy linh cốt cho ông.” Kỷ Diệu Quang nói với Thẩm Xác, cũng đang tự nhủ với chính mình, hắn nhất định phải nhanh chóng sở hữu hoàn toàn năng lực của Cổ Nữ.
Hắn quay người rời khỏi phòng bệnh.
Thẩm Xác nhìn bóng lưng của Kỷ Diệu Quang và khẽ cười. Giờ đây hắn ta hiểu tại sao các đời trưởng lão của trại cổ, sau khi chọn được Cổ Nữ, lại để cô ấy sống biệt lập với thế giới, thậm chí không cho gặp cả cha mẹ, chỉ nuôi dưỡng bên cạnh tộc trưởng để đích thân bồi dưỡng. Bởi vì chỉ khi để những người hiểu biết không nhiều, không quá thông minh sở hữu ma lực mê hoặc lòng người thì mới có thể sử dụng họ. Nếu quá thông minh sẽ không thể kiểm soát được.
Bởi vì nếu để Cổ Nữ biết rằng những đứa trẻ khác không phải tắm thuốc, ăn cổ trùng, trải qua vô số lần đau đớn, chắc chắn cô ấy sẽ không còn cam tâm làm Cổ Nữ nữa.
Nhưng cũng có ngoại lệ, Diệp Đồng Trần là một ngoại lệ. Sư tôn của cô bảo rằng sinh ra với tiên cốt phải gánh vác trách nhiệm cứu độ thiên hạ, không được lợi dụng tiên cốt để mưu lợi cho bản bản thân, không được hại người, không được ăn thịt hay kết hôn. Cô đã lớn lên như vậy, tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, cẩn trọng trong lời nói và hành động, hơn nữa cũng chưa bao giờ nghi ngờ, dao động.
Thẩm Xác cho rằng cô cũng ngu ngốc như sư tôn của mình. Nếu hắn ta sinh ra đã có tiên cốt, chắc chắn sẽ khiến thiên hạ đều phục vụ mình, mọi người đều trở thành nô bộc của hắn ta.
Nhưng khi hắn ta nghe nói Diệp Đồng Trần phạm giới nên bị trời phạt, hắn ta lại đi khắp thiên hạ tìm cô, muốn che chở cho cô.
Bởi vì hắn ta nghĩ, lần này Diệp Đồng Trần nếm trải đau khổ thì sẽ hiểu ra, hắn ta mới là đồng loại của cô, bọn họ nên mãi mãi bên nhau.
Thẩm Xác nhớ tới Diệp Đồng Trần thì cơ thể lại từng đợt đau nhói và tê dại. Hắn ta tựa lưng vào thành giường lạnh lẽo, nhắm mắt chịu đựng những cơn đau do tình trạng liệt mang lại, đồng thời lại say mê cảm giác tê dại đi kèm với cơn đau đó. Điều này giống như tình cảm của hắn ta dành cho Diệp Đồng Trần, vừa hận cô, lại vừa hận chính mình.
Hận bản thân mình không thể có được cô.
****
Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, Kỷ Diệu Quang ngồi trong xe nhanh chóng cứu vãn tình thế, gọi video cho Cố Ninh, gọi liên tiếp hai lần cô ấy mới nhận.
“Kỷ Diệu Quang, anh có bệnh à? Còn gọi cho tôi để làm gì?” Hình như Cố Ninh đã về đến nhà, tức giận đóng cửa xe.
Kỷ Diệu Quang nhìn cô ở bên kia video, mở miệng nói: “Ninh Ninh, anh muốn gặp em. Em không muốn nhìn anh sao?”
Hắn muốn xem thử có phải năng lực của Cổ Nữ có thể mạnh mẽ hơn không. Trước đây cần phải chạm vào cơ thể, sau đó chỉ cần ánh mắt nhìn chăm chú, nhìn hắn ở khoảng cách gần, còn bây giờ qua video thì sao?
Hắn nhìn chăm chú Cố Ninh.
Đột nhiên, phía bên kia Cố Ninh dừng lại. Cô ấy đứng trong đêm đông giá lạnh, ánh mắt đối diện với hắn qua màn hình. Cô ấy khó khăn nhíu mày, như thể muốn từ chối nhưng không thể.
Môi Cố Ninh khẽ động đậy: “Được…” Cô ấy chưa nói hết câu thì từ phía bên kia video truyền đến một giọng nói khác, giọng nói đó đang gọi: “Cố Ninh.”
Trong video, Cố Ninh như vừa tỉnh mộng, giật mình, quay đầu lại: “Ai gọi tôi vậy?”
“Cố Ninh, là tôi đây.” Giọng nói đó lại vang lên: “Diệp Trần.”
Thật không ngờ lại là Diệp Trần!
Kỷ Diệu Quang lập tức cúp video. Thẩm Xác đã từng nói không được để Diệp Trần phát hiện Ngọc thiền đang ở trên người hắn.
Chết tiệt, muộn thế này rồi Diệp Trần đến tìm Cố Ninh làm gì chứ?
****
Diệp Trần?
Cố Ninh vội vã quay người đi về phía cổng chính của biệt thự, bảo nhân viên an ninh mở cửa.
Cánh cổng sắt cổ kính tự động mở ra trước mắt cô ấy. Cô ấy nhìn thấy Diệp Trần đứng ngoài cổng. Trong thời tiết lạnh giá như thế này, Diệp Trần mặc áo khoác đen, để tóc xõa, đứng đó với chóp mũi hơi đỏ vì gió lạnh. Khi nhìn thấy cô ấy, cô như thở phào nhẹ nhõm và nói: “Chào Cố Ninh, tôi là Diệp Trần, cô còn nhớ tôi chứ?”
Vào khoảnh khắc đó, Cố Ninh bỗng cảm thấy một chút xúc động, cô ấy cũng không biết tại sao, như thể trong đêm đông này Diệp Trần đã vội vã đến đây vì cô ấy…
“Nhớ, tất nhiên là nhớ.” Cố Ninh hơi lúng túng không biết nói gì, cô ấy đã từng nghĩ đến cảnh gặp lại Diệp Trần, chắc chắn sẽ là một dịp chính thức và có sự chuẩn bị hơn, chứ không phải vào đêm khuya thế này, sau khi bị trêu đùa và chạy về nhà trong tình trạng chật vật: “Sao cô lại đến tìm tôi?”
Diệp Đồng Trần mỉm cười với cô ấy. Bởi vì nửa giờ trước cô và hồ ly lông trắng đột nhiên cảm ứng được minh khí, ở gần khu vực khách sạn suối nước nóng. Cô dẫn hồ ly lông trắng đuổi theo đến gần khách sạn suối nước nóng thì cảm ứng với minh khí liền biến mất.
Nhưng cô đã nhìn thấy Cố Ninh, cô ấy đi ra từ khách sạn suối nước nóng rồi lên xe của mình, lái xe đi rất nhanh.
Cô nghĩ đến chuyện Cố Ninh đột ngột hỏi xin bùa trong buổi livestream, nghĩ rằng có lẽ Cố Ninh đang gặp rắc rối gì đó.
Vì vậy cô đã theo đến tận đây, nghe thấy Cố Ninh đang nói chuyện với một người đàn ông.
“Cô ổn chứ?” Diệp Đồng Trần hỏi cô ấy.
Hốc mắt Cố Ninh hơi ửng đỏ vì bị gió thổi vào, cô ấy không nói rõ được mình có ổn hay không. Hai ngày nay cô ấy cảm thấy đầu óc mơ hồ, một mặt ghét bỏ bản thân vì đã gần gũi với kẻ bại hoại như Kỷ Diệu Quang, mặt khác lại như bị mê hoặc không thể cưỡng lại được…
Cô ấy không biết nên nói như thế nào. Kỷ Diệu Quang là con riêng của nhà họ Kỷ, là kẻ từng đối đầu với Diệp Trần. Chắc chắn Diệp Trần rất căm ghét hắn. Nếu cô ấy nói rằng cô ấy đang đau khổ vì Kỷ Diệu Quang, rằng cô ấy dường như đã nảy sinh tình cảm khó hiểu với hắn, thì chắc chắn Diệp Trần sẽ ghét cô ấy mất.
Vì vậy, cô ấy mỉm cười nói: “Tôi vẫn ổn, gặp cô tôi rất vui.” Rồi vội vàng nói thêm: “Cô có muốn vào trong ngồi một lát không? Vào nhà tôi nói chuyện, trong ấy ấm áp hơn.”
Nhưng Diệp Đồng Trần lại nói: “Không cần đâu, muộn rồi.” Cô lấy ra từ túi áo một lá bùa đưa cho Cố Ninh: “Lúc trước cô không phải đã xin bùa giải mê tình trong buổi livestream sao?”
Cố Ninh giật mình nhìn lá bùa giấy vàng trong tay cô: “Cô… đặc biệt đến đây để đưa bùa cho tôi sao?” Cô ấy có đức hạnh gì chứ, rồi lại sực nhớ ra, ngạc nhiên hỏi: “Cô biết tôi là Tay cầm dao mổ giết rồng?”
Chuyện này rất dễ đoán, có một lần cô vô tình nhìn thấy cuộc trò chuyện giữa Hiểu Sơn Thanh và Cố Ninh, Cố Ninh nhờ Hiểu Sơn Thanh mua đồ ăn ngon cho cô.
“Lúc Hiểu Sơn Thanh nói chuyện với cô, tôi vô tình nhìn thấy điện thoại di động của cậu ấy.” Diệp Đồng Trần nắm tay cô ấy, đưa lá bùa giấy vàng cho cô ấy: “Đeo ở trên người, bùa của tôi rất linh nghiệm.”
Ngón tay của Diệp Trần lạnh quá.
Cố Ninh cầm tay cô, thật sự rất muốn khóc. Cổ họng nghẹn ngào, cô ấy nói khàn giọng: “Tôi biết, bùa của pháp sư Diệp luôn rất linh nghiệm mà.”
“Hãy đeo nó trên người.” Diệp Đồng Trần dặn dò cô ấy lần nữa, rút tay lại. Trước khi đi, cô lại hỏi: “Tôi có thể hỏi một câu không, vừa rồi cô đang ở cùng ai vậy?”
Thật ra trong lòng cô đã có một đáp án, khách sạn suối nước nóng là của tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần. Cô đoán trước khi Cố Ninh rời khỏi khách sạn có lẽ đã ở cùng với Kỷ Diệu Quang.
Quả nhiên Cố Ninh hơi sửng sốt, sau đó cúi đầu như áy náy, nói: “Tôi ở chung với Kỷ Diệu Quang…” Trong lòng cô ấy tràn ngập cảm xúc phức tạp. Ở khách sạn, cô ấy suýt hôn Kỷ Diệu Quang, khi tỉnh táo lại và trở về phòng thay đồ, cô ấy càng thay càng ghét bản thân mình. Vốn định nói rõ ràng với Kỷ Diệu Quang, nhưng lúc cô ấy đi tìm Kỷ Diệu Quang thì hắn đã không còn ở khách sạn nữa.
Sau đó Kỷ Diệu Quang gọi video cho cô ấy, vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, đầu óc cô ấy lại trở nên mơ hồ…
Diệp Đồng Trần lại chỉ gật đầu nói: “Được rồi, cô vào đi, tôi về văn phòng luật đây.” Cô không hỏi thêm, cũng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khác.
Cố Ninh đứng sững nhìn bóng lưng cô, không kìm được gọi với theo: “Luật sư Diệp, tôi… thay ba tôi xin lỗi cô.”
Diệp Đồng Trần dừng lại tại chỗ, quay đầu lại thấy Cố Ninh đang đứng đó với vẻ ăn năn, mắt đỏ hoe, như thể người phạm lỗi chính là cô ấy vậy.
“Xin lỗi, ông ấy đã hại cô.” Cố Ninh như sắp khóc.
Ban đầu, cô ấy chú ý đến Diệp Trần là vì cảm giác tội lỗi, bởi cô ấy biết rằng người ba khốn nạn của mình suýt nữa đã… xâm hại Diệp Trần, làm hại cô.
Sau đó cô ấy vẫn luôn không dám đến gặp Diệp Trần, bởi vì sợ Diệp Trần biết Tay cầm dao mổ giết rồng là cô ấy thì sẽ thất vọng, sẽ ghét cô ấy.
Cô ấy không ngờ rằng, Diệp Trần lại đến tận đây để đưa bùa cho cô ấy trong một đêm lạnh giá như thế này.
Trong bóng đêm, Diệp Đồng Trần nhìn cô ấy rồi chậm rãi nở nụ cười: “Tôi nghĩ, Diệp Trần sẽ không trách cô đâu. Người sai là ba cô, không phải cô. Cố Ninh, cô đã làm rất tốt rồi.”
Cố Ninh mím chặt môi, cô ấy rất sợ mình sẽ bật khóc ngay lúc này.
Diệp Trần vẫy tay chào cô ấy, rồi bước đi.
Đến khi không nhìn thấy Diệp Trần nữa, Cố Ninh mới sực tỉnh, đáng lẽ cô ấy nên lái xe đưa Diệp Trần về văn phòng luật chứ! Trời ơi! Cô ấy bị làm sao vậy chứ!
****
Diệp Đồng Trần không quay về văn phòng luật, mà đi tìm tung tích của Kỷ Diệu Quang.
“Minh khí đang ở trong tay người tên Kỷ Diệu Quang đó sao?” Hồ ly lông trắng bay lượn bên cạnh Diệp Đồng Trần: “Chúng ta đi tìm hắn để lấy lại minh khí sao?”
Tuy nhiên, Diệp Đồng Trần dừng lại trước một khu nhà ở dành cho gia đình. Người đứng gác ở đây không phải bảo vệ thông thường, mà là quân nhân.
Xe của Kỷ Diệu Quang đỗ ngay bên ngoài khu nhà, còn hắn đã vào trong.
Phải rồi, Diệp Đồng Trần nhớ ra trong số bạn bè của Kỷ Diệu Quang, có một người là con trai của Vương Triệu, Cục trưởng Cục cảnh sát. Có vẻ như hắn biết cô sẽ đến tìm, nên tối nay định trốn ở nhà Cục trưởng Vương rồi.
“Chúng ta không vào sao?” Hồ ly lông trắng sốt ruột bay lượn quanh cô.
Tuy nhiên, Diệp Đồng Trần không tiến lên. Nếu cô muốn vào, chắc chắn cô có thể vào được. Nhưng cô đang suy nghĩ: Kỷ Diệu Quang có đáng chết không? Có nên cứu không?
Cô vốn tưởng rằng sau khi ba của Cố Ninh chết, cảnh tượng sát khí đẫm máu mà cô từng thấy trên gương mặt Cố Ninh đã được hóa giải. Không ngờ vừa rồi, cô lại nhìn thấy trên mặt Cố Ninh cảnh tượng sát khí đẫm máu như trước đây––– Cô ấy toàn thân đẫm máu, Hiểu Sơn Thanh nói với cô ấy: Cố Ninh, mau chạy đi.
Phải chăng sát khí đẫm máu mà cô nhìn thấy trên Cố Ninh và Hiểu Sơn Thanh lại liên quan đến Kỷ Diệu Quang?
Diệp Đồng Trần nhìn tòa nhà dân cư lạnh lẽo, có lẽ Kỷ Diệu Quang đáng chết.