Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Đồng Trần bảo mấy người Hiểu Sơn Thanh ở lại văn phòng luật, còn cô đi theo người đàn ông mắt một mí ra ngoài. Họ rẽ vào một con hẻm nhỏ không có camera giám sát. Diệp Đồng Trần nói: “Ở đây không có camera, cậu nói đi.”
Người đàn ông mắt một mí cảnh giác nhìn xung quanh, xác nhận không có camera mới nói: “Có người thuê tôi giết cô.”
Hả?
Diệp Đồng Trần suýt nữa thì tưởng mình nghe nhầm. Cô không hề sợ hãi mà chỉ thấy buồn cười, bởi vì người này thật là trẻ con.
“Cậu nói có người thuê cậu, đến ám sát tôi?” Cô cố nhịn cười hỏi: “Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu muốn đạt được hiệu quả gì?”
Người đàn ông mắt một mí rõ ràng nghe ra ý cười trong lời nói của cô, nhíu mày nói: “Cô không tin phải không?” Cậu ta lấy điện thoại ra cho Diệp Đồng Trần xem: “Cô xem đây là những bức ảnh tôi đã bí mật chụp cô trong mấy ngày qua, còn có cả đoạn chat của tôi với người thuê tôi.”
Không phải chứ, cái này buồn cười quá đi mất.
Diệp Đồng Trần đã tiếp xúc với không ít vụ án, nhưng chưa bao giờ thấy tên tội phạm nào lại tự mình đưa bằng chứng cho cô xem, thậm chí còn đưa cả đoạn chat với người thuê mình?
Diệp Đồng Trần tiến lại gần xem, quả nhiên là những bức ảnh chụp lén cô đang ngẩn người trong văn phòng luật, lên xe taxi, đến nhà Lưu Phương, đi chợ. Chỉ là người này đứng quá xa, điện thoại lại kém chất lượng nên ảnh chụp rất mờ, cô phải nhìn kỹ mới nhận ra đó là mình.
“Điện thoại của cậu cũ quá vậy.” Diệp Đồng Trần vừa lật xem ảnh vừa nói: “Đây là mẫu của bao nhiêu năm trước rồi, cậu chụp lén cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ, mờ thế này thì ai mà nhìn ra.”
Người đàn ông mắt một mí bị nói trúng tim đen, ngượng ngùng đỏ mặt: “Tôi đâu phải dân chuyên nghiệp!”
Diệp Đồng Trần tiếp tục xem đoạn chat.
Đoạn chat này lại được gửi qua tin nhắn chứ không phải WeChat, tên người liên lạc được lưu là: [Anh Long].
Anh Long gửi cho cậu ta tên, tuổi, địa chỉ của Diệp Đồng Trần.
Rồi lại gửi tin nhắn nói —— [Sao cậu không dùng WeChat? Gửi ảnh qua tin nhắn bất tiện lắm, tự lên mạng tìm ảnh Diệp Trần đi, cô ta là ngôi sao nổi tiếng mà, lên mạng tìm là ra ngay.]
Lại gửi tiếp —— [Chi tiết thế nào thì đến chỗ tôi nói chuyện, nhắn tin mệt quá.]
Diệp Đồng Trần không nhịn được cười, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mắt một mí nói: “Này, sao cậu không dùng WeChat? WeChat tiện lợi lắm, nhắn tin gọi điện đều miễn phí.”
Người đàn ông mắt một mí lúng túng cất điện thoại đi, nói: “Cô biết gì chứ! WeChat phải xác minh danh tính, gửi mấy thứ này cảnh sát điều tra là ra ngay, cái SIM này là tôi mới mua, không phải chứng minh thư của tôi nên không tra được.”
Diệp Đồng Trần càng muốn cười hơn: “Ra là vậy, nghe có vẻ chuyên nghiệp đấy, nhưng bây giờ không phải là cậu tự lộ rồi sao? Tôi đã nhìn thấy mặt cậu, mấy đồng nghiệp của tôi cũng biết cậu trông như thế nào rồi.” Cô giơ tay chỉ về phía cửa kính văn phòng luật.
Người đàn ông mắt một mí nhìn theo, thấy mấy người đang áp mặt vào cửa kính nhìn chằm chằm cậu ta.
“Tôi còn chưa ra tay mà!” Người đàn ông mắt một mí nói: “Bây giờ tôi chỉ đang nói cho cô biết chuyện này thôi, đâu có phạm tội.”
Nhưng Diệp Đồng Trần chỉ cười cười nói với cậu ta: “Đúng là cậu chưa ra tay, nhưng theo dõi, chụp lén cũng là phạm pháp.”
Người đàn ông mắt một mí sững người, cảnh giác hỏi: “Cô muốn báo cảnh sát bắt tôi?” Rồi lại nói: “Cô báo cảnh sát bắt tôi thì có lợi gì cho cô chứ, tôi bị bắt rồi, anh Long sẽ tìm người khác đến giết cô, người khác có được thật thà như tôi hay không thì tôi không chắc đâu.”
“Cũng đúng.” Diệp Đồng Trần gật đầu đồng tình: “Kẻ giết người tự chui đầu vào lưới, thật thà và thẳng thắn như cậu chắc là không có người thứ hai.”
Người đàn ông mắt một mí nhíu mày: “Tôi không phải tự chui đầu vào lưới, tôi thấy phi vụ này làm không có lời nên mới muốn bàn với cô một vụ làm ăn mới.” Cậu ta không ngu ngốc.
“Làm ăn gì mới? Cậu nói nghe xem.” Diệp Đồng Trần tò mò, không biết người đàn ông có vẻ ngoài chất phác ngốc nghếch này đang nghĩ gì.
Người đàn ông thẳng thắn nói: “Người muốn giết cô ra giá 50 nghìn tệ, ít quá, tôi theo dõi cô mấy ngày nay, tiền ăn ở đã mất hết 200 – 300 tệ rồi, bây giờ vật giá leo thang, 50 nghìn tệ tôi còn không đủ tiền đặt cọc mua căn nhà cũ nát.”
“Chờ đã, chỉ có 50 nghìn thôi á?” Diệp Đồng Trần không thể tin nổi, cô đã từng nghĩ đến việc ai muốn thuê người giết mình, có thể là Thẩm Xác, cũng có thể là Kỷ Diệu Quang, nhưng chỉ bỏ ra 50 nghìn tệ thì có phải là quá coi thường cô rồi không?
“Đúng vậy! Chỉ có 50 nghìn!” Người đàn ông mắt một mí chửi thề: “Mẹ kiếp, càng ngày càng khó kiếm cơm!”
“Chỉ có 50 nghìn cậu cũng nhận à?” Diệp Đồng Trần kinh ngạc nhìn cậu ta: “Đây là giết người đấy, nguy hiểm cao lại còn tốn công sức, sau này bị bắt còn có thể bị phạt tù nửa đời. Cậu ngồi tù mười mấy hai mươi năm chỉ đáng giá 50 nghìn thôi sao? Cậu nghĩ thế nào vậy?”
Người đàn ông mắt một mí cũng gật đầu, ủ rũ nói: “Đúng vậy, tôi càng nghĩ càng thấy không đáng nên mới đến tìm cô, tôi mẹ nó không phải là vừa ra tù, đang kẹt tiền sao?”
“Đừng nói tục.” Diệp Đồng Trần nhắc nhở cậu ta, rồi hỏi: “Cậu ra tù bao lâu rồi?”
“Chưa đến nửa tháng.” Cậu ta thành thật trả lời, rồi lại thở dài: “Ngồi tù năm năm ra ngoài, mới thấy cuộc sống bên ngoài thật khó khăn.”
Chẳng trách.
Diệp Đồng Trần gật đầu, thảo nào cậu ta có vẻ ngốc nghếch, lạc hậu với xã hội, suy nghĩ cũng rất đơn giản. Cô lại nhìn trang phục cũ kỹ từ trên xuống dưới của cậu ta: “Cậu có biết, nếu cậu thật sự ra tay thì sẽ bị coi là tái phạm, sẽ bị phạt nặng hơn không?”
“Tôi đâu có ra tay đâu?” Người đàn ông mắt một mí lại thở dài: “Tôi đây không phải là muốn bàn bạc với cô sao, dù sao kẻ thù của cô cũng muốn tìm người giết cô, chi bằng cô phối hợp với tôi, để tôi trói cô lại chụp mấy tấm ảnh giả vờ ném xuống biển, sau đó cô đến nơi khác trốn một thời gian, tung tin giả chết gì đó, đợi tôi lấy được tiền, kẻ thù của cô cũng tin rồi, cô lại quay về nói là được ngư dân cứu.”
Cậu ta như thể đã lên kế hoạch cho câu chuyện này từ lâu, nói vanh vách: “Đúng vậy, như vậy tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ đã giết cô, cô cũng không bị thiệt hại gì. Cô mạng lớn được người ta cứu cũng đâu có cách nào.”
Diệp Đồng Trần dở khóc dở cười, lại nghe cậu ta nói: “Nói thật lòng, tôi thật sự không muốn giết cô, tôi ở trong tù đã từng nghe nói về cô, tên tội pham giết người Tôn Khả đó cô còn nhớ không?”
Lại một lần nữa nghe thấy cái tên Tôn Khả, Diệp Đồng Trần ngẩn người, gật đầu. Tên tội phạm giết người Tôn Khả vì Bạch Vi mà chịu đựng nhiều năm, bị bệnh tiểu đường hành hạ, đau đớn.
“Tôi ở trong tù là bạn cùng phòng với anh ta.” Người đàn ông mắt một mí nói: “Tôi nghe anh ta kể về cô, nói cô là người tốt, sẵn sàng giúp đỡ một tên sát nhân nghèo khổ như anh ta.” Cậu ta lại thở dài: “Giá như lúc đó tôi gặp được cô thì có lẽ đã không bị kết án lâu như vậy.”
Diệp Đồng Trần hỏi cậu ta Tôn Khả có khoẻ không?
Khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông mắt một mí hiếm khi nở nụ cười: “Khoẻ lắm, anh ta đang cố gắng giảm án, anh ta cũng thông minh hơn chúng tôi, còn học đại học, trong tù còn phối hợp với giám thị dạy tiếng Anh cho chúng tôi, chắc chắn sẽ được giảm án.”
“Vậy thì tốt.” Diệp Đồng Trần nghĩ, chỉ cần một người còn muốn sống, thì sẽ ngày càng tốt hơn. Tôn Khả muốn giảm án là vì muốn ra tù được gặp Bạch Vi và đứa con trong bụng cô ấy, vậy thì tốt, đừng tự sát nữa.
Người đàn ông mắt một mí nhìn cô, cảm thấy cô gái này thật thú vị, dường như thật sự vui mừng cho một tên sát nhân, lại nghĩ đến những gì Tôn Khả kể với cậu ta, không khỏi thở dài: “Giá như vụ kiện lúc đó của tôi có cô bào chữa thì có lẽ tôi đã được ra ngoài sớm hơn, còn kịp nhìn mặt ba tôi lần cuối.”
Diệp Đồng Trần nhìn tướng mạo của cậu ta, trong nhà chỉ còn lại một người mẹ sao?
“Lúc đó cậu phạm tội gì mà vào tù vậy?” Diệp Đồng Trần kéo chặt cổ áo, hỏi cậu ta: “Bị kết án hơn năm năm, chắc không phải chuyện nhỏ nhỉ.”
Người đàn ông mắt một mí bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ là ăn trộm thôi.”
“Ăn trộm mà bị kết án hơn năm năm?” Diệp Đồng Trần không tin: “Cậu ăn trộm quốc bảo à?”
Người đàn ông mắt một mí bị chọc cười, sau đó lại có chút chua xót nói: “Tôi chỉ là trộm điện thoại và ví tiền trên xe buýt thôi, nhưng lúc tuyên án lại bị quy kết là cướp giật, còn là cướp giật nghiêm trọng, ai biết được là sao nữa.”
Tội trộm cắp chỉ bị phạt tù dưới 3 năm, cậu ta đây suýt nữa là 6 năm.
Diệp Đồng Trần hỏi cậu ta: “Có phải lúc cậu đang trộm đồ bị người ta phát hiện, cậu lại đe dọa người ta không được kêu la, bắt người ta đưa điện thoại và ví tiền cho cậu không?”
Người đàn ông mắt một mí ngạc nhiên ngẩng đầu: “Sao cô biết?” Thật đúng là thần, đoán y như những gì cậu ta đã khai!
Diệp Đồng Trần cạn lời: “Vậy chẳng phải là cướp giật sao? Khống chế, đe dọa cướp đoạt tài sản của người khác chính là cướp giật, đây không còn là trộm cắp nữa, hơn nữa cậu còn ở trên xe buýt, tội cướp giật mà đột nhập vào nhà, hoặc cướp giật trên phương tiện giao thông công cộng đều bị phạt nặng, cậu bị phạt hơn 5 năm đã là may mắn lắm rồi.”
Bạch Bằng Phi cướp bóc Lưu Phương còn phải ngồi tù ít nhất 10 năm.
Diệp Đồng Trần nhìn khuôn mặt ngỡ ngàng của người đàn ông mắt một mí, nói với cậu ta: “Cậu đã ra ngoài rồi sao không biết trân trọng? Cậu đã bỏ lỡ cơ hội nhìn mặt ba mình lần cuối, chẳng lẽ còn muốn tái phạm, bỏ lỡ cơ hội phụng dưỡng mẹ già hay sao?”
Người đàn ông mắt một mí nghẹn ngào, cười khổ nói: “Tôi cũng muốn làm người tốt, nhưng ra ngoài mới phát hiện căn bản không tìm được việc làm, dù có đi giao đồ ăn, người ta tra ra tôi từng ngồi tù cũng tìm cách sa thải tôi. Đời tôi coi như xong rồi, chi bằng làm một vụ lớn để lại cho mẹ tôi một khoản tiền dưỡng lão, ai ngờ chỉ có 50 nghìn tệ…” Cậu ta thở dài, rồi lại nói với Diệp Đồng Trần: “Luật sư Diệp, tôi thật sự không muốn làm hại cô, cô phối hợp với tôi một chút, cô cũng không thiệt hại gì.”
Diệp Đồng Trần cười nhạo một tiếng: “Cậu tưởng chỉ dựa vào con dao trong người cậu là có thể giết tôi sao? Nó bây giờ đã biến thành dao rọc giấy rồi.”
Người đàn ông mắt một mí sững người, theo bản năng vén áo nhìn con dao giấu bên trong, sau khi nhìn thấy thì ngây người, sao lại biến thành dao rọc giấy rồi???
Cậu ta lấy ra không dám tin vào mắt mình: “Rõ ràng tôi…” Rõ ràng cầm là một con dao phay mà…
Cậu ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Đồng Trần, trên mạng nói cô biết huyền học… Không lẽ là thật???
Diệp Đồng Trần bình tĩnh nói với cậu ta: “Cho dù tôi có phối hợp với cậu, cậu lấy được tiền cũng sẽ cấu thành tội lừa đảo, vẫn phải ngồi tù. Tôi khuyên cậu nên đi đầu thú, phối hợp với cảnh sát bắt hung thủ thật sự, tôi sẽ coi như không nhìn thấy ảnh chụp lén của cậu, đây gọi là tự thú, có biểu hiện ăn năn hối cải, sẽ được miễn truy cứu trách nhiệm hình sự.”
Người đàn ông mắt một mí cầm con dao rọc giấy mỏng manh đứng ngây người trước mặt cô, không ngờ kết quả lại thành ra thế này.
Nhưng Diệp Đồng Trần lại nhìn cậu ta một cái, nói: “Nếu cậu tin tôi, hãy trân trọng ba năm này mà chăm sóc mẹ cậu cho tốt, bà ấy có lẽ chỉ còn ba năm để hưởng phúc của cậu thôi.”
Cái gì?
Người đàn ông mắt một mí mặt trắng bệch, vội vàng hỏi: “Cái gì, ý cô là sao?”
Nhưng Diệp Đồng Trần không nói gì nữa, lách qua cậu ta đi vào văn phòng luật.
****
Đới Dã ra mở cửa cho cô.
Hiểu Sơn Thanh và dì Hà vội vàng vây quanh hỏi, người đàn ông đó nói gì với cô vậy? Sao lại nói chuyện lâu như vậy? Có xúc phạm cô không?
“Không có.” Diệp Đồng Trần mỉm cười nói: “Cậu ta chỉ là nghe trên mạng nói bậy bạ, đến tìm tôi xin bùa hộ mệnh thôi.”
Xin bùa hộ mệnh mà trông hung dữ vậy sao?
Hiểu Sơn Thanh lại nhìn ra ngoài, người đàn ông mắt một mí hung dữ kia đã biến mất.
Mà lúc này đây, trên màn hình livestream tràn ngập những bình luận xin bùa hộ mệnh ——
[Tôi cũng muốn xin bùa! Pháp sư Diệp cho tôi một lá bùa thi đỗ đi!]
[Tôi muốn bùa phát tài!]
[Cùng xin bùa thi đỗ, cầu xin pháp sư Diệp!]
Giữa cơn bão bình luận cầu bùa chú, tài khoản “Tay Cầm Dao Mổ Giết Rồng” bất ngờ xuất hiện: [Nhìn là biết giới trẻ bây giờ chỉ muốn làm giàu nhanh chóng chứ chẳng muốn thoát ế, rõ ràng đàn ông ảnh hưởng đến tài vận.]
Nhiều người nhận ra cô ấy: [Là phú bà dao mổ giết rồng kìa! Lâu lắm rồi không gặp chị! Lần trước gặp là lúc chị đang cầu bùa giải mê tình!]
[Hahahaha cơn mê tình của phú bà giờ sao rồi?]
Tay Cầm Dao Mổ Giết Rồng: [Cảm ơn vợ tôi, luật sư Diệp, tôi đã uống nước bùa cô ấy cho, không những cơn dại trai khỏi hẳn mà giờ còn sợ đàn ông hơn xưa nữa!]
[Hahahaha chết tiệt, hóa ra tôi cũng từng cầu bùa giải mê tình đấy!]
[Thật sự có hiệu nghiệm hả? Pháp sư Diệp nhìn tôi này! Tôi cũng muốn bùa giải mê tình!]
[Xin luật sư Diệp hãy sản xuất hàng loạt bùa giải mê tình đi, cần quá rồi.]
Diệp Đồng Trần đưa số rau mang theo cho Đới Dã và dì Hà, sau đó liếc nhìn màn hình máy tính đang phát sóng trực tiếp chương trình, nhìn thấy một loạt bình luận cầu bùa, cô nói: “Đừng mê tín dị đoan, nếu thật sự bị mê trai thì xem lại mấy buổi phát sóng trực tiếp trước của chúng tôi là tỉnh táo ngay, tỉ lệ phạm tội của đàn ông cao hơn phụ nữ rất nhiều.”
Hiểu Sơn Thanh vội vàng đến gần nhắc nhở nhỏ giọng: “Nói vậy phát sóng ra ngoài sẽ bị mắng đấy, sẽ bị mắng là kích động mâu thuẫn nam nữ.”
Diệp Đồng Trần nghi ngờ nhìn cậu: “Tôi nói là số liệu khoa học, thống kê số liệu năm 2019 cho thấy tổng số tội phạm nam giới chiếm khoảng hơn 90%, có gì mà mắng tôi chứ, tôi đâu phải người thống kê.”
Trên màn hình bình luận ——
[Đúng đấy! Đúng đấy! Đây là thống kê chính thức! Có thể tra trên mạng! Luật sư Diệp của chúng ta không hề nói bậy!]
[Ai dám mắng luật sư Diệp? Bài học xương máu trước đó chưa đủ nhiều sao?]
[Cười chết mất, đắc tội với pháp sư Diệp còn muốn sống nữa không?]
[Hahahaha pháp sư Diệp căn bản không cần fan bảo vệ, kẻ nào mắng cô ấy thì ông trời sẽ trừng trị.]
Tay Cầm Dao Mổ Giết Rồng: [Hiểu Sơn Thanh, cậu đừng quản vợ tôi! Vợ tôi muốn nói gì thì nói! Kẻ nào dám mở mồm mắng chửi là coi như tôi đã offline rồi đấy à??]
Hiểu Sơn Thanh bị câu nói nghiêm túc phổ cập kiến thức của Diệp Đồng Trần chọc cười: “Phải phải phải, sự thật đúng là như vậy, chỉ là một số phái nam thường hay hẹp hòi, tôi sợ bọn họ lên mạng mắng cô thôi.”
[Luật sư Hiểu, cậu nói vậy mới bị đàn ông mắng đấy, cẩn thận bị khai trừ khỏi giới tính nam, mắng cậu là kẻ phản bội đấy. ]
Tay Cầm Dao Mổ Giết Rồng: [Hahahaha Hiểu Sơn Thanh bị mắng thì tôi có thể miễn cưỡng thay cậu ấy mắng trả.]
Hiểu Sơn Thanh lướt qua bình luận của Cố Ninh, trong lòng cũng nhẹ nhõm, trước đó nghe nói cô ấy và Kỷ Diệu Quang đang hẹn hò, cậu còn lo lắng Cố Ninh thật sự bị mê trai, bây giờ xem ra cô ấy đã hoàn toàn tỉnh táo.
Diệp Đồng Trần vẫn mặc bộ đồ tối qua, nói vào trong rửa mặt thay đồ rồi cùng Hiểu Sơn Thanh đến đồn cảnh sát phát sóng trực tiếp chương trình.
“Tiểu Diệp, tối qua cháu không ngủ sao?” Dì Hạ phát hiện giường của Diệp Đồng Trần vẫn gọn gàng ngăn nắp, không hề giống như có người ngủ.
“Hả? Cô không ngủ sao?” Hiểu Sơn Thanh kinh ngạc, hỏi Diệp Đồng Trần ở phòng khách: “Là đi lo vụ án mới của cô sao? Vụ án gì mà phải thức cả đêm vậy?” Cậu còn tưởng Diệp Đồng Trần dậy sớm đến đây: “Hay là hôm nay cô xin nghỉ thêm một ngày để ngủ bù đi.”
“Không cần đâu.” Diệp Đồng Trần vừa thay đồ trong phòng ngủ vừa nói: “Tối qua tôi ngủ một lát rồi, bây giờ không buồn ngủ, nào có ai nhận tiền rồi còn suốt ngày xin nghỉ chứ.”
Nhận lời người khác thì phải tận tâm tận lực.
Diệp Đồng Trần thay đồ xong, tùy tiện buộc tóc thành đuôi ngựa, đẩy cửa ra nói: “Cậu giúp tôi viết một đơn khởi kiện nhé.” Cô hạ giọng nói: “Tôi thật sự sợ viết cái này, nếu cậu có thể giúp tôi viết, tôi không ngủ cũng tràn đầy năng lượng.”
Hiểu Sơn Thanh hiếm khi thấy cô gặp khó khăn vì chuyện gì khác ngoài việc thi bằng lái xe, cảm thấy cô thật đáng yêu, vỗ ngực nói: “Không thành vấn đề, bản cáo trạng của cô cứ giao cho tôi.” Sau đó lại hỏi: “Là vụ án gì vậy?”
“Lên xe nói sau.” Diệp Đồng Trần chào dì Hà, sau đó để Đới Dã lái xe đưa cô và Hiểu Sơn Thanh đến đồn cảnh sát, tuy Hiểu Sơn Thanh đã tháo tấm thép ở chân nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi thêm một thời gian.
****
Trên đường đi, cô kể đại khái cho Hiểu Sơn Thanh nghe về vụ án của Lưu Phương, Hiểu Sơn Thanh nghe xong nhíu mày, vừa ghi chép tình hình vụ án, vừa nhớ ra chuyện muốn nói với cô: “Đúng rồi, Thẩm Xác bị u trên lưỡi, đã là giai đoạn giữa và cuối rồi, bác sĩ khuyên hắn ta cắt bỏ lưỡi, cô biết chưa?”
“Thật sao?” Diệp Đồng Trần không quá ngạc nhiên, cười nói: “Vậy thì khuyên hắn ta nghe lời bác sĩ đi.” Tuy cắt bỏ cũng vô dụng, quả báo giống như khối u, sẽ không ngừng phát triển, cho đến khi nào hắn ta gột sạch tội của mình, hiện tại xem ra Thẩm Xác không hề có ý hối cải, cả đời này e rằng không thể gột rửa tội lỗi.
Đến đồn cảnh sát, vừa xuống xe đã thấy đồn cảnh sát thật náo nhiệt.
Có rất nhiều phóng viên báo đài vây quanh bên ngoài đồn cảnh sát.
Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh vừa xuống xe đã bị bọn họ vây quanh, Đới Dã vội vàng tiến lên bảo vệ bọn họ đi vào trong.
Hỗn loạn một hồi, Diệp Đồng Trần chỉ nghe thấy có phóng viên lớn tiếng hỏi: “Luật sư Diệp, cô có biết Trương Nghê bị ép tự sát không?”
Trương Nghê?
Diệp Đồng Trần nhất thời không phản ứng kịp Trương Nghê là ai.
Cảnh sát trong đồn cảnh sát lập tức xông ra quát lớn yêu cầu đám phóng viên lùi lại, hộ tống Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh vào trong đồn.
Đợi đến khi vào sảnh lớn của đồn cảnh sát, nhìn thấy người phụ nữ ngồi đối diện Tống Minh Minh, Diệp Đồng Trần mới nhớ ra, à, Trương Nghê chính là mẹ của Kỷ Diệu Quang, người phụ nữ tình nhân được lên chức.
Bà ta tự sát?
Diệp Đồng Trần nhìn kỹ Trương Nghê, ngoại trừ tiều tụy hơn một chút, bà ta không hề giống người tự sát, nhưng cổ tay bà ta quả thật được băng bó, hình như là cắt cổ tay?
Vừa nhìn thấy cô bước vào, Tống Minh Minh còn chưa kịp lên tiếng, Trương Nghê đã đứng dậy, vừa khóc vừa quỳ xuống trước mặt Diệp Đồng Trần: “Diệp Trần, cô giết tôi đi, là tôi có lỗi với mẹ cô, có lỗi với cô, là tôi cướp đi ba cô, không liên quan gì đến Diệu Quang, nó cũng là đứa trẻ bị tôi liên lụy!”
Giở trò gì vậy?
Diệp Đồng Trần quay đầu nhìn Tống Minh Minh.
Tống Minh Minh cũng rất bất đắc dĩ, đi tới nói với Trương Nghê: “Bà Trương, xin bà đứng lên trước, nếu bà còn tiếp tục khóc lóc om sòm như vậy thì tôi sẽ mời bà ra ngoài. Tôi không phải đã nói với bà rồi sao? Pháp luật không cho phép con trai bà ra nước ngoài chữa trị! Bây giờ con trai bà là tội phạm, không phải người tự do!”
Hiểu Sơn Thanh phản ứng kịp, hỏi Tống Minh Minh: “Bà ta làm vậy có phải là vì muốn chuyển viện cho Kỷ Diệu Quang không?”
Tống Minh Minh gật đầu, giải thích tình huống với Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh, sau khi Kỷ Diệu Quang được cấp cứu đã được chẩn đoán mắc bệnh prion, một loại bệnh tương tự như bệnh bò điên, nhưng hắn vẫn chưa phát bệnh, bác sĩ nói thời gian ủ bệnh của loại bệnh này rất dài, có thể mười mấy năm sau mới phát bệnh, nhưng tỷ lệ tử vong khi phát bệnh là 100%, hiện tại vẫn chưa có phương pháp điều trị.
Vì vậy, Trương Nghê đã xin chuyển viện cho Kỷ Diệu Quang ra nước ngoài điều trị, nhưng rõ ràng là pháp luật không cho phép, hôm qua đã nói rõ với bà ta rồi.
Nhưng sáng sớm nay, bà ta đã cắt cổ tay tự sát trong đồn cảnh sát, không biết bằng cách nào lại thu hút được một đám phóng viên báo đài đến đây, hỗn loạn hết cả lên.
Tống Minh Minh thở dài, cứ chờ xem, ngày mai báo chí đưa tin chưa biết sẽ viết như thế nào, bây giờ đã có phóng viên đặt câu hỏi với đồn cảnh sát: Phải chăng phạm nhân không bị kết án tử hình thì chỉ có thể chờ chết?
Lúc này, Trương Nghê càng không ngừng dập đầu, ra vẻ một người mẹ đáng thương cầu xin Diệp Đồng Trần và Tống Minh Minh cho con trai bà ta đến bệnh viện tốt hơn.
Diệp Đồng Trần biết rõ đám phóng viên kia đến từ đâu, nếu không phải Trương Nghê gọi đến, thì ai biết được hôm nay bà ta muốn “cắt cổ tay tự sát”?
Bây giờ vì cứu con trai, Trương Nghê thật sự là không từ thủ đoạn nào.
Diệp Đồng Trần tìm thấy ống kính phát sóng trực tiếp trong phòng, chỉ vào đó nói với Trương Nghê: “Bà Kỷ, bà không cần gọi phóng viên đến đâu. Bà xem, ống kính ở kia kìa, bà hãy nói với ống kính, thanh minh cho bản thân, đừng nói với tôi, nói với tôi vô dụng, phải lợi dụng áp lực dư luận buộc chính phủ và pháp luật nhường đường, phá lệ đưa con trai bà ra nước ngoài điều dưỡng.”
Trương Nghê bị vạch trần cũng không hề để tâm, tiếp tục khóc lóc nói: “Diệp Trần, cô muốn nói gì thì nói, muốn suy đoán ác ý tôi thế nào cũng được, tôi là người phụ nữ phá hoại gia đình, là kẻ ác, nhưng tôi cũng chỉ là một người mẹ muốn cứu lấy đứa con trai duy nhất của mình. Kỷ Diệu Quang phạm pháp thì phải ngồi tù, nhưng nó tội không đáng chết, không thể chờ chết như vậy được!”
“Bà Kỷ.” Diệp Đồng Trần cúi người nhìn bà ta nói: “Để tôi giải thích cho bà hiểu vì sao con người lại bị nhiễm bệnh prion, một trường hợp là ăn phải thịt sống bị nhiễm prion. Bà còn nhớ hai tên trộm mộ chết trong bệnh viện chứ? Bọn họ chính là chết vì bệnh prion, trong những người đi cùng bọn họ chỉ có thầy cúng Vương Nhất và ông chủ tiệm ngọc sống sót, nguồn lây nhiễm của bọn họ là do chạm, tiếp xúc hoặc liếm xác chết trong lăng mộ, vậy bà nói xem vì sao con trai bà cũng bị nhiễm?”
Hiển nhiên, bởi vì Kỷ Diệu Quang cũng đã để minh khí xâm nhập vào cơ thể.
“Hắn đúng là tội không đáng chết, nhưng chúng tôi và cảnh sát cũng đang làm việc theo pháp luật.” Diệp Đồng Trần nói: “Cho dù bà có gọi phóng viên đến, diễn trò cắt cổ tay tự sát cũng vô dụng, trình độ y tế trong nước không hề thua kém nước ngoài.”
Nước mắt Trương Nghê vẫn còn đó, nhưng trong mắt đã hiện lên vẻ oán hận, tại sao Diệu Quang đang yên đang lành lại đột nhiên trở nặng? Chẳng phải là do Diệp Trần yểm bùa hại nó sao! Thẩm Xác đã nói Diệp Trần đã tìm được cao nhân, nhất định là cô ta đã đổi mệnh cho Diệu Quang giống như lúc trước! Cô ta thật tà môn!
Trương Nghê còn muốn nói thêm gì đó, thì cảnh sát bên ngoài dẫn một người đàn ông vào, gọi: “Đội trưởng Tống, người này nói muốn đầu thú.”
“Đầu thú?” Tống Minh Minh nhìn sang.
Diệp Đồng Trần cũng nhìn sang, thấy người đàn ông được cảnh sát dẫn vào không phải là người đàn ông mắt một mí kia sao? Cậu ta thật sự đến đầu thú, quay đầu là bờ.
Người đàn ông mắt một mí nhìn thấy Diệp Đồng Trần, hốc mắt đỏ hoe, đi tới quỳ xuống trước mặt cô.
Tống Minh Minh và Hiểu Sơn Thanh đều kinh ngạc, chuyện gì thế này? Sao ai cũng quỳ trước mặt luật sư Diệp vậy? Cúng bái à?
“Luật sư Diệp, cảm ơn cô, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết mẹ tôi có thể sống không quá ba năm…” Người đàn ông mắt một mí càng nói càng nghẹn ngào: “Mẹ tôi vẫn luôn giấu tôi, bà ấy bị ung thư phổi giai đoạn cuối rồi…” Cậu ta thật sự đã khóc.
Trương Nghê khó chịu liếc nhìn cậu ta một cái, không quen biết người này.
Diệp Đồng Trần thở dài.
Tống Minh Minh đưa tay kéo cậu ta dậy nói: “Chàng trai, tôi biết cậu đau lòng, nhưng trước tiên hãy bình tĩnh nói rõ mọi chuyện đã, cậu đến đầu thú chuyện gì?”
Người đàn ông mắt một mí lau nước mắt nói: “Tôi đến đầu thú, có người bỏ ra 50 nghìn thuê tôi giết luật sư Diệp.”
“Hả?”
“Hả??”
Tống Minh Minh và Hiểu Sơn Thanh gần như đồng thời phát ra tiếng nghi hoặc kinh ngạc.
Còn Trương Nghê đang lau nước mắt dưới đất bỗng sững người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mắt một mí với vẻ mặt kinh ngạc hơn, sau đó lập tức cúi đầu xuống, cái gì? 50 nghìn?
“Không phải, cậu nói rõ ràng xem nào.” Tống Minh Minh không thể tin nổi hỏi cậu ta: “Có người muốn giết luật sư Diệp? Bỏ ra 50 nghìn thuê cậu? Cậu là sát thủ à?”
Hiểu Sơn Thanh cũng hỏi: “Ai thuê cậu vậy? Chỉ có 50 nghìn thôi sao?”
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cười điên cuồng ——
[Hahahaha xin lỗi chứ, nhưng mà buồn cười quá đi mất]
[Hahahaha cảnh sát Tống và luật sư Hiểu đều kinh ngạc kìa, chỉ có 50 nghìn? Giết pháp sư Diệp? Anh bạn, anh có nhầm lẫn gì không vậy?]
[… Kẻ thù nào gõ cửa mà chỉ bỏ ra 50 nghìn để giết luật sư Diệp vậy, luật sư Diệp của chúng ta chỉ đáng giá 50 nghìn thôi sao??]
[Không phải, anh bạn, anh có tìm hiểu thị trường không vậy? Giết người chỉ có 50 nghìn? Vậy thì phải đầu thú, anh bị lừa rồi đấy!]
[Hahahaha cười chết mất ]
[Chương trình này được thần linh phù hộ hay sao mà vụ án nào cũng tự chui đầu vào lưới lại còn éo le như vậy?]
[Có Diệp Thiên Sư phù hộ đấy! Mấy nhà sản xuất khác chắc đang ghen tị lắm!]
Tay Cầm Dao Mổ Giết Rồng: [Không phải chứ, kẻ thù này cũng coi thường người quá rồi đấy? Đây là kẻ thù của vợ tôi đấy? Đẳng cấp gì mà dám ra tay với vợ tôi chứ?]
[Sát thủ bị lừa đảo thì có thể báo cảnh sát không?]
[Chờ chút, vậy là tên sát thủ này vì pháp sư Diệp nói cho cậu ta biết mẹ cậu ta bị ung thư, nên cậu ta cảm động đến đầu thú sao?]
[Hoặc là do giá cả quá bèo bọt.]
Mọi người đều không chú ý, Trương Nghê lặng lẽ đứng dậy rời khỏi sảnh lớn của đồn cảnh sát.