Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Càng nghĩ càng thấy khả năng rất cao!
Phải nhớ Tiêu nhị anh là người thế nào, trong trường chính là một nam sinh phong lưu, hấp dẫn vô số các nữ sinh! Hoa khôi của trường, hoa hậu của lớp đều không thể chống lại sức quyến rũ của anh, cho nên một con nhóc hai lúa chính gốc sao có thể chống đỡ lại phong độ vô biên của anh cơ chứ?
Nhưng......
Tuy anh luôn luôn có cảm giác thành tựu và đắc ý thế nhưng lúc này cũng biết điều thu liễm lại, theo ý anh, mặc dù sức quyến rũ của bản thân đã đạt đến trình độ không người nào có thể địch được, với một người đàn ông thành thục mà nói luôn phải cẩn thận, vì trên cõi đời này có người mình có thể chọc, cũng có người không thể chọc vào.
Diệp Thanh Hòa, chính là cô gái mà anh không thể trêu chọc.
Anh lúc nào cũng phải nhớ, cô ấy chỉ là món đậu mầm, dáng dấp cũng bình thường không có gì đặc biệt, không phải là khẩu vị mà Tiêu Y Đình anh yêu thích.
Nếu như đổi thành một cô gái khác, anh không ngại có thêm một người hâm mộ, trên bảng thành tích cũng tăng thêm một ngôi sao nhỏ, nhưng cô ấy và người khác không giống nhau, là người mà cha anh mang về, là con gái nuôi của ông. Có thể nhìn ra được, cha anh rất ưa thích cô, nếu như anh có ý tứ gì đó, thì đúng như bọn Thần An đã từng nói, cha anh khẳng định sẽ vui mừng đổi vị trí của cô ấy trở thành con dâu nuôi từ bé. Nhưng rõ ràng là anh không thích, nếu trêu chọc cô, thì cuối cùng sẽ khiến cho cô nhóc kia càng thêm đau lòng, mà cha già nhà anh đoán chừng sẽ không đơn giản dùng dây lưng quất anh là xong đâu......
Cho nên, phải trân quý sinh mệnh, cách xa cô em gái kia. Nhớ lấy! Nhớ lấy!
Nghĩ tới đây, anh không khỏi thở ngắn than dài, lại nói cũng không phải là anh cố ý đi trêu chọc cô, cho nên nói người mà quá đẹp trai xuất sắc quả thật cũng là một điều phiền toái......
Ai, mặc kệ như thế nào, anh cũng là một người anh trai? Anh không thể để cho nha đầu này lâm vào vực sâu thầm mến không cách nào đứng lên được, phải nói rõ ràng với cô mới được, giữa anh và cô chắc chắn sẽ không có hi vọng......
Cứ như vậy sau khi đã phân tích kỹ càng, anh liền quả quyết rời giường, muốn đánh nhanh thắng nhanh, vì thế trong ngày hôm nay phải tìm thời gian thích hợp để nói chuyện với cô một chút......
Buổi chiều sau khi tan học, anh đã phải hi sinh rất nhiều thứ, ngay cả món bóng rổ thích nhất cũng không đi đánh, mà đi tới trước mặt cô, thần bí khẽ nói: "Em gái, tôi có lời muốn nói, cô đi theo tôi một lát."
Diệp Thanh Hòa vừa mới dọn dẹp xong cặp sách, tuy không biết anh muốn nói gì với mình, nhưng có thể khẳng định là, anh sẽ không đột nhiên tỉnh ngộ, lãng tử quay đầu, nguyện ý tuân theo 30 giao ước kia......
Sau khi nói xong, anh liền vung cặp sách lên vai, sải bước đi về phía trước.
Diệp Thanh Hòa không thể làm gì khác hơn là đeo cặp sách của mình, yên lặng đuổi theo.
Nhưng không nghĩ tới, anh lại dẫn cô tới rừng cây nhỏ phía sau trường học, tựa vào trên một thân cây, vẻ mặt nặng nề và nghiêm túc hiếm thấy.
"Anh hai, có chuyện gì sao?". Tiêu Y Đình trước mắt quả thật làm cho cô cảm thấy kỳ quái.
"Đúng! Em gái.". Tiêu Y Đình quyết định đi thẳng vào vấn đề, có đôi lời nhất định phải nói không phải sao? Đau dài không bằng đau ngắn. Suy tư một chút, vẫn lựa chọn phương thức uyển chuyển một chút: "Em gái, anh có vài lời nói muốn nói với em, có thể nói ra sẽ làm cho em tổn thương, nhưng xin em hãy tin tưởng anh...anh là vì tốt cho em mà thôi, tuyệt đối không có ác ý......"
Phong cách nói chuyện này, quả thật là Tiêu Y Đình sao! Cô liền tò mò nhìn anh.
"Em gái, anh biết rõ là em tốt với anh, nhưng em phải hiểu được, anh chỉ xem em như em gái mà thôi, không hề có ý gì khác cả......". Anh cúi đầu, cũng không nhìn cô, nhanh chóng nói thẳng ra.