Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên bờ cát trắng chỉ có mấy người khá vắng vẻ, hải âu bay lượn vòng quanh, cảnh biển này bao la hùng vĩ duyên dáng, so với mấy bãi tắm công cộng phải nói cách rất xa mấy cây số hàng người chen chúc làm hình thành hai cảnh sắc đối lập.
Bãi biển Miami* nổi danh, ôn nhu xinh đẹp tựa tình nhân, trong cuộc đời nên đến đây ít nhất một lần để tận hưởng khoản thời gian vô ưu vô lự, đẹp đến nỗi làm người say mê.
Lục Bạch hãm ở trong chăn mềm mà ngủ nướng. Bên ngoài dương quang chói mắt, cô nửa híp mắt đấu tranh, thẳng đến khi tiếng nước trong phòng tắm tạm dừng, Lục Đình Phong khoác áo tắm dài đi ra, cô mới hoàn toàn mở mắt ra.
Cô nằm bò nhìn chú nhỏ thay quần áo, dáng người thật đẹp, vai rộng eo thon, nhưng sao trên lưng lại có vệt đỏ? Đỏ lên... Lục Bạch cau mày nhìn chằm chằm móng vuốt của mình, sơn móng tay màu đỏ rực, là Lục Đình Phong tự mình sơn cho cô. Cô sửng sốt một lát, quyết định không nhìn thấy, đem chăn kéo qua đầu tiếp tục ngủ.
Không nghĩ tới, cô trốn như đà điểu bị Lục Đình Phong nhìn thấy trong ảnh phản chiếu của gương to rất rõ ràng.
Cô đầu tiên là ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn, sau đó lại trưng ra vẻ mặt kinh ngạc, xong rồi nhìn lại móng tay mình, hiện tại lại giả bộ ngủ. Lục Đình Phong tùy tay mặt một cái áo ngắn tay và quần, đóng tủ quần áo lại, hướng mép giường đi tới.
Lục Bạch chôn ở trong chăn nghe bên ngoài không có động tĩnh, cô hé góc chăn nhìn ra bên ngoài, sau đó, “Hì hì. Chú nhỏ ~”.
“Chú nhớ tới khi còn nhỏ cháu hay chơi trốn tìm, thích trốn trong chăn rồi tự cho rằng người khác sẽ không thấy mình...”
“Không nghe không nghe!” Lục Bạch che lại lỗ tai, chú nhỏ nhà mình cái gì cũng tốt, nhưng không tốt là toàn thích nhớ lại lịch sử đen tối của cô! Thực mất mặt!
Vẫn đáng yêu như vậy, trong trí nhớ của Lục Đình Phong vẫn còn như in vẻ mặt kinh ngạc của cô khi bị tìm thấy, bây giờ cô bé trước mắt lăn trong lòng ngực hắn làm nũng, cũng vẫn như xưa vẫn rất đáng yêu...
“Trên lưng chú có còn đau không?”
“Lúc dính nước có chút đau, còn không phải do cháu.” Lục Đình Phong phát hiện Lục Bạch trong mấy chuyện này rất thích lưu lại trên người đối phương vài dấu vết.
Tối hôm qua, hai người ở bên bờ cát làm chút chuyện, Lục Bạch vô cùng lo lắng, Lục Đình Phong mang bao cũng không kịp, cô muốn hắn bắn vào, còn gắt gao kẹp không cho hắn rời đi, “Bắn vào đi, bắn vào cho cháu...”
“Ngoan, uống thuốc đối với thân thể cháu không tốt...” Lục Đình Phong đau lòng chuyện cô uống thuốc sẽ có hại, nên càng không dám mạo hiểm. Lục Bạch tuộc dường như tứ chi đều bám dính ở trên người hắn, Lục Đình Phong liếm xương quai xanh của cô, lòng bàn tay lướt qua phần bên trong đùi cô, hơi hơi dùng sức, sau đó, hắn thở hổn hển bắn ở trên bụng cô, cũng không chú ý trên lưng bị cô cào mấy cái đau điếng...
Lục Đình Phong bắn xong đè ở trên người cô, lưu lại tầng mồ hôi mỏng giữa hai thân thể, gió biển thổi vào, mang đến cho hai người sảng khoái lạnh lẽo. Tiếng thở dốc trầm thấp gợi ở bên tai Lục Bạch, bên cổ, cô cọ cọ hắn“Bảo bảo, cháu vừa mới làm ra hành vi rất nguy hiểm đó biết không?”
Lục Bạch vốn dĩ nghệch mặt, vừa nghe hắn nói chuyện liền nghệch không được nữa, mặt mang ủy khuất, “Cháu có thể uống thuốc mà, cháu thích làm tình với chú mà không có ngăn cách...” Thích cảm giác tinh d*ch của chú lưu tại trong thân thể của cháu..
Cô hạ thấp mặt, đầu ngón tay vòng quanh trên dấu hôn kiệt tác cô để lại trên người Lục Đình Phong. Lục Đình Phong tóm được tay cô, bao bọc lấy, sau đó hắn lại đem người vớt lên đặt ở trên người mình, vỗ mông cô sờ xuống dưới dọc theo cột sống, “Để Chú nghĩ lại biện pháp...”
Sau đó có suy nghĩ ra biện pháp gì thì tạm thời hắn không đề cập tới, trước mắt, trên lưng Lục Đình Phong còn mang theo dấu vết “ Yêu Thương”, nên không xuống biển được. Lục Bạch nghĩ dù sao có thể cùng chú nhỏ ở bên nhau thì tốt rồi, lại nói chạy ra bên ngoài phơi nắng như vậy, còn không bằng chờ buổi chiều đi dạo trên bãi biển.
Vì thế, gọi xong cơm, hai người ở nước ngoài xa xôi, có vị trí địa lý tuyệt hảo cảnh biển xinh đẹp mà ở trong phòng, xem TV...
Người trong TV cười ha ha ha, nam nhân sau lưng cô cũng cười hai tiếng, không có phụ đề nên không hiểu lắm. Trình độ tiếng Anh của Lục Bạch chỉ dừng ở mức giao tiếp, gặp gỡ loại phim sâu sắc như này còn không có phụ đề, liền lực bất tòng tâm.
“Không thú vị, nghe không hiểu, không biết có chiếu phim truyền hình không?” Lục Bạch hừ hừ nói, cô nhìn vào màn hình chiếu cảnh phóng khoáng hơi...
“Cháu chưa thấy qua sao?” Lục Đình Phong ở nước Mỹ học thạc sĩ.
“Ừ thì... Cháu không có chủ động tìm.” Người Mỹ thích mở party, người trưởng thành tụ hội sao có thể thiếu được mấy chuyện kia, nhưng cô vẫn là không cần nói tỉ mỉ quá làm gì...
Lúc này, trùng hợp cơm đã đến, Lục Đình Phong hoàn mỹ tránh mấy cái đề tài này.
“Món này lúc trước chú làm ăn rất ngon, hương vị cũng tốt nhưng ở đây làm lại mặn quá đi.” Lục Bạch ăn một ngụm, rồi uống hai ngụm nước.
Lục Đình Phong đem cơm của chính mình và canh hải sản cho cô, Lục Bạch le lưỡi, nếm một ngụm canh, “Cái này ăn ngon, thịt tôm hùm cũng ngon...”
Còn có các loại trái cây nhiệt đới, cũng rất ngọt, mãi cho đến khi cô ăn không vô nữa, mới ôm bụng nói: “Nghỉ một lát nghỉ một lát, cháu lên trên giường nhắm mắt một chút...”
Lục Đình Phong lắc đầu, thở dài: “Trách không được, chú thật sự muốn mang con heo nhỏ này trở về.”
“Cháu là heo cũng đáng yêu nhất.” Nói xong cô tiến đến chỗ Lục Đình Phong, hôn một cái lên mặt hắn nụ hôn mang theo vị của quả xoài, Lục Bạch mới cảm thấy mỹ mãn về phòng ngủ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");