Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau, Dương Vĩnh Khoa mặc trên mình bộ suit lịch lãm, đầy khí chất, hiên ngang đứng dưới toà công ty to lớn.
Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén bất giác tạo cảm giác xa cách trước nay chưa từng có.
Dương Vĩnh Khoa khẽ nhếch môi cười nhạt, bước chân mạnh mẽ đạp thềm bước đi. Hắn một đường lên thẳng lầu cao nhất của toà nhà.
Dương Tiến Đạt vì sự việc hôm qua nên vẫn còn bị dọa sợ. Vừa nhìn thấy Dương Vĩnh Khoa đã ngay lập tức trợn trừng mắt sợ hãi, giọng nói không thể dấu nổi nỗi lo: “Mày, mày đến đây làm gì?”
Dương Tiến Đạt nhìn một lượt từ trên xuống dưới người Dương Vĩnh Khoa. Mồ hôi hột bất giác lại tuông như mưa.
Hôm qua ông ta cố tình bảo tài xế đạp mạnh chân ga để làm Dương Vĩnh Khoa chết bất đắc kì tử. Thật không ngờ, hắn ta không những không chết, mà trên người đến một vết trầy xước nhỏ cũng không có!! Không lẽ ông ta nhớ nhầm, hôm qua thật ra không có bất cứ chuyện gì xảy ra!!
Trong lúc Dương Tiến Đạt còn nghĩ bản thân hôm qu nằm mơ, thì câu nói của Dương Vĩnh Khoa đã ngay lập tức làm ông ta hoảng loạn: “Thế nào? Đến con ruột của mình cũng muốn giết?”
Nói đoạn, Dương Vĩnh Khoa hạ đôi mắt, giấu đi nỗi chua xót tràn ngập dưới đáy mắt, bước chân hắn từng bước đạp lên viên gạch men bóng loáng đi đến ghế sofa chẽm chệ ngồi: “Tôi đã cố ý để cho ông vài ngày tự giải quyết, thật không ngờ, ông lại cố chấp như vậy?”
Ánh mắt chứa đầy chế giễu, Dương Vĩnh Khoa nhìn chằm chằm Dương Tiến Đạt nói tiếp: “Sắp chết đến nơi rồi, vẫn còn ham mê cái chức chủ tịch của người khác như vậy sao!! Dù sao cũng không phải của ông, ông ôm không nổi đâu.” Hắn nhếch mép cười.
Dương Vĩnh Khoa lần đầu nghi ngờ về sự ngu ngốc của Dương Tiến Đạt. Ông ta thế nhưng không có hành động gì ngoài việc muốn giết hắn!! Thật buồn cười, đầu óc như vậy mà cũng muốn giữ chức cao trong tập đoàn lớn như vậy sao???
Dương Tiên Đạt mặt mày vẫn tái xanh, bộ dạng sợ sệt tuy có giảm nhưng lời nói vẫn còn run run: “Mày, mày là con tao. Tao không hề muốn giết mày. Là mày ép tao thôi.”
“Ép ông??” Dương Vĩnh Khoa bật cười, giọng hắn vang lạnh lẽo như băng hàn ngàn năm, từng đợt từng đợt phả lên người Dương Tiến Đạt khiến ông ta như bị đóng băng tại chỗ: “Từ lúc mẹ tôi qua đời ông đã làm gì cho tôi trên cương vị một người cha!! Lúc tôi bỏ nhà đi, suốt mười lăm năm ông đã ở đâu?? Bây giờ còn dám nhắc đến chuyện 'tình cha nghĩa con' với tôi? Ông, không thấy buồn nôn sao??”
Mười lăm năm, hắn cứ thế mà sống qua mười lăm năm bên ngoài. Đi học bị bạn bè bắt nạt, đi làm thì bị bốc lột sức lao động, ăn chặn tiền công. Những lúc đó, người làm cha là Dương Tiến Đạt đã ở đâu!!
Thật may mắn cho hắn, là hắn còn có Lê Tuấn. Mặc dù không thể ở bên cạnh bảo vệ hắn, nhưng ít ra ông ấy cũng xem hắn như con người. Trọng dụng và giúp đỡ hắn được bước vào ngôi trường danh tiếng.
Trong tâm trí Dương Vĩnh Khoa, ngoài Lê Tuấn, cũng chỉ có Lê Tuấn. Nhưng hắn đương nhiên không biết trong suốt thời gian mười lăm năm hắn sông bên ngoài, Lý Tử Thất đã vô tình bảo vệ hắn.
Loài Cửu Vỹ Hồ có tận chín cái mạng. Lý Tử Thất lúc ở Ỷ Lan cách đây 15 năm đã luyện hoá cả chín mạng của nàng. Có thể tách rời thành chín nội đan nhỏ.
Trong một lần ham chơi ở gần Đài Luân Kiếp nàng đã vô tình đánh rơi một viên nội đan nhỏ, khiến nàng bị hôn mê bất tỉnh, Lý Thánh Viên lo sợ sự việc lại tiếp diễn nên đã kết tám viên nội đan nhỏ vào trong nội đan chính của Lý Tử Thất.
Mà viên nội đan nhỏ bị mất lại rơi trúng người Dương Vĩnh Khoa. Vì thế nên cho dù Dương Vĩnh Khoa có bị bắt nạt đến như thế nào cũng không ảnh hưởng, thậm chí, thể lực và trí óc cũng tăng lên nhanh chóng.
Chính vì thế, Dương Vĩnh Khoa dù ăn uống thiếu chất nhưng cơ thể vẫn cao to cường tráng, hắn tư chất chậm chạp, tự kỉ nhưng trí thông minh lại vượt ra tầm thế giới.
Điều này cũng có thể lý giải vì sao Dương Vĩnh Khoa vừa gặp đã mến Lý Tử Thất, cho nàng ở chung. Và Lý Tử Thất cũng luôn mang hảo cảm, muốn bảo vệ Dương Vĩnh Khoa dù cho nàng mới gặp hắn ngay ngày đầu tiên.
Bất quá, điều này Dương Vĩnh Khoa lại không hề biết. Mà cái tên Lý Tử Thất cũng đã bị hắn lãng quên từ lâu.
Dương Tiến Đạt nghe vậy liền cứng đờ cả khuôn mặt, ông ta gằn giọng: “Là mày tự bỏ nhà đi. Còn có thể trách được ai?”
Dương Vĩnh Khoa khẽ cong môi: “Hôm nay tôi sẽ tạm giữ chức Tổng Giám Đốc, một tháng sau khi biết hết tình hình công ty tôi sẽ đứng vào vị trí Chủ Tịch. Ông lo mà giải quyết cho tốt đi.” Nói đoạn, hắn đứng thẳng lưng, dậm chân bước đi. Động thái hiên ngang, ngạo nghễ không sợ ai của hắn quả thật rất cuốn hút...;
Nhưng tại sao là Tổng Giám Đốc mà không phải Chủ Tịch!!!
Đương nhiên là vì một chút tình cha còn xót lại trong lòng Dương Vĩnh Khoa rồi. Dù thế nào đi nữa, Dương Tiến Đạt cũng là cha ruột của hắn..
Chiều hôm đó, Dương Tiến Đạt rất nhanh thu xếp cho Dương Vĩnh Khoa.
Dương Vĩnh Khoa cười trừ, điện thoại bỗng có chuông. Hắn kéo cong môi, giọng điệu êm tai nói: “An Kỳ!! Chịu gọi cho anh rồi sao?”
Bên kia đường dây, giọng nói của An Kỳ vang lên ngọt ngào: “Em nhớ anh lắm, rất muốn về gặp anh.”
Dương Vĩnh Khoa cười nhẹ, ánh mắt nhu hoà nhìn ra cửa sổ nói: “Vậy định bao giờ về đây!!”
“Hai tuần nữa, em sắp xếp ổn thoả sẽ về ngay.”
“Được, anh chờ em.” Nói rồi hắn mỉm cười tắt máy. Trong đầu đột nhiên lại hiện lên dáng vẻ hấu ăn của Lý Tử Thất, hắn nhíu mày quay phắt đi.
Người như Lý Tử Thất đương nhiên không có cửa để lại gần hắn rồi.
____
Hôm nay tập đoàn Vin có sự kiện đấu giá quan trọng. 30% số tiền đấu giá sẽ được quyên góp từ thiện, khách mời của tập đoàn lớn nhất đất nước đương nhiên cũng vô cùng tầm cỡ.
Sáng sớm mới 6 giờ, Lý Tử Thất đã bị làm cho giật mình vì tiếng đập cửa của Giáo Sư Lê Tuấn
Nàng hậm hực, bức bối vô cùng: “Giáo sư, trời đánh còn tránh giấc ngủ ngon nha...”
Lê Tuấn cưng chiều nhìn gương mặt ngáp ngủ xinh đẹp khuynh quốc của Lý Tử Thất, ông xoa nhẹ đầu nàng nói: “Hôm nay có việc rất quan trọng, 8 giờ sáng là bắt đầu rồi. Con nhanh lên đi cùng ta.”
Lý Tử Thất ngáp ngắn ngáp dài khua tay từ chối: “Con không đi đâu..” Lời còn chưa nói hết, tay nàng đã bị Lê Tuấn kéo đi một mạch.
Lý Tử Thất kinh hãi níu lại sau nói: “Thầy, chưa khoá cửa mà...”
Lê Tuấn cười cười: “Không sao. Ta nhờ con bé kế bên đóng giùm rồi.” Trong phòng đó có cái gì sợ bị trộm mất sao!!! Có khi trộm còn than khổ khi trộm nhầm phòng đấy.
Lý Tử Thất nghe vậy cũng ừ à để kệ cho ông kéo đi.
Lê Tuấn đưa Lý Tử Thất đến một cửa hàng thời trang khá nổi tiếng trong thành phố, quăng nàng cho quản lý rồi nói: “Con bé sẽ đi dự sự kiện đấu giá khá quan trọng. Chọn đồ phù hợp giùm tôi.”
Nói xong liền đi ra ngoài bỏ lại Lý Tử Thất ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng cứ ngẩn ngơ tại chỗ, để mặc mấy cô phục vụ tuỳ ý lôi lôi kéo kéo.
Lúc Lê Tuấn đến đón Lý Tử Thất đã vô cùng kinh ngạc nhìn nàng.
Người ta nói 'người đẹp vì lụa' quả không sai. Hơn nữa, bình thường Lý Tử Thất đã là đại mỹ nhân xuất chúng rồi, nay lại được chau chuốc tỉ mỉ, quả nhiên là làm say đắm lòng người, nhìn một cái đã ghi nhớ cả đời..
Lý Tử Thất mặt mày không mấy vui vẻ nhìn mình trong gương.
Có một điều nàng luôn thắc mắc, là tại sao ở thời này người ta lại ăn mặc thiếu vải như vậy!!! Không hở ngực thì chính là hở đùi, hở lưng. Nàng phải làm loạn cả cửa hàng mới tìm ra được bộ đầm này.
Đây chỉ là bộ đầm dạ hội thuần màu trắng đơn giản. Váy hơi xoè đến mắt cá chân, vai hơi bẹt, hoa văn màu trắng được thêu lên trông rất tinh tế. Nàng để kiểu tóc xoã hơi uốn xoăn, trên gương mặt tinh xảo lại được trang điểm nhẹ nhàng nhưng vô cùng tỉ mỉ.
Nhìn Lý Tử Thất bây giờ, ai dám nói nàng ở trong căn trọ tồi tàn cũ kĩ!!!
“Thưa ông, thật xin lỗi, bởi vì cô ấy không chịu mặc những kiểu lễ phục khác...” Cô nhân viên đứng bên cạnh thấy vẻ mặt hơi nhăn của Lê Tuấn thì vội bước lên giải thích.
Lê Tuấn nghe vậy thì cười lớn nói: “Được rồi được rồi, như vậy là quá ổn rồi.”
Còn muốn đẹp hơn, lộng lẫy hơn nữa sao!!! Cũng tốt thôi, bất quá, đây là sự kiện đấu giá quyên góp 30% từ thiện. Nếu quá lộng lẫy sẽ không phù hợp chút nào.
Trên đường đi, Lý Tử Thất vừa vui mừng lại vừa thấy lo. Nàng vui đương nhiên là sắp được gặp Dương Vĩnh Khoa.
Còn lo... Hoa Hoa từ ngày tai nạn đã luôn đẩy nàng ra, ánh mắt nhìn nàng luôn lạnh đến thấu xương... Hình như còn rất chán ghét nàng...
Hôm nay đã là ngày thứ 13 rồi, nàng muốn tranh thủ từng giây từng phút ở bên Hoa Hoa, bởi vì sau này... Đã vĩnh viễn không thể gặp rồi...