Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xe dừng lại trước một vinh thự xa hoa, trước cổng còn có hai tên vệ sĩ cao to đứng đó, Đông Hoa nhìn thôi cũng hiểu gia thế người này ra sao.
Diêu Đạt ôm eo cô tiến vào trong, nối bước theo sau là Châu Khiêu, Huỳnh Điêu và Mộc Hỏa, cô đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này không tồi nhỉ?
Đông Hoa đặt chân vào một căn phòng rộng lớn, trước mặt cô là ba người đàn ông ngồi đó, cô chỉ dùng ánh mắt mình để quan sát tất cả.
Anh để cô ngồi sát bên cạnh mình, tay thì vẫn một mực đặt lên chiếc eo thon gọn của cô, mặc kệ những cái nhìn đầy bất ngờ của hai người đàn ông trung niên kia thì Diêu Đạt vẫn một sắc mặt lạnh lùng đó hiện ra.
Bọn họ thấy sự có mặt của Đông Hoa thì khá bất ngờ, từ bao giờ bên cạnh một lão đại lạnh lùng như Diêu Đạt lại xuất hiện thêm một người phụ nữ.
" Diêu lão đại, cô gái này là? " Trần Diếc lên tiếng hỏi.
Ông ta nói xong thì nhìn cô chằm chằm, Đông Hoa cũng không sợ sệt gì mà nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Cô biết bọn người này đang thắc mắc về thân phận của mình và có mối quan hệ gì với anh, Đông Hoa vẫn chọn cách im lặng, cô lại muốn để chính miệng anh nói ra hơn.
" Cô ấy là người của tôi " anh lạnh giọng đáp lại.
Lời nói của Diêu Đạt phát ra khiến bọn họ thêm một lần nữa bất ngờ, làm ăn với anh đã lâu và đây là lần đầu thấy anh công khai quan hệ với người khác giới.
Đông Hoa quay qua nhìn anh mỉm cười, chỉ vì một câu nói của anh thôi cũng khiến lòng cô vui lên không ít.
" Vào vấn đề chính đi " một giọng nói khác vang lên.
Lưu Hữu Niên từ nãy giờ vẫn không lên tiếng, từ lúc anh và cô bước vào thì hắn lại giữ im lặng, nhàn nhạt ngồi đó uống rượu.
Đông Hoa nghe giọng hắn vang lên thì cô đưa mắt nhìn người đàn ông trạc tuổi anh ngồi đối diện mình, nhưng cô vừa ngước lên lại chạm ngay ánh mắt sắc lạnh của hắn, cô không vì thế mà né tránh đi, theo như cô thấy được, vẻ ngoài của người này cũng rất lạnh lùng đấy, chắc chắn hắn ta không dễ động vào.
Lưu Hữu Niên đột nhiên nhếch môi cười lạnh với cô, có vẻ như người phụ nữ này chẳng biết sợ là gì, lại dám nhìn thẳng vào mắt của hắn.
Đúng là người của Diêu Đạt có khác.
Bầu không khí bắt đầu trở nên yên tĩnh hẳn, trong phòng chỉ nghe tiếng hai người, thỉnh thoảng lại có giọng nói của Lưu Hữu Niên, còn Diêu Đạt thì nhàn nhã ngồi đó lắc lắc ly rượu trên tay nghe bọn họ nói chuyện.
Tuy cô không hiểu gì nhưng Đông Hoa lại rất nghiêm túc lắng tai nghe, cô cảm nhận thế giới của Diêu Đạt rất phức tạp, đã thế còn nguy hiểm nữa, làm sao anh có thể duy trì được danh tiếng lâu và bền như vậy.
" Xong việc rồi, chúng tôi về trước, hai cậu cứ ở lại chơi " Trần Diếc nói.
" Tiễn khách " Lưu Hữu Niên nhìn thuộc hạ mình ra lệnh.
" Vâng lão đại "
Hai người kia đi thì căn phòng lúc này chỉ còn lại Diêu Đạt và Lưu Hữu Niên.
Thân phận của hắn cũng không kém gì anh, thế lực hai người cũng ngang với nhau, Lưu Hữu Niên nắm trong tay một bang hội lớn nhất nước Pháp, chỉ cần nhìn cơ ngơi của hắn thì cũng hiểu được hắn là người như thế nào.
" Tới lượt chúng ta " hắn nhàn nhạt lên tiếng.
" Xem " anh ra hiệu cho Châu Khiêu đưa bản hợp đồng cho hắn.
Hắn cầm lên đọc qua một lượt, ánh mắt hắn liếc nhìn qua cô rồi lại nở nụ cười nham hiểm, như là đang tính toán điều gì đó.
" Hợp đồng không có vấn đề gì, nhưng lợi nhuận thì lại không hợp lý với bên tôi cho lắm " hắn nhìn anh chậm rãi nói.
" Nói đi, đừng vòng vo " anh trầm giọng đáp.
Diêu Đạt trong đầu cũng đoán ra được phần nào suy nghĩ của hắn, làm sao anh có thể để hắn đạt được ý muốn của mình.
" Tôi đồng ý với điều khoản của cậu đưa ra nhưng với một điều kiện " hắn vừa nói vừa đánh qua cô.
" Ra giá đi, tôi muốn cô gái đó " hắn tiếp tục lên tiếng.
Cái gì? Cô là món hàng sao?
Đông Hoa nghe xong thì cơn tức giận trong lòng bùng phát lên, tay cô nắm chặt váy mình, hắn nghĩ mình là ai? Mà có thể nói ra những câu đó, những người hám vinh hoa phú quý của hắn thì sẵn sàng chấp nhận nhưng còn Lục Đông Hoa cô thì không.
Diêu Đạt không nhìn nhưng anh biết cô đang nổi giận, ngoài mặt anh vẫn tỏ vẻ bình thường nhưng trong lòng anh chỉ muốn cho hắn ta ăn ngay một viên đạn.
" Cậu nên nhớ, cậu là người cần số hàng đó chứ không phải tôi, nếu tôi hủy hợp tác thì tôi cũng chẳng mất mác gì, suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nói chuyện "
Hai người bàn chuyện hợp tác nhưng chắc gì đã thuận lòng nhau.
Anh và hắn trước giờ vẫn không vừa mắt với đối phương, cả hai âm thầm đấu đá lẫn nhau, nhưng vì một vài lý do nên mới hợp tác thế thôi.
Còn lần này chính là Lưu Hữu Niên đề nghị hợp tác với anh trước, Diêu Đạt bỏ đi mối làm ăn này thì cũng không gặp vấn đề gì.
" Còn nữa cô ấy là người phụ nữ của Diêu Đạt tôi, đừng hòng ai động vào cô ấy " trước khi anh đi còn để lại hắn một câu.
Cứ thế anh và cô rời khỏi vinh thự của Lưu Hữu Niên.
Hắn nhếch môi cười lạnh, Lưu Hữu Niên chỉ là có hứng thú với những thứ xung quanh anh thôi, nhưng nào ngờ chỉ vì một con đàn bà mà Diêu Đạt lại nhất quyết giữ cô bên mình, đúng là cô gái này không tầm thường.
" Lão đại, chắc là anh ta vẫn chưa đi xa, ngài có muốn....!" Tứ Thao thuộc hạ thân cận của hắn cất giọng hỏi.
" Làm đi " hắn suy nghĩ một lát thì trả lời.
" Vâng lão đại "
Nhận lệnh của Lưu Hữu Niên, hắn ta nhanh chóng sai người đi.
Bên này Đông Hoa mang một bụng tức đi về, cô còn chưa được chửi hắn thì đã bị anh kéo tay đi mất, chưa bao giờ cô gặp loại người như cái tên đó.
" Em vẫn chưa cho hắn ta một trận mà anh đã kéo em đi rồi, tức chết đi được " cô cau có để anh.
" Muốn thế nào? Hay về nhà tôi bù lại cho em " anh nói nhỏ vào tai cô.
" Em mới không thèm "
Anh mới chọc một chút chưa gì mặt cô đã ửng đỏ lên, Đông Hoa giấu mặt vào lồng ngực anh, người đàn ông này thật biết nói đùa nhỉ?
Diêu Đạt đưa tay vuốt vẻ tấm lưng mềm mại của cô, anh muốn cô không nghĩ đến lúc nãy nữa nên mới trêu cô một chút.
Lục Đông Hoa như lá bùa hộ mệnh của anh thì làm sao anh có thể bán cô đi được.
* Đoàng....!đoàng....!đoàng *
Lúc này tiếng súng từ phía liên tục xả đạn vào xe anh, khiến Đông Hoa ngồi bên trong cũng phải giật mình.
" Lão đại, là bọn người của Lưu Hữu Niên " Huỳnh Điêu nói.
" Giải quyết hết đi " anh lạnh nhạt lên tiếng.
" Rõ lão đại "
Mộc Hỏa là người cầm lái, còn hai người Châu Khiêu và Huỳnh Điêu làm nhiệm vụ của mình.
Anh biết thế nào hắn cũng làm như vậy, khi anh bước chân ra khỏi nơi đó thì Diêu Đạt đã đề phòng trước chuyện này rồi.
Hai bên đấu súng với nhau, Huỳnh Điêu đã hạ được một chiếc xe bám đuôi, phía sau còn lại hai chiếc xe màu đen khác.
Đây là lần đầu cô chứng kiến cảnh này, cứ như trong phim không bằng, Đông Hoa vẫn ngồi yên đó để mặc bên ngoài náo loạn, hỏi cô có sợ không thì cô trả lời là không, bởi vì có anh ở đây và Diêu Đạt càng không để cô xảy ra vấn đề gì.
" Cắt đuôi chúng " anh ra hiệu cho Mộc Hỏa.
Vì bên trong có cô, anh không thể để cô bị thương được nên tốt nhất giữ an toàn vẫn hơn.
" Rõ lão đại "
Mộc Hỏa nhanh chóng tăng tốc lao vút đi, hắn liên tục đánh võng, lạng lách để những chiếc xe phía sau không đuổi kịp, còn hai người kia thì không ngừng bắn để bọn họ mất tập trung.
Và rồi cuối cùng cũng ra tới đường lớn, bọn họ chẳng dám đuổi theo vì ở đây có rất nhiều xe qua lại và có khá nhiều cảnh sát, nếu dính tới cảnh sát thì lại không hay nên đám người kia đành rút lui đi.
Đông Hoa bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, nếu cô mà bị bệnh tim có lẽ nãy giờ cô đã ngất xỉu lâu rồi.
Ít phút sau thì tới biệt thự của anh, cô thay đồ xong thì nằm dài trên giường, mệt quá đi.
Cô nằm suy nghĩ, anh vào hắc đạo lâu như vậy chắc đây không phải là lần đầu anh bị người khác ám sát, nhưng may là có ba người Châu Khiêu, lỡ đâu anh đi một mình thì phải làm sao đây, đột nhiên lòng cô đầy bất an, cô chỉ đang lo cho anh thôi.
Quả thật thế giới của anh không đơn giản chút nào.
" Đang nghĩ chuyện gì? " cô mãi mê suy nghĩ tới nỗi anh nằm cạnh mình còn không hay.
" Không gì ạ " cô choàng tay qua ôm anh, đầu dụi dụi vào ngực anh.
Diêu Đạt nâng cằm cô lên, anh áp đôi môi lạnh lẽo của mình xuống, anh thỏa sức mút lấy mút để môi cô, đôi môi nhỏ nhắn này vừa mềm vừa thơm khiến anh rất thích.
Hai người dây dưa với nhau tầm vài phút thì anh mới buông cô ra, Đông Hoa ôm lấy anh thở hổn hển, anh cười nhạt sau đó đưa tay lên lau đi nước bọt còn dính trên khóe môi của cô.
Đông Hoa thấy vậy thì ngại ngùng, cô biết mình hôn rất kém, nhưng anh cũng không cần phải trêu chọc cô vậy đâu.
" Ngủ đi " anh xoa nhẹ đầu cô.
Cô gật đầu, sau đó chui rút vào lòng anh, phải nói là ôm anh rất ấm, cảm giác thật sự hạnh phúc vô cùng..