Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Du Tích chịu khuất phục.
So với việc để trần mà đi học thì mặc đồ lót tình thú xem như cũng có chút cảm giác được che đậy.
Chỉ có điều, lúc ở trên lớp, sau khi Du Tích tìm đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống thì y như rằng cảm thấy bản thân như đang ngồi trên đống lửa vậy. Mấy hạt châu trơn lạnh theo cử động của cô mà không ngừng ma sát, miệng huyệt nhỏ bị chơi đùa trở nên mẫn cảm hơn bình thường. Dù đã cố gắng đặt sự chú ý vào bài học nhưng Du Tích vẫn cảm giác được rõ ràng dấu hiệu mình đang ngày càng ẩm ướt. Hình ảnh người đàn ông tối hôm qua vừa bắt nạt cô hiện lên trong đầu. Cô cắn răng nghiến lợi nguyền rủa mãi tới khi sắp trễ hắn mới chịu đưa cô đi học, khiến cho cô không có thời gian đi tới ký túc xá thay quần lót. Cô thề cả tuần này sẽ không để tên ác ma đó chạm vào mình một lần nào nữa. Đúng lúc này cảm xúc khó chịu bên dưới truyền đến, khiến cô mong muốn có một đồ vật ấm cứng rắng nào đó cắm vào để thỏa mãn mình.
Đúng là điên quá đi mất, Du Tích nhủ thầm. Trước khi gặp được Lục Dư Thành, cô không hề nghĩ tới mình sẽ trở thành một người "dâm đãng" như thế này, lúc nào cũng cảm thấy chưa đủ, dường như mắc chứng đói khát da thịt. Muốn được ôm, muốn được hôn, muốn được mạnh mẽ xâm nhập, muốn nhớ lại từng lần đạt đến cao trào sung sướng.
Sau hai tiết liên tục thì cũng đến giờ nghỉ trưa, cuối cùng Du Tích cũng về tới ký túc xá, cô vịn lấy cửa tủ quần áo, khẽ trượt xuống, trên trán chảy ra vài giọt mồ hôi. Dưới đùi bị dịch thể của chính mình làm cho ướt nhẹp, có chút dính nhớp dâm mĩ. Thay đồ lót mới xong, cô chợt nghe tiếng điện thoại trên bàn rung lên.
Là Lục Dư Thành. Hắn không trả lời những lời tố cáo liên tiếp của cô, mà lại lấy giọng điệu hỏi thăm dò hỏi: "Giữa trưa có đến cửa Bắc không?"
"Không đến!! Khốn kiếp!!"
"Em chắc chắn?"
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Du Tích lại suy nghĩ lại, lần này mà bướng bỉnh thì chắc chắn cũng sẽ chỉ đổi lấy bóc lột mà thôi. Buổi chiều chỉ có một tiết, thế là miễn cưỡng đồng ý lời mời không rõ mục đích của người đàn ông kia.
Giữa trưa cơm nước xong xuôi, Du Tích, người vừa bị món bún thập cẩm cay của căn tin hun cho cả người toàn mùi ớt, đã quyết định đổi bộ quần áo khác rồi mới ra ngoài. Hoàn toàn không ngờ được rằng cái váy nhỏ mà mình tiện tay cầm này lại chính là bắt đầu cho cơn ác mộng của bản thân.
Tại cửa Đông, Lục Dư Thành đang dựa vào xe chờ cô, nghe thấy có nữ sinh đi ngang qua lén nhìn hắn, cô nàng đó kiềm chế không được giọng điệu phần khích lên tiếng nói nhỏ: "Ôi trời ơi, nam sinh kia thật là đẹp trai!"
"Đây là mặt hàng cao cấp của học viện nào đây trời? ? ?" Du Tích bĩu môi khinh bỉ, nghĩ thầm mấy cô có dám tin nam thần như thế này nhưng thật ra lại có tính cách đặc biệt biến thái hay không?
Lục Dư Thành nhìn cô ngáp một cái rồi ngồi vào ghế phụ, bản thân cũng trở lại trong xe.
"Anh có biết là anh có thể kích động tâm tư của mấy cô thiếu nữ xinh đẹp kia như thế nào không hả?" Du Tích không cần nghĩ cũng đoán được lúc mình lên xe mấy cô gái bị mê hoặc kia nhất định sẽ bàn tán.
"Em không thích xuất đầu lộ diện, anh khiêm tốn một chút đi không được à?"
Lục Dư Thành có thể đoán được con thỏ cụp tai xuống khi tâm trạng không tốt chắc nhìn cũng giống như thiến nữ trước mặt này, hắn cũng hơi áy náy nắn nắn mặt Du Tích: "Thật xin lỗi vì đã không suy nghĩ cẩn thận, lần sau tôi sẽ giấu mình cho thật tốt."
Trong đầu Du Tích xuất hiện một dòng biểu tượng cảm xúc chạy qua liên tục "Đáng chết xin đừng phát ra sự quyến rũ", nét mặt ngày càng kỳ lạ.
Đợi đến lúc lấy lại tinh thần, cô mới nhớ ra hỏi người đàn ông đang lái xe: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Lục Dư Thành dùng cằm ra hiệu khu mua sắm lớn đang ở ngay trước mặt, phóng thẳng xe tới gara dưới tầng ngầm. Du Tích thấy vậy vô cùng khó hiểu: "Làm gì thế? Giữa ban ngày sao lại dẫn em đi mua sắm?"
Bán tín bán nghi bị mang tới siêu thị, sau đó thiếu nữ thắng lợi đi ra mang theo vẻ mặt hớn hở, trong nháy mắt quên luôn suy nghĩ mà cách đây không lâu mình còn rất kiên định, bỏ đồ ăn ngon vào trong cốp xe, sau đó ngoan ngoãn ngồi vào chỗ phía sau. Nửa nằm sấp ôm eo Lục Dư Thành, Du Tích cảm thấy ngón tay hơi lạnh chạm vào cằm mình, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, ánh mắt đối phương sáng rực: "Muốn hôn em."
Tiếp đó chính là một nụ hôn dịu dàng miên man không thoát ra được nhưng cũng không muốn thoát ra.
---
Tâm sự của tác giả:
Thật ra là hôm nay định viết thịt, nhưng mà hai ngày nay bạn trai ở cùng tui cả ngày luôn, dịu dàng đến mức có hơi không tưởng tượng nổi, cho nên tạm thời thay đổi chủ ý viết chút ngọt ngào cưng chiều á. Chuẩn bị phát cẩu lương ở đây sao? Không muốn xem cũng có thể sì tốp tại đây nha, ha ha. Tui và bạn trai là người khác nước đó, anh ấy ở bang Illinois, nước Mỹ, còn tui ở Thượng Hải. Nói ngắn gọn chính là... Tui rất nhớ anh ý, hôm nay viết nhật ký cuộc sống hằng ngày của bọn tui, đây nà:
"Ánh nắng của em chính là ngôi sao của anh"
Đã lâu không gặp.
Sau khi lên đại học mới phát hiện, đại học đúng là một nơi tốt để nói chuyện yêu đương mà.
Vào đại hội thể dục thể thao ngày hôm nay, âm u hơn so với hai ngày trước, ánh nắng chiếu xuống cả người ấm áp lại chóng mặt. Tui nhìn thấy một đôi tình nhân ngồi trên khán đài tựa đầu vào nhau, thì thầm gì đó. Cho dù là hình ảnh đơn giản như vậy cũng khiến cho tui hâm mộ muốn chết.
Thật ra niềm vui vô cùng giản đơn, mấy ngày liên tiếp ở cùng anh ấy, ban đêm lúc viết nhật ký cũng có thể cười ra tiếng.
Hôm qua sau một khoảng thời gian im lặng, anh ấy đột nhiên nói: "Bảo Bảo, chúng ta sẽ ở cùng nhau hai năm nha." Lỗ mũi của tui hơi chua xót, nhỏ giọng trả lời anh: "Được, hai năm nha."
Tui biết trong tương lai còn có thể rất dài, có thể là hai năm, có thể sẽ lâu hơn.
Gặp được nhau trở thành một chuyện rất xa xỉ.
Giống như niềm vui, nỗi buồn cũng xảy ra rất đơn giản, đó là lúc một người luôn nghĩ đến "Nếu như có anh ở bên cạnh thì tốt biết bao nhiêu nhỉ, không chịu được nữa rồi."
Sao lại có nhiều nỗi buồn đến thế, những cảm xúc đong đầy không thể giãi bày.
Nhớ tới mỗi buổi sáng tỉnh dậy trong vòng tay anh, nắm bàn tay ấm áp của anh, và bây giờ là những giọt nước mắt khiến người ta chán ghét cứ tuôn trào không dứt.
Thế nhưng, thế nhưng mà, vẫn chấp nhận để cố quen, không thể bị nuông chiều thành một đứa trê, muốn trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.
Nhưng vẫn nhớ anh như trước.
Em mong chờ đến mùa hè năm sau, vượt qua khoảng cách 13 múi giờ, để gặp được anh.
(Đội ơn mọi người đã xem đến đây, tui sẽ cố gắng tiếp tục viết và yêu thương mấy bạn được không nà? )
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");