Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghiêm Tranh Minh lấy thái độ khinh thường, ngoắc tay gọi Trình Tiềm như ngoắc chó.
Y đã thành công khiến sự kinh động của Trình Tiềm nháy mắt biến thành tỉnh táo.
Bởi từ nhỏ không được ai đối tốt, nên trong lòng Trình Tiềm rất tự ti. Lâu ngày, sự tự ti này lắng vào trong lòng biến thành sự kiêu căng mạnh mẽ gần như là tự ái một cách cố chấp. Một ánh mắt cũng có thể khiến nó mẫn cảm, đừng nói đến thế tay đùa mèo gọi chó này.
Trình Tiềm như bị người ta xối một gáo nước lạnh giữa trời đông khắc nghiệt, làm ngũ quan của nó cũng đóng băng. Dùng khuôn mặt không cảm tình tiến một bước, tránh bàn tay của Nghiêm Tranh Minh, bỏ qua thù hằn cá nhân giải quyết việc chung mà chắp tay chào: “Đại sư huynh.”
Nghiêm Tranh Minh ló đầu nhìn nó một cái, theo sự nhích người của y, một mùi hương hoa lan nồng nồng vờn quanh người Trình Tiềm. Cũng không biết trên cái bộ y phục của y đã xông phí bao nhiêu hương, đủ để đuổi côn trùng.
Vị đại sư huynh thiếu gia chắc chắn không biết nhìn sắc mặt người, ngược lại y chẳng để tâm gì đến sự tức giận sắp không nén nổi của Trình Tiềm.
Y thậm chí còn nhàn nhã nhìn từ đầu đến chân Trình Tiềm một lượt, như xem tướng ngựa. Ước chừng cảm thấy vừa mắt, Nghiêm Tranh Minh thờ ơ gật đầu một cái, hoàn toàn không đếm xỉa đến phản ứng của các sư đệ mới gặp lần đầu đang chờ một câu chân thành tha thiết gì đó.
Y nói một câu thẳng tuột: “Tạm được, lớn lên đừng có bớt đi.”
Nói xong, thiếu gia làm một hành động hiền hoà mà đại sư huynh nên có, miễn cưỡng cách một tấc để tay lên đầu Trình Tiềm, giả vờ xoa đầu nó xíu, tiện đà nói lấy lệ: “Vậy ‘Hàm Oan’ hay ‘Mang Oan’ con đều gặp xong, sư phụ dẫn đi đi —— Ừm, tiểu Ngọc Nhi, cho nó… hai đứa nó mỗi đứa một túm hạt thông đường.”
Vẻ mặt già nua của Mộc Xuân chân nhân co rúm lại, ông bỗng có một cảm giác kỳ quái. Hình như chính mình vừa dẫn vào hai bé gái thông phòng để tên đồ đệ chẳng ra gì này chơi đùa chứ không phải hai người sư đệ.
(Thông phòng: Nghĩa một: để quán thông phòng ốc cho nhau, xuất phát từ <Hoài Nam Tử – Tề Tục Huấn>. Nghĩa hai: là thị nữ thiếp thân, trên thực tế là cơ thiếp, có nguồn gốc từ Dương Hiển Chi <Tiêu Tương Vũ>)
… Lại là loại nhan sắc không hơn được cả tỳ nữ!
Hạt thông đường này không giống với loại thường, chúng được đựng trong một túi hương nhỏ tinh xảo, từng khối đầy nhân bọc bởi một lớp đường áo sáng bóng, trộn lẫn với một mùi hoa không rõ, thơm vào tận ruột gan người ta.
Đồ ăn đẹp đẽ như thế, con em dân nghèo nào đã thấy qua. Nhưng Trình Tiềm không thích chút nào, vừa ra khỏi cửa đã kín đáo đưa túi hạt thông đường cho Hàn Uyên, thờ ơ nói: “Thứ này cho sư đệ ăn đó.”
Sự “Hào phóng” của nó khiến Hàn Uyên ngây người tại chỗ. Hàn Uyên rối rắm cầm lấy túi hương, hiếm khi thấy ngượng ngùng.
Nhóc ăn mày lớn như vậy, đến tận bây giờ đều phải giành giựt mới có cái ăn, lăn lộn bên ngoài cũng chỉ mong giữ mạng. Ai cũng sống như chó hoang, rảnh hơi đâu mà quan tâm kẻ khác?
Trong ngực Hàn Uyên nóng lên, cùng với cảm động là hiểu lầm tổ chảng —— vị tiểu sư huynh mới nhận này chẳng phải kẻ yếu ớt để bắt nạt, là người không so đo, đối với mình rất tốt.
Mộc Xuân chân nhân đâu dễ gạt thế. Ông rõ ràng nhìn thấy Trình Tiềm phủi tay một cách ghét bỏ, cứ như tay dính phải thứ gì không sạch sẽ. Ông lập tức hiểu được, tiểu tử này nhường kẹo không phải xuất phát từ phẩm chất khiêm nhường, đơn giản là không muốn nể mặt mũi tên đại sư huynh yêu ma quỷ quái của nó.
Nói đi cũng phải nói lại, mấy đứa nhóc ở tuổi này bị cám dỗ nhất chính là mấy thứ đồ ăn thức uống mà thôi. Trình Tiềm lại có thể nhịn được, có thể không nhận, có thể nhìn cũng không nhìn tới.
Mộc Xuân chân nhân bùi ngùi nghĩ thầm: “Thằng oắt này, tính tình quá cứng rắn, mai này không thành vật báu tất thành đại hoạ.”
Cứ như vậy, oắt con Trình Tiềm chính thức bước chân vào phái Phù Dao.
Đêm đầu tiên tại Thanh An cư nó đánh một giấc đến giờ dần ba khắc hôm sau, một đêm không mộng mị, chẳng lạ giường, chẳng nhớ nhà.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tuyết Thanh đem y phục đến cho Trình Tiềm đổi, chải đầu búi tóc, ăn mặc nghiêm chỉnh.
Trẻ nhỏ vốn không nhất thiết phải buộc tóc đội mũ, nhưng Tuyết Thanh nói bởi vì nó đã vào tiên môn không thể giống trẻ con thế tục.
Môn phái gia cầm và môn phái gà rừng khác nhau lớn nhất là: môn phái gà rừng bản chất vốn vớ vẩn, còn môn phái gia cầm tuy ngọn nguồn sâu xa, biểu hiện bên ngoài cũng có chút vốn liếng.
Đầu tiên là phù chú. Phù chú của tiên nhân ngàn vàng khó có trong truyền thuyết thì nơi này có đầy, ngay cả cây cối tảng đá đều khắc chi chít. Tuyết Thanh chỉ vào một phù chú trên thân cây, nói với Trình Tiềm: “Nếu tam sư thúc lạc đường trên núi, chỉ cần hỏi những tảng đá hoặc mấy cái cây này là được.”
Tuyết Thanh nói xong, bước lên làm mẫu, nhìn vào gốc cây nói: “Xin chỉ ‘Bất Tri đường’ —— Bất Tri đường là nơi ở của chưởng môn. Sư thúc mới nhập môn, hôm nay phải đến chỗ chưởng môn thụ giới.” (Thụ giới là chịu giới luật – cách gọi của đạo Phật)
Trình Tiềm không trả lời, nó sửng sốt nhìn gốc cây trước mặt đang phát ra một tầng huỳnh quang nhàn nhạt.
Trời còn chưa sáng hẳn, quang cảnh còn mờ mờ, có từng điểm từng điểm lấp lánh như ánh trăng, chiếu giữa núi rừng sinh ra tiên khí, rồi chúng bám vào một vài tảng đá hay ngọn cỏ, tạo nên một con đường nhỏ rõ rệt uốn lượn trong rừng.
Đây ko phải lần đầu tiên Trình Tiềm nhìn thấy tiên khí, mà là lần đầu tiên Trình Tiềm nhìn thấy tiên khí hữu dụng!
Bản lĩnh của Tuyết Thanh chính là nhìn mặt đoán ý, biết đứa trẻ này tuy nghèo nhưng rất kiểu cách. Thấy nó kinh ngạc cũng không vạch trần, chỉ đợi cho nó nhìn xong, mới thản nhiên đề nghị: “Tam sư thúc mời đi bên này, đi theo ánh sáng.”
Đi theo con đường được rải huỳnh quang, Trình Tiềm cảm thấy mình như biến thành một người khác, gần như sống một cuộc đời khác.
Trình Tiềm hỏi: “Tuyết Thanh ca, những thứ này do ai làm?”
Tuyết Thanh không sửa cách xưng hô của Trình Tiềm, cứ đi theo nó, nghe hỏi mới đáp: “Là chưởng môn làm.”
Trình Tiềm kinh ngạc, khó mà tin nổi.
Trước đó không lâu, chưởng môn sư phụ ở trong lòng Trình Tiềm là một con gà rừng cổ dài có chút dễ thương, nhìn không được sài không được —— không lẽ ổng không phải một tên lường gạt?
Chẳng lẽ ổng còn bản lĩnh không muốn người khác biết?
Sư phụ cũng có thể như trong truyền thuyết đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, hô mưa gọi gió sao?
Trình Tiềm tưởng tượng mấy chuyện khó tin một lát, lại phát hiện mình vẫn khó dấy lên niềm kính nể dành cho sư phụ như trước.
Tuyết Thanh dẫn Trình Tiềm đi dọc theo đường nhỏ phát quang đến Bất Tri đường của Mộc Xuân chân nhân.
“Bất Tri đường” thực ra là một căn nhà tranh nhỏ, không có tiên khí gì, cũng chẳng có hoành phi biển hiệu gì. Ngoài cửa có treo một cái bảng gỗ lớn chừng bàn tay, bên trên gồ ghề được khắc hình thú. Trình Tiềm nhìn con thú hơi quen, nhưng nhất thời nghĩ không ra đó là con gì. Cạnh con thú có một hàng chữ nhỏ, viết là “Nhất vấn tam bất tri”.
(Nhất vấn tam bất tri: là từ đầu tới cuối chẳng biết gì. Mặt khác, nhất vấn tam bất tri còn có nghĩa là giả vờ hồ đồ)
Căn nhà tranh khiến Trình Tiềm còn tưởng mình trở lại quê nhà rồi, ở đây mộc mạc đến quá lố, hầu như chẳng có cái gì.
Chỗ cửa ra vào có một tiểu viện nằm trơ trọi, giữa viện có đặt một cái bàn gỗ nhỏ ba chân, bên vốn có chân thiếu mất một khúc, phải kê bằng đá. Trên mặt bàn đầy các vết nứt, mà Mộc Xuân chân nhân ngồi phía sau bàn đang xuất thần nhìn chằm chằm vào cái khay nhỏ bên trên.
Cái khay to bằng gốm này làm rất ẩu, tay nghề kém, hình dáng vuông chẳng vuông mà tròn chẳng tròn, ngay cả cái đế cũng lau không sạch. Mặt trên rải rác mấy đồng tiền cũ sét, chút ánh sáng giọi lên nhau càng tăng thêm vẻ xưa cũ u ám.
Bước chân Trình Tiềm bất giác ngừng lại, trong nháy mắt đó, nó thấy sư phụ đang nhìn chằm chằm mấy đồng tiền kia vô cùng nghiêm nghị.
Tuyết Thanh ở một bên cười nói: “Hôm nay chưởng môn nhìn thấy thiên mệnh gì trong quẻ tượng vậy?”
Chưởng môn nghe thế, nghiêm túc nhặt mấy đồng tiền lại, rút tay vào trong tay áo, thản nhiên nói: “Thiên đạo có lệnh, bữa ăn hôm nay phải có thêm một con gà tơ hầm nấm.”
Lúc ông nói câu này ria mép vểnh lên, đôi mắt ti hí đảo vài vòng, chóp mũi hơi động, để lộ ra bộ dáng thật.
Trình Tiềm vừa nhìn đã thấy quen mắt, sau đó liên hệ với nguyên nhân hệ quả, nháy mắt phúc đến lòng sáng mà nghĩ ra —— Con thú trên tấm bảng gỗ treo ở cửa Bất Tri đường là con chồn!
Nông dân ngu muội không biết cái gì là thánh hiền, càng đọc không hiểu kinh Phật kinh Đạo, cầu thần bái phật đều là xằng bậy. “Hoàng đại tiên” và “Thanh đại tiên” cũng trà trộn vào con đường “Thần tiên”, nhà nhà đều biết.
“Hoàng đại tiên” là chồn tinh, “Thanh đại tiên” là xà tinh, cũng gọi là “Hộ gia xà”. Có người nói cung phụng nhị vị đại tiên này có thể trông nhà giữ cửa, bảo đảm bình an.
Trình Tiềm khi còn bé đã từng thấy bài vị cung phụng hoàng đại tiên ở trong thôn, bên trên là mặt một con thú.
Nó nghĩ đến đó, lại nhìn người Mộc Xuân, chỉ thấy ông lưng dài chân ngắn, gầy trơ cả xương, đầu nhỏ mặt gà… Nhìn thế nào cũng giống một con chồn thành tinh!
Trình Tiềm ôm theo nghi ngờ khó diễn tả, tiến lên một bước, lấy tâm tình phức tạp của người trần mắt thịt, mờ mờ mịt mịt làm lễ chào hỏi với sư phụ chồn.
Sư phụ cười ha hả khoát tay ngăn lại, nói rằng: “Không cần đa lễ, lải nhải như mấy người cổ hủ, phái Phù Dao chúng ta không thịnh hành kiểu này.”
Trình Tiềm cay đắng tận đáy lòng mà nghĩ: “Thịnh hành cái gì chứ? Gà tơ hầm nấm?”
Đúng lúc này, Hàn Uyên cũng tới, từ xa đã kêu vang: “Sư phụ! Sư huynh!”
Tên này vẫn chưa tự thể nghiệm “lễ nghĩa lỗi thời” là thế nào, vừa vào cửa đã ngạc nhiên nói: “Ôi, sư phụ, sao người lại ở chỗ tồi tàn như vậy!”
Kêu to xong, nhóc ăn mày lại dạo một vòng ở Bất Tri đường, cuối cùng dừng ngay trước mặt Trình Tiềm.
Nhóc ăn mày với tầm nhìn hạn hẹp đã bị túi hạt thông đường mua chuộc triệt để, tự nhận Trình Tiềm đối tốt với gã, không gọi sư huynh một cách âm dương quái khí, mà kéo tay áo Trình Tiềm rất thân thiết: “Tiểu Tiềm, hôm qua sao không tìm ta đi chơi?”
Trình Tiềm thấy gã là phiền, lập tức lui ra sau nửa bước tỉnh bơ, rút ống tay áo từ trong tay gã ra, nói đâu ra đấy: “Tứ sư đệ.”
Tuyết Thanh đổi một bộ đồ người lớn cho nó, lộ ra cái trán bằng phẳng và khuôn mặt thon dài, vẻ thanh tú ưa nhìn giống như người ngọc. Nếu một người được làm bằng ngọc thật, thì có chút lầm lì vẫn có thể tha thứ.
Hàn Uyên là một nhóc ăn mày không cha không mẹ không có giáo dục, xem người không vừa mắt có làm gì cũng không vừa mắt, xem ai tốt thì thế nào cũng tốt —— bây giờ Trình Tiềm đối với gã mà nói, chính là thích cả đường đi lối về. Cho nên gã đâu bận tâm đến việc đối phương lãnh đạm còn vui sướng hài lòng nghĩ thầm: “Trẻ con nuôi trong nhà không giống mình vào nam ra bắc, hay thẹn thùng, sau này ta phải chiếu cố nó nhiều hơn.”
Đôi mắt Mộc Xuân chân nhân tuy nhỏ, nhưng tầm nhìn sáng như đuốc, ngoảnh mặt làm thin trong chốc lát rồi ra tay cắt đứt cái quang gánh cạo đầu một bên nóng không tự trọng của Hàn Uyên: “Tiểu Uyên, qua đây.”
(Nguyên văn là thế đầu thiêu tử nhất đầu nhiệt: trong công việc là một bên tình nguyện, bên kia phản đối; trong tình yêu thì một bên yêu cuồng nhiệt, bên kia lãnh đạm.)
Hàn Uyên chạy bước nhỏ tới cái bàn xiêu vẹo: “Sư phụ, có chuyện gì hả?”
Mộc Xuân chân nhân nhìn gã một chút, nghiêm mặt nói: “Tuy con nhập môn sau, tuổi lại lớn hơn tam sư huynh, vi sư phải dặn con vài câu trước.”
Sư phụ giống chồn cũng là sư phụ, hiếm khi có được vẻ mặt nghiêm túc, Hàn Uyên bất giác đứng thẳng lưng.
Mộc Xuân nói: “Trời sinh con tính tình lém lỉnh lỗ mảng, bạ đâu nói đấy, vi sư tặng con hai chữ ‘Bàn Thạch’ làm giới luật, để nhắc nhở con thiên đạo kỵ đầu cơ trục lợi, kỵ kiêu căng tự mãn, kỵ dụng tâm không chuyên (chuyện gì cũng không làm được), sau này phải biết tự kiềm chế, không được buông thả, có hiểu không?” (bàn thạch là đá, thường có câu vững như bàn thạch.)
Hàn Uyên đưa tay quệt nước mũi, cái giới luật này nửa câu gã cũng không hiểu, mơ mơ hồ hồ “Hả” một tiếng.
Cũng may Mộc Xuân chân nhân không truy cứu sự thất lễ của gã, ông nói xong là nhìn phía Trình Tiềm.
Lúc này Trình Tiềm mới phát hiện, sư phụ thật ra không phải là trời sinh một đôi mắt tam giác, chẳng qua là mí lót, bình thường luôn khép hờ, lộ ra ánh mắt do dự, hình dáng hèn mọn. Lần này ông mở mắt, hiện ra vài phần trong suốt trắng đen rạch ròi, ánh mắt hơi trầm, dùng vẻ mặt gần như nghiêm nghị mà nhìn Trình Tiềm.