Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
「Từ bỏ, để nhận được điều tốt đẹp hơn」
Chương 10: Sơ mi của hắn
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lúc ăn cơm, hai người nhắc đến một cuốn sách, bàn luận sôi nổi, cuối cùng Tưởng Thiệu Chinh còn đứng lên tìm trên giá sách để mang cho cô xem, trong lúc vô tình làm rơi một cuốn nhật ký mỏng ngoài bìa trang trí bằng những bông hoa anh đào nhỏ. Ninh Lập Hạ thấy rất quen mắt, bèn nhặt lên xem.
Quả nhiên là đồ của cô.
Cuốn nhật ký này cô viết trong vòng một năm, tuy không phải là ngày nào cũng viết, nhưng hầu hết nội dung trong này đều có liên quan đến hắn.
Bên trong kẹp một tấm bưu thiếp vẽ sao và trái tim đủ màu sắc, còn có chiếc lá phong đỏ bản thân từng tỉ mỉ lựa chọn... Về sau nếu yêu một người khác, chắc chắn cô cũng không thể làm lại mấy chuyện ngốc nghếch thế này. Một cô gái nhỏ ôm ấp thứ tình cảm ấu trĩ đến nực cười nhưng lại khiến người ta phải hoài niệm, bước qua tuổi hai mươi đã vĩnh viễn không thể tìm về.
Món quà này chiếm mất tuổi xuân năm mười bảy của cô, mỗi chữ viết xuống đều phải luyện trước thật nhiều lần, sợ hắn chê không đủ đẹp, thế nhưng hiện tại, Tưởng Thiệu Chinh cũng chỉ dửng dưng lướt qua một cái, hỏi: "Đây là cái gì?"
Ninh Lập Hạ trầm mặc mây giây mới cười đáp: "Một cuốn thư tình ngớ ngẩn, có thể cho em cầm về không?"
"Của chị gái em sao? Tất nhiên là được."
"Anh không tiếc hả?"
"Tiếc gì chứ, ngăn bên trái bàn học đều là đồ linh tinh của cô ấy, em thích thì chọn vài món mà giữ làm kỷ niệm."
Cô điều chỉnh lại tâm tình của bản thân thật nhanh, đi đến bàn học mở ngăn đựng những món quà cô đã tặng hắn, tiếc là không thấy món quà sinh nhật năm mười chín của ba.
"Chỉ có từng này thôi hả?"
"Ừ."
"Đều là chị gái tặng anh hả?" Ninh Lập Hạ cầm chiếc hộp gấm đựng một cái đồng hồ quả quýt bên trong lên nhìn.
"Chắc vậy."
Cô căn bản chưa từng tặng đồng hồ cho ai.
Ninh Lập Hạ bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi thay cho bản thân của khi đó. Dù đã sớm đặt Tưởng Thiệu Chinh về vị trí bạn thuở nhỏ giống với Trình Thanh Khanh, dù đã sớm hiểu rõ quan hệ của họ từ trước đến giờ chưa hề có kết quả, thì trong nhất thời cũng khó mà lừa dối cảm giác của chính mình.
"Em chỉ cần cái này," Cô cầm cuốn nhật ký giơ lên trước mặt hắn, "Muộn lắm rồi, nghỉ sớm đi."
...
Ga giường hơi ẩm, có lẽ là vì lâu rồi không có người ở, Ninh Lập Hạ xoay qua xoay lại mấy lần không ngủ được, bụng còn bắt đầu đau âm ỉ.
Bóng tối luôn khiến con người ta dễ dàng sinh ra buồn bã. Cô dứt khoát ngồi dậy, lưng tựa đầu giường, bật đèn bàn lật xem cuốn nhật ký của chính mình. Thời gian trôi qua quá lâu, ký ức cũng không sót lại được bao nhiêu, cảm giác mới lạ như đang đọc một cuốn nhật ký của người khác.
Điểm duy nhất khiến mọi thứ không được trọn vẹn, chính là cơn đau ở bụng mỗi lúc một rõ rệt, ban đầu cô cũng không để ý, cho là do mấy ngày nay đi lại nhiều cộng với ăn đồ không được sạch sẽ. Sau đó cảm giác buồn nôn chóng mặt cùng lúc xuất hiện, cô mới tính nhẩm trong đầu, nhớ ra là đến kỳ sinh lý.
Cô vốn không hay bị đau bụng khi đến kỳ, chuyện này thật sự rất hiếm hoi, thành ra trước mắt không biết phải xử lý thế nào.
Cố chịu đựng một lúc nhưng thấy vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, lại ngồi chần chừ thêm mấy phút, cuối cùng vẫn cảm thấy không nên làm phiền Tưởng Thiệu Chinh, tự mình ôm cái bụng đau lê bước ra phòng bếp, tìm ấm siêu tốc cắm nước nóng.
Lúc mở tủ lạnh lấy gừng tươi không may gây ra tiếng động nhỏ, không ngờ Tưởng Thiệu Chinh đã lập tức từ phòng bên cạnh đi ra.
"Đói hả?"
"Không." Ninh Lập Hạ hít vào một hơi, bình tĩnh nói, "Phòng anh ở tầng ba mà?"
"Ngủ ở đâu cũng thế thôi." Dừng lại một lát, lại nói tiếp, "Nhà lớn nhưng có ít người ở, sợ em không dám ngủ."
Nhan Cốc Vũ trước đây đều không dám ngủ một mình. Có vài lần đi du lịch qua đêm, mọi người xung quanh đều ngủ hết, chỉ có cô quấn lấy hắn đòi kể chuyện. Khi đó cảm thấy ngồi tiếp chuyện cô đến sáng là một việc vô cùng tra tấn thần kinh con người, nhưng bây giờ không biết vì sao, hắn lại thầm mong chờ Ninh Lập Hạ sẽ gõ cửa phòng mình.
Ninh Lập Hạ cũng nhớ đến chuyện trước đây, thật ra người không dám ngủ một mình là em gái cô. Ba thường xuyên không có nhà, mẹ lại chỉ bế theo em gái, cô được bảo mẫu bế đến năm một tuổi thì bắt đầu ngủ một mình, sao có thể sợ bóng đêm.
Em gái thích tỏ vẻ đáng yêu, còn biết làm nũng, bám dính người, cứ thế chiếm hết toàn bộ yêu thương và quan tâm chăm sóc của mẹ. Khi đó cô cũng thật ngốc, cứ nghĩ chỉ cần học theo em gái là có thể chiếm được trái tim của Tưởng Thiệu Chinh.
Tưởng Thiệu Chinh nhìn ra trạng thái khác thường của cô, hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái hả?"
"Đau bụng, nhưng không nghiêm trọng lắm. Uống cốc nước ấm là được."
"Có lẽ là do hai ngày nay ăn đồ linh tinh nhiều, em chờ ở đây đi, anh vào lấy thuốc."
Ninh Lập Hạ ngăn cản hắn: "Không cần đâu, không liên quan đến chuyện đó."
Hắn nghĩ một lát, lại hỏi: "Kỳ sinh lý?"
Khuôn mặt trắng nhợt của Ninh Lập Hạ hơi đỏ lên, cười: "Anh cũng biết nhiều nhỉ."
"Kiến thức thông thường thôi mà." Nhìn thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, Tưởng Thiệu Chinh không khỏi nhíu mày, "Có cần đến bệnh viện không?"
"Đi thế nào?" Ngoài trời mưa gió vẫn chưa từng ngừng lại, chiếc xe duy nhất của họ cũng đã bỏ lại cách đây mấy cây số.
"Có thể gọi xe cấp cứu."
"Có ai lại gọi xe cấp cứu vì chuyện này chứ. Anh cứ đi ngủ đi, em uống một cốc nước gừng, ngủ một giấc là hết ấy mà."
"Em vào nghỉ ngơi trước đi, để anh."
Cơn đau ở bụng và cảm giác buồn nôn càng lúc càng nghiêm trọng, đến cả thở cũng phải dùng sức, cô không có hơi đâu mà từ chối hắn, bèn khẽ gật đầu rồi bám vào tường chuẩn bị về phòng. Cơ thể bỗng nhiên chao đảo, hóa ra là đã bị Tưởng Thiệu Chinh bế lên.
Hắn đi rất nhanh, chỉ mấy giây sau đã về đến phòng, vững vàng đặt cô xuống giường.
Cảm giác khó chịu lấn át mọi thứ, khiến Ninh Lập Hạ không có khoảng trống nào để mà ngạc nhiên với hành động này của hắn.
Không đến năm phút sau, Tưởng Thiệu Chinh đi vào, cầm túi sưởi được bọc trong một chiếc sơ mi đưa cho cô.
"Chờ thêm một hai phút nữa là có canh gừng rồi."
Canh gừng vừa đặc vừa ấm, chỉ là không có đường đỏ. Cơn đau giảm đi đôi chút, cô ngồi tựa lưng vào một cái gối, cầm chiếc bát chậm rãi uống từng ngụm. Trong lúc đó Tưởng Thiệu Chinh đi vào thêm một lần, đặt chiếc bát đựng táo nấu với rượu vang xuống bàn, không được đẹp mắt cho lắm.
"Xem hướng dẫn trên mạng, không biết có tác dụng không."
Ninh Lập Hạ nói cảm ơn, nhưng không động vào. Ngược lại trình độ gọt táo của Tưởng Thiệu Chinh rất đáng khen ngợi, cô âm thầm cảm thán một tiếng.
Cô cũng không biết mình thiếp đi lúc nào, chỉ nhớ trong lúc mơ màng nghe được vài lần có tiếng bước chân vang lên, sau khi tỉnh dậy nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu xám suýt thì giật thót, mãi sau mới nhớ ra là hắn lấy nó để bọc túi sưởi, bảo sao tối qua cô đặt thẳng lên bụng mà không bị bỏng.
Cạnh gối đặt gói băng vệ sinh, Ninh Lập Hạ nhìn chằm chằm hồi lâu, trong lòng bỗng dâng lên chán nản. Hai ngày này đúng là gặp đủ chuyện mất mặt, thế nhưng cô lại nghỉ thoáng ra rất nhanh, dù sao cô trong mắt Tưởng Thiệu Chinh cũng chẳng còn hình tượng gì nữa rồi.
Chiếc sơ mi này có lẽ hắn thường dùng, trên áo vẫn còn lưu lại mùi hương quen thuộc, quen đến nỗi khiến cô hoảng hốt. Tự mắng chính mình mấy câu, sau đó đứng lên, dù sao cũng không thể một lần nữa đi vào vết xe đổ.
Còn chưa ăn sáng, Ninh Lập Hạ đã lấy lý do có việc nhanh chóng ra về. Trước khi đi cô còn cố tình đứng lại trước hàng rào của biệt thự, ở đây có dàn tường vi trước đây cô thích nhất, mỗi khi đến mùa xuân ấm áp sẽ lại có những bông hoa màu hồng nhạt xen kẽ giữa đám lá rậm rạp xanh tốt, ngồi ở đây hưởng thụ bầu không khí trong lành thật là không có gì tuyệt vời hơn. Khi đó cô còn luôn miệng đòi ba cũng trồng một dàn trước cửa nhà mình, tiếc là bắt chước có được hoa thì dễ, tình cảm con người lại khó mà bắt chước mà có được. Giống như năm đó cô tốn công tốn sức học theo em gái, kết quả chẳng đổi được một cái nhìn lại của người ta.
...
Mấy ngày liền quay cuồng bận rộn, vừa về đến nhà, Ninh Lập Hạ lập tức nằm xuống giường, ngủ một giấc thẳng đến buổi chiều.
Ngủ dậy cắm lại dây điện thoại, tiếng chuông chỉ chực chờ cơ hội này reo vang, bên kia đầu dây là giọng nói tức giận bừng bừng của Ninh Ngự: "Em đang ở đâu hả?"
"Anh đang gọi số bàn đấy, tất nhiên là ở nhà rồi. Hóa ra anh cũng có lúc ngốc nghếch nha." Cô phì cười.
Nghe thấy tiếng cười của cô, thái độ của Ninh Ngự càng kém: "Sao không gọi được vào số di động của em?"
"Điện thoại của em vất ở chỗ Vệ Tiệp."
"Bây giờ đang ở một mình?"
"Không thì sao?"
"Chờ ở đó đi. Tôi vừa xuống máy bay, nửa tiếng nữa đến nơi."
"Em đói rồi, nhưng không muốn tự nấu đâu. Anh đến thì gọi cho em, không cần đi lên, em xuống đó rồi cùng nhau đi ăn."
Ninh Ngự luôn rất đúng giờ, nửa tiếng sau quả nhiên đã chờ sẵn dưới tầng. Nhận được điện thoại, cô lại không hề vội vã, tiếp tục chậm rãi trang điểm tỉ mỉ.
Chừng nửa tiếng sau, cô mới đi giày cao gót thong thả đi xuống.
"Sao giờ mới xuống?"
Tay cô giữ ở cửa xe, câu hỏi này cũng đã có trong dự liệu.
Ninh Lập Hạ cong môi, miễn cưỡng cười, lại dùng giọng điệu giận dỗi nói: "Ai bảo anh mới chờ được năm phút đã gọi điện giục chứ? Lúc đó em đang sơn móng tay, nghe điện thoại bị quệt ra ngoài, tẩy đi rồi sơn lại một lần nữa mới mất thời gian."
Ninh Ngự thu lại ý cười vốn đã cực kỳ mỏng: "Từ bao giờ tôi cho em cảm giác được tùy tiện làm càn thế này sao?"
Ninh Lập Hạ không hề lo lắng, cười với hắn: "Không biết nói lời hay ý đẹp, trí thông minh thấp, sở trường lại ít, xinh đẹp là một trong số ít ưu điểm em có, sao dám mang theo dáng vẻ không ra gì đến gặp anh chứ."
"Thế này đã dám nhận là xinh đẹp?"
"Em không xinh đẹp hả?" Cô chỉ vào mặt mình, nghiêm túc hỏi anh ta, "Anh có nhiều bạn gái thế rồi, đã thấy ai đẹp hơn em chưa?"
"Cài dây an toàn vào." Ninh Ngự không tiếp câu chuyện nhạt nhẽo của cô nữa, quay mặt khởi động xe, "Ăn đồ Quảng Đông đi, tôi có một cuộc hẹn ở quán trà gần đó."
"Còn không thèm hỏi em muốn ăn gì."
"Nếu xuống sớm thì có lẽ tôi đã bớt được chút thời gian đưa em đến quán ăn khác đấy."
"Chẳng phong độ tí nào."
"Ai có phong độ? Tưởng Thiệu Chinh kia?"
"Tự nhiên nhắc đến anh ta làm gì, anh ghen à?"
"Đừng có làm trò ngu ngốc nữa! Sau này không được tiếp tục qua lại với cậu ta."
"Vì sao?"
Ninh Ngự ném cho cô một ánh mắt không hài lòng.
Đến lúc này Ninh Lập Hạ mới thu lại giọng điệu vui đùa của mình: "Em vốn không định qua lại với anh ta, còn không phải vì Vệ Tiệp không biết an phận kia."
"Tôi đã nhắc nhở Cận Vĩ quản cho tốt vợ mình, để cô ta bớt làm mấy việc thừa thãi."
"Bá đạo ghê, đúng là Cận Vĩ được ảnh trả lương, nhưng Vệ Tiệp thì không." Cô bĩu môi.
Mây mù trên mặt Ninh Ngự dần tản đi, dừng xe trước cửa một quán ăn nhẹ yêu thích của cô: "Xuống mua một phần cơm cà ri nầm bò mang về."
"Mười phút sau lập tức quay lại!" Ninh Lập Hạ cười tít mắt, đẩy cửa xe bước xuống.
Thật ra Ninh Ngự không khó chiều như trong lời đồn, chí ít là cô có bí quyết dỗ anh ta vui vẻ. Mà cũng không phải là bí quyết gì cao siêu, chỉ là anh ta có xíu xiu thích cô. Tuy là anh ta không thừa nhận, nhưng Ninh Lập Hạ vẫn biết.
Quan trọng là cô chưa bao giờ dám thật sự làm càn trước mặt anh ta, dù người xung quanh khen cô thông minh xinh đẹp lại có năng lực, nhưng cô cũng hiểu bản thân chẳng qua là một nhánh tơ hồng sống dựa vào Ninh Ngự mà thôi.
Nếu không phải khi đó gặp được Ninh Ngự, cô của bảy năm trước đã không thể nào thoát khỏi kiếp nạn, sống yên bình đến bây giờ.
Mà Ninh Ngự giúp cô, lý do thật sự hoàn toàn không phải vì quan hệ của ba anh ta và mẹ cô. Tất cả mọi người đều biết, sau khi ba mẹ bất hòa rồi ly hôn, anh ta chưa từng nhìn ba mình lấy một cái.
Xung quanh anh ta còn có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, dễ đến cũng dễ đi, chút kiên nhẫn dành cho cô chỉ là vì cô đối với anh ta chưa phải là "đã có được".
Dĩ nhiên Ninh Lập Hạ không có cái tự tin sẽ hoàn toàn nắm được Ninh Ngự trong tay, chỉ có thể cẩn thận từng bước suy đi tính lại, dùng thái độ như gần như xa để duy trì. Cũng vì thế mà dù chỉ đến một quán trà sữa đã mở mười lăm năm trong một con hẻm nhỏ mua trà sữa cho anh ta, thì cô cũng phải tiêu tốn ít nhất nửa giờ trang điểm phối đồ. Cô quá hiểu rõ khuôn mặt này là lá vương bài duy nhất của mình, khi bản thân chỉ có hai bàn tay trắng, chăm chỉ tích lũy tài chính mới là việc đúng đắn nên làm.
Nhan Cốc Vũ thích thầm Tưởng Thiệu Chinh của bảy năm trước nhất định chưa từng nghĩ đến sau khi ba đi rồi bản thân sẽ rơi vào hoàn cảnh của hiện tại.
Trước khi ba rời đi, cô vẫn luôn trách ông bận rộn công việc không chăm lo cho gia đình, luôn khóc lóc kêu gào tiền sao có thể bù đắp được cho tình thân. Đến bây giờ cô mới hiểu, tuy là vật chất không thể mang đến quá nhiều cảm giác hạnh phúc, nhưng nó có thể xua đi phần nào cảm giác bất an, cũng có thể kéo lại tôn nghiêm cho một người.
...
Chỉ riêng những việc phải xử lý ở nhà hàng và phòng làm việc đã đủ khiến Ninh Lập Hạ bận phát điên, ngày thường không móc ra được thời gian rảnh chọn khóa học, chỉ đành để mặc mãi cho đến kỳ nghỉ hè.
Cô bất chấp cái nắng hè nóng chảy mỡ, ôm theo tâm trạng hứng khởi tột cùng đến khóa quốc học, ai ngờ giảng viên vừa bước vào, chỉ dùng một từ ngạc nhiên không thể miêu tả được hết tâm trạng hiện tại của cô.
Mấy sinh viên nam ngồi bàn sau bắt đầu xì xầm bàn tán, vừa cảm thấy may mắn vì không bỏ tiết học hôm nay, vừa nhỏ giọng đoán già đoán non cô gái trẻ này rốt cuộc là giảng viên hay là sinh viên.
Tống Nhã Nhu lớn hơn Tưởng Thiệu Chinh nửa tuổi, đã ba mốt ba hai rồi, sao có thể nghĩ là sinh viên chứ! Ninh Lập Hạ âm thầm khinh bỉ đám con trai đầu óc hạn hẹp ngồi sau.
Cô định len lén chuồn từ cửa sau, nhưng sợ bị Tống Nhã Nhu phát hiện nên chỉ đành ngồi nghe hết buổi. Không thể không thừa nhận, năm đó bản thân nhìn chỗ nào của cô ấy cũng chướng mắt hoàn toàn là vì ghen ghét trong lòng.
Tưởng Thiệu Chinh chẳng nhìn ai vào mắt, chỉ có Tống Nhã Nhu là tỏ ra kiên nhẫn. Ninh Lập Hạ hiện tại cảm thấy, chỉ riêng chữ viết tay đẹp đẽ kia, đời này của cô có luyện gãy tay cũng không được.
Vốn định sẽ âm thầm rời đi trong lúc nghỉ giữa giờ, Tống Nhã Nhu đã đi qua dãy bàn học đi đến, cười xinh đẹp với cô: "Mấy hôm trước gọi điện cho Thiệu Chinh, nghe tin em đang theo học ở đây còn nghĩ không biết có thể gặp được không, thế mà buổi đầu tiên đã gặp được rồi. Lát nữa hết tiết đợi chị đi, cùng nhau uống trà."
Ninh Lập Hạ trở tay không kịp, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Bởi vì thích Tưởng Thiệu Chinh nên cô từng rất ghét Tống Nhã Nhu, nghĩ rằng dù bản thân học kém hơn cô ấy, thì ít nhất là cũng trẻ hơn cô ấy. Mười chín tuổi đó cảm thấy ba mươi tuổi chắc chắn không còn chỗ nào xinh đẹp, chờ cô cũng hai mươi lăm tuổi, Tống Nhã Nhu đã ba mươi, chắc chắn trên mặt có cả đống nếp nhăn.
Hôm nay đứng gần thế này, Ninh Lập Hạ hai mươi sáu tuổi có bới móc thế nào cũng không được như ý tìm ra dù chỉ một nếp nhăn nhỏ trên khuôn mặt của Tống Nhã Nhu. Bảy năm không gặp, cô ấy thậm chí còn càng trở nên có khí chất hơn, da dẻ cũng thật đẹp, lẽ nào là do tác dụng của kem nền?
"Trên mặt chị có gì hả? Thấy em nhìn lâu lắm rồi đó."
"Sống từng ấy năm khó mà gặp được một mỹ nhân nào như chị Nhã Nhu, tất nhiên phải nắm bắt cơ hội ngắm cho đã. Em cũng gặp nhiều người mặc sườn xám lắm, giờ mới thấy nó sinh ra là dành cho chị."
Điều hòa trong nhà ăn để khá thấp, Tống Nhã Nhu kéo hai vạt áo khoác ngoài bằng sợi tơ tằm, cười nói: "Vừa rồi chị còn nghĩ em có phải Cốc Vũ không, nghe em nói một câu này thì chắc chắn là không phải rồi."
"Là sao ạ?" Ninh Lập Hạ chột dạ.
"Nếu Thiệu Chinh không nói trước em là Hàn Lộ, lúc gặp nhau chắc chắn chị sẽ nhận nhầm em thành Cốc Vũ. Tính cách của hai người có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng em ấy tuyệt đối sẽ không khen chị xinh đẹp."
Ninh Lập Hạ cũng cười: "Chị hiểu chị ấy nhỉ? Một người phụ nữ quá hiểu một người phụ nữ khác thường có hai lý do, hoặc là bạn tốt, hoặc là tình địch. Em nhớ vì chúng em và chị chênh lệch tuổi tác khá lớn nên lúc đó không chơi với nhau nhiều, không lẽ em đi rồi chị với chị gái em đã thành chị em tốt?"
"Chị cũng rất thích em ấy đó, còn muốn coi em ấy như em gái, thế nhưng có lẽ là vì hơi thân thiết với Thiệu Chinh nên em ấy và Trình Thanh Khanh đều không thích chị. Mấy cô gái nhỏ đều như vậy, có thể lớn lên sẽ thay đổi. Nếu như em ấy không mất tích, thì chưa biết chừng lại thật sự thành bạn tốt, nhỉ?"
Câu trả lời này quá mức khéo léo, khiến Ninh Lập Hạ âm thầm hối hận năm đó bản thân đã ghen ghét cô ấy. Cô tu luyện từng ấy năm, trước mặt người khác căn bản đã có thể duy trì dáng vẻ xinh đẹp tao nhã, chỉ là ở trước mặt Tống Nhã Nhu lại chẳng còn tí dũng cảm nào. Có lẽ bởi vì cô ấy từng chứng kiến dáng vẻ ngu ngốc nhất của cô, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô ấy càng khiến cô thấp thỏm không thể ngồi yên.
"Em thân với Ninh Ngự lắm hả?" Tống Nhã Nhu chợt hỏi.
"Tính là thân đi." Ninh Lập Hạ qua loa đáp.
"Con người đó thật không dễ đoán, đến cả ba ruột của mình còn có thể lơ đẹp, thế mà lại chịu để em bên cạnh."
"Chị cũng quen anh ấy ạ?"
"Đâu chỉ là quen, chị là một trong những cô bạn gái cũ của cậu ta đấy."
Ninh Lập Hạ còn chưa tiêu hóa được hết thông tin này, Tống Nhã Nhu đã tiếp tục nói: "Cậu ta còn là mối tình đầu của chị nha! Năm học đại học ở bên nhau hai đến ba năm gì đó, không hiểu vì sao Cốc Vũ lại hiểu nhầm chị thích Thiệu Chinh của em ấy. Thiệu Chinh đúng là đối tượng kết hôn lý tưởng thật, nhưng nếu yêu đương thì nhàm chán lắm. Có thời gian thì giúp chị chuyển lời chào hỏi đến Ninh Ngự nhé, cậu ta là kiểu người không nhớ đến tình bạn cũ, chia tay xong là ném về sau đầu, đến cả điện thoại cũng không chịu tiếp. Nghe nói trong đám bạn gái cũ của cậu ta, tính đến hiện tại chị vẫn là người dài lâu nhất đó."