Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
「Lúc nghiêm túc thì làm việc, khi hồ đồ thì đọc sách, cô đơn một mình thì suy ngẫm, buồn bã khó chịu thì đi ngủ」
Chương 51: Khác thường
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ninh Lập Hạ thuê một căn nhà cho ba, lại để mẹ kế đến chăm sóc ông. Người mẹ kế này chỉ hơn cô tám tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học đi làm được một năm thì từ chức để chuyên tâm làm bạn gái của Nhan Tiêu, cũng vì nguyên nhân đó mà năm học trung học Ninh Lập Hạ từng xảy ra xô xát với người bạn gái này.
Một lần nữa gặp lại, ngoại trừ cảm kích Ninh Lập Hạ còn cảm thấy hơi lúng túng.
"Dì đến đây chăm sóc cho ba rồi, vậy đứa nhỏ phải làm sao ạ?" Mẹ kế quá trẻ, đến cả gọi "dì" cô còn thấy ngượng miệng, hoàn toàn không thể thốt ra được tiếng "mẹ".
"Có ông bà ngoại chăm sóc cho con bé rồi. Hai người đó đều nói phải đoạn tuyệt quan hệ, nhưng cuối cùng vẫn tha thứ cho dì."
"Mấy năm nay dì vất vả rồi ạ."
"Thật sự không có gì, chỉ thương cho đứa nhỏ. Tuy là cơm no áo ấm, nhưng không có được một gia đình bình thường hay một tuổi thơ yên bình."
Ninh Lập Hạ không biết đáp lời thế nào, chỉ có thể im lặng mỉm cười.
"Đừng hiểu nhầm nhé, dì hoàn toàn không có ý trách móc anh ấy, dù bây giờ phải sống ngày qua ngày trong nơm nớp lo sợ, thì đó cũng là lựa chọn của dì."
"Trách con trước đây không hiểu chuyện, ba mới phải liên tục hoãn lại ngày cưới, khi phong quang nhất không thể cho dì một hôn lễ thật sự... Từng ấy năm dì lại không rời bỏ không trách móc ông ấy, thật sự không dễ dàng."
"Năm đó đúng là quá ngây thơ, vì chứng minh bản thân không phải vì tham tiền mới đến với anh ấy mà nhất định không chịu cầm số tiền anh ấy đưa rồi bỏ đi đứa bé, kết quả không chỉ là lỗ vốn một đời, còn khiến ba mẹ đau lòng. Nói thật, cũng không phải dì chưa bao giờ hối hận, nhưng mà tình cảm quá sâu sắc rồi, anh ấy cũng đối xử rất tốt với dì, cuối cùng vẫn không đủ nhẫn tâm bỏ lại anh ấy mà cao chạy xa bay."
"Bởi vậy nói tình yêu hại người, đều là vì nó mà khiến người ta không phân biệt được phải trái."
"Xem ra dì già thật rồi, nghe đến hai chữ 'tình yêu' này bỗng cảm thấy rất gượng gạo." Mẹ kế bật cười, nụ cười rực rỡ ngọt ngào, hoàn toàn không giống như người phụ nữ quá ba mươi, "Ở lại ăn cơm đi, dì mua bào ngư, buổi tối nấu cháo bào ngư cho anh ấy bổ sung protein, tiếc là mới chuyển đến nên chưa mua đủ gia vị."
"Cơm thì thôi ạ, dì xem còn thiếu cái gì, bây giờ con đang rảnh, có thể đưa dì đi mua đồ."
Đưa mẹ kế về đến tận nhà xong, cô nhận được điện thoại của Vệ Tiệp.
"Có một tin tức cực kỳ khủng khiếp, có muốn nghe không?"
"Cậu nói đi."
"Tống Nhã Nhu nói xấu sau lưng cậu tự sát rồi."
"A?"
"Nghe nói cô ta uống nửa lọ thuốc ngủ, may mà được phát hiện kịp thời, lập tức đưa đến bệnh viện nên mới giữ lại được cái mạng."
"Sao có thể? Đang yên đang lành tự nhiên tự sát làm cái gì?"
"Trầm cảm đó. Nghe nói xảy ra được một thời gian rồi, thời gian này mình không đến trường nên đến giờ mới biết. Nửa đêm cô ta được đưa vào bệnh viện, đúng lúc có sinh viên trường mình bị cảm vào viện khám, sau đó mấy người đưa sinh viên đó vào nhìn thấy, đúng là Tống Nhã Nhu. Trong trường đều đang truyền tai nhau cô ta tự sát là vì thầy Tưởng."
"... Đúng là quá quắt."
"Tưởng Thiệu Chinh không nói với cậu hả? Thầy ấy vẫn đi làm, chắc chắn là phải biết."
Ninh Lập Hạ hơi ngẩn ra: "Anh ấy không thích nghe mấy lời đồn vớ vẩn, chắc là không biết đâu."
Ai ngờ Tưởng Thiệu Chinh vậy mà lại biết.
"Hóa ra em là người cuối cùng biết tin, lần nào anh cũng chẳng chịu kể với em." Ninh Lập Hạ không hiểu vì sao tự nhiên khó chịu.
Tưởng Thiệu Chinh vừa mặc áo ngủ vừa cười nói: "Anh cứ tưởng em không thích nghe mấy tin đồn nhảm."
"Đây mà là tin đồn nhảm à? Rõ ràng ra đấy luôn rồi. Vì sao chị ta tự sát? Vệ Tiệp nói là trong trường đang lan truyền nguyên nhân vì anh đó."
"Người bị trầm cảm dễ suy nghĩ không thông, cái gọi là nguyên nhân chính là người ngoài nhìn vào mà thôi, sự thật là bởi vì lòng tự trọng của Tống Nhã Nhu quá lớn." Tưởng Thiệu Chinh không muốn tiếp tục chủ đề này, hỏi, "Hôm nay ăn gì thế?"
"Chiều nay em ở chỗ ba, vừa mới về thôi, làm gì có thời gian chuẩn bị bữa tối. Hay là chúng ta ra ngoài ăn nhé?"
"Anh còn có việc phải làm rồi, ăn tạm cái gì là được, em mệt thì anh làm."
"Thôi để em, anh làm việc đi, cơm rang cà ri hải sản được không?"
Tưởng Thiệu Chinh gật đầu đồng ý: "Lần trước em khen bánh quy bạn gái của thầy Hàn làm ngon, anh bảo cậu ấy mang cho thêm một hộp rồi, đặt trên bàn trả ấy."
Ninh Lập Hạ ngạc nhiên, vui vẻ nói: "Em còn tưởng chỉ có Đường Duệ Trạch mới chịu làm mấy chuyện như xin xỏ người ta làm đồ ngọt cho vợ mình cơ."
"Em có chỗ nào đặc biệt muốn đi không? Tháng sau anh có thể xin hai mươi ngày nghỉ phép, nếu em rảnh rỗi thì cũng nghỉ ngơi đi với anh đi."
"Em đương nhiên là không vấn đề gì rồi! Nhưng anh phải vừa dạy học vừa làm việc ở công ty, bận đến mức cuối tuần còn phải tăng ca, thật sự có thể xin nghỉ phép hả?"
"Đương nhiên. Cũng sắp đến sinh nhật của em, anh muốn tìm chỗ nào không có ai làm phiền cùng em ăn sinh nhật."
"Ngày em ghét nhất trong năm chính là sinh nhật đó, già thêm một tuổi thì có gì vui?" Tuy là nói thế, nhưng Ninh Lập Hạ vẫn cực kỳ mong đợi, "Cũng lâu rồi em không đi du lịch, vừa có bánh quy vừa có kỳ nghỉ dài, có phải anh làm chuyện gì có lỗi với em không hả? Nên mới nịnh nọt như thế?"
"Có ngày nào anh không nịnh nọt em không? Mau đi nấu cơm đi, muộn thêm chút nữa là bữa tối thành bữa khuya luôn đấy."
Ninh Lập Hạ đang bóc vỏ tôm thì nhớ đến Tống Nhã Nhu: "Anh còn chưa nói nguyên nhân Tống Nhã Nhu tự sát, đừng nói là vì anh thật đấy nhé?"
Không đợi Tưởng Thiệu Chinh trả lời, cô nói tiếp: "Công dân ưu tú một đời thuận buồm xuôi gió đúng là yếu đuối thật đấy, nhớ lại trước đây em sa cơ lỡ vận vẫn có thể ăn ngon ngủ yên, chưa một lần nghĩ đến từ bỏ mạng sống. Đương nhiên là sau khi ba phá sản em chỉ còn lại ưu điểm duy nhất là cái mặt này, yêu cầu với cuộc sống cũng thấp lắm."
...
Chiều hôm sau, Ninh Lập Hạ vòng đến bệnh viện giúp ba lấy thuốc, dừng xe xuống đi bộ, lại chợt nhìn thấy xe của Tưởng Thiệu Chinh. Cô lấy điện thoại ra gọi cho hắn, nhưng không có ai nghe máy.
Trong lúc xếp hàng chờ đăng ký dưới sảnh tầng một, Ninh Lập Hạ lại thấy Tưởng Thiệu Chinh và Tưởng phu nhân men theo hành lang phía Tây Bắc đi về phía dãy phòng bệnh, còn đang nghĩ xem có nên qua đó chào hỏi hay không thì nghe thấy có người gọi tên mình.
"Hey! Chị Cốc Vũ."
Ninh Lập Hạ quay lại, nhìn thấy Tưởng Thiểu Tuyên đang vẫy tay cười hớn hở.
"Em thực tập ở bệnh viện này, anh em không nói với chị ạ?"
Ninh Lập Hạ lắc đầu.
"Người xinh đẹp đúng là khác hẳn, chỉ mặc áo phông trắng quần bò mà nhìn cũng đầy khí chất!"
"Xảy ra chuyện gì hả?" Ninh Lập Hạ lờ mờ cảm thấy có chỗ nào không ổn.
"Cạnh bệnh viện có một quán trà sữa được lắm, đi đi đi, em mời chị!"
"Không phải em đang trong giờ làm à? Có thể ra ngoài không?"
"Có Quý Bạc Khiêm mà!" Tưởng Thiểu Tuyên kéo tay Ninh Lập Hạ muốn lôi đi.
"Chờ đã, chị phải lấy thuốc cho ba."
"Lấy thuốc cho chú Nhan? Không phải chị đuổi theo anh em đến đây ạ?"