Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mẫn Nhu cùng Lục Thiếu Phàm trở lại Lục gia, mới biết được Lục mẫu vì chuyện của Lục Thiếu Phàm làm thủ tục chuyển viện, mà thuyết khách chính là Thẩm Tấn Hàm đang nhàn nhã ngồi ở trên sô pha uống Cappuccino.
Nguyên nhân khiến Lục Thiếu Phàm chuyển viện, nói nghe cho hay là nhờ Thẩm Tấn Hàm giúp Lục Thiếu Phàm giải sầu, tỏ ra chiếu cố hai người, nhưng nhìn thấy Thẩm Tấn Hàm tươi cười giảo hoạt giống như hồ ly, Mẫn Nhu cảm thấy là lạ , lại không rõ nguyên nhân lạ chỗ nào.
Hôm đó Lục Thiếu Phàm không giữ quy tắc nên bị Thẩm Tấn Hàm đưa trở về bệnh viện, mà Mẫn Nhu bị bà Lục cưỡng chế ở nhà, không cho phép cô buổi tối đi thăm Lục Thiếu Phàm, nguyên nhân trong lòng cô đều biết rõ, ngay cả Thẩm Tấn Hàm đều tỏ ra ái muội hướng Mẫn Nhu giơ ngón tay cái lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mẫn Nhu trở nên hồng, chỉ có thể ôm Đậu Đậu nhanh rời khỏi đó.
Phía sau là âm thanh khoa trương của Thẩm Tấn Hàm: “Lão đại, chân nhân bất lộ tướng nha, cứ tiếp tục như vậy, kế hoạch hoá gia đình sớm hay muộn đều vượt chỉ tiêu!”
“Chú cảm thấy, làm một Đảng viên, anh sẽ phạm phải sai lầm này sao?”
Lục Thiếu Phàm tỏ ra như một chú cừu vô hại mặc dù dưới lớp da cừu lại là một con sói lớn, nhưng bộ dáng anh nho nhã, ung dung, khí chất cao quý xuất trần, không thể dùng những từ ngữ thô tục nói về anh, điểm này thật để cho cô phải nghiến răng, dậm chân!
Ngày hôm sau, sau khi đưa Đậu Đậu đi vườn trẻ, Mẫn Nhu đem nồi súp của dì Mai, trực tiếp nhờ lái xe đưa cô đi bệnh viện.
Trên hành lang vắng vẻ, Mẫn Nhu lo lắng súp trong ấm có thể nguội hay không, không khỏi bước nhanh hơn, cũng không nghĩ tới, ở trước cửa khoa phụ sản, gặp được hai người cô không mong muốn nhìn thấy nhất.
So với lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Mạch Hằng cẩn thận dìu dắt Mẫn Tiệp ở bệnh viện, lúc này đây, cô không còn cảm thấy giận dữ hay buồn bã gì nữa, chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, vừa định bước nhanh qua khỏi, đã bị tiếng nói mềm mại của Mẫn Tiệp cản lại:
“Đây không phải tiểu Nhu sao? Đi gấp như vậy, vào thăm ai sao?”
Mẫn Nhu cũng không muốn dây dưa với Mẫn Tiệp, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, càng lại không muốn trong bệnh viện xảy ra cãi vã, dù sao Lục Thiếu Phàm chỉ còn ở lại đây vài ngày.
Nhưng cô vừa đi lên phía trước vài bước, Mẫn Tiệp liền ủy khuất kêu lên: “Hằng, anh xem người ta có lòng chào hỏi tiểu Nhu, cô ta lại dùng cái thái độ này, trước mặt đã như vậy , không biết ở sau lưng còn chửi bới người khác như thế nào!”
Mẫn Nhu lạnh lùng cười, Mẫn Tiệp ở trước mặt Kỷ Mạch Hằng, đem những lời không tốt về cô nói cho anh ta nghe? Để tỏ ra mình là một người thuần khiết, ở trong mắt Kỷ Mạch Hằng, vẫn duy trì một hình tượng thục nữ trong sáng, tốt đẹp?
Cô đã thành toàn cho hai bọn họ , vì sao đến bây giờ, còn cho rằng cô là hòn đá cản đường, chà đạp cô, cố tình thể hiện ra tình cảm sâu đậm. ?
Chú ý đến sau lưng tất cả y tá đang nhìn nhìn, Mẫn Nhu nhất thời mím môi, xoay người lạnh lùng chống lại Mẫn Tiệp đang giả bộ khóc lóc, khuôn mặt tỏ ra không kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Kỷ Mạch Hằng.
“Kỷ thiếu tổng, mong anh quản lý cho tốt vị hôn thê của mình, suốt ngày làm loạn, cũng không ngại mất thể diện!”
Cô không nghĩ là nói chuyện cùng với Mẫn Tiệp sẽ cho cô ta kết quả vừa lòng, không bằng khuyên nhủ Kỷ Mạch Hằng lo quản lý cho tốt Mẫn Tiệp, người đàn ông như vậy, sao lại cho phép người phụ nữ của mình trước mặt bao nhiêu người làm ra chuyện mất mặt?
Anh ta quá cao quý kiêu ngạo, nàng còn cô lại ngây ngốc thủ hộ ba năm, hiện tại, nhắn nhủ anh ta quản lý cho tốt người đàn bà của mình cũng không hẳn là quá đáng!
Kỷ Mạch Hằng bỗng nhăn mặt lại, làm cho vẻ mặt anh ta càng thêm lãnh khốc, đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn của Mẫn Nhu, hình như cũng không tỏ ra hành động nào, Mẫn Nhu cũng không để ý, xoay người bước đi.
Ngược lại, Mẫn Tiệp đang bực bội không cam lòng, lúc Mẫn Nhu rời khỏi, trên mặt tỏ ra đầy chán ghét và khinh bỉ.
Đối với Mẫn Tiệp, cô cả đời đều không thể không tỏ ra lạnh nhạt, không kể đến ân oán của hai người lúc trước, còn ân oán của mẹ cô và mẹ cô ta, nhất định các cô không thể trở thành chị em tốt được; về phần Kỷ Mạch Hằng, bọn họ chỉ có thể xem như người xa lạ, yêu , hận, cũng đã quên, cho đến lúc này cũng không còn quan tâm gì nữa.
Mẫn Nhu đứng trước cửa thang máy, còn có thể nghe được âm thanh từ khoa phụ sản, thanh âm Mẫn Tiệp vui vẻ hạnh phúc, mà nội dung trong câu nói của cô ta, cũng làm cho Mẫn Nhu hiểu được, đó là muốn nói cho cô nghe.
“Hằng, đây là cục cưng thứ hai của chúng ta nha, lúc này em nhất định bảo vệ bé thật tốt, sẽ không để cho người đàn bà độc ác, tổn thương đứa con của chúng ta!”
“Hằng, chúng ta đã đính hôn , giờ lại có thêm đứa bé, mau chóng kết hôn đi!”
“Hằng, em vẫn thường mơ đến chúng ta một nhà ba người, hạnh phúc ở hoa viên chơi đùa … “
Đứa bé, Mẫn Tiệp lại mang thai sao?
Nhưng, quan hệ của cô và cô ta giờ là như thế nào, cho dù cô ta sinh em bé, cũng chẳng liên quan đến Mẫn Nhu, vậy khoe với cô để làm gì, chẳng lẽ còn muốn xin cô lì xì hồng bao?
Cho dù cô chịu cho, Mẫn Tiệp chắc cũng không cần đến, không chừng còn cho rằng hồng bao của cô là thứ nguy hiểm, có chứa độc, làm hại đứa bé của cô ta.
Thang máy mở ra, Mẫn Nhu cười nhẹ trào phúng rồi đi vào thang máy, lúc thang máy đóng cửa thì vô tình ngước mắt lên lại vô tình thấy ánh mắt của Kỷ Mạch Hằng như đang đè nén cảm xúc gì đó, khoảnh khắc cửa khép lại, Mẫn Nhu cảm giác được đằng sau khuôn mặt lạnh như băng đang che giấu một tình cảm mãnh liệt.
Chẳng lẽ Mẫn Tiệp mang thai anh ta vui vẻ như vậy sao? Ngay cả Kỷ Mạch Hằng lạnh lùng đến thế cũng có thể xuất hiện cảm xúc dao động lớn như vậy?
Bàn tay mềm mại của Mẫn Nhu khẽ đặt lên bụng bằng phẳng, trong lòng cũng có chút mong đợi, nơi này cũng có thể sẽ xuất hiện cục cưng của cô và Lục Thiếu Phàm, nghĩ đến về sau sẽ thêm một sinh mệnh mới ở trong bụng, Mẫn Nhu nhịn không được cười ra tiếng.
Trong phòng bệnh, Lục Thiếu Phàm đang ngồi ở trên giường, quay đầu ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nghe được âm thanh mở cửa, liền quay đầu lại, thấy Mẫn Nhu, khóe miệng liền cười sung sướng, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt anh tuấn như được bao phủ một vầng sáng.
“Đã ăn sáng chưa?”
Mẫn Nhu đem ấm giữ nhiệt đặt ở đầu giường, một bên vội vàng mở nắp ra, một bên tìm chén, muỗng giúp Lục Thiếu Phàm dùng cơm.
Lục Thiếu Phàm nhìn cô bận rộn rửa chén, khi Mẫn Nhu quay người lại, bắt gặp trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Thiếu Phàm tỏ ra ý cười thỏa mãn, lại cứ nhìn chằm chằm cô như vậy nhưng cô không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn cảm giác được hạnh phúc ấm áp.
“Rồi, vừa nãy có Tấn Hàm đem vào .”
Bọn họ trong lúc ân cần thăm hỏi, giống như là lão phu lão thê, bình yên pha lẫn một chút ngọt ngào, Mẫn Nhu múc súp vào chén rồi đi đến bên giường ngồi xuống, cười khanh khách thúc giục nói:
“Thừa dịp đang nóng uống liền đi, để nguội mất hết chất dinh dưỡng!”
Lục Thiếu Phàm cũng không để ý đến chén súp trong tay Mẫn Nhu, chỉ là gắt gao nhìn cô, ánh mắt dần dần nóng rực lên, Mẫn Nhu nhất thời thẹn thùng, lông mày nhăn lại: “Nhìn nữa em móc mắt anh ra luôn bây giờ!”
Lục Thiếu Phàm cũng không dời mắt, thưởng thức hình ảnh cô thẹn thùng quyến rũ, nụ cười trên môi tỏ ra càng đậm, để Mẫn Nhu tùy ý đem muỗng súp đến bên môi của anh, sau đó, thuận theo uống xong, lúc chén súp đã gần thấy đáy, ánh mắt Lục Thiếu Phàm vẫn dính ở trên người cô, không rời khỏi nữa tấc.
Mẫn Nhu đối với ánh nhìn chuyên chú của Lục Thiếu Phàm, bất đắc dĩ mím môi cười, muốn đi rửa chén lại bị bàn tay to của Lục Thiếu Phàm nắm lấy, bên tai là tiếng nói hưng phấn bừng bừng của anh:
“Bà xã à, khi nào thì sinh cho anh một nhóc con đây?”
Mẫn Nhu khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời 囧,, nhìn ánh mắt tỏ ra vô tội của Lục Thiếu Phàm, ão não xấu hổ muốn đứng lên lại bị cánh tay Lục Thiếu Phàm giữ lại, đẩy lên trên giường, cả người bị anh gắt gao ôm chặt, từng nụ hôn rơi xuống mặt và cổ của cô, động tác kháng cự lúc sau lại thành tiếng cười vui đùa ầm ĩ.
“Lục Thiếu Phàm, lúc nào cũng thích đùa giỡn!”
Trên mặt Lục Thiếu Phàm tỏ ra hạnh phúc, lửa nóng lại muốn trào lên khi nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, ánh mắt si mê lưu luyến dừng lại ở khuôn mặt hồng hào, cười khẽ bỡn cợt:
“Bà xã à, chúng ta tạo người đi, thế nào?”
Mẫn Nhu không phục trừng mắt Lục Thiếu Phàm, không biết là bộ dáng tỏ ra hờn dối đó đối với Lục Thiếu Phàm lại vô cùng diễm lệ, đáng yêu, làm Lục Thiếu Phàm tiếp tục cúi người xuống, chuẩn bị hôn lên cánh môi của cô, tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên làm anh tỏ ra mất hứng.
Mẫn Nhu oán trách giãy ra từ trong lòng Lục Thiếu Phàm, sửa sang lại tóc tai hỗn độn rồi lấy ra di động từ trong túi xách, là Chân Ny gọi điện thoại, quay đầu nhìn Lục Thiếu Phàm đang nằm dài trên giường, Mẫn Nhu không đi ra ngoài, trước mặt của anh nghe điện thoại:
“Chân Ny, có việc gì thế?”
Chân Ny thanh âm có chút khó xử, ấp a ấp úng trưng cầu nói: “Nhu à, thật ra là, mình biết mình không nên quấy rầy cậu, nhưng là, chuyện đó ······ “
ChânNy muốn nói lại thôi làm cho Mẫn Nhu khẽ cười nói: “Chân Ny, chúng ta đâu phải là người xa lạ, nói đi, có chuyện gì cần mình giúp đỡ sao?”
Nơi gáy bỗng truyền đến cảm giác tê dại, Mẫn Nhu một bên nghe điện thoại, một bên nghiêng đầu qua, tránh khỏi nụ hôn của Lục Thiếu Phàm, trên mặt là vẻ ngượng ngùng, kiều mỵ cùng bất đắc dĩ.
Bên đầu dây kia bỗng trầm mặc, sau đó liền nói: “Âu Nhiễm Phong đến A thị muốn quay MV mới, mời Lý Nghị đến quay, nói là vì chủ đề album là 《 xa nhau , cho nên ngoài dùng lực lượng có sẵn, cũng hy vọng cậu tới đảm đương nữ nhân vật chính!”
Chân Ny chợt khựng lại, im lặng chờ phản ứng của Mẫn Nhu ở đầu dây bên kia, Mẫn Nhu vốn tránh né động tác của Lục Thiếu Phàm bỗng nhiên ngừng lại, Lục Thiếu Phàm hôn lên vành tai của cô, vô cùng thân thiết cắn cắn, Mẫn Nhu thở dài trong điện thoại:
“Chân Ny, thực xin lỗi, mình đã quyết định… “
Cô chưa kịp nói xong, di động đã bị cướp đi, mà người cướp không ai khác chính là Lục Thiếu Phàm đang phạm tội trên người cô.
Lục Thiếu Phàm một tay ôm eo nhỏ của cô, một tay cầm di động đặt ở bên tai, đối với Mẫn Nhu đang tỏ ra khó hiểu chỉ lạnh nhạt cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, cho dù mặc y phục bệnh nhân, cũng không giấu được khì chất cao quý xuất trần.
Mẫn Nhu muốn giành lại di động, Lục Thiếu Phàm đã nói trong điện thoại:
“Chân Ny, cô đem kịch bản đến bệnh viên nhân dân đi, tiểu Nhu sẽ xem trước nội dung.”
Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm đang tỏ ra tươi cười vô hại, đến khi anh tắt điện thoại, đưa di động thả lại tay của cô, sau đó, ôm chặt cô nằm ở trên giường, trên gương mặt tuấn tú là nụ cười nhẹ nhàng.
“Thiếu Phàm, em đã quyết định rời khỏi giới showbiz , công việc gì cũng không cần nhận, tránh gây cho anh phiền phức.”
Mẫn Nhu không muốn lại có dính dáng gì tới giới showbiz, hiện tại thân thể Lục Thiếu Phàm còn chưa khỏe hẳn, cô đâu có khả năng phân tán tinh lực đi quay MV, huống chi cô đã đáp ứng Lục mẫu, từ bỏ công việc để tránh hậu quả sau này, Lục mẫu hẳn là cũng suy nghĩ ít nhiều, nếu cô lại xuất hiện trên màn ảnh, Lục mẫu sẽ nghĩ như thế nào?
Lục Thiếu Phàm thấy cô đang tỏ ra oán giận, bỗng cười rộ lên, xoay người cô lại đối mặt với ánh mắt của anh, một tay vuốt ve mái tóc dài của cô, một tay ôm lấy cô, chậm rãi nói:
“Ở cùng với anh, anh không muốn để em trở thành chim hoàng yến trong lồng son, anh không hy vọng tình yêu của anh sẽ trở thành thứ giam cầm sự tự do của em!”
Mẫn Nhu có thể cảm nhận được trong ánh mắt ôn nhu của Lục Thiếu Phàm, là sự sủng nịch cùng yêu thương chân thành, làm cho cô trở nên trầm luân, nhưng cũng lần nữa quên đi Lục Thiếu Phàm cũng là một cái người đàn ông bình thường, một người đàn ông cần phụ nữ quan tâm chăm sóc.
Tình yêu của Lục Thiếu Phàm, vĩnh viễn sẽ không trở thành thứ gông xiềng trói buộc cô, cô không hề muốn rời xa anh và sẽ không buông tay anh ra nữa, bởi vì mục đích của cô, chính là anh: Lục Thiếu Phàm!
Đến lúc này, cô làm sao có thể không để ý chồng mình bị thương, thẳng mình đi quay phim?
Mẫn Nhu mềm nhẹ nắm lấy bàn tay to của Lục Thiếu Phàm, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn anh, không làm ra vẻ nũng nịu, cũng chỉ bình tĩnh nói lên suy nghĩ của chính mình:
“Tuy rằng đóng phim đã sớm trở thành một thói quen trong cuộc đời em, nhưng nó không phải là thứ em yêu nhất, cho nên, rời khỏi việc diễn xuất là chuyện sớm muộn, chỉ là làm chuyện này trước khi gả cho anh mà thôi!”
“Nếu đã là thói quen, lại từ bỏ nó dần dần, mà không phải lập tức bóp chết nó, sẽ khiến nó trở thành một tiếc nuối trong cuộc đời của em.”
Lục Thiếu Phàm kiên trì làm cho Mẫn Nhu hé ra đôi môi đỏ mọng, lại tìm không ra lý do thích hợp, đúng vậy, lập tức rút ra khỏi giới showbiz, trong nháy mất cô sẽ mất tất cả, nhưng nếu so sánh với Lục Thiếu Phàm, cái nào quan trọng hơn, cô đều rõ hơn ai hết.
Lục Thiếu Phàm ánh mắt ôn nhu mà bướng bỉnh, Mẫn Nhu cũng không chịu khuất phục, kiên trì nói: “Em sẽ không đi , cho dù Chân Ny đem kịch bản đến đây, em cũng sẽ không xem.”
Đối với cô mà nói, Lục Thiếu Phàm đã sớm là người quan trọng nhất , không phải sao?
Trong đôi mắt của Mẫn Nhu ý tứ đã rõ ràng, Lục Thiếu Phàm ngẩn ra, nhưng càng thầm vui sướng, nhìn Lục Thiếu Phàm chậm rãi tiến sát lại, Mẫn Nhu chỉ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nắm cánh tay của anh đang không ngừng ôm chặt.
Chóp mũi chạm nhau, Lục Thiếu Phàm hơi nghiêng đầu, chậm rãi để sát vào, trong nháy mắt đụng phải cánh môi của Mẫn Nhu, ở cửa đột nhiên vang lên tiếng nói thuần hậu, đánh vỡ một màn kiều diễm, ái muội:
“Đi, sao lại không đi! Lục gia ta được như ngày hôm nay, đều dựa vào hai tay ta làm nên , chẳng lẽ còn sợ những tin đồn giả dối vô căn cứ?”
Mẫn Nhu trong đầu như có tiếng chuông , cuống quít đẩy Lục Thiếu Phàm ra, quay đầu liền nhìn thấy Lục Tranh Vanh một thân quân trang đứng ở cửa, bên cạnh là bác Diệp.