Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sóng mũi Kỷ Mạch Hằng khá cao, môi mỏng mím chặt đầy kiên cường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bác sĩ, thân hình cao to khiến người ta cảm thấy áp lực, cũng khiến cho bác sĩ tay chân luống cuống, ánh mắt dò xét nhìn về phía Mẫn Chí Hải.
“Tôi là cha của đứa trẻ có quyền biết con mình được bao nhiêu tháng tuổi thì rời khỏi thế giới này”
Kỷ Mạch Hằng không nhìn Mẫn Chí Hải, giọng nói lạnh lùng không nghe ra chút khiêm tốn dành cho bậc trưởng giả, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao phóng về phía bác sĩ, không để cho ông ấy có bất kì cơ hội tránh né.
Hồng Lam đang ngơ ngẩn ngồi trên giường nhìn Mẫn Tiệp, nghe Kỷ Mạch Hằng chất vấn bác sĩ, sắc mặt đột nhiên căng thẳng, đứng dậy giận dữ nhìn chằm chằm Kỷ Mạch Hằng trách mắng:
“Cậu có ý gì đây? Cậu nghi ngờ đứa con đó không phải con cậu sao? Bây giờ con gái tôi không thể sinh con, cậu liền nhân cơ hội này bỏ rơi con gái tôi, ném đá xuống giếng sao!”
Hồng Lam lo lắng không phải không có căn cứ. Kỷ gia là nhà giàu danh môn, sao lại lấy một đứa con gái không thể sinh con về làm dâu. Dù Kỷ Mạch Hằng tình sâu không bỏ, nhưng vợ chồng Kỷ Nguyên Bình cũng sẽ không đồng ý. Huống chi, Kỷ Mạch Hằng đối với Mẫn Tiệp không phải yêu chết đi sống lại, ít nhất một người đàn ông mà đi hỏi vấn đề đó thì với trực giác của phụ nữ cũng có gì đó không đúng.
“Đây là bệnh viện, bà không thể im lặng đi sao?”
Mẫn Chí Hải cũng mất bình tĩnh nhíu mày, đưa tay kéo Hồng Lam hạ giọng quát, ngược lại ánh mắt nhìn Kỷ Mạch Hằng trở nên nghiêm nghị. Kỷ Mạch Hằng chỉ lạnh lùng nhìn bác sĩ, đối với thái độ bất mãn của Hồng Lam coi như không thấy.
Trong phòng bệnh, không khí tĩnh lặng đè nén khiến người ta hít thở không nổi. Mẫn Nhu dù đứng bên ngoài cũng cảm nhận được sự lo lắng, trên đầu vai xuất hiện va chạm, Mẫn Nhu quay đầu thấy Lục Thiếu Phàm cười ôn hòa: “Nơi này ồn quá, chúng ta đi thôi”
“Ừ”
Việc riêng của Kỷ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp cô cũng không muốn nghe, hưởng thụ sự che chở đầy ấm áp của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu gật đầu tính dắt Đậu Đậu rời đi.
“Nó sao lại ở đây! Chẳng lẽ muốn đến cười chúng ta”
Hồng Lam thấy Mẫn Nhu đứng ở cửa, bao nhiêu tức giận hận thù dời từ Kỷ Mạch Hằng sang Mẫn Nhu. Người bị Mẫn Chí Hải giữ chặt, như con thú bị nhốt phát điên nhìn Mẫn Nhu bỏ đi, tức giận la hét:
“Nó là đồ nham hiểm ác độc, hại chết người vì sao không đền mạng!! Tại sao con gái tôi không thể sinh con, còn nó thì sống rất tốt, bây giờ còn muốn đoạt tài sản Mẫn gia, ông trời bị mù rồi sao!”
Mẫn Nhu cúi đầu xoa bụng mình. Không muốn để con mình nghe những lời khó nghe như vậy, Lục Thiếu Phàm bảo vệ ôm cô, nếu không phải bên kia dắt Đậu Đậu có lẽ anh đã nắm lấy tay cô ban cho cô sự khích lệ.
“Bà nói đủ chưa!! Tiểu Nhu cũng là con gái tôi, con bé có đủ tư cách thừa kế tài sản Mẫn gia!”
Mẫn Chí Hải bảo vệ Mẫn Nhu khiến Hồng Lam thêm giận, giống như mụ đàn bà chanh chua đánh vào Mẫn Chí Hải:
“Nó là con ông, vậy Tiểu Tiệp không phải con ông sao? Dựa vào cái gì nó có thể thừa kế 50% cổ phần, gần một nửa tài sản Mẫn gia!”
Cái khiến cho Hồng Lam canh cánh trong lòng xét đến cùng vẫn là tiền bạc!! Tiếng Mẫn Nhu bật cười vọng vào trong phòng bệnh, thưởng thức Hồng Lam phát điên. Khi Lục Thiếu Phàm tính mở miệng, bàn tay Mẫn Nhu liền đè lấy tay anh, lắc đầu ngăn không cho Lục Thiếu Phàm vì cô mà mở miệng.
Nhìn hai hàng lông mày Lục Thiếu Phàm nhíu lại lo lắng, Mẫn Nhu cười nhạt, bàn tay nhỏ bé vòng qua tay Lục Thiếu Phàm buông ra, từ từ nắm lấy mười ngón tay anh, để anh tin tưởng cô.
Có một số việc cô cần phải đối mặt, Lục Thiếu Phàm chỉ cần ở bên cô là được!
“Vấn đề đó bà phải đi về tây thiên mà hỏi ông nội, hỏi cha tôi cũng vô ích”
Mẫn Nhu mỉa mai cười nhẹ, thản nhiên nói khiến Hồng Lam chấn động, trừng mắt giận dữ nhìn Mẫn Nhu, làm như hận không thể đem Mẫn Nhu băm ra trăm mảnh cho hả giận.
“Bà cho rằng ông nội tôi sẽ đem cả Mẫn gia giao cho hai mẹ con tâm thuật bất chính sao? Gừng càng già càng cay, bà cả đời cũng đấu không lại ông nội đâu!”
Hồng Lam bị Mẫn Nhu chế giễu, vẻ mặt đầy lo lắng, hai mắt mở to, lóe sáng, sợ rằng bà ta cũng chưa biết lão nhân trước khi chết vẫn còn để lại một tay.
“Bà vì Mẫn thị làm trâu làm ngựa cả đời đều chỉ ở vị trí phó tổng, có biết tại sao không?”
Giọng nói từ tốn của Mẫn Nhu như đang rải muối từng chút một xát vào vết thương Hồng Lam. Gương mặt Hồng Lam trở nên khó coi, Mẫn Nhu cười ngây thơ, nhìn Mẫn Chí Hải nói:
“Cha, chẳng lẽ cha không nói cho bà ấy biết ý của ông nội sao? Trên di chúc ông nội viết rất rõ, chỉ cần Hồng Lam còn ở Mẫn thị thì tuyệt đối không cho bà ta ngồi lên vị trí tổng giám đốc, trừ khi cha từ bỏ quyền thừa kế Mẫn thị”
“Chí Hải, chuyện này là thật sao?”
Hồng Lam không dám tin nhìn Mẫn Chí HẢi, dù Mẫn Nhu nói thật gay giả nhưng cũng tạo thành đả kích với Hồng Lam, thái độ của Mẫn Chí Hải càng làm Hồng Lam phát điên:
“Tôi là vợ ông, là con dâu của ông ấy, tôi còn giúp Mẫn gia sinh con, các người sao có thể đối xử với tôi như thế!”
Nhìn Hồng Lam khóc lóc kêu, Mẫn Nhu không hề mềm lòng. Đó là Hồng Lam đáng phải chịu, mẹ cô phải chịu khổ hơn gấp trăm ngàn lần Hồng Lam, mới chỉ như vậy đã chịu không nổi sao? Vậy thì mẹ cô làm sao chịu đựng tất cả.
“Mẹ tôi cũng là vợ của cha, cũng là con dâu của ông ấy, dù chậm nhưng cũng vì Mẫn gia hạ sinh con, hơn nữa cha yêu mẹ tôi thật lòng, bà thì có được gì? Nếu không phải mẹ tôi cố ý bỏ đi, bà cho rằng bà xứng đáng bước vào cửa Mẫn gia sao?”
Mẫn Nhu liếc xéo Hồng Lam, giọng nỏi mỉa mai sắc bén. Bên trong căn phòng bệnh giọng nói vang vọng thật lâu, mãi đến khi một tiếng rên nhẹ phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
“…a… Mẹ à!”
Mẫn Tiệp cố sức mở mắt ra, hai mắt mờ ảo tìm Hồng lam, khiến cho lý trí của Hồng Lam từ từ quay lại, vội vàng nuốt cơn giận xuống, chạy đon đả đến giường bệnh, cầm tay Mẫn Tiệp đáp nói:
“Mẹ ở đây, đừng sợ, mẹ không đi đâu cả”
Bao nhiêu phiền muộn trong vài chục năm qua phát tiết cả ra ngoài. Mẫn Nhu chợt cảm thấy cả người thư thái, tựa người vào thân thể Lục Thiếu Phàm khiến cho tâm trạng kích động của cô bình phục lại.
Niềm khát vọng tình thân dành cho Mẫn gia vì mẹ con Hồng Lam sỉ nhục mà biến mất không còn, dù là Mẫn Chí Hải thấy áy náy muốn bồi thường, hay ông nội lợi dụng cô kiềm chế mẹ con Hồng Lam tất cả đã không còn quan trọng. Qua tối nay, cô sẽ chạy xa khỏi Mẫn gia.
Không khí phòng bệnh hòa hoãn lại, bác sĩ đã biến mất, chỉ còn sót lại Kỷ Mạch Hằng từ góc đi ra, bóng ma bao phủ gương mặt lộ dưới ánh đèn, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Mẫn Tiệp, không hề tiến tới chăm sóc hay an ủi.
“Nếu cô đã tỉnh rồi, thì cô nói cho tôi biết, đứa con lần trước sinh non được mấy tháng tuổi”
Lúc này, Kỷ Mạch Hằng như Tu la từ địa ngục tới, đối với Mẫn Tiệp không còn dịu dàng. Ánh mắt lạnh băng khiến cho vẻ mặt ủy khuất tính làm nũng của Mẫn Tiệp cứng đờ, không cách nào thích ứng với thái độ thay đổi của Kỷ Mạch Hằng dành cho mình.
Sắc mặt tái nhợt trở nên âm trầm, Mẫn Tiệp nín nhịn giương mắt nhìn, trong hốc mắt ngân ngấn nước, có câu nói lệ trước khóc có thể thuần hóa con lừa lửa trở nên ngoan hiền!
“Hằng, anh đang hoài nghi em sao? Anh đã quên rằng Mẫn Nhu hại chết con chúng ta như thế nào sao?’
Ngón tay mảnh khảnh tố cáo chỉ Mẫn Nhu đang đứng ngoài cửa, hai mắt đỏ ửng, giọng nói run rẩy. Nếu bây giờ có người nào đi ngang qua chắc cũng sẽ tin Mẫn Tiệp đổi trắng thay đen tìm lý do thoái thác. Nhưng trên thực tế, mọi người ở đây, trừ Đậu Đậu đều hiểu rõ chuyện tốt của Mẫn Tiệp, bao gồm cả người cô ta đang khóc lóc nói- Kỷ Mạch Hằng.
Cô ta đem tất cả mọi tội lỗi đổ lên Mẫn Nhu, không phải muốn tranh thủ sự đồng tình của Kỷ Mạch Hằng, mà muốn lần nữa khiến hình ảnh Mẫn Nhu trong mắt Kỷ Mạch Hằng thấp đi, cũng mượn cơ hội không cần trả lời câu hỏi đứa con đầu tiên sinh non mấy tháng.
Đôi mắt thâm thúy của Lục Thiếu Phàm híp lại, môi mím chặt. Dáng vẻ vẫn anh tuấn nho nhã, nhưng ngay cả Mẫn Nhu đứng bên cạnh cũng cảm thấy cơn giận từ anh. Mẫn Tiệp nhìn ánh mắt Lục Thiếu Phàm còn đáng sợ hơn cả Kỷ Mạch Hằng, tay chỉ vào Mẫn Nhu cũng run lên. Nhưng không lấy về ngay, chẳng qua tỏ ra mạnh mẽ hất cằm, uất hận đưa mắt nhìn Mẫn Nhu.
“Nghe những lời này dường như Mẫn tiểu thư rất yêu con mình. Nhưng mỗi ngày cô mang giày cao gói tám tấc, chẳng lẽ Mẫn tiểu thư cũng vì muốn con mình lớn lên tốt sao?”
Giọng nói tò mò đầy bình thản của Lục Thiếu Phàm khác hẳn với Kỷ Mạch Hằng gây sự. Vẻ mặt ung dung mang theo nụ cười bình thản khiến cho Mẫn Nhu kinh ngạc nhìn vẻ mặt biến hóa nhanh chóng của Lục Thiếu Phàm. Nụ cười đó như một con dao sắc, rạch nát lớp mặt nạ ngụy trang của Mẫn Tiệp.
“Nó là vợ cậu, dĩ nhiên cậu phải đứng về phía nó, nhưng dù trực tiếp hay gián tiếp, nó vẫn hại chết hai đứa con của con gái tôi”
Hồng Lam buông Mẫn Tiệp ra, đứng dậy đi lên trước vài bước. Ánh mắt phẫn nộ đảo qua Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu, dùng giọng nói sắc bén luận tội Mẫn Nhu.
Ánh mắt trách cứ của Mẫn Chí Hải Mẫn Nhu không thể không thấy, chẳng qua cô không muôn phí sức đi giải thích. Nếu đã không tin thì dù cô có tốn hết lời lẽ cũng sẽ không tin, nếu tin cô thì dù cô không nói chữ nào vẫn sẽ mãi bên cô.
Mẫn Nhu nắm chặt tay Lục Thiếu Phàm, không để ý tới sự chỉ trích của Hồng Lam, mà trực tiếp đón nhận ánh mắt giận dữ của Mẫn Tiệp, lạnh lùng nói:
“Không cần đem mọi tội lỗi do mình gây ra đổ lên người khác, không phải tất cả mọi người sẽ nhịn cô mãi được. Là tôi muốn giết con cô hay chính cô căn bản muốn bỏ đứa trẻ đó, tôi nghĩ cô là người rõ nhất, dù sao đứa trẻ đó…”
“Mày câm miệng cho tao!”
Mẫn Nhu chưa nói xong, Mẫn Tiệp liền lớn tiếng cắt ngang cô. Gương mặt yếu ớt xuất hiện vẻ sợ hãi kinh ngạc, dường như không đoán được Mẫn Nhu biết bí mật của cô ta, đưa mắt bi ai nhìn Kỷ Mạch Hằng.
“Hằng anh đừng nghe nó nói bậy, nó muốn phá mối quan hệ giữa chúng ta mà thôi”
“Cô ấy chưa từng nói với tôi một câu về cô”
Kỷ Mạch Hằng thất vọng khi thấy Mẫn Tiệp đẩy mọi trách nhiệm đi, gương mặt lạnh lùng trở nên giận dữ vì bị lừa gạt, ánh mắt thâm sâu khó dò nhìn về phía Mẫn Nhu, lúc quay về nhìn Mẫn Tiệp chỉ còn lại sự lạnh lẽo hờ hững.
“Cô không nói cũng không sao, tôi nghĩ là tôi đã hiểu được mọi chuyện”
Kỷ Mạch Hằng không hề để tâm đến dáng vẻ yếu ớt của Mẫn Tiệp, cũng không ngu dại chờ câu trả lời của Mẫn Tiệp, lạnh lùng tuyên bố anh ta hiểu mọi chuyện, không hề lưu luyến bỏ đi ra ngoài.
“Hằng, anh không cần em nữa sao!”
Mẫn Tiệp vội vàng hất chăn, muốn ngăn Kỷ Mạch Hằng bỏ đi. Nhưng cơ thể vừa sinh non không chịu nổi liền ngã xuống giường, gương mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh. Lúc này, Mẫn Tiệp chân thật hơn so với bất cứ khi nào, nỗi sợ hãi bất an lướt qua mặt. Nếu như tối nay Kỷ Mạch Hằng bỏ đi cũng đồng nghĩa xuất hiện dấu chấm cho mối quan hệ của hai người.
Hồng lam lo lắng đỡ Mẫn Tiệp đang giãy giụa, tung chăn đắp lên cơ thể lạnh lẽo của Mẫn Tiệp, quay đầu thấy Kỷ Mạch Hằng bước đi, quát to:
“Kỷ Mạch Hằng, đây chính là tình yêu của cậu dành cho Tiểu Tiệp sao? Ban đầu, cậu tới Mẫn gia cầu hôn lời thề son sắt, chưa bao lâu cậu đã đổi ý sao!”
Mẫn Nhu đứng ở cửa có thể gương mặt Kỷ Mạch Hằng lạnh như băng cố kiềm cơn giận, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt nổi cả gân xanh. Trước câu hỏi của Hồng Lam, Kỷ Mạch Hằng không quay lại, ánh mắt bình thản nhìn mặt Mẫn Nhu.
Mẫn Nhu nhanh chóng ngó lơ sang chỗ khác. Cô coi như không thấy thứ tình cảm khác lạ trong ánh mắt Kỷ Mạch Hằng, kéo Lục Thiếu Phàm, đi về thang máy.
“Thiếu Phàm, em đói rồi, chúng ta mau về nhà ăn khuya đi”
Lục Thiếu Phàm hạ mắt xuống nhìn, đôi mắt tỏa ra vầng sáng dịu dàng, ngón tay thon dài bóp lấy đầu mũi cô, gương mặt tuấn tú cưng chìu nhìn vẻ nghịch ngợm của Mẫn Nhu, nụ cười hiền hòa kéo dài từ môi đến giữa lông mày khiến Mẫn Nhu nhìn ngây dại cả mắt.
“Tỉnh lại”
Trán bị bắn nhẹ, Mẫn Nhu lập tức hoàn hồn, đập vào mắt là Lục Thiếu Phàm đang cười sung sướng bỡn cợt cô, đôi mắt trong suốt chiếu rọi lên gương mặt ngượng ngùng nhu mì của cô. Dường như bất cứ phụ nữ mang thai nào cũng vậy luôn tỏa ra vần sáng rực rỡ, Mẫn Nhu giống như bao phụ nữ bình thường được chồng mình thổi vào lòng bàn tay.
“Cha mẹ, hai người không hỏi Đậu Đậu có đói không?”
Hai người chàng chàng thiếp thiếp lúc này nhớ tới Đậu Đậu, Lục Thiếu Phàm nhướng mày, Mẫn Nhu áy náy cúi người ôm Đậu Đậu, xem như lấy lồng.
Hạnh phúc thật ra rất đơn giản, không cần hoa tươi kim cương, chỉ có chồng có con, một ngôi nhà sáng đèn là đủ.
Khi Mẫn Nhu đứng vào thang máy có thể nghe thấy tiếng khóc la từ phòng bệnh, sự tuyệt vọng và nỗi hận tận cùng. Khi thang máy khép lại, bên trong phòng bệnh có tiếng thủy tinh vỡ nát, Mẫn Nhu có thể nhìn thấy bóng người cao thẳng đi ra khỏi phòng bệnh.