Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đệ thập chương
Giám sát đốc an ti điều tra tiểu án tham ô tu sửa tường thành không quá vài ngày thì xong, nhưng từ đó lại dẫn tới một đại án tham ô khác, khiến Hình bộ hơi bận rộn, cuối cùng tra tới chỗ Quốc cữu gia. Kỳ thực vụ án này cũng không quá lớn, Quốc cữu mang cái danh tham ô, chỉ là người ta tặng mấy viên minh châu, vài cọng san hô, thêm mấy món tranh chữ cũ kỹ này kia, ông chối từ không được nên thu lấy mà thôi. Hoàng Thượng cuối cùng giáng ông xuống nửa chức quan, hòa hòa mỹ mỹ kết thúc vụ án.
Giám sát đốc an ti bởi vì tra ra được án tử này, rất có công trạng, những người tham dự đều được ghi chép lại, tựa hồ sẽ được khen thưởng.
Tới lúc viết công văn báo cáo, Cơ Dung Quân lại ngồi trước tờ giấy xuất thần, có chút do dự.
Tạ Lạc Bạch ngồi trước bàn nhìn y, nghi ngờ nói: “Dung Quân, ngươi đã ngó tờ giấy kia thất thần tới nửa ngày rồi, bất quá là cứ theo thực tế ghi chép lại chuyện mọi người đã làm thôi, có cái gì lại khiến ngươi khó nghĩ như vậy?”
Cơ Dung Quân cau mày nói: “Những người khác thì dễ rồi, ta là đang nghĩ, Vương Lăng… nên viết thế nào đây.”
Tạ Lạc Bạch ừm một tiếng, tiểu án tham ô này có thể mau chóng kết thúc, công lao của Vương Lăng là lớn nhất, toàn bộ nhờ cặp mắt tính toán tiền bạc sổ sách tinh thông của hắn mới có thể thuận lợi bắt được chứng cớ.
Nhưng, cũng chính bởi vì hắn mà tra tới đại án kia, rồi tra tới Quốc cữu.
Tạ Lạc Bạch cầm sách gõ gõ trên mặt bàn: “Quốc cữu luôn lòng dạ hẹp hòi, chuyện này rõ ràng do mấy kẻ chống đối trong triều bày ra để chỉnh ông ta một phen, nếu báo cáo lên Đan Chu huynh lĩnh thưởng, Quốc cữu nhất định sẽ nói hắn bán đứng thân cữu cữu mưu cầu danh lợi, nếu không báo, rõ ràng hắn có công lại không được thưởng, cũng không tốt.”
Cơ Dung Quân thần tình khó xử, nhìn tờ giấy trước mặt: “Ta cân nhắc nửa ngày, cảm thấy vẫn là theo thực tế mà báo cáo, thứ nhất người trong Đốc an ti chúng ta có mấy ai kín miệng, hẳn là đã có người lộ ra, Quốc cữu sớm biết rồi. Thứ hai, Vương Lăng tuy rằng không để ý tục vật phong thưởng này kia, nhưng hắn đối với hành vi che che giấu giấu, tất nhiên không đồng ý.”
Cơ Dung Quân cầm lấy bút chấm mực, nhanh chóng viết. Tạ Lạc Bạch trừng to mắt: “Không để tâm phong thưởng tục vật, khinh thường hành vi giấu giếm, Dung Quân, ngươi khẳng định… đây đúng là Đan Chu huynh chứ? Ta thấy khi trong nha môn ti bộ phát đồ gì đó, huynh ấy không phải luôn chạy nhanh nhất sao?”
Cơ Dung Quân dừng bút một chút, trong thanh âm hàm chứa dịu dàng bênh vực: “Vương Lăng hắn… là vì gia cảnh… nên mới như vậy… Nhưng trong lòng hắn…”, ánh mắt mê ly, trên môi thoáng hiện nét cười, “Hắn nói muốn làm một chức quan nhàn nhã, ung dung đạm bạc, không tranh sự đời.”
Từ ngày nghe được chí hướng của Vương Lăng, trong lòng Cơ Dung Quân cứ luôn hiện ra một cảnh tượng, là chính y chen lấn tới sứt đầu mẻ trán trong quan trường, mang theo một thân khói bụi hồng trần cuồn cuộn, quay đầu nhìn lại, Vương Lăng đứng ở một nơi non xanh nước biếc, lưỡng tụ thanh phong, vui vẻ mỉm cười, trên người phủ một luồng sáng chói lọi như tiên tử.
Tạ Lạc Bạch nhìn Cơ Dung Quân đã thả hồn lên chín tầng mây, lắc đầu bỏ hai hột đậu phộng vào miệng.
Sau khi báo cáo lên trên, vài ngày sau liền có phong thưởng đưa xuống, Vương Lăng được phần lớn nhất. Hai cái đai ngọc, mấy đĩnh vàng, một bình ngự tửu. Những người còn lại mỗi người được một đai ngọc và một bình ngự tửu.
Vương Lăng tiếp nhận phong thưởng, thần sắc thập phần bình tĩnh, Ứng Cảnh Lan đến trước bàn hắn, cầm đai ngọc của mình so với cái của Vương Lăng: “Đan Chu ca, phần thưởng thật khác nhau, hai cái đai của huynh màu sắc và hoa văn đều tinh xảo hơn của ta”, sau đó lại cười hì hì kêu Vương Lăng mời rượu. Ngoài Ứng Cảnh Lan còn có một đám đốc an lang cùng nhau phụ họa, Cơ Dung Quân từ trong sảnh bước ra nói: “Nếu thực sự muốn uống rượu, đêm nay đến Tần Hạc lâu đi, mọi người đều ra sức mới có thể sớm kết thúc vụ án, còn nhận được phong thưởng, tiệc rượu này nên để ta mời”. Các đốc an lang tất nhiên sôi nổi đồng ý, Cơ Dung Quân đứng ở cửa phân giữa nội sảnh và ngoại sảnh, nhìn chăm chú Vương Lăng, mỉm cười.
Buổi tối, Vương Lăng ngồi trong kiệu trên đường từ tửu lâu hồi phủ, cẩn thận cân nhắc, gần đây Cơ Dung Quân hình như đối với mình thân cận hơn nhiều, khiến hắn có chút không hiểu, hắn vào Giám sát đốc an ti không lâu, hắn và Cơ Dung Quân bất quá ở cùng ti bộ, gặp mặt gật đầu, nói mấy câu khách sáo, quan hệ không hơn. Vậy mà bất tri bất giác, Cơ Dung Quân không biết vì cái gì bắt đầu trở nên thân thiết, ví dụ trong buổi tiệc hôm nay, Cơ Dung Quân thay hắn cản không ít rượu mời, còn mấy lần gắp thức ăn cho hắn, Vương Lăng trước giờ luôn lo lắng cho người khác, bỗng nhiên được đối đãi như thế, thập phần không thích ứng, cả người cảm thấy không được tự nhiên, hắn cố gắng hồi tưởng, chính mình hẳn là chưa làm ra chuyện gì để Cơ Dung Quân phải chịu ơn hay cảm kích cả, càng không hiểu ra làm sao.
Kiệu đến trước cửa, Vương Lăng hạ kiệu, gã sai vặt đứng chờ đã lâu vội vàng chạy tới báo: “Thiếu gia, Quốc cữu gia đến đây, đã ngồi trong đại sảnh đợi cậu gần nửa canh giờ rồi.”
Vương Lăng vội vàng chạy tới chính sảnh, quả nhiên nhìn thấy thân cữu cữu cũng là Quốc cữu gia đang ngồi trong phòng, đôi mắt sắc bén nhìn hắn bước nhanh vào cửa, thần tình nghiêm nghị.
Vương Lăng cung kính khom người vấn an, Quốc cữu khuya khoắt còn tới đây chắc không phải kiếm hắn hưng sư vấn tội, ông đưa tay nâng hắn dậy, trong thần sắc nghiêm trang lại lộ ra vài phần từ ái của bậc trưởng bối: “Chuyện kia đã sớm có người báo cho ta biết, ta cũng hiểu trong Giám sát đốc an ti, mỗi một người đều có thân thế không đơn giản, nhất là nhi tử Cơ gia và nhi tử Tạ gia, ngươi tự bảo vệ mình đã là không đơn giản rồi, dù sao ngoại công di mẫu còn cả cữu cữu không giống nhà người ta, không giúp ngươi được nhiều… ai…”, lại đưa tay vỗ vỗ bả vai Vương Lăng, “Ta hôm nay đến đây là vì chuyện khác. Ngươi năm nay đã hai ba hai bốn tuổi mà còn chưa kết hôn, thật sự ngươi cũng không còn nhỏ, ngoại tổ mẫu ngươi kêu ta thay ngươi tìm xem, có nhi tử nhà ai gia thế nhân phẩm đều tốt”, tiếp tục vỗ vỗ vai Vương Lăng, thần sắc càng từ ái, “Hiện giờ nhị thiên kim nhà Hộ bộ Triệu thượng thư, thanh xuân mười tám, đoan trang hiền thục, cữu cữu muốn làm mai nàng cho ngươi, không biết ngươi có bằng lòng không?”
Vương Lăng có chút kinh ngạc, hắn thân phận cũng tàm tạm, làm một chức quan nhàn tản nho nhỏ, phàm những tiểu thư được giới thiệu cho hắn, không phải điếc thì là câm, không phải mù thì là không đi được, nói chung là không hoàn chỉnh. Thiên kim nhà Hộ bộ Thượng thư kim chi ngọc diệp, sao lại có thể gả cho hắn?
Vương Lăng kính cẩn đáp: “Đa tạ cữu cữu quan tâm, tiểu chất như vậy cũng không dám kén chọn gì, chỉ cầu một hiền thê, nhân phẩm đoan chính, tứ chi kiện toàn là đủ rồi.”
Quốc cữu hiền hòa nói: “Tất nhiên tất nhiên, ngoài thiên kim của Triệu thiên thư, cậu còn thay ngươi xem xét vài vị danh môn thiên kim khác nữa, năm nay năm sau đều là năm tốt, nếu có thể kịp thì cuối năm nay đầu năm sau gì đó tính chuyện đại sự…”, trong giọng nói lại có thở dài, “Phụ mẫu ngươi ở dưới cửu tuyền cũng có thể an tâm.”
Buổi tối, Vương Lăng ở trong phòng ngủ, đối với ánh nến, xuất thần một trận.
Hắn sống trên đời hai mươi mấy năm, tất nhiên cũng có nghĩ qua chuyện tìm yểu điệu thục nữ nắm tay động phòng, chấp tử giai thủ. Hắn không tham vọng cái gì khuynh quốc khuynh thành tuyệt sắc giai nhân, cảm thấy chỉ cần tướng mạo vừa phải, thanh tú đoan chính là được, bởi vì chính hắn tính nết có chút lãnh đạm, cho nên cũng thích nữ tử ôn nhu, dịu dàng như nước, thanh âm mềm nhẹ. Có thể cùng mình bầu bạn tiền hoa hạ nguyệt, khi rảnh rỗi sẽ giúp nàng vẽ chân mày, mùa đông cầm bàn tay nhỏ nhắn lành lạnh của nàng giấu vào vạt áo…
Nhưng từ sau mười sáu mười bảy tuổi, lần lượt từng đám từng đám đề thân đều bị hắn gạt bỏ, hôm nay một lần nữa nghe cữu cữu nói đến chuyện thành hôn, trong lòng hắn chỉ có cảm giác đờ đẫn, rồi sau đó nghĩ, ừm, chỉ cần sống chung hòa hợp là được rồi.
Ngày hôm sau, ở trong nha môn, gần chạng vạng, Ứng Cảnh Lan chạy tới nói: “Đan Chu ca, đêm nay đầu bếp nhà huynh có rảnh rỗi không?”
Vương Lăng nhất thời không kịp phản ứng: “A?”
Ứng Cảnh Lan trong nháy mắt nở nụ cười: “Ta hôm đó ăn món cá xong nhớ mãi không quên, sinh bệnh tương tư với đầu bếp ở nhà Đan Chu ca rồi, cho nên hôm nay tới đây hỏi thăm xem nếu được thì ta đến ăn ké một chút.”
Vương Lăng cười nói: “Có”. Ứng Cảnh Lan cực kỳ hứng thú hẹn hắn chiều tối sẽ cùng về Vương phủ, đang thương nghị thì Tạ Lạc Bạch đi ngang qua nói: “Thương lượng cái gì vậy, ta hình như nghe được có nói đến ăn uống nha”. Ứng Cảnh Lan lậo tức trả lời: “Ta đối với đầu bếp ở quý phủ Đan Chu ca tương tư thành họa, tối nay muốn đến ăn một bữa để an ủi nỗi tưởng niệm của ta”. Tạ Lạc Bạch nhất thời hai mắt lấp lánh tỏa sáng: “Thì ra ở quý phủ Đan Chu huynh lại có đầu bếp cao tay như vậy, tối nay có thể cho ta đến mở mang tầm mắt không?”. Đang nói, Cơ Dung Quân bưng chung trà tới, Tạ Lạc Bạch cao hứng: “Dung Quân, tối nay ta và Ứng Cảnh Lan hiền đệ đi quý phủ của Đan Chu huynh thưởng thức tay nghề đầu bếp, ngươi cùng đi không?”
Cơ Dung Quân cười một chút, hai mắt nhìn chăm chú Vương Lăng nói: “Không biết Vương Lăng có nguyện ý để cho ta đến quấy rầy không.”
Vương Lăng làm sao có thể nói không, vì thế khi mặt trời lặn về tây, Ứng Cảnh Lan, Tạ Lạc Bạch cùng Cơ Dung Quân đã ngồi trong hoa viên nhà Vương Lăng hóng mát uống trà, Tạ Lạc Bạch cầm chén trà thản nhiên nói: “Hậu viên nhà Đan Chu huynh thật sự là cảnh đẹp ý vui, ta phải thường tới mới được…”
Mọi người đang uống trà thì có nha hoàn vội vàng chạy tới nói với Vương Lăng: “Thiếu gia, cô lão phu nhân kêu cậu nhanh tới chính sảnh, Quốc cữu gia phái bà mai tới rồi.”