Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bảo vệ rất nhanh chạy đến muốn đưa Lục Cẩn đi.
Ai ngờ, hắn lại rút ra một khẩu súng bắn chết hai người.
Những người còn lại sợ hãi không dám tiến lên.
Đám phụ nữ thì la hét inh ỏi vì có người chết.
Chỉ chốc lát, cuộc họp giờ đây đã thành một đống hỗn độn tạp âm.
- Lục Cẩn, mày dám không coi ai ra gì sao?
Ông cụ Lục bị nghẹn tức đến nỗi suýt nữa thổ huyết.
Còn Lục Tư Thâm vội vàng đứng dậy lùi về phía sau.
Hắn đưa mắt nhìn Lục Cẩn, lại nhìn về phía của Lam Phi.
Có vẻ, hắn đã đoán ra được cô đang cố ý giở trò.
Lục Cẩn nắm tay của Lam Phi, không kiêng nể bất kì cái gì mà giơ lên cao tuyên bố.
- Kể từ giờ cô ấy là người của tôi!
- Mày…
Lam Phi bị Lục Cẩn kéo ra ngoài.
Ông cụ Lục lúc này không chịu được nữa ngất đi.
Trước tình hình hỗn loạn trước mắt, chỉ có Lục Tư Thâm đứng yên tại chỗ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của Lam Phi bị kéo đi.
Trước đây, hắn và Lam Phi đã từng rất vui vẻ.
Hắn thừa nhận hắn yêu cô.
Tuy nhiên, tình yêu của hắn không lớn đến mức để hi sinh danh vọng.
Đến giờ phút này, hắn cảm thấy bản thân rất cô độc.
Hắn từng rất đau khổ khi mẹ mất, hắn cũng từng điên cuồng căm ghét Lục Tử Hàn.
Bây giờ hắn đang dần hiểu sự cô độc lẻ loi một mình mà Lục Tử Hàn đã từng trải qua.
Cửa phòng bị Lục Cẩn đạp ra.
Hắn lôi Lam Phi vào phòng rồi đẩy cô xuống giường.
Sau đó, hắn nằm xuống bên cạnh ôm chặt cô vào lòng.
Cơn đau đầu của Lục Cẩn bỗng dưng lại tái phát.
Tô Song đã đưa cho hắn một lọ chưa hương thơm mới chế tạo.
Nhưng hiệu quả không cao, đã vậy lại khiến cơn đau đầu của hắn càng khó chịu hơn.
Chính vì vậy Lục Cẩn mới bất chấp trước tất cả mọi người kéo Lam Phi đi.
Hắn rât scafan mùi hương trên cơ thể của cô.
Nằm được một lúc, hô hấp của Lục Cẩn mới trở lại như bình thường.
Có vẻ hắn đã đỡ hơn một chút.
- Chú nhỏ, là chính chú đang tự hủy hoại mình trước mặt mọi người.
Lục Cẩn vẫn nhắm mắt, vòng tay siết chặt lấy cơ thể của cô.
- Em nghĩ tôi cần nịnh nọt đám người đó?
- Dù sao chú cũng khiến ba chú tức phát ngất.
- Ông ta không phải là ba của tôi!
Mối quan hệ của Lục Cẩn và ông cụ Lục không mấy vui vẻ.
Cho dù ông cụ Lục có hết lòng thương yêu, chuyển cho hắn một nửa số tài sản thì hắn cũng chẳng có chút cảm xúc gì.
Trong mắt Lục Cẩn thì hắn không chấp nhận sự tồn tại của người thân.
Ngay từ khi sinh ra hắn đã bị ném vào trại trẻ mồ côi.
Những thấng ngày sống trong đó bị lũ cặn bã kia hành hạ khiến hắn mất hết nhân tính.
Năm 13 tuổi trốn khỏi nơi đó, nhưng hắn chỉ có thể lang thang trên đường, không có gì bỏ bụng.
Sống trong một hoàn cảnh như vậy, vì cái đói, vì sự sống nên hắn mới liều mạng ra nhập một băng đảng xã hội đen.
Mỗi ngày hắn đều bị thương, mỗi ngày hắn đều phải chịu sự dày vò đánh đập của mấy tên du côn lòng dạ sắc đá.
Kể từ lúc sinh ra đến giờ, chưa từng một ngày hắn có cuộc sống bình yên.
Hắn đã từng có hi vọng rằng người thân sẽ đến đón hắn.
Nhưng rồi hắn đã nhận ra rằng hắn đã sai.
Mãi đến lúc năm hắn 23 tuổi, ông cụ Lục mới xuất hiện đón hắn về Lục gia.
Khi đó, hắn đã trở thành người đứng đầu một vùng, là boss của vô số tổ chức ngầm.
Trở thành con trai của ông cụ Lục cũng chẳng còn ý nghĩa gì đối với hắn nữa.
- Rồi em sẽ biết được mọi thứ tồi tệ như thế nào.
Trên đời này, không nên tin tưởng ai cả!
Hai mắt Lam Phi tối sầm lại.
Cô lập tức phản bác.
- Không phải tất cả mọi thứ đều tệ.
Chỉ là bản thân chưa gặp đúng người mà thôi.
Lục Cẩn nghe xong bất giác nở nụ cười chế giễu.
Nếu đúng như lời cô nói, hắn cũng chẳng phải mang cái bộ dạng nửa sống nửa chết như bây giờ.
- Em biết không, kể từ khi tôi gặp Lục Tử Hàn, tôi thấy nó rất giống với tôi.
Nó cũng cô độc, nó cũng bị những người khác ám toán, nó cũng phải chịu nỗi đau mất mẹ.
Tuy nhiên, chính vì nó giống tôi nên tôi mới càng chú ý nó.
Vậy mà nó lại không biết điều, luôn cố chấp khiến tôi tức giận, luôn làm trái điều tôi nói… Nếu không phải vì em tôi đã gϊếŧ nó lâu rồi.
Là tôi sợ em buồn nên mới giữ nó lại.
Nghe được những lời này, Lam Phi không thể cảm thông cho Lục Cẩn mà còn thấy hắn vô cùng khốn nạn.
Hắn lại dám đổ lỗi hết lên đầu của Lục Tử Hàn? Tuy cô không biết cuộc đời hắn phải trải qua những gì, nhưng hắn làm vậy thì cũng chẳng giải quyết được gì.
Vì Lục Tử Hàn có hoàn cảnh giống hắn nên hắn mới muốn hành hạ? Tên khốn này… Đúng là mất hết nhân tính.
- Lát tôi đỡ hơn, tôi sẽ đưa em về.
Trong thời gian này, Lam Phi tự nhủ bản thân phải hết sức nhẫn nhịn.
Cô phải cố gắng đến khi Lục Tử Hàn quay lại đón cô.
…
Cuộc phẫu thuật của Lục Tử Hàn diễn ra vô cùng tốt đẹp.
Sau khi đưa trở lại phòng hồi sức, ngày nào Du Minh Hạo cũng đến thăm hắn.
Thậm chí, anh ta còn rảng đến nỗi mang cả công việc đến chỉ để hỏi ý kiến của Lục Tử Hàn.
- Mấy lão già bên phía công ty con đúng là không thể coi thường.
Tử Hàn, cậu có sáng kiến gì không?
Lục Tử Hàn nhàn nhã nằm trên giường bệnh nhâm nhi cốc nước lọc.
Mắt hắn được băng bó rất cẩn thận, mỗi ngày bác sĩ đều đến kiểm tra rồi thay băng cho hắn.
Chắc không lâu nữa, hắn có thể tháo băng, nhìn thấy ánh sáng mà hắn lúc nào cũng muốn nhìn.
- Cho người thu mua những cổ phần còn dư, ép người của hội đồng quản trị đến bước đường cùng.
- Thủ đoạn thật là tàn độc.
- Quá khen.
Du Minh Hạo vốn là con một, không có anh chị em nên rất cô đơn.
Từ lúc được Lục Tử Hàn cứu một mạng, Du Minh Hạo dường như coi hắn như người anh em mà đối đãi.
Có lẽ, anh ta thật sự thiếu thốn cái gọi là bạn thân, anh em chí cốt.
- Thế thân của cậu được tôi sắp xếp ổn thoả nên người của Lục gia sẽ không thể nào nhận ra.
Cứ yên tâm mà dưỡng sức để mắt sáng trở lại.
Tôi đang chờ cậu đến làm việc đấy.
Nghe vậy, Lục Tử Hàn chỉ lẳng lặng đặt ly nước sang chiếc bàn ngay bên cạnh.
Cuối cùng, hắn mới lên tiếng.
- Lam Phi ra sao rồi?
Du Minh Hạo thật không hiểu nổi tại sao Lục Tử Hàn lại cố chấp yêu đương với một đứa con gái như vậy.
Đối với anh ta, sự nghiệp mới là trên hết.
Tuy biết Lục Tử Hàn là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng lần nào cũng vì một người phụ nữ mà không màng đến nguy hiểm thì anh ta không thể chấp nhận.
Dù không muốn nhưng Du Minh Hạo phải thừa nhận rằng anh ta ghét người phụ nữ trong lòng của Lục Tử Hàn.
- Bản thân cậu còn chưa xong còn đi lo lắng cho cô ta? Cậu…
- Cô ấy là vợ tôi!
Giọng nói của Lục Tử Hàn trần xuống.
Du Minh Hạo biết bản thân đã lỡ lời nên đành nhượng bộ.
Tuy vậy, nhưng anh ta vẫn không từ bỏ còn bồi thêm một câu.
- Phụ nữ không đáng tin..