Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghĩa địa Đế Đô.
Lục Tư Thâm đặt một bó hoa cúc trắng trước mộ của Lục Tử Hàn.
Sau đó, lấy từ trong túi giấy một chai rượu và một bộ quần áo mới đặt gọn xuống.
Hắn ngẩng đầu, nhìn người trong di ảnh trên mộ thì bật cười.
- Hôm nay là sinh nhật của chúng ta.
Nhưng mà, anh chắc cũng chẳng nhớ ngày sinh nhật của mình đâu nhỉ.
Mẹ đã từng dặn, nếu anh quên, tôi sẽ nhắc anh nhớ.
Chỉ là… Bây giờ muốn nhắc cũng chẳng được nữa.
Trước đây khi mẹ còn sống, cứ mỗi năm đến ngày này là hai anh em bọn họ sẽ được bà dẫn đi chơi công viên, tổ chức sinh nhật tại nhà với chiếc bánh của ba mẹ con.
Khung cảnh lúc đoa thật ấm áp, không như hiện tại, là một bầu trời đêm lạnh lẽo.
Lục Tư Thâm đã từng ước rằng Lục Tử Hàn chết đi.
Giờ anh trai hắn chết thật rồi.
Nằm ở dưới nền đất lạnh lẽo kia, chắc cũng thấy cô độc giống hắn lắm thì phải.
Nghĩ đến đây, Lục Tư Thâm càng cười lớn hơn.
Hắn cầm lấy chai rượu lên, mở nắp rồi đổ xuống phần mộ của Lục Tử Hàn.
Đôi mắt Lục Tư Thâm hờ hững, dường như cũng không thể ý thức được bản thân đang làm gì.
- Tôi nghĩ lại rồi.
Anh chết đi cũng tốt, xuống đó gặp mẹ chúng ta.
Một mình tôi ở đây cô đơn là đủ.
Tên đàn em từ bên ngoài đi đến cung kính đưa điện thoại cho Lục Tư Thâm.
Hắn chỉ thở dài, sau đó đặt chai rượu vẫn còn dang dở xuống cầm lấy máy nghe.
- Tư Thâm, anh đi đâu vậy? Khách khứa đã đến hết rồi, ông nội đang rất giận.
Anh mau quay về bữa tiệc đi.
- Cô nghĩ cô là ai?
Lam Tuyết ở đầu dây bên kia cứng họng không nói được gì.
Hôm nay là sinh nhật của Lục Tư Thâm.
Chính vì vậy ông cụ Lục đã tổ chức một bữa tiệc vô cùng lớn để mời những vị khách trong giới thượng lưu tham gia.
Mục đích chính của bữa tiệc nhằm tạo mối quan hệ, liên kết giữa các gia tộc.
Nhân vật chính là Lục Tư Thâm lại không có mặt, đương nhiên sẽ khiến ông cụ Lục tức giận.
- Lam Tuyết, cô tốt nhất đừng có quản chuyện của tôi, nếu cô còn muốn yên vị làm Lục thiếu phu nhân.
Sau lần bỏ đi ở quán cà phê kia, Lục Tư Thâm chưa về nhà lần nào.
Lam Tuyết rất nhiều lần muốn gọi điện cho hắn nhưng lại bị hắn gạt đi trong tình trạng say khướt.
Cô ta biết vị trí của mình sắp bị lung lay, vì thế cô ta mới cần Lục Tư Thâm trở về.
Chỉ cần lên chút kế hoạch ngủ với hắn, cô ta tin rằng bản thân sẽ mang thai.
Lục gia cho dù có biết cô ta không phải tiểu thư Lam gia thì cũng sẽ không đuổi cô ta đi vì đứa bé.
- Dù anh không nghĩ cho em cũng phải nghĩ cho ông nội anh chứ.
Anh muốn ông nội mất niềm tin vào anh sao?
- Đừng có nghĩ tôi không biết cô có mưu đồ gì.
Hiện tại tôi chán ghét gặp cô, lại càng không muốn trở về bữa tiệc đó… Vậy nên, cút!
Lam Tuyết đang định lên tiếng thì Lục Tư Thâm đã tắt máy.
Cô ta gọi lại nhưng không liên lạc được.
Hiển nhiên Lục Tư Thâm đã cho số máy của cô ta vào danh sách đen.
…
Tối nay Lục Tử Hàn có cuộc gặp mặt đối tác nên thông báo cho Lam Phi sẽ về muộn.
Hơn 10 giờ đêm hắn mới trở về biệt thự.
Nhưng đêm nay biệt thự không hề có bất cứ động tĩnh gì.
Lục Tử Hàn cảm thấy có điều gì đó không đúng liền chạy vào bên trong.
Khác với mọi hôm, biệt thự hôm nay không một bóng người, thậm chí còn không bật đèn lên.
Chỉ là một mảng tối tăm.
- Tiểu Phi…
Lục Tử Hàn cất tiếng gọi nhưng không một ai trả lời.
Hắn vội lấy điện thoại gọi cho Lam Phi nhưng không liên lạc được.
Trong lòng bắt đầu dâng lên một dự cảm không lành.
Trên tầng hai chợt vang lên tiếng đổ vỡ.
Lục Tử Hàn đánh rơi chiếc áo vest trên tay xuống quay người vội chạy lên.
Hắn mở cửa phòng ngủ nhưng vẫn không thấy bất kì cái gì.
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân người chạy lên cầu thang.
Lục Tử Hàn cau mày đuổi theo bóng đen kia.
Hắn chạy một mạch lên sân thượng, mở cửa ra.
Một tiếng nổ vang lên.
Nhưng lần này không phải bom, cũng không phải tiếng súng mà là tiếng pháo chúc mừng.
Lam Phi bê một chiếc bánh sinh nhật lớn đi đến trước mặt của Lục Tử Hàn.
Cô búng tay, tất cả đèn điện được trang trí lập tức phát sáng.
Trên trời, những tiếng pháo hoa màu sắc liên tục lấp lánh.
- Ông xã, sinh nhật vui vẻ!
Có vẻ như Lục Tử Hàn vô cùng bất ngờ trước sự chuẩn bị này của Lam Phi.
Hắn không biết phải làm sao, chỉ có thể đứng bất động tại chỗ.
Để chuẩn bị cho sinh nhật của Lục Tử Hàn, mấy ngày nay Lam Phi rất bận rộn, bí mật liên hệ với nhà thiết kế bữa tiệc, sau đó lên danh sách tất cả mọi thứ.
Cô muốn tạo cho Lục Tử Hàn một sự bất ngờ.
Trước đây mẹ cô từng nói rằng ngày sinh nhật là ngày vô cùng quan trọng đối với mọi người.
Nhưng từ khi mẹ cô mất, cô đã không còn tổ chức sinh nhật nữa.
Mỗi lần đến sinh nhật cô, ba cũng chỉ tặng quà rồi gửi lời chúc.
Có nhiều năm cô còn suýt quên đi sinh nhật của bản thân.
Nhưng thật kì lạ là cô lại nhớ tới sinh nhật của Lục Tử Hàn.
Khi cô nhớ ra cũng chỉ còn cách sinh nhật hắn có 5 ngày.
Trong những ngày này, cô thật sự đã vắt óc nghĩ ra tất cả những thứ để chúc mừng sinh nhật ông xã.
Hai mắt của Lục Tử Hàn đột nhiên ửng đỏ.
Lam Phi thấy vậy thì vội đặt chiếc bánh xuống bên cạnh nắm lấy tay hắn ân cần hỏi.
- Anh sao vậy? Không thích sao?
- Không, là anh đang vui.
- Sao lại sắp khóc rồi?
Lam Phi chạm tay vào gương mặt của Lục Tử Hàn lo lắng.
- Anh cảm động.
Anh đã quên mất sinh nhật của mình.
- Sau này em sẽ luôn nhắc anh.
Lục Tử Hàn không thể kìm chế được nữa.
Hắn ôm chặt Lam Phi vào lòng.
Cuối cùng, hắn cũng cảm nhận được hơi ấm mà bao lâu nay không xuất hiện.
Hắn càng càng càng yêu cô hơn.
Hai người dưới ánh trăng hát bài hát chúc mừng sinh nhật, cùng nhau ước nguyện rồi thổi nến.
Lục Tử Hàn không cần những bữa tiệc xa hoa, cũng không cần những thứ đắt tiền, chỉ cần có Lam Phi, hắn đã cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất rồi.
Đến phần tặng quà, Lam Phi đột nhiên đứng dậy.
Bây giờ Lục Tử Hàn mới quan sát hôm nay cô đẹp hơn mọi khi.
Gương mặt được trang điểm tinh xảo, chiếc váy ngắn trễ vai càng tôn thêm đường nét quyến rũ.
Lục Tử Hàn di chuyển tầm nhìn xuống đôi môi đỏ mọng của Lam Phi, yếu hầu lêm xuống liên tục.
Lam Phi giơ tay ra trước mặt hắn, nở nụ cười mê hồn.
- Lấy em làm quà sinh nhật cho anh.
Có nhận không?
Câu nói này đánh trúng trọng điểm giấu kín trong lòng của Lục Tử Hàn.
Mấy ngày qua vì kì kinh nguyệt của Lam Phi nên lúc nào hắn cũng phải cố kìm chế.
Hiện tại, là cô tự mình dâng đến, hắn vui còn không kịp nữa là.
- Món quà này anh đương nhiên… Không thể từ chối rồi..