Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mẹ, sao lại thu dọn hành lí rời đảo vậy? Mẹ và ba có chuyện gì sao? Con thấy ba buồn lắm.
Ngồi trên thuyền, Lam Phi cứ ngẩn người nhìn về xa xăm.
Mãi cho đến khi Tiểu Ngư kéo áo cô làm nũng, cô mới sực tỉnh.
- Mẹ không nghe Tiểu Ngư nói sao? Vì cái gì mà mẹ lại bỏ lại ba chứ…
Con bé mím chặt môi, hai mắt rưng rưng như muốn khóc.
Lam Phi đành ôm lấy Tiểu Ngư vào lòng an ủi.
Đây là cách duy nhất để cô có thể làm.
Những gì mà Hạc Hiên làm cho ba mẹ con cô, cô sẽ không bao giờ quên.
Nhưng, người cô yêu bấy lâu nay chỉ có Lục Tử Hàn.
Mà hai đứa bé này lại là con hắn.
Cô không nỡ để chúng xa cách ba ruột của mình thêm nữa.
Khác với Tiểu Ngư, Tiểu Hải trên tay cầm quyển sách vẫn chăm chú đọc rất chuyên tâm.
Trên lưng thằng bé khoác chiếc ba lô nhỏ.
- Tiểu Ngư, ba Hạc Hiên không phải ba ruột của chúng ta.
Mẹ đang dẫn anh em mình đi gặp ba ruột.
- Nhưng tại sao?
- Lớn lên sẽ hiểu nên đừng khóc làm nũng với mẹ nữa.
Giọng điệu của Tiểu Hải chẳng khác gì một ông cụ non cả.
Tiểu Ngư nghe anh trai nói vậy cũng không khóc nữa.
Con bé ngả đầu nằm trên đùi của Lam Phi, chẳng mấy chốc đã nhắm mắt đi ngủ.
- Tiểu Hải, con biết hết rồi sao?
- Sáng nay con dậy sớm, qua phòng mẹ thấy mẹ và ba Hạc Hiên đang nói chuyện.
Giọng nói của Tiểu Hải rất vô tư, dường như không có chút cảm xúc nào.
Nhưng, chỉ có Lam Phi biết, thằng bé rất nhạy cảm.
Tiểu Hải từ bé đến giờ chưa từng khóc trước mặt ai.
Thằng bé chỉ khóc khi không có ai ở đó.
Nếu không vì một lần Lam Phi quên cho thằng bé uống sữa, vội vàng quay lại phòng thì không biết được chuyện này.
Tiểu Hải lúc đó còn nhỏ nằm một mình trong lôi, cất tiếng khóc nức nở.
Chỉ khi Lam Phi vừa bước chân vào, thằng bé liền im lặng ngay.
Đúng là con trai cô rất đặc biệt.
Điều này mới khiến cô càng lo hơn.
Kể như Tiểu Hải cứ vô tư như Tiểu Ngư thì tốt.
- Ba con tên là Lục Tử Hàn.
Chính là người hai mẹ con mình gặp ở hiệu sách.
Chỉ là… Mẹ không nhớ ra ba của con… Lần này trở về, mẹ mong hai đứa sẽ yêu ba như yêu ba Hạc Hiên.
Tiểu Hải nghe đến đây, gập sách lại rồi cất vào ba lô.
Thằng bé nhìn Lam Phi, nghiêm túc nói.
- Nếu như ba đối xử tốt với mẹ như ba Hạc Hiên, con cũng sẽ yêu ba như vậy.
Nhiều lúc Lam Phi tự hỏi có thực Tiểu Hải chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi hay không.
Những lời thằng bé nói khiến cô vô cùng cảm động.
Dù sao, ông trời cũng rất công bằng.
Để cô rời xa Lục Tử Hàn nhưng đã đem Tiểu Hải đến bên cô.
Có thằng bé, Lam Phi cảm thấy phần trống vâng trong tim dịu đi phần nào.
Tuy không thể lấp trọn nhưng cũng khiến cô ấm áp hơn.
Lam Phi nhìn xuống hộp nhẫn, mở ra xem.
Bên trong có 2 chiếc nhẫn lấp lánh.
Cô đã bỏ lỡ Lục Tử Hàn 6 năm rồi.
Điều mà cô hối hận nhất chính là bản thân không thể nhớ ra hắn sớm hơn.
Hai người đã từng gặp nhau, Lục Tử Hàn đã từng ôm cô, vậy mà cô lại không nhớ.
Không biết lúc ấy hắn có bị tổn thương hay không?
Chiếc thuyền rất nhanh đã cập bến.
Lam Phi tay ôm Tiểu Ngư đang ngủ, tay kéo vali đi về phía trước.
Tiểu Hải cũng rất trách nhiệm, trên người đeo ba lô, tay kéo vali nhỏ đi theo mẹ.
Ba mẹ con đi đến đường lớn, Lam Phi bắt một chiếc taxi rồi theo trí nhớ cũ về quê thăm ba của cô trước.
Con đường giờ đây đã thay đổi rất nhiều.
Cô cùng hai đứa trẻ xuống xe, nhìn căn nhà cũ trước mặt mà lòng cảm thấy rộn ràng.
Lam Phi hít một hơi thật sâu rồi đưa tay bấm chuông cửa.
Ấn một lần không thấy gì, cô liền ấn lần thứ hai, lần thứ ba…
Đến khi cô không kìm được nước mắt mà bật khóc, đột nhiên cánh cửa được ai đó mở ra.
- Ba…
Lam Tống Quân mặc bộ quần áo thoải mái, mái tóc giờ đây đã bạc trắng, làn da nhăn nheo, không còn vẻ hào nhoáng như trước đây nữa.
Năm ấy ba cô bị ung thư, cứ tưởng rằng đến bây giờ cô không thể gặp mặt ông nữa.
May thay, ba cô vẫn không sao.
- Lam Phi… Là… Là con sao?
Cô để Tiểu Ngư xuống cho Tiểu Hải rồi lao đến ôm lấy ba.
Bao năm nay, cô mất trí nhớ, đã không thể hoàn toàn chăm sóc cho ba được.
Nhìn cơ thể gầy gò này của ba khiến lòng cô đau như cắt.
Còn Lam Tống Quân vui đến nỗi chảy nước mắt.
6 năm trước, Lục Tử Hàn có đến quỳ xuống dưới chân ông, xin ông tha thứ vì không bảo vệ được Lam Phi.
Ông cứ tưởng đã mất đi đứa con gái này rồi nên hoàn toàn suy sụp.
Cũng may ông trời có mắt, cho ông còn sống đến tận bây giờ để có thể gặp lại con gái.
Hai ba con gặp nhau thì mừng rỡ.
Lam Tống Quân nhanh chóng dẫn Lam Phi cùng hai đứa nhóc vào nhà.
Sau một hồi nói chuyện, cô mới biết bao năm nay Lục Tử Hàn đã vất vả, chạy ngược xuôi để chạy chữa cho ba mình ra sao.
Duyên trời như thế nào, hôm ấy hắn đã gặp một vị bác sĩ thiên tài, vì thế bệnh tình của Lam Tống Quân mới có thể kéo dài đến bây giờ.
Tuy không thể trị tận gốc, nhưng kéo dài được từng ấy năm cũng là kì tích rồi.
- Thằng nhóc đó à, tháng nào cũng đến năm ba.
Mỗi lần ba đi qua phòng con, đều nghe thấy tiếng nó khóc.
Thật là… ba không biết nói gì, ba chưa từng thấy ai yêu vợ mình như thế.
Nó không những giúp ba điều hành Lam Thị còn phải lo bệnh tình cho ba.
Thằng nhóc đó… rất tốt!
- Ba nói đúng, anh ấy rất tốt.
Vậy mà cô lại không làm gì được cho Lục Tử Hàn, ngoài việc quên đi hắn.
- Tiểu Ngư, Tiểu Hải, đây là ông ngoại của hai đứa.
Mau, qua chỗ ông đi.
Cả hai đứa nhóc nghe mẹ nói vậy thì chạy lại phía Lam Tống Quân.
Ông vui vẻ, nở nụ cười tươi ôm hai đứa cháu vào lòng.
Quả nhiên, hai đứa nhóc này đều có điểm giống với Lam Phi và Lục Tử Hàn.
Ông sống đến hôm nay để gặp được con gái và cháu ngoại, đời này chẳng còn gì hối tiếc nữa rồi.
Lam Phi và hai đứa nhóc ở lại nhà của Lam Tống Quân đến chiều.
Hành lí cũng khá nhiều nên cô đành để bớt lại đây.
Mỗi tuần cô dự định sẽ đưa hai đứa về thăm ba, cho ông ngoại đỡ nhớ.
Ba mẹ con gọi một chiếc xe, tạm biệt ông ngoại rồi trở về khu căn hộ trước kia.
Trên đường đi, Lam Phi luôn chăm chú nhìn khung cảnh bên ngoài.
Tất cả đã thay đổi, không giống như trước đây nữa.
Đi mất mấy tiếng, cuối cùng ba mẹ con cũng đến nơi.
Lam Phi dẫn hai đứa nhóc vào thang máy, ấn nút lên tầng thứ 32.
Tim cô lúc này đập loạn nhịp, thật sự cô không biết phải đối mặt với Lục Tử Hàn ra sao nữa.
- Mẹ ơi… Nơi này đẹp quá…
- Nếu ba đồng ý, sau này chúng ta sẽ ở đây.
Vừa nói, Lam Phi vừa xoa đầu Tiểu Ngư.
Chân cô đi đến trên hành lang quen thuộc như trước.
Đi qua cả nơi, cô và hắn đã từng trao nụ hôn cho nhau.
Tất cả những kí ức đẹp lúc ấy như ùa về.
Trở lại đây thật tốt…
Lục Tử Hàn đang treo lại những tấm hình của Lam Phi trên tường, chợt bên ngoài có tiếng chuông cửa.
Rất lâu rồi hắn không tiếp người lạ nên chẳng bao giờ mở cửa cho ai.
Ngoài Du Minh Hạo biết mật khẩu để đi vào ra, thì chẳng ai đến đây cả.
Lục Tử Hàn định lờ đi, muốn vào phòng tắm rửa gội thân thể.
Tâm trạng hắn lúc này vẫn cứ buồn như vậy.
Hắn vẫn đang chờ đợi Tiểu Phi của hắn về.
Bước chân của Lục Tử Hàn chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng có ai đó đang nhấn mật mã cửa.
Đúng lúc hắn quay người lại, cửa chính cũng từ từ được mở ra.
Chiếc khăn tăm trên tay của Lục Tử Hàn chợt rơi xuống đất.
Giọng nói như trách móc của Lam Phi vọng đến.
- Ngoài để mật mã là sinh nhật của em ra thì anh không đổi cái khác được à?
Trước mặt Lục Tử Hàn, Lam Phi cùng hai đứa nhóc đứng hai bên đang xuất hiện ở cửa.
Hắn như không tin vào những gì mình thấy, cả người trở lên cứng đờ.
Cho đến khi Lam Phi buông hàng lí xuống, giang tay ra, nở nụ cười như năm nào.
Cuộc đời em gặp được anh chính là niềm hạnh phúc nhất.
Ông xã à, sau này chúng ta sẽ không xa nhau nữa.
Anh, em, Tiểu Ngư và Tiểu Hải sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
- Ông xã, em về với anh đây!
…
HOÀN CHÍNH VĂN..