Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuộc sống của Lam Phi vẫn cứ tiếp diễn bình yên như thế.
Lục Tử Hàn trao trả lại quyền quản lí Lam Thị cho Lam Phi.
Trợ lí Lưu sau khi gặp lại cô, không ngừng vui đến nỗi phát khóc.
Chỉ tội là, ngày nào anh ta cũng lấy lí do khiến cô tăng ca để tiếp nhận tiến độ công việc.
Mỗi khi về nhà, Lam Phi đã thấy một bàn đồ ăn ngon trước mắt.
Lục Tử Hàn phụ trách chăm hai đứa trẻ, việc nhà có người giúp việc thời gian lo, còn riêng cô chỉ cần đi làm về ăn tối và đi đi tắm, lên giường ngủ.
Cứ 1 tháng, cô sẽ đưa Tiểu Hải và Tiểu Ngư về thăm ba Hạc Hiên.
Mặc dù Lục Tử Hàn không có bằng lòng nhưng thấy hai đứa con đang háo hức như thế cũng phải miễn cưỡng gật đầu.
- Bao năm nay, ba mẹ con em mợ Hạc Hiên một ân huệ lớn.
Vả lạ, anh ấy là ba đỡ đầu của Tiểu Hải và Tiểu Ngư nên…
- Không sao đâu.
Chỉ cần em về nhà, mọi thứ anh sẽ không để ý.
Lam Phi nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Lục Tử Hàn thì không nhịn được vòng tay qua ôm lấy cổ của hắn, đặt lên môi một nụ hôn.
Thật là, cô không thể bình tĩnh nổi khi đứng trước Lục Tử Hàn.
Sao hắn lại dễ dãi như thế chứ? Đúng là người chồng quốc dân nha…
- Sắp tới, là sinh nhật của Tiểu Hải và Tiểu Ngư.
Anh định tổ chức sinh nhật cho hai đứa lớn một chút.
Ý em sao?
- Được đấy ông xã.
Anh làm cái gì em cũng đồng ý nha.
- Được rồi, đừng ôm chặt cổ anh nữa.
- Không muốn.
Hai người đang vui vẻ trêu trọc đối phương thì tự nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
Tiểu Hải và Tiểu Ngư mặc đồ đôi, trên vai khoác chiếc ba lô dễ thương đưa mắt nhìn chằm hai người.
Tiểu Ngư mở to đôi mắt nhìn ba mẹ đang hành động kì quặc thì ngu ngơ hỏi.
- Mẹ sao lại bẻ cổ ba? Mẹ bắt nạt ba hay sao?
Tiểu Hải:
- Lớn đầu rồi còn ngồi chơi trò vô vị.
Trễ giờ rồi đấy mẹ.
- A… Mẹ xin lỗi, mẹ chuẩn bị ngay đây.
Thật xấu hổ muốn chết.
Muốn có không gian riêng tư một xíu cũng khó nữa.
Thật là…
Tiệc sinh nhật của cậu ấm cô chiêu nhà Lục Tổng được tổ chức rất hoàng tráng.
Lục Tử Hàn đã tri rất nhiều tiền cho bữa tiệc đình đám này.
Đây là lần đầu tiên, hắn được đón sinh nhật cùng hai đứa nhóc nên trong lòng có chút phấn khích.
Du Minh Hạo đã đứng ra làm người chủ trì cho bữa tiệc.
Nhưng trong lòng ai cũng biết, là anh ta đã nhắm trúng Tiểu Ngư là Lục Tử Hàn.
Ngay từ khi gặp con bé, Du Minh Hạo đã rất cao hứng muốn nhận ngay con dâu tương lai luôn.
Chỉ tiếc là, Lục Tử Hàn bảo vệ con gái như bảo vệ bảo bối, không cho bất cứ ai đến gần quá.
Tối nay, tại khách sạn lớn, tất cả các khách mời lần lượt đi vào bên trong hội trường.
Ngoài sảnh được trang trí vô cùng bắt mắt với những tấm hình của hai đứa trẻ treo đầy xung quanh.
Cái ý tưởng mở tiệc lớn là của Lục Tử Hàn, nhưng mời khách quá đông lại là sự tự ý của Du Minh Hạo.
Anh ta nói rằng muốn mọi người gặp gỡ con dâu tương lai nên đã bị Lục Tử Hàn ngăn cấm anh ta đến gần Tiểu Ngư hai bước.
Bên này, Lam Phi và Vận Cẩm ngồi một chỗ trò chuyện với nhau giống như chị em thân thiết.
- Cẩm Vận, cảm ơn cô đã đến đây giúp tôi.
- Không có gì đâu.
Mà, nghe Hạo nhà tôi nói muốn nhận Tiểu Ngư làm con dâu tương lai đấy.
Con lớn của Vận Cẩm và Du Minh Hạo là Tô Thiếu Luân, sau khi được Du Minh Hạo đưa về sửa thành Du Thiếu Luân.
Em trai của Thiếu Luân hơn Tiểu Ngư 1 tuổi, tên là Du Mạch.
Còn vị công chúa sinh cách đây không lâu là Du Linh.
Du Minh Hạo muốn nhận Tiểu Ngư làm con dâu tương lai, nhưng không biết cho đứa con nào trong hai đứa con trai của mình.
- Nghe nói, cô nghỉ việc ở sở cảnh sát rồi hả?
Nghe Lam Phi hỏi vậy, Vận Cẩm cười nhẹ rồi gật đầu.
- Từ khi gặp lại Du Minh Hạo, tôi và anh ấy đã trải qua rất nhiều chuyện.
Gia đình tôi, không chấp nhận thân phận Mafia của anh ấy.
Hai chúng tôi đã trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn, tôi suýt nữa mất đi Du Mạch trong lần bị truy sát đó.
Cũng vì lần đó tôi mới nhận ra anh ấy yêu tôi như thế nào.
Anh ấy đã hy sinh nhiều thứ cho tôi rồi, tôi chỉ có thể nộp đơn từ chức ở sở cảnh sát để yên tâm bên anh ấy hơn.
Nếu tôi không nghỉ việc, với thân phận của hai người… sẽ không thể nào yên ổn được
Lam Phi cũng thấy có lí.
Một người là cảnh sát, người kia lại là Mafia, hai bên khôn thể nào dung hoà được, trừ khi một trong hai từ bỏ.
Cả bữa tiệc được chuẩn bị rất chu đáo theo đúng quy trình vạch ra.
Trong lúc mọi người còn đang nói chuyện với khách khứa, Tiểu Ngư luồn lách trốn ra khuôn viên phía sau.
Từ nhỏ, cô bé luôn là người hoạt bát, ai gặp cũng khen đáng yêu.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô bé tiếp xúc với nhiều người như vậy nên có chút luống cuống, chưa thích nghi được.
Tiểu Ngư chạy đến chiếc xích đu trắng, muốn ngồi lên chơi.
Tuy nhiên, chân cô bé mãi không với tới.
Hai mắt của Tiểu Ngư rũ xuống, xỉu xìu.
Một cánh tay từ phía sau vươn đến bế cô bé ngồi lên xích đu.
Tiểu Ngư quay người lại, phát hiện ra là anh Tiểu Luân đẹp trai, con của bác Minh Hạo và cô Vận Cẩm.
- Anh Luân, anh sao lại ra đây?
Tiểu Luân mỉm cười, đẩy nhẹ xích đu cho Tiểu Ngư.
- Anh thấy em ra đây nên đi theo.
Công chúa sao lại chạy ra đây thế? Có chuyện gì à?
- Những người đó… lạ lắm… Tiểu Ngư không có quen.
- Vậy… từ giờ anh bảo vệ cho em nhé? Có anh bên cạnh, không ai có thể làm hại em đâu.
- Thật ạ? Tiểu Ngư thích anh Luân nha.
Sau này em lớn, em sẽ gả cho anh Luân.
Tiểu Luân nghe vậy vẫn giữ nụ cười trên môi.
Trong lúc ngồi trên xích đu để Tiểu Luân đẩy, không may Tiểu Ngư bị tuột giày.
Cô bé theo bản năng muốn cúi người xuống cài lại, ai ngờ cả người đổ về phía trước.
Tiểu Luân thấy không ổn chạy lại đến, muốn đỡ lấy Tiểu Ngư.
Cô bé la lớn, nhắm mắt lại.
Tiếp đó sa vào lòng của ai đó rồi cả hai ngã xuống đất.
- Tiểu Ngư, em có sao không?
Tiểu Ngư vừa nãy bị hoảng vẫn chưa hết sợ.
Cô bé ngẩng đầu lên, phát hiện bản thân đang đè trên người của một cậu bé.
Mà cậu bé trước mặt này là lần đầu tiên cô bé gặp.
- Tiểu Mạch, may mà em đỡ được Tiểu Ngư.
Suýt nữa thì con bé đã bị thương rồi.
- Cảm… ơn anh…
Mỗi lần được người khác giúp đỡ, Tiểu Ngư luôn nhớ lời mẹ là phải nói lời cảm ơn với đối phương.
Đợi đến khi Tiểu Luân đỡ Tiểu Ngư đứng dậy, Tiểu Mạch mới từ tốn phủi bụi trên quần áo.
Thằng bé không nói không rằng định quay người bỏ đi.
Ai ngờ, Tiểu Ngư chạy vội đến nắm lấy tay của Tiểu Mạch.
- Anh đẹp giống như anh Luân vậy.
- Anh với Luân là hai anh em nên giống nhau là điều đương nhiên.
- Sao anh lại không cười với em?
Tiểu Mạch hơi cau mày, lạnh lùng cúi xuống nói bên tai Tiểu Ngư.
- Vì anh không thích em như anh Luân!.