Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
17.
“Chu Uyển, ở đây có hai điều tôi phải sửa lại cho đúng.”
Trong lúc tôi đang do dự, Lục Từ đã giành trước một bước mở miệng nói.
Giọng điệu anh không còn vui vẻ nữa, ngược lại còn mang cảm giác khí thế mạnh mẽ.
“Thứ nhất, người quản lý chính dự án này là tôi, không phải cô ấy. Mặc dù cô ấy phụ trách quản lý tổ, nhưng công việc chủ yếu vẫn là hỗ trợ cho tôi.”
“Thứ hai, nếu nói đến kinh nghiệm thì cô cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học. Bản thân cô cảm thấy lý lịch của cô ấy không đủ gánh vác trách nhiệm của một người quản lý, thì cô cũng y như vậy.”
Lục Từ lạnh lùng đáp trả Chu Uyển, nhưng Chu Uyển lại không hề bị thuyết phục, ngược lại còn nhìn thẳng vào anh.
Chu tổng đột nhiên xen miệng nói: “Lục Từ, anh biết em thích Cố Dữu nhưng chuyện công ty không thể xử lý theo cảm tính được. Uyển Uyển từng tới chỗ cha con bé thực tập, năng lực lãnh đạo của con bé thành thục hơn Cố Dữu nhiều.”
“Đúng!” Lục Từ không vì thế mà lùi bước, thẳng thắn nói: “Ở dự án khác, tôi thừa nhận năng lực của Chu Uyển có nhỉnh hơn Cố Dữu. Dù sao nền giáo dục hai người được hưởng từ nhỏ là khác nhau, phần chênh lệch này rất khó để bù đắp.”
“Vậy có nghĩa là em cũng thừa nhận Chu Uyển hợp làm người phụ trách dự án lần này hơn đúng không?”
“Không.” Lục Từ thẳng thừng phủ nhận: “Chí ít là ở dự án này, không ai thích hợp hơn Cố Dữu.”
Đột nhiên, anh quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt anh ánh lên sự tín nhiệm và thưởng thức quen thuộc.
Bỗng dưng, tôi chợt nhớ ra rất nhiều chuyện.
Phải rồi, Lục Từ luôn là như vậy.
Ngay kể cả trước đây lúc còn ở bên nhau, anh không quan tâm đ ến việc bản thân ưu tú cỡ nào, anh luôn dành cho tôi sự tín nhiệm và thưởng thức đặc biệt.
Anh luôn dễ dàng nhìn thấy sự chấp chới của tôi, những thứ gì tôi quên mất, anh vẫn có thể khiến nó trở nên rực rỡ hơn cả.
Kể từ sau khi chia tay Lục Từ, đây là lần đầu tiên trái tim tôi lại rung động mạnh mẽ như thế.
Chu tổng cau mày, dường như không mấy hài lòng với lý do Lục Từ đưa ra.
Tôi lẳng lặng nhìn ba người họ, nở nụ cười nói: “Cô Chu, không biết cô có cái nhìn như thế nào đối với dự án này?”
Tôi tiến lên phía trước một bước, thoát khỏi sự bảo vệ của Lục Từ, thẳng thắn nhìn Chu Uyển.
Chu Uyển cũng nhìn lại tôi, tự tin nói: “Nói một cách đơn giản thì ứng dụng sẽ làm giảm độ chênh lệch về thời gian cung ứng dịch vụ giữa phương thức online và offline, đặc biệt chú tâm vào tình trạng sức khỏe của người lớn tuổi.”
Nghe Chu Uyển nói xong, tôi thở dài: “Cô Chu nói không sai, nhưng chưa đủ.”
“Tình trạng sức khỏe của người lớn tuổi tất nhiên là vô cùng quan trọng, nhưng cũng chính vì quan trọng, nên thị trường lĩnh vực chăm sóc này đang dần bão hòa.”
Tôi mím môi, liếc mắt nhìn Chu tổng.
Anh ta gật đầu, ý nói tôi có thể tiếp tục.
18.
Tôi tiếp tục nói: “Tôi sống với bà nội từ nhỏ, lên đại học tháng nào cũng cố gắng đến viện dưỡng lão làm t ình nguyện, cho nên tôi làm quen được với rất nhiều ông bà lớn tuổi.”
“Sau một khoảng thời gian tiếp xúc với bọn họ, rất nhiều người già họ đều thỏa hiệp với việc cơ thể mình có bệnh, có khiếm khuyết. Việc cơ thể bị lão hóa theo thời gian không ai có thể tránh được, chờ đến khi bản thân phát hiện ra sự khác thường thì trong lòng đã ngầm thích ứng với cái khác đấy rồi.”
Tôi đảo mắt, thở dài buồn bã: “Nhưng so với bệnh tật trên thể xác, thì tinh thần bọn họ còn đau khổ hơn.”
“Cô Chu, cô có nghĩ tới một ngày nào đó bản thân sẽ bị xã hội đào thải không?”
Chu Uyển cau mày, rõ ràng là cô ấy chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Tôi cười: “Tôi từng nghĩ rồi đấy.”
“Khoa học công nghệ tiến bộ khiến cho đời sống của thế hệ trẻ trở nên dễ dàng hơn, nhưng cũng chính vì thế mà nó làm gia tăng sự ngăn cách người lớn tuổi với thế giới.”
“Những ông bà trong viện dưỡng lão ấy, con cái của họ luôn mời tới cho bọn họ người chăm sóc tốt nhất, cho họ hưởng chế độ chăm sóc tốt nhất nhưng phần lớn thời gian bọn họ chỉ có thể nằm trên giường bệnh đếm lá cây, có đôi khi ngồi là sẽ ngồi cả một ngày.”
“Có lúc tôi đã nghĩ, chẳng lẽ bọn họ cứ để mặc cho bản thân bị đẩy xa bởi khoa học công nghệ sao? Năng lực tiếp thu của người lớn tuổi không được như trước thì không thể học nữa ư?”
Nói đến đây, tôi không nhịn được khẽ thở dài.
“Vậy nên tôi đã đưa cho Lục Từ một ý tưởng. Chúng ta phải làm gì đó cho những cụ ông cụ bà cơ thể có nhiều bất tiện và những người vì đã lớn tuổi mà không có cơ hội tiếp xúc với cái mới.”
“Liệu chúng ta có thể làm một ứng dụng nào đó, quảng bá nó ra ngoài, sử dụng những kỹ thuật tốt nhất có hỗ trợ cả về y tế lẫn tinh thần, để cho người già họ không còn cảm thấy trống trải vào tuổi xế chiều không?”
Tôi bình tĩnh nhìn Chu tổng, nói hết những lời từ tận sâu trong lòng.
“Chu tổng, tôi biết vì sao Lục Từ muốn để tôi làm người phụ trách dự án này, bởi vì ý tưởng ban đầu về nó là của tôi.”
Tôi quay đầu nhìn Lục Từ, cong mắt nói: “Có điều người từng bước biến nó thành sự thật là Lục Từ, tôi không thể đoạt công lao của anh ấy được, đó chỉ là ý tưởng ban đầu tôi nói thôi.”
“Vậy nên Chu tổng, tôi không quan tâm người phụ trách dự án là ai, tôi chỉ muốn dự án này được thành công ra mắt, thật sự hỗ trợ cho những người lớn tuổi.”
Tôi nghiêm túc nhìn Chu tổng nói hết, anh ta nghe tới đây cũng rơi vào trầm ngâm.
Chu Uyển nghe tôi nói xong cũng im lặng một lúc.
Lát sau, đột nhiên cô ấy đi tới trước mặt tôi, nghiêm túc nói: “Cố Dữu, trước tiên tôi muốn nói lời xin lỗi với cô, cô ưu tú hơn những gì tôi nghĩ.”
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, còn cô ấy nói đến đây thì gật đầu với tôi rồi quay đi: “Chú Hai, bắt đầu từ ngày mai con sẽ tới công ty chú thực tập, làm phiền chú báo với cha mẹ con một tiếng nhé.”
Dứt câu, Chu Uyển quay người rời khỏi phòng làm việc.
Tôi hoang mang nhìn theo bóng lưng Chu Uyển, cứ có cảm giác người này không hề giống những gì tôi nghĩ.
Chu tổng thở dài, có vẻ như anh ta đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, giang tay bất đắc dĩ nói: “Tôi bảo rồi mà, con bé thần kinh thô lắm.”
Tôi: “…”
Lục Từ bật cười.
Anh kéo tay tôi, kiêu ngạo nói tạm biệt với Chu tổng.
Tôi ngơ ngác đi theo anh vào thang máy.
Thấy anh đưa tay ấn tầng B2, tôi không nhịn được hỏi: “Chúng ta tan làm sớm hả?”
Lục Từ quay lại nhìn tôi, cười nói: “Sớm gì nữa, tan làm rồi, em không định đi đón con trai à?”
Tôi sửng sốt, vô thức liếc nhìn màn hình di động.
Đã nửa tiếng trôi qua kể từ lúc con trai tan học rồi!
19.
Suốt đường đi, tôi liên tục giục Lục Từ chạy nhanh, vừa đến nhà trẻ cái là tôi lao thẳng tới phòng học của con trai, không dám chậm trễ một giây.
Quả nhiên, trong phòng chỉ còn lại mỗi con trai mình chưa được đón.
Thằng nhóc tựa người nhìn ra ngoài cửa sổ trông vô cùng cô đơn, nghe thấy tiếng tôi gọi thì quay đầu lại buồn bã nói:
“Haiz, tình mẹ bao la chừng này ư?”
Tôi: “…”
Tôi đuối lý đưa tay xoa mũi, vẫy con trai đi tới cạnh mình dỗ dành: “Xin lỗi bé cưng nhiều, nay mẹ có việc đột xuất, lần sau mẹ sẽ không đón con muộn nữa.”
Con trai “hừ” một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn tôi.
Tôi dám chắc thằng bé định lươn lẹo chuẩn bị xin tôi một con Ultraman.
Nhưng nó không hề đáng mua xíu nào! Còn lâu tới chiều theo nhé!
Song khi chúng tôi đi tới cửa, cậu con trai đang giận dỗi chợt hai mắt như phát sáng.
Tôi nhìn theo thằng bé, phát hiện Lục Từ đứng bên kia trong tay đang cầm Ultraman mà nó ngày nhớ đêm mong.
Con trai gào lên rồi hưng phấn xông tới.
Lục Từ ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với thằng bé câu gì đó làm nó cười tít cả mắt.
Tôi ôm tâm tình phức tạp đi tới bên cạnh hai người họ.
Nhìn con trai ôm Ultraman trong lòng, tôi không đồng tình nói với Lục Từ rằng: “Anh quá chiều thằng bé.”
Lục Từ chỉ cười không nói.
Anh ôm con trai lên, dẫn hai mẹ con đi ăn tối.
Những ngày sau đó, ngày nào anh cũng kiên trì đưa đón hai mẹ con. Ban ngày thì ở công ty dạy tôi cách triển khai dự án, tối đến thì dẫn chúng tôi đi ăn hết nhà hàng này tới nhà hàng khác.
Thời gian rất nhanh đã tới cuối tuần, vì Lục Từ đồng ý cùng con trai đi tham gia hoạt động tại nhà trẻ nên mới sáng sớm anh đã đứng chờ trước cửa nhà chúng tôi.
Hôm nay tôi còn chuẩn bị cho cả nhà đồ gia đình.
Thật ra ban đầu tôi không định mua cho Lục Từ nhưng nhìn con trai mếu máo khóc lóc nói muốn cả gia đình phải mặc giống nhau, thế là tôi lại phải mua.
Trước kia, mỗi lần con trai có hoạt động gì ở trường chỉ có mình tôi tham gia.
Đây là lần đầu có “cha” tham dự, thằng bé phấn khích không chịu nổi.
Trò chơi cần phụ huynh tham gia ở nhà trẻ đều là một vài trò chơi nhỏ để gắn kết cha mẹ với các con.
Tuy đây là lần đầu tiên Lục Từ tham gia nhưng anh thích ứng rất nhanh.
Cả ngày tham gia hoạt động, anh đã dẫn con trai thắng tất cả các hạng mục, bỏ xa những người khác.
Con trai vô cùng hưng phấn, trước khi về còn nhận lấy ánh mắt sùng bái của rất nhiều bạn học.
Sau khi chúng tôi lên xe, xác định không còn ai thấy nữa, con trai mới hưng phấn hét lên thành tiếng, ôm lấy Lục Từ hôn tới tấp.
Tôi ngồi bên ghế phó lái, nhìn Lục Từ và con trai quấn quýt, trong lòng thấy vừa ấm áp lại ngọt ngào.
Lục Từ lại đưa mẹ con tôi tới nhà hàng ăn như thường lệ.
Trên đường về nhà, thằng nhóc mệt mỏi ngả người trên xe ngủ.
Lục Từ ôm con trai về phòng. Trước khi đi, thằng bé kéo tay anh lại, ngủ mớ gọi: “Cha ơi.”
20.
Tôi theo Lục Từ ra phòng khách. Tôi rót cho anh một cốc nước, cảm ơn anh hôm nay đã tới tham gia hoạt động cùng con trai.
Lục Từ cười nhẹ, cầm lấy cốc nước nhấp một ngụm.
Tôi với anh ngồi ở hai đầu ghế sofa, trong chốc lát không biết nói với nhau cái gì.
Lục Từ cụp mắt, ngón tay ma sát ly nước, đột nhiên mở miệng nói: “Bắc Bắc là con trai anh.”
Anh nói với giọng chắc nịch, xem ra đã sớm nhìn thấu lời nói dối của tôi.
Tôi biết chẳng thể giấu diếm được nữa nên thở dài, thừa nhận.
“Ừm.”
Tiếng hít thở của anh như ngưng lại.
Một lúc sau, anh mới chậm rãi nói: “Mấy năm nay em cũng không kết hôn, không có người mới, đúng không?”
Tôi lẳng lặng nhìn anh, thản nhiên gật đầu: “Đúng thế, không có.”
Hai mắt Lục Từ như phát sáng.
Ánh mắt anh có chút vội vàng, ngón tay run nhẹ, như thế đang cố gắng khắc chế để không dọa tôi.
Giọng anh khàn đi, nghe trầm hơn hẳn trong không gian yên tĩnh:
“Vậy… chúng ta còn cơ hội làm lành không?”
Tôi mím môi, vô thức siết chặt tay lại.
Lục Từ nhìn chằm chằm tôi. Ánh mắt ấy tôi khó lòng mà chịu nổi, vì thế nên hơi nghiêng đầu tránh né.
Tôi cố ép bản thân bình tĩnh, đè thấp giọng nói: “Lục Từ, việc này để hôm khác chúng ta nói tiếp nhé?”
Sau khi gặp lại Lục Từ, tôi dường như lại quen với việc có anh bên cạnh.
Cuộc sống quá mức tốt đẹp, nó đẹp đến mức khiến tôi cảm thấy anh chỉ nên xuất hiện trong mơ.
Nhưng…
Ở hiện thực tôi và Lục Từ có rất nhiều vấn đề.
Giờ tôi không muốn đối mặt, vô thức muốn mộng đẹp kéo dài thêm một chút.
Nhưng Lục Từ lại không nghĩ như vậy. Nghe thấy tôi khéo léo từ chối, anh lại không kiềm được cao giọng hỏi: “Tại sao? Có phải em lo cha mẹ anh can thiệp không?”
Tôi sửng sốt nhìn anh, bờ môi run rẩy.
Nụ cười của Lục Từ tắt ngấm, ánh mắt trở nên nặng nề hơn.
Anh đứng dậy đi tới trước mặt tôi, thân hình cao lớn chậm rãi tiến tới, con ngươi đen láy hiện rõ vẻ đau khổ.
“Cố Dữu, anh không biết trước đây cha mẹ anh nói gì với em, nhưng họ là họ, anh là anh. Sao lúc đó em không nói cho anh? Rõ ràng chúng ta có những cách tốt hơn để giải quyết mà.”
Tôi lùi người về phía sau.
Trái tim tôi chợt đau quặn khi thấy ánh mắt xót xa của Lục Từ.
Căn phòng tĩnh lặng vô cùng, nó tĩnh đến mức tôi nghe được rõ tiếng Lục Từ hít thở bên tai.
Một lúc sau, tôi thở dài, đẩy anh ra: “Lục Từ, anh bình tĩnh lại đi, em sẽ nói cho anh biết.”
Lục Từ đứng thẳng người lên.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, lưng thẳng tới cứng ngắc.
Tôi nhức đầu nhéo ấn đường, không biết nên nói từ đâu mới được.