Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Bây giờ cậu trở về đeo tất cả hồ sơ của các thành viên xử lý hết đi, giải tán Hồng Dương Bang.” Lục Hạo Lập vừa mở cửa garage vừa dặng dò Hải Ân, trên khuôn mặt đầy vẻ vội vàng gấp gáp.
Hải Ân đỡ Cách Lâm vào ghế sau, khó hiểu nhìn Lục Hạo Lập, hỏi: “Giải tán?”
“Đúng” Từ hai chiếc xe máy tùy tiện chọn một cỗ xe màu sẫm, Lục Hạo Lập ôm lấy Kỳ, nói ngắn gọn: “Mỗi người trong bang hoàn cảnh đều rất phức tạp, hiện tại đem tất cả tư liệu hủy hết đi, giải tán mọi người, cho dù tập đoàn DeFils có bản lĩnh đến đâu cũng không thể bắt được họ.” Đem xe đổ ra ngoài, trong khoảng khắc, giác quan thứ sáu cho y biết rằng nguy cơ thật sự đang đến rất gần.
“Tôi sẽ dẫn bọn họ đuổi theo, còn cậu ở lại cứ chạy lòng vòng, thấy mọi chuyện ổn thỏa thì trước tiên hãy về báo lại cho Điệp Huyết.” Nhìn đoàn xe đen kia càng ngày càng đến gần, Lục Hạo Lập quyết định kế sách cuối cùng, nhìn chằm chằm đội hình hùng tráng kia, tim như bị ném thẳng vào đáy địa ngục.
Nếu lần này y bị bắt trở về, không chết e rằng cũng tàn phế, “Tôi sẽ ở lại giúp…” Hải Ân không do dự cự tuyệt, ý muốn lưu lại, giọng Lục Hạo Lập kiên quyết cắt ngang câu nói của cậu, quát: “Đây là lệnh!”
Thân hình cường tráng đầu tiên là căng cứng, sau đó buông lỏng, Hải Ân xiết chặt tay lái, cuối cùng gật đầu dứt khoát phóng xe như bay.
“Con trai, sẽ rất nguy hiểm, có sợ không?” nhẹ nhàng hỏi đùa, Lục Hạo Lập túm Kỳ ngồi sau chuyển sang phía trước, hai người đối mặt nhìn nhau.
Đáng lẽ nên để Kỳ đi với Hải Ân, nhưng như vậy sẽ khiến Hải Ân bị nguy hiểm, hơn nữa y cũng không nỡ ném tên nhóc này cho người khác, cho nên để Kỳ đi theo mình.
Ôm eo ba ba, Kỳ đem mặt dán vào ngực ba ba, lắc lắc cái đầu, nói: “Không sợ!”
“Khá lắm, ba cuối cùng không sinh lầm con.” Trong câu nói của Lục Hạo Lập mang một chút kiêu ngạo của một người làm cha, xoa rối đầu tóc đỏ rực của Kỳ, cảm giác lo lắng trong thoáng chốc đã tiêu giảm không ít.
Khi khoảng cách của đám người kia đủ gần để có thể nhìn rõ mặt y, Lục Hạo Lập huýt sáo một cái thật lớn, sau khi khiến bọn hắn chú ý thì giương một nụ cười lưu manh kiêu ngạo, nhấn chân ga gào hét phóng đi, màn rượt đuổi kịch liệt, mở màn.
Hai giờ rạng sáng, Lục Hạo Lập dừng xe trước một khách sạn cũ nát, dọc đường bị người ta truy đuổi phải chạy đến nơi chưa từng biết đến này, nghèo khó dơ bẩn đến mức y khó có thể tin là đang ở nước Mỹ.
Trò chơi truy đuổi này đã diễn ra liên tục một tuần lễ, y không còn nhớ rõ bây giờ y đang ở đâu, Kỳ nằm sấp ngủ trên vai y, Lục Hạo Lập nhìn bốn phía một lần, xác nhận không có tung tích của những người kia thì mới tiến đến quầy đặt một phòng, sau đó một người nam trung niên dẫn y lên tầng bốn, vào một gian phòng nhỏ cũ kỹ.
Trong phòng thoang thoảng mùi ẩm mốc khó chịu, bóng đèn treo trên trần lung lay như sắp rơi xuống, trên mặt đất mặt tường đều là cát bụi, sofa thì bị hư thủng lung tung, nhưng chuyện kỳ lạ chính là trong phòng này lại có chiếc TV.
Đặt Kỳ lên chiếc giường không quá sạch sẽ kia xong, Lục Hạo Lập muốn lấy khăn tay giúp nó lau mặt, rồi phát hiện một tay Kỳ cứ nhất định nắm chặt lấy áo của y, dù đang ngủ nhưng vẫn không chịu buông ra.
Nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt đang ngủ nhưng vẫn không an ổn của Kỳ, trong thâm tâm Lục Hạo Lập dày đặc sự áy náy cùng đau lòng, hôn lên vầng trán của nó, nhịn không được nỉ non tự trách: “Kỳ, thực xin lỗi…” Một tuần lễ này, giống như một cơn ác mộng không có điểm dừng.
Những người kia không ngừng truy đuổi, đột ngột xuất hiện như đã lập kế hoạch từ trước, truy hai người họ đến bước đường cùng rồi đột nhiên biến mất.
Điện thoại không hề gọi đi, nhưng mỗi đêm đều có người gọi tới, gọi đến lại không nói gì cả, khi y gần như bị áp lực bức sắp nổi điên thì đối phương lại cúp máy, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Bất kể là trạm xăng, hay một cửa hàng thực phẩm nhỏ đều gặp những người kia, mục tiêu mỗi lần đều là Kỳ… thậm chí, lần kia trong một tiệm cơm, y phát hiện trong phần thức ăn của Kỳ có một đoạn ngón tay người, nếu như y không nhanh chóng phát hiện… luôn luôn có một suy nghĩ dày vò khủng bố y, căn bản y chưa từng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Roth.
Buổi tối khi ngủ, mỗi khi khép mắt lại y lại có cảm giác như Roth đang đứng bên cạnh nhìn y, sau khi tỉnh dậy chính là không ngừng trốn chạy đến một nơi hoàn toàn xa lạ khác, duy nhất một điều không thay đổi chính là màn đêm tối tăm.
Lúc mới bắt đầu, y vẫn có thể thành thạo ứng phó, nhưng Roth lại không chịu buông tha cho y, thời gian mệt mỏi đần độn kết dài như vậy thì dù người làm bằng sắt cũng không thể chịu được, tinh thần bị ngược đãi càng ngày càng nghiêm trọng khiến y không còn khả năng phán đoán suy nghĩ, chỉ có một tín niệm kiên định duy nhất chính là bảo vệ Kỳ.
Điện thoại, cứ đến nửa đêm lại vang lên, giống như giờ, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, trên màn hình vẫn là dãy số kia. Lục Hạo Lập chậm chạp nhìn, nhấn xuống nút nghe, đưa lên tai, cho rằng vẫn là sự lặng im khiến y không thể khống chế được mà hét to lên, thì đầu bên kia truyền đến: “Đi ra ngoài lâu như vậy, bên ngoài rất thú vị?”
Giọng nói phảng phất giống như nhớ thương xa cách cả một đời, thế nhưng khàn khàn khiến khấu nhân tâm huyền, nhưng Lục Hạo Lập chỉ nghe thấy hàn ý trong câu nói của Roth, tựa như một con rắn lạnh băng đang quấn lấy cổ y, khiến y không thể mở miệng, chỉ có thể nghe, nghe Roth nói: “Tại sao không nói? Anh biết tôi ở nơi nào mà?” Giống như người yêu nửa đêm gọi điện tán tỉnh, Roth mị hoặc cười khẽ, “Tôi đang ở trên giường của chúng ta, anh không có ở đây, tôi không thể nào ngủ được…mùi hương của anh, cũng đã nhanh chóng tản đi rồi…”
Khấu nhân tâm huyền: khiến kẻ khác kích động, rùng mình.
“Cậu rốt cuộc muốn thế nào! Chơi đùa đủ rồi chứ? Cậu rốt cuộc còn muốn làm cái gì nữa hả?” Lục Hạo Lập gần như sụp đổ chất vấn Roth, mà âm lượng y hơi lớn khiến Kỳ tỉnh dậy, khi Lục Hạo Lập thấy bộ dạng hoang mang của Kỳ, y chịu không được nắm chặt tóc mình, sau đó cầm điện thoại tránh Kỳ xông vào toilet, đóng cửa lại.
“Người làm cậu bị thương là tôi, cậu muốn giết tôi làm thịt tôi sao cũng được, nhưng cậu đừng đụng đến con tôi được không? Nó không hiểu chuyện gì cả, không hề biết cái gì, cậu có chuyện gì cứ hướng đến tôi đi!” Tay chụp lên bồn rửa mặt, Lục Hạo Lập có chút điên cuồng, bất chấp là phá lớp cách âm này sẽ khiến Kỳ ở bên ngoài nghe thấy y nói chuyện.
Đầu dây bên kia lại trở nên im lặng, Lục Hạo Lập nhẫn nhịn không được tung một quyền lên cái bồn, ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng chán nản của chính mình trong gương.
Râu ria đã vài ngày không cạo, sắc mặt tiều tụy, quần áo nhiều nếp nhăn…bỗng dưng, một sự chán ghét xông đến ngập tràn đầu y.
Lục Hạo Lập không chút sức lực ngồi xổm xuống dán lưng vào tường co lại một khối, suy sụp tựa đầu vào cánh tay phải, tay trái vẫn cầm điện thoại đưa bên tai, tinh thần sa sút trầm mặc im lặng.
Y cũng im lặng một hồi, cho đến khi điện thoại đầu dây bên kia đột ngột vang lên một chút âm thanh vụn vặt, trong lòng có chút kinh ngạc, không khỏi nín thở cẩn thận nghe, nghe như là tiếng kêu của chiếc giường phát ra do động tác của người trên giường… Lưng Lục Hạo Lập cứng đơ, Roth đang ở trên giường… hắn đang ở trên giường với ai?
“Ân… Anh nói gì đi… hãy để tôi nghe tiếng của anh…” Roth ngâm nga ồ ồ khàn giọng mang chút ***, hơi thở nhơ nhớp, âm thanh giường lắc lư càng lúc càng lớn…
Những thứ này Lục Hạo Lập đều hiểu, y biết rõ những âm thanh này đại biểu cho chuyện gì, thế nhưng bởi vì như vậy, một ngọn lửa phẫn nộ hùng liệt hừng hực bốc lên từ trong thâm tâm như muốn thiêu đốt mọi thứ, tức giận đến mức không thể nén được muốn đem chiếc điện thoại này đập nát.
Sai người đuổi giết bọn họ, đe dọa bọn họ, bây giờ khi đang cùng người khác lên giường còn gọi điện thoại cho y, Roth tên hỗn đản này thực con mẹ nó đáng chết!
Lục Hạo Lập tức giận ngực phập phồng thở gấp, theo đó xem nhẹ đi một cảm giác khác, khi y nghe thấy Roth cùng người khác lên giường, thì trong nội tâm y có một cảm giác không thoải mái giống như kim châm, tựa như rất chú ý.
Ngay khi Lục Hạo Lập muốn ngắt cuộc gọi, lại nghe Roth nói một câu ám ẩn nguy hiểm: “Nếu anh ngắt cuộc gọi này, tôi sẽ khiến anh hối hận.”
Hai mắt đỏ ngầu, Lục Hạo Lập chịu cơn tức giận hỏi: “Cậu cuối cùng muốn làm gì?”
“Tôi làm gì… chỉ là dùng y phục của anh… dùng nội khố và áo sơmi mà anh từng mặc…” Giọng nam tính duyên dáng phun ra từng lời dung tục kinh hãi, Roth vừa nói vừa tạo ra tiếng quần áo ma sát mập mờ, “Mấy ngày nay, tôi đều làm như vậy để ảo tưởng chính mình đang cùng anh ân ái…” Lục Hạo Lập chỉ cảm thấy lỗ tai mình tê liệt, giương môi kinh ngạc, đầu lập tức chỉ còn một mảnh trắng xóa.
Cái gì, có ý gì? Dùng đồ của mình? “Cậu điên rồi?”
“Tôi điên rồi?” Cười quỷ dị hỏi, tiếng động vụn vặt biến mất, Roth nhẹ nhàng từ từ nói: “Cũng khó mà không thành như vậy, mấy ngày nay anh không nghĩ tới tôi sao? Chúng ta bên nhau mỗi ngày đều làm tới mấy lần, hiện tại anh không hề có nhu yếu?”
“Không cần, tôi hoàn toàn không cần.” Roth si mê khiến Lục Hạo Lập lạnh mình, y chống đỡ lên bức tường ngữ khí uể oải không phấn chấn, lúc này, y chính thức hiểu được Roth đối với y có bao nhiêu chấp nhất.
“A? Phải không?” Nghi vấn đùa cợt khiến da đầu Lục Hạo Lập có chút run lên, vừa co rúm lại nghe Roth nói: “Vậy tại sao mỗi lần tôi chỉ mới ở bên trong anh co rúm vài cái, anh lại chịu không được ôm lấy tôi?”
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Lục Hạo Lập hoảng sợ ngăn hắn lại, tâm trí không yên nhìn cánh cửa đang đóng chặt.
Tuy Kỳ không nghe thấy, nhưng nghĩ Kỳ đang vẫn còn ngoài cửa, lời của Roth khiến y xấu hổ.
“Kỳ thật…” Sau khi dừng một vài phút, Roth lại mở miệng, giọng có chút mệt mỏi và bình thản, “Tôi đối với anh thế nào, anh biết rõ, mặc dù anh chọc tôi mất hứng, tôi giáo huấn anh thế nào đi nữa cũng sẽ không giết anh.”
Lục Hạo Lập không trả lời, chỉ có một tay ôm chặt chính mình, Roth yêu y, có lẽ tình yêu của Roth khiến y cảm thấy rất đáng sợ.
“Nếu cậu thật sự yêu tôi, thì hãy buông tha tôi, hãy để tôi đi.” Lục Hạo Lập nhẹ giọng, nuốt nước miếng, vượt qua nỗi sợ hãi quyết tâm nói hết: “Trước kia, mọi chuyện coi như xong, tôi biết rõ chuyện Hill và Kỳ là cậu giúp tôi, đập cậu đánh cậu bị thương là lỗi của tôi, thế nhưng cậu mấy tháng này cũng đối với tôi làm ra nhiều chuyện, chúng ta coi như hòa nhau, từ nay về sau, đứng quấn quít lấy tôi nữa, tôi mệt mỏi lắm rồi…” nói xong câu cuối, Lục Hạo Lập không còn che giấu được thể xác và tinh thần mệt mỏi.
Nói xong, y bất an chờ Roth đáp lại, khi y không chịu nổi chờ đợi, thì Roth lại buông ra một câu: “Như vậy, bây giờ hãy để tôi cao hứng.”
“Cái gì?”
“Tôi bây giờ rất muốn muốn anh, nhưng anh lại không ở bên cạnh tôi, bất quá tôi muốn anh giúp tôi, tôi nói cái gì thì anh làm cái đó.” Roth tận lực ngưng cười cợt, sau đó ngay trước khi Lục Hạo Lập cự tuyệt nói bổ sung: “Hãy để tôi cao hứng, tôi sẽ suy nghĩ đáp ứng anh.”
Mấy ngày đêm liên tiếp không ngủ khiến Lục Hạo Lập đầu óc choáng váng não căng thẳng, y suy nghĩ xem điều kiện Roth vừa đưa ra có nên tin hay không, một lúc lâu sau nói khốn khổ nói: “Tôi… con tôi đang ở ngoài.”
“Đó là chuyện của anh.” Roth vừa nghe đến tên Kỳ thì thái độ liền lạnh xuống, một hồi sau, hắn mới dịu một chút, “anh nhỏ giọng một chút sẽ không sao đâu, mấy ngày nay có lẽ anh cũng tích không ít, trước tiên cởi quần ra đi.”
Lục Hạo Lập vẫn không cử động, đang muốn mở miệng gạt Roth, Roth liền lạnh lùng nhắc nhở: “Nếu như anh dám gạt tôi, ngày mai tôi sẽ tăng thêm bốn nhóm nữa ra ngoài tìm anh.”
Kỳ thật, nếu không phải bị dồn ép quá mức khiến tư duy của Lục Hạo Lập trì độn một chút, thì hiện tại y sẽ hoài nghi Roth có lẽ đang theo nhìn thấy y, miễn cưỡng làm theo yêu cầu, cởi quần ra.
“Bình thường khi tôi muốn anh…sẽ làm như thế nào?…” Từng chữ Roth nói thản nhiên bật ra khiến đầu óc Lục Hạo Lập dịu xuống, y từ từ nhắm hai mắt, ngập ngừng mất nửa ngày mới dùng chất giọng yếu ớt đến mức không thể nghe thấy mà trả lời: “Thoát quần áo của tôi, hôn tôi…sau đó, sờ… sờ tôi, sau đó… sau đó…”
“Sau đó thế nào?… Tôi sẽ nói anh nghe nha…sau đó, tôi sẽ vén áo anh lên cao, bắt đầu nhu ***g ngực anh…” giọng nói ái dục của nam nhân lộ ra một chút nồng nhiệt, hấp dẫn tựa như có ma lực thôi miên, “nắm lấy nhũ tiêm của anh… anh thật sự rất mẫn cảm, dùng ngón tay trêu chọc một chút thì nó đã tự nhô cứng lên… hồng hồng… nhưng vẫn muốn được tôi yêu thương liếm lộng…”
“Không có, tôi không có.” Đôi mắt đen của Lục Hạo Lập quật cường mở ra, nhưng đôi môi dày theo thói quen muốn cùng Roth thân mật hôn sâu mà tự giác hé mở, đôi mắt ẩn hơi nước theo từng lời tự thuật của Roth, lý trí cùng dục vọng phân tranh, kiên cường phản kháng.
Y thật ngây thơ, mấy ngày nay, y hoàn toàn không có nhu cầu, cả nghĩ cũng không nghĩ đến. Nhưng, bây giờ Roth chỉ khiêu khích vài câu lại có thể khiến y cảm thấy rất khó chịu, ham muốn *** của y bất tri bất giác đã bị Roth nắm giữ chặt trong lòng bàn tay, có một thứ khát cầu trong linh hồn y đang kêu gào đòi thoát ra, muốn nhấn chìm y.
“Cứng? Phía dưới của anh đang rất hưng phần?” Roth nói gần như không kịp thở, còn kèm theo một chút động từ di chuyển ma sát, “Tôi muốn ép lên lưng anh… dùng đầu ngón tay đâm vào cơ thể anh… Bên trong anh thật nhỏ thật chật… giống như bình thường kẹp lấy tôi không chịu buông…”
Suy tưởng như thật như hai người đang nằm bên nhau làm tình, Lục Hạo Lập hư thoát quỳ xuống, mồ hôi tuôn toàn thân, bởi vì tư thế mà mông căng vểnh cao lên run rẩy, đóa hoa cúc ở giữa yêu dã hé ra, co rút lại như chờ mong khăng khăng đợi người khác yêu thương, ngay khi y dần dần cảm giác hư không tê dại thì Roth cười tà tứ nói:
“Đằng sau muốn sao?… Muốn thì tự mình lấy ngón tay cắm vào đi…”
Câu nói suồng sã trực tiếp như vậy khiến Lục Hạo Lập choáng váng, rụt rè đỏ mặt nói, “Không…! Tôi không muốn!”
“Có làm hay không tùy anh.” Roth đột nhiên lãnh đạm thốt ra khiến Lục Hạo Lập kinh chấn, y bị áp bức cùng lăng nhục khiến hốc mắt đau nhức, cuối cùng cắn môi nhận thua làm theo yêu cầu, đưa ngón giữa tay phải vào thăm dò hậu đình khô khốc của bản thân…
“Ngoan a, thân thể buông lỏng… phải nhẹ nhàng, cử động chậm thôi… không cần phải làm quá sức đâu, đừng để bị thương…”
Giữa những lời căn dặn cẩn thận cùng kiên nhẫn hướng dẫn của Roth, Lục Hạo Lập ngốc nghếch vận động ngón tay, ma sát một lúc thì nhiệt độ *** tăng vọt lên chiếm lĩnh toàn thân thể y.
“Ân ngô… ân ngô…” Hai người hai nơi, khi cao trào xông đến thì trong nháy mắt, có cảm giác như hai bên đang thật sự thắm thiết kết hợp với nhau, kết hợp cả thể xác lẫn tinh thần.
Bất quá, ảo giác thì vẫn chỉ là ảo giác…
Lục Hạo Lập ngồi dưới đất bình ổn lại tình cảm mãnh liệt còn xót lại, sau đầu còn đang ông ông, tay trái cầm điện thoại đang định buống xuống, câu nói của Roth khiến đầu óc y bừng tỉnh: “Đứng dậy đi, đừng ngồi vậy, trên mặt đất rất lạnh.”
“Tại sao cậu biết tôi đang ngồi?” Phát giác vấn đề này khiến y lạnh từ đầu ngón tay đến toàn thân, máu trong mạch máu chảy ngược lên, Lục Hạo Lập hoang mang hỏi: “Cậu đang nhìn thấy tôi?”
Hai mắt nhanh chóng nhìn xung quanh, tay chân luống cuống mặc quần áo vào, Lục Hạo Lập vừa nghĩ tới khả năng Roth đang ở một nơi nào đó nhìn y, cảm giác giống như rơi vào hầm băng lạnh thấu xương.
Cầm quần lót, Lục Hạo Lập đang bị cơn hoảng sợ chiếm giữ thì đầu ngón tay chạm đến một chất dịch trong suốt, khuôn mặt tuấn tú mệt mỏi lại mang chút tang thương lúc xanh lúc trắng, xấu hổ và giận dữ vì không thể tin được bản thân lại làm chuyện vừa rồi, nghe lời Roth mà bước theo lời dẫn của hắn.
“Ha ha…” Roth bật ra tiếng cười khó hiểu, giọng trầm thấp khiến người ta nhận thấy được sự phức tạp trong đó, hắn nói: “Chúng ta nói chuyện chút đi.”
Lục Hạo Lập kinh ngạc ngồi trên mặt đất, có lẽ y hiểu Roth đang muốn nói gì, nhất thời cũng không lên tiếng, trầm mặc nén xuống nội tâm đang rung lên.
“Tôi đã sớm đoán ra, một chút hành động mà anh và Anseph đang che giấu sau lưng tôi.”
“Cái gì?” Lục Hạo Lập kinh ngạc, nhưng hiểu rồi thì y lại càng cảm thấy trái tim băng giá cùng tức giận, nếu Roth đã sớm hoài nghi thì tại sao không ngăn cản bọn họ… Tại sao hắn phải làm như vậy? Có thể nói, đây chính là âm mưu mà Roth đã tỉ mỉ bày ra? Y cùng Kỳ lang thang khắp nơi đều là sự trả thủ của Roth?
“Tôi chỉ muốn nhìn thấy, khi tôi dùng hết tất cả mọi thứ để đối với anh thật tốt, thì anh sẽ chọn lựa như thế nào.” Câu trả lời của Roth gạt đi hết mọi thứ vọng tưởng cực đoan của Lục Hạo Lập, hắn lại chậm rãi nói tiếp, “Anh rời đi, dứt khoát bỏ đi.”
“Trước khi đi anh còn vì lo lắng cho Anseph mà để lại một tờ giấy cầu xin giùm hắn ta, tôi rất muốn hỏi anh… Anh có nghĩ tôi sẽ chết không? Dù chỉ một giây thôi, anh có nghĩ đến không? Không có… Anh rời đi, hơn nữa còn không hề quay đầu lại…” Roth nói rất hờ hững, nhưng có thể nghe thấy trong câu nói của hắn có chút ảm đạm cùng bi thương, một nỗi khổ tâm khi bị tổn thương, “Vết thương anh gây ra cho tôi, tôi không hề trách anh, tôi còn nghĩ như vậy cũng tốt, thế nhưng… tại sao anh lại bắt tôi phải mở mắt nhìn anh rời đi… ngay trước mặt tôi, anh lại cách xa như vậy…”
Hắn thật sự không trách Lục Hạo Lập, có dù ngày hôm đó hắn chết trên tay của Lục Hạo Lập thì hắn cũng không oán trách y. Thế nhưng, tại sao y lại muốn rời đi? Tại sao phải bỏ đi? Y sao có thể bỏ đi… chứ.
“Tôi không cần lòng tốt của cậu, cho tới bây giờ tôi vẫn không thuộc về cậu, sau này cũng không!” Lời nói quả quyết gần như lãnh khốc của Lục Hạo Lập bật ra, như đánh thẳng vào đáy lòng của Roth, trong nội tâm của hắn đã chịu thương tích rất đau, khiến hắn đau lòng thì hắn càng hiểu rõ, hiểu rõ rằng hai người họ đều giống nhau, đều rất kiên trì không chịu nhượng bộ, cũng như hiểu rằng họ không còn sự lựa chọn nào khác.
“Tôi biết chứ, tôi biết anh không chịu thuộc về tôi, nhưng vậy cũng không sao…” Khuôn mặt tuyệt sắc của Roth hé lên tia cười khổ, đôi mắt màu lam nước biển lóe lên tia điên cuồng mất lý trí, Lục Hạo Lập không nhìn thấy hắn, tất nhiên không thể hiểu nội tâm của Roth, tất cả mọi suy nghĩ cùng ý nguyện của y cũng đã không còn trọng yếu nữa… rồi.
Lục rất nhanh sẽ thuộc về hắn thôi… nhanh thôi… chỉ thuộc về một mình hắn…
“Tôi cho cậu biết, tôi tuyệt đối sẽ không quay về bên cậu, có chết cũng không!” Roth khiến ***g ngực của Lục Hạo Lập rất bực bội khó chịu, ngoài ra còn có một chút đau lòng càng lúc càng sâu đến tận xương tủy, cảm giác này khiến y nhịn không được ngần ngại, bối rối nói ra những câu tuyệt tình để che giấu cảm xúc, bản thân y cũng không hiểu rõ, những lời này có phải thật tâm hay không.
“Tối nay nhớ kỹ hãy nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm mai thì trở về, tôi chờ anh cùng ăn cơm trưa.” Đơn phương nói chút ngủ ngon, Roth cúp điện thoại, thái độ bình tĩnh của hắn khiến Lục Hạo Lập cảm thấy bất ổn, y nhảy dựng mở cửa chuẩn bị mang Kỳ trốn đi trong đêm, nhưng…
Từ khi y mở cánh cửa đó ra thì trong nháy mắt, thế giới của y cũng sụp đổ theo, triệt để vỡ vụn.
Kỳ buồn ngủ mở mắt thấy ba mình phóng như bay vào toilet, ẩn sau cửa mà gầm hét.
Cơn buồn ngủ cũng tiêu biến, nhíu mày mong mỏi tìm một chút gì đó từ tại nơi tồi tàn này.
“Tuy rằng không ổn, nhưng so với ngủ trên xe vẫn tốt hơn.” Gãi đầu cười khúc khích, cho dù là cười thì khuôn mặt tuấn tú của nó vẫn không che đi một chút biểu hiện an ủi bản thân.
Nhớ… nhà quá, nhớ… quá, nước mắt từ đôi mắt to sáng ngời của Kỳ ẩn hiện, nhưng lại không thể rơi xuống. Con trai thì không thể khóc, không được khóc, chỉ cần nó cùng ba ở bên nhau thì ở đâu cũng được, nghỉ ở đâu cũng có sao, chỉ cần ba luôn luôn dẫn nó theo. Nó không thể để ba ba gặp thêm phiền phức, cho nên nó phải dũng cảm lên.
Lau mặt, Kỳ chạy đến trước cái TV, nhấn nút mở, ngồi xếp bằng, nó muốn chờ Lục Hạo Lập đi ra.
Nhưng mà nó rất nhanh lại thấy ba ba của nó, trong TV, một lúc lâu sau, linh khí trong ánh mắt ngày càng trống rỗng, mặt mũi đầy vẻ ngờ dại ngốc trệ, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào từng cảnh trong màn hình, “ba ba” mà nó xem như một vị thần thánh đã sụp xuống, tình cảm cùng tín nhiệm phủ lên bức tượng đó cũng rơi xuống, dòng lệ kinh hãi sợ hãi trong mắt nó tuôn ra…
Một sự thật thật lớn đánh mạnh vào phá hủy thế giới tâm linh thuần khiết của nó, miệng muốn mở to gọi tên người duy nhất mà nó có thể nương tựa vào, nhưng làm thế nào cũng không thể thốt ra, gọi không được một tiếng “BA”…
TV đang bật, chiếu cùng lúc hai nội dung, một là cảnh trực tiếp trong toilet hai là một đoạn băng *** uế, hai người nam nhân đang phóng đãng làm tình, một người trong đó là Lục Hạo Lập.
Hai chân như bị đeo chì. Lục Hạo Lập từng bước cùng cúi đầu đi đến đó, tắt đi màn hình đầy hành vi xấu xa xích lõa kia.
Đưa lưng về phía Kỳ, thậm chí y còn không có dũng khí quay lưng lại, rũ đầu xuống lộ ra biểu tình giống khóc như không phải khóc.
Thì ra, người kia thật sự đã có kế hoạch hết rồi, lưu lại một đoạn băng ghi cảnh ân ái của bọn họ, để mặc y rời đi, bức y đến đường cùng nơi mà hắn đã bố trí đầy đủ, sau đó hoàn thành bước cuối cùng trong kế hoạch đó.
Roth thật sự muốn ép y chết?
“Kỳ?” Lục Hạo Lập tiến lại gần nơi Kỳ đang cuộn mình thành một khối, trầm trọng thống khổ, y nâng tay lên lại không dám chạm vào Kỳ, “Con nghe ba giải thích, được không?”
Đôi vai mỏng manh không ngừng run rẩy, Kỳ cúi đầu như cố nén cái gì đó, Lục Hạo Lập rụt rè thử ôm nó vào lòng, có lẽ y vẫn không nghĩ Kỳ sẽ đẩy y ra, hết rồi, tâm của y nát vụn hết rồi.
Môi trắng bách mấp máy, Lục Hạo Lập như lọt vào vùng đầm lầy sâu thẳm bi ai, vết thương y đau nhức khi nhìn người mà y yêu thương nhất, hy vọng mong manh liều mạng ôm lấy Kỳ, “Kỳ, con nghe ba được không? Ba và tên kia không có gì hết, thật sự mà, là hắn ta…”
“Thả tôi ra, thả tôi ra!” Giống như nổi điên giãy dụa đánh vào Lục Hạo Lập, Kỳ hét to cùng gào khóc, giọng non nớt hét lên như muốn phá cổ họng, chỉ muốn đẩy ra cánh tay mà nó từng cho là nơi an toàn nhất.
Tâm tính kích động né tránh Lục Hạo Lập, hai mắt Kỳ đẫm lệ mông lung mơ hồ, nếu nó có thể thấy bộ dạng mặt xám như tro của Lục Hạo Lập lúc này có lẽ nó sẽ không dùng ngữ khí chán ghét như vậy để hét vào ba nó: “Ông thật ghê tởm, thật đáng ghét a!”
Nghe vậy, thân hình cường tráng của Lục Hạo Lập không ngừng run rẩy, bước chân loạng choạng cùng vẻ mặt cầu khẩn bước về phía Kỳ đang thoát lui ra sau.
Như một người đang sắp chết đuối duỗi tay về phía Kỳ một cách tuyệt vọng, Lục Hạo Lập chờ đợi đứa con mà y yêu thương cầm lấy tay y cứu vớt y, thần sắc yếu ớt bất lực khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng vào y.
Chỉ cần nắm tay Kỳ thôi thì y có thể được cứu khỏi thế giới u ám kia, thế nhưng, Kỳ vẫn không chịu nắm lấy.
“Tránh ra, tránh ra đi! Ông bẩn muốn chết, tôi không muốn ông đụng vào tôi!” Mặc kệ bộ dạng bi thảm bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống của Lục Hạo Lập, Kỳ vẫn quơ tay lung tung hét lớn: “Ông tránh ra! Tôi muốn đi, tôi muốn tự mình đi!”
Nước mắt trên mặt Kỳ càng rơi càng nhiều, nó khóc khàn cả giọng, chạy về nơi cánh cửa, Lục Hạo Lập thẫn thờ chặn nó lại, trong mắt thật buồn, nói yếu ớt: “Kỳ ngoan nào, tách nhau ra, bên ngoài rất nguy hiểm, ở đây thì ba ba sẽ bảo vệ con, ngoan, đừng khóc nữa…” Như trước kia dùng tay vuốt lên đầu Kỳ để trấn an, Lục Hạo Lập tán loạn lại như si ngốc, tiếp theo, y mờ mịt khi mắt thấy Kỳ hất tay y ra, sau đó giống như cảm thấy buồn nôn đối với hành động đụng chạm của y…
Không bằng, mình chết đi, chết có thể khiến tất cả mọi chuyện này chấm dứt.
Nhìn Kỳ ở nơi kia loạn thất bát tao, Lục Hạo Lập đã nghĩ như vậy, y rất đau lòng, y rất muốn ôm nó vỗ về an ủi lưng nó, nhưng mà… không thể rồi.
Một đám người đá cửa xông vào, theo quy củ đứng thẳng, nam nhân cầm đầu rất cung kính cúi nửa người nói: “Lục tiên sinh, thủ lĩnh dặn tìm cho ngài cùng tiểu thiết gia một khách sạn nghỉ một đêm, sáng mai sẽ trở về tổng bộ, khách sạn đã chuẩn bị xong rồi, mời xuống lầu.” Không nhìn họ, tầm mắt Lục Hạo Lập chỉ có mình Kỳ, đồng thời hắn cũng cảm thấy tim như bị dao cứa, có lẽ, cả cái chết y cũng không được phép?
Sau đó, y vô cảm, chỉ chậm rãi ngã ra phía sau, nhắm đôi mắt đen như bầu trời đêm lại.
Trong hôn mê, điện thoại Lục Hạo Lập vang tiếng chuông báo có tin nhắn, người gởi là Roth.
Nội dung tin nhắn viết: Anh nói, nếu thật sự yêu anh thì hãy để anh đi, thế nhưng, nếu muốn tôi dùng phương thức đó để yêu anh, thì tôi thà lựa chọn, không yêu anh.
Buổi sáng, phó chủ sự Phương Diên Sâm của tổ chức Điệp Huyết lại bước trên con đường mò kim đáy bể để tìm kiếm Lục Hạo Lập, hành động mù quáng này bọn họ đã tiến hành suốt một tuần lễ nay.
Phương Diên Sâm điều khiển tay lái, nói với bạn đồng hành trên xe: “Nơi mất tích chính là nơi tổ chức tiệc sinh nhật của Rusty lão phu nhân, chuyện này nhất định có liên quan đến bà ấy.”
Một chiếc xe hiệu nổi tiếng có rèm che ngồi tất cả bốn người, ba nam một nữ, mỗi người một biểu cảm, bọn họ là người phụ trách mười hai tòa nhà chính. Điệp Huyết khác với DeFils, DeFils dùng tổng bộ là khu phân bố quản lý công việc của tổ chức, còn Điệp Huyết lại dùng mười hai tòa nhà chính để quản lý toàn bộ tất cả công việc, mười hai tòa nhà chính xây theo phong cách cổ điển của Trung Quốc đặt tên theo mười hai canh giờ.
“Phàm đã đi tìm cô ấy.” Di Ngân Lam trả lời, tầm mắt của cô hướng sang ngã tư bên phải tìm kiếm, không nhanh không chậm và rất thận trọng, người giống như tên, khí chất của cô lạnh lùng như ngân lam, Hợi Đường đường chủ.
Một nam nhân khác nhìn như tính khí ngang tàng nói xen vào, “Mụ nội nó, càng nghĩ càng tức, Hạo Thiên, kêu đám đàn em tặng vài “quả thơm” cho Roger đi.”
Dần Đường Trương Hạo Thiên cười giã lã, hỏi: “Hồ Minh, kiếp trước Roger đạp phải mồ mả tổ tiên nhà cậu sao hả? Cậu mới làm gì? Rõ ràng người mang Lục đi là DeFils.”
Dáng người Hồ Minh cường tráng như con tinh tinh nên cho dù ở trong xe limousine cũng vẫn cảm thấy chật chội, không giống như Đoan Vị đang ngủ gật kia có dáng người gầy, chịu thiệt suốt một đêm khiến hắn một bụng lửa giận.
“Cậu còn ngại chưa đủ loạn sao?” Phương Diên Sâm giọng hơi khiển trách, bất đắc dĩ thở dài.
Ngày hôm đó nhận được tin tức thì bọn họ liền mở ngay cuộc họp, cuối cùng quyết định tạm ngưng tất cả các xí nghiệp dưới quyền để tránh phiền phức, sau đó điều động một số đông người xuất cảnh đến Mỹ, bọn họ biết Hồng Dương bang giải tán, Lục đã trốn thoát khỏi DeFils nhưng trước mắt vẫn chưa biết tung tích.
Kỳ thực tìm một người không khó, nhưng mà, nếu có một lực lượng ngang tầm hay đối thủ cao hơn cản trở, thì lại rất khó khăn.
Mấy ngày nay, tổ chức Điệp Huyết cùng tập đoàn DeFils giao chiến không dưới hai mươi lần, tận dụng hết mọi thủ đoạn thì kết quả song phương đều mang tổn thất. Nhưng nghiêm trọng nhất chính là hai quân đôi bên giao chiến khiến cân bằng trật tự của hắc đạo bị rối loạn, không ít tổ chức vừa và nhỏ bị vạ lây, mà ngay cả phía chính phủ cũng không thể đứng nhìn mà bắt đầu can thiệp vào một chân.
“Đáng chết, mỗi lần đều chậm hơn họ một bước.” Hồ Minh nhìn đội ngũ vừa mới đi qua thì tức giận bất bình nói.
Trương Hạo Thiên cũng nhìn theo hướng của hắn nói: “Dù sao đây cũng là địa bàn của bọn họ.”
“Sâm, cứ để như vậy không phải là cách hay.” Di Ngân Lam bình tĩnh phân tích thấu đáo, “Tiếp tục cùng bọn họ dây dưa, không chỉ… mà còn không có hiệu quả, đối với mọi người cũng ảnh hưởng rất lớn, Long Đầu sớm muộn gì cũng phải ra mặt.”
Long Đầu chính là chỉ tổ chức đứng đầu bảng mười tổ chức tập đoàn lớn nhất, Hắc Thiên Đường thứ hai là DeFils, thứ tư là Điệp Huyết, nhưng cơ bản thì năm cái tên đứng đầu bảng đối với thứ tự này hoàn toàn không hề đếm xỉa đến.
“Đã đưa thiệp mời, ngày mốt thì Diệp ca sẽ đến biệt thự của hắn cùng DeFils gặp mặt đàm phán.” Phương Diên Sâm gật đầu trả lời, hắn đoán tám phần là nói đến chuyện họ tiêu diệt lẫn nhau sẽ khiến người khác không thể làm ăn.
“Hừ hừ, đến lúc đó để xem lý lẽ thuộc về ai, tóm lại nói tên kia đưa Lục ra đây! Tên đó bỏ qua thì chẳng phải hắn xem Điệp Huyết chúng ta là cháu hắn sao…” Hồ Minh dõng dạc nói một chút liền dừng lại, hai mắt trợn to…
Vừa rồi hắn nhìn thấy một người giống Lục chạy xe máy lướt qua bọn họ? Hồ Minh hưng phấn nắm lấy quần áo Trương Hạo Thiên đột nhiên lay động, liên thanh hỏi: “Uy, mọi người có thấy không? Thấy không hả?”
“Nhìn không thấy thì chính là thằng mù!” Trương Hạo Thiên không khách khí mở bung tay Hồ Minh ra, giận tái mặt vì hành vi thô lỗ của hắn.
Di Ngân Lam vẫn bình tĩnh, hơi liếc mắt nhìn trên đường: “Có người đang đuổi theo y.” Vừa nói vừa rút khẩu súng ngắn trên đùi ra.
Phương Diên Sâm tăng tốc, đuổi theo bốn năm chiếc xe hơi màu đen đang chạy vội phía trước đuổi theo chiếc xe máy phân khối lớn đang chạy như không thiết sống…
Lục Hạo Lập chỉ muốn chết đi mà xông thẳng vào đèn đỏ, trải qua một loạt tiếng hét chói tai cùng một trận còi xe cuồng loạn.
Y nói muốn tự chạy xe trở về, những người kia sau khi ôm Kỳ cũng đồng ý, đúng vậy, mục tiêu y chạy đến chính là đường đến tổng bộ DeFils, nhưng cách y lái xe thì không hề nghi ngờ chính là muốn tự sát.
Mắt ảnh đỏ, thần sắc khủng bố dữ tợn, Lục Hạo Lập dũng mãnh chạy sát bên những chiếc xe đang di chuyển trên đường, thần tính điên khùng hét to: “Đâm chết tao đi, tất cả các người đó, đâm chết tao đi!” Trước tao chạy đến đó thì hãy đâm chết tao đi!
Đây chính là sực lực cuối cùng mà Lục Hạo Lập tụ họp được, bất quá, lúc này y vỏn vẹn có thể chống đỡ lấy y trước khi y đến khu nhà cao cấp hiếm hoi kia, sau đó, y sẽ không còn là y nữa rồi.
Ông trời đang chiếu cố Lục Hạo Lập hay đang tàn khốc với y? Phóng nhanh như vậy lại không hề xảy ra tai nạn xe chết người sao, lại có thể bình an đứng trước tòa nhà sừng sững giữa trời xanh kia.
Đi theo đám cảnh vệ bước vào trong tòa nhà chính được canh phòng cẩn trọng, xuyên qua đại sảnh, bước vào thang máy, trải qua hành lang, dừng bước trước cánh cửa làm bằng gỗ cây tử đàn.
Lục Hạo Lập không nói lời nào đứng bất động, xung quanh tràn ngập không khí bi thương, ủ rũ cùng uể oải xâm nhập vào mệnh của y, khuất phục cùng tuyệt vọng, lúc này y thoạt nhìn già đi vài phần.
Một người chân chính mất đi trọng tâm duy trì sinh tồn, y không biết mình còn có thể quan tâm cái gì, để ý điều gì? Linh hồn tiến vào một nơi cô độc, mê mang không tìn thấy mục đích sinh tồn, Lục Hạo Lập cảm thấy xa vời, sinh tử đối với y mà nói đã không còn khác biệt nữa.
Cuối cùng là thương tổn của Kỳ, như luôn luôn đào bới tim y, tước đi nhiệt tình của y, tình cảm cùng phản kháng đã không còn ý chí chiến đấu.
Y bị đánh bại, triệt để thất bại, Roth thật sự đã thành công, bây giờ Lục Hạo Lập ngay cả tâm lực để oán hận cũng không có, tinh thần uể oải quì dưới chân vận mệnh, không còn muốn kháng chiến nữa.
Tuy nhiên tàn nhẫn chính là một khi Lục Hạo Lập mất đi đứa con luôn duy trì tất cả ý chí của y, thì nhất định sẽ không còn bất kỳ động lực phản kích nào nữa, Roth đã nhìn ra điểm này khi gặp lại y.
Phất tay cho cảnh vệ lui ra ngoài, Roth chờ đợi đã lâu liền bước đến kéo người đang thừ ra trước cánh cửa vào văn phòng, đóng cửa lại.
Đưa Lục Hạo Lập khóa vào ngực, hai tay Roth tham luyến phủ lên lưng y, dùng môi cọ lên tóc mai y, nỉ non không ngừng vang lên:
“Anh đã trở về… tôi rất nhớ anh….” Không trốn không sảo, Lục Hạo Lập ôn thuần dựa vào ***g ngực Roth, ngây ra mặc cho hắn ôm chính mình.
Vừa ôm y, Roth liền ngây ra một lúc, hắn phát hiện Lục Hạo Lập nhẹ đi rất nhiều, gầy rất nhiều, lại nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của người trong lòng, trái tim Roth hơi co rút không ngừng đau đớn, vừa nghĩ đã muốn phải bồi dưỡng Lục Hạo Lập thật tốt mới được.
“Sau này muốn ra ngoài thì nói với tôi, biết không? Anh muốn đi đâu tôi cũng sẽ dẫn anh đi.” Nói rất tự nhiên, Roth vững vàng đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Nằm ngủ trên hai chân Roth, ánh mắt Lục Hạo Lập u sầu nhìn khuôn mặt tuyệt sắc hoàn mỹ, dần như chết chìm không chút sức lực nói: “Từ nay về sau tôi sẽ không trốn nữa.”
Mất vài giây mới tiêu hóa hết lời nói của y, Roth không thể che giấu khuôn mặt vui mừng cùng vẻ tươi cười, hai ngón tay khó nén sự cưng chiều nhéo nhéo chóp mũi y, “Có thật vậy không?”
Dùng một chất giọng đạm mạc khác hẳn với Roth, mặt Lục Hạo Lập không chút biểu tình lạnh giọng nói: “Tôi có một yêu cầu.”
“Nói xem nào.” Có chút không yên lòng sờ mái tóc ngắn mềm mại của y, Roth tạm thời không biểu hiện thái độ.
“Tôi muốn…” phảng phất như vừa là sự mong muốn quan trọng vừa là sự lựa chọn trầm thống, Lục Hạo Lập rũ hai mắt hít sâu, ấp a ấp úng từ cổ họng thốt ra: “…thôi miên Kỳ.”
Lợi dụng thôi miên để Kỳ quên đi chuyện phát sinh trong khoảng thời gian vừa qua, cho dù… mình không thể ở bên cạnh nó, mình vẫn không muốn nó mang đoạn ký ức khó chịu kia, đoạn ký ức đó, chỉ một mình mình mang là đủ rồi.
Roth cau mày, để Lục Hạo Lập ngồi trên đùi hắn tựa đầu vào vai hắn, vừa vỗ nhẹ người y vừa nói: “DeFils có người thôi miên tốt nhất, yêu cầu của anh tôi có thể đáp ứng. Nhưng mà, nếu như muốn thôi miên, đứa bé kia cũng sẽ quên anh, hiểu không?” Cảm thấy chút khó chịu, Roth một tay nhu lộng cái mông căng tròn của y, cực kỳ ghét khi y nhớ đến tên tiểu tạp chủng kia.
…Sẽ quên cả mình sao? Kỳ… dựa vào ngực Roth thuận theo vuốt ve của hắn, ngửi mùi thanh u lãnh hương trên người hắn, Lục Hạo Lập khó khăn gật đầu, trả lời: “Vậy để nó quên đi.”
Bộ dạng như giật mình bừng tỉnh của y khiến Roth thở dài, ôm y cứng ngắt rồi hôn môi y, chân thành hạ lời thề: “Từ nay trở đi tôi chỉ có một mình anh, anh cũng vậy, chỉ có mình tôi, được không?”
Cảm thụ được cảm giác trong lòng hắn, Roth mê luyến cảm giác thỏa mãn từ tận tâm linh này, còn Lục Hạo Lập mặc hắn bài bố, như tượng gỗ nghe lời đáp “Hảo, chỉ có mình cậu.”
Ý thức tự chủ chìm vào giấc ngủ say, trốn tránh sự thật là y đã đồng ý, đồng ý để người khác chi phối, bất luận người chi phối y là ai cũng được.
Roth hiểu lầm là cảm tình đã được đáp lại khiến hắn cuồng hỉ không lưu ý đến sự khác thường của Lục Hạo Lập, chỉ là nâng cằm y dùng đầu ngón tay xoa xoa đôi môi y, nhu tình mật ý nhấm nháp thóa dịch trong miệng y, kiên định nói: “Không có ai có thể ngăn cản chúng ta nữa, không một ai.” Cũng trong lúc đó, đôi mắt lạnh băng thâm thúy của Roth xẹt qua một tia hung ác đáng sợ, nhắm vào chính là… Điệp Huyết.
Hình như hiểu Roth đang nghĩ điều gì, Lục Hạo Lập cũng mở miệng nói khẽ: “Tôi hy vọng, có thể gửi Kỳ về Điệp Huyết, có thể chứ?”
“Không được.” Câu này của y khiến Roth dừng tất cả động tác, bỗng dưng thần sắc chăm chú, “Nếu đứa bé kia không ở trong tay tôi, anh nhất định sẽ không nghe lời.”
“Tôi sẽ mà.” Hai tay cấp bách trèo lên cổ Roth, Lục Hạo Lập đem mặt vùi vào bên gáy của hắn, vứt bỏ tôn nghiêm giọng không ngừng cầu khẩn nói: “Tôi biết sai rồi, từ này về sau sẽ không tái phạm nữa, nó chỉ là con nít, cậu không cần phải giam giữ nó, thả nó đi, để nó đi đi, hãy để nó đi… tôi cầu xin cậu…”
“Được rồi, được rồi mà, tôi biết, đừng nóng vội, đồng ý với anh được chưa.” Roth đau lòng ôm y trấn an, nghe Lục Hạo Lập bi thương thỉnh cầu khiến hắn lo lắng, “Nhưng mà, anh phải thật sự ngoan ngoãn, bằng không cho dù nó đang ở trong Điệp Huyết, thì tôi cũng có cách đem đầu nó vặn xuống.” Đây tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần là đe dọa, giọng âm lãnh trong câu nói của Roth chăm chú đến khiếp người, nội dung càng lãnh huyết dọa người.
Khuôn mặt anh tuấn hiện chút mệt nhọc tận tâm lao lực, Lục Hạo Lập tranh thủ được sự tự do của Kỳ lại dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, như sủng vật dựa sát vào Roth, trong mắt là sự yên lặng.
Thân thể chán ghét này, nếu Roth muốn thì để hắn giữ lấy, cái gì cũng không quan trọng nữa rồi.