Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương VII: Hoàng Nguyệt Thành
[7.1] Đến Phủ Thành Chủ.
Trên đỉnh của một ngọn núi cao vô danh, có bóng dáng một người đứng nhìn về hướng chân trời xa xa.
Trên đấy sương mù bao dày đặc, không thấy rõ được khuôn mặt của người đó.
Chỉ biết là người đó khoác trên người một bộ y phục màu đen điểm chấm những đường nét màu đỏ ở vùng gần phía cánh tay, có lẽ là một dấu ấn nào đó.
Tuy lúc này trời gió khá lớn, làm tóc và vạt áo của hắn bay theo chiều hướng của gió, nhưng trông hắn có vẻ khá bình thản, không hề lay động.
Cả hai tay hắn đều chắp phía sau lưng, chắc hẳn đang chờ đợi ai đó.
Một lúc sau, từ đâu đột nhiên xuất hiện một bóng đen bay đến quỳ xuống gần chỗ hắn đang đứng, cúi đầu bẩm báo:
- Bẩm báo Thiên yêu chủ\, chuyện ngài căn dặn thuộc hạ đã làm xong.
Thì ra cái bóng khi nảy chạy vụt đến chính là người áo đen dạo trước phóng phi châm vào huyệt Ấn Đường của Dung Ly.
Lần này, vẫn là cái bộ dạng bí ẩn ấy, vẫn là tốc độ nhanh nhẹn ấy, nhưng lại phục tùng một người được xưng là “Thiên yêu chủ”.
Thiên yêu chủ vẫn đứng yên, không hề quay lại, cũng không hề cử động, chỉ từ từ cất giọng.
Thanh âm của giọng nghe có vẻ khô khan, nhưng trầm tĩnh:
- Kết quả ra sao?
- Thưa ngài\, quả nhiên cô ta không phải là một cửu vĩ bạch hồ thông thường.
Thuộc hạ còn thấy được dấu ấn ‘hỏa phụng’ trên người cô ta nữa.
Nhưng vẫn chưa đánh bại được tên Mạc Đông Cung đó, nên thuộc hạ đã… - Nói đến đây, hắn chợt ngập ngừng không dám nói hết câu, hình như hắn sợ điều gì đó.
- Không sao\, ngươi làm tốt lắm.
Cứ tiếp tục theo dõi\, đợi lệnh của ta.
Lui xuống đi.
Sau khi nghe Thiên yêu chủ hạ lệnh, hắn nhanh chóng lui xuống.
Chẳng mấy chốc đã biến mất, nhanh hệt như lúc hắn xuất hiện.
Lúc này trên đỉnh núi chỉ còn lại một mình Thiên yêu chủ, nhìn dáng vẻ khá trầm tư, dường như đang thầm nghĩ gì đó.
Một lúc sau, hắn nắm chặt tay, nghe tiếng xương kêu rốp rốp, sau đó tự nói với bản thân mình: “Phương Lam muội, ngày huynh báo thù cho muội không còn xa nữa đâu!”
______________________
Chiếc xe ngựa chở Đông Cung và Dung Ly cuối cùng cũng đi đến Hoàng Nguyệt Thành.
Trên suốt chuyến đi, chỉ toàn là Dung Ly nói chuyện, Đông Cung ít khi trả lời, cũng ít khi kể về bản thân chàng ấy.
Xe chạy qua cổng thành, thoạt đầu tên lính gác cổng có ý định muốn dò xét xe ngựa, nhưng khi thấy người điều khiển xe là Đông Cung, hắn vội vàng cho qua ngay, vì hắn cũng không có cái gan to đến mức dám xét cả xe của tướng quân mình.
Bên trong xe lúc này, vì do đường đi dài và mệt mỏi nên Dung Ly đã thiếp đi một hồi lâu.
Một lúc sau, chiếc xe đã đến ngay trước phủ của Đông Cung.
Thấy người trên xe ngựa là Mạc Đông Cung, đám lính gác trước cổng nhanh nhẹn chạy lại nghênh đón ngay lập tức.
Đông Cung lúc này mới vén chiếc màn xe ra, nhẹ nhàng gọi Dung Ly dậy:
- Dung Nhi\, đã đến nơi rồi\, muội mau dậy đi!
Nghe tiếng gọi của Đông Cung, nàng ấy mới dần thức giấc.
Lấy hai tay dụi dụi mắt, nàng nhanh chóng bước ra khỏi xe.
Đông Cung đỡ Dung Ly xuống xe, hai người cùng nhau đi vào bên trong.
Nhưng khi bước vào, đập vào mắt Đông Cung lúc này chính là cảnh tiêu điều của phủ.
Cửa một vài phòng thì mở toang, đồ vật quý bên trong cũng bị mang đi hết.
Vài chậu cây xung quanh cũng bị ngã vỡ, các nữ tì hầu hạ trong phủ cũng chỉ còn lại vài người.
Đông Cung nhận ra tên lính đi theo chàng từ nảy đến giờ có vẻ khá run rẩy và hoảng sợ, biết có chuyện không hay đã xảy ra, chàng quay sang hắn, với giọng tức giận, chàng hỏi:
- Chuyện này là như thế nào?!
Chỉ nghe đến thế thôi, tên lính đã thất kinh hồn vía, quỳ xuống dập đầu van xin:
- Xin tướng quân tha mạng\, lúc trước… khi có người về báo tin rằng ngài đã… đã…
- Nói nhanh lên!
- Dạ...!đã bị rơi xuống vực mất mạng\, đại thiếu gia và tứ thiếu gia rất vui mừng\, liền sai người đến đập phá tướng phủ\, lấy hết những đồ quý\, mang tất cả những nô tì đi ạ.
Thuộc hạ đã… đã cố ngăn cản… nhưng… nhưng lại bị bọn họ đánh nằm liệt giường đến mấy ngày…
Đông Cung nghe xong liền nhếch mép lên cười nhẹ, một nụ cười có thể gây chết người.
Chàng thầm nghĩ trong đầu: “Được lắm, nghe tin ta chết, bọn chúng mừng đến vậy sao.
Được, được!”.
Sau đó chàng gật gù, rồi nói:
- Được rồi\, ngươi lui xuống đi.
Không thể trách ngươi được.
Mau cử hai nô tì đến thư phòng của ta.
Nếu còn bị thương\, thì cứ nghỉ ngơi\, không sao.
Sau khi tên lính đó đã lui xuống, Dung Ly lúc này mới dám hỏi nhẹ:
- Có chuyện gì vậy? Sắc mặt của huynh không được tốt cho lắm…
- Không có chuyện gì đâu.
Chỉ là vài ba chuyện vặt vãnh\, tí nữa ta đi xử lí là xong.
- Đông Cung quay sang mỉm cười với Dung Ly\, chàng không muốn nhắc lại chuyện ấy lúc này.
Sau khi nói xong, chàng dẫn Dung Ly đi về hướng thư phòng của mình.
Nhìn quang cảnh xung quanh, tuy có vài chỗ đã bị đập phá, nhưng cảnh sắc vẫn không thay đổi.
Dường như phủ có vẻ khá yên tĩnh, đặc biệt bên cạnh những dãy phòng có một hồ sen trắng đang nở rộ.
Trước cửa thư phòng của Đông Cung đã có sẵn hai tì nữ đứng đấy tự bao giờ.
Hai bọn họ khi đã thấy chủ nhân đi gần đến, liền vội cung kính mở cửa đưa người vào.
Đông Cung trước khi vào thư phòng, liền quay sang căn dặn hai nô tì đó:
- Sau này ngươi sẽ đi theo hầu hạ Dung Ly cô nương.
Nhớ đừng làm ta thất vọng.
Hai tì nữ liền cúi đầu vâng lệnh.
Sau đó Đông Cung mới quay sang nói với Dung Ly:
- Ta có chuyện cần phải đến phủ thành chủ một chuyến\, muội cứ ở đây nghỉ ngơi.
Có gì cần thì cứ sai bảo bọn họ.
- Muội biết rồi.
- Dung Ly đáp lại.
Nói rồi Đông Cung nhanh chóng rời đi, không nói thêm gì nữa.
Giờ thư phòng chỉ còn lại một mình Dung Ly và hai nô tì ấy.
Dung Ly cẩn thận bước đến gần chiếc bàn và ngồi xuống, rót một tách trà uống cho đỡ khát, sau đó nhìn quanh căn phòng.
Xung quanh thư phòng của Đông Cung có khá nhiều sách, trang trí không quá cầu kỳ bắt mắt.
Tuy có nhiều chỗ đã bị xốc xổ lên lúc chàng đi vắng, nhưng có lẽ Dung Ly vẫn cảm nhận được sự yên tĩnh và đơn giản của nó.
Trong phòng chỉ treo duy nhất một bức tranh, bức tranh ấy lại là về hồ sen trắng.
Nhưng nhìn kỹ bên góc tay trái, dưới hàng liễu đong đưa, có bóng một người đứng tựa vào thân liễu.
Trên bức tranh có đề hai dòng chữ:
“Hoa trắng mùi hương lạ
Trắng ngây thơ, cũng là trắng vô tình.”
Nàng không hiểu vì sao bức tranh lại đề hai dòng chữ đó, chẳng lẽ ý muốn thể hiện một mất mát, hay một lầm tưởng gì chăng?
_____________________
Bên phía phủ của thành chủ lúc này, cũng là phủ của phụ thân Mạc Đông Cung…
- Báo\, báo! Bẩm thành chủ\, Mạc tướng quân bên ngoài xin cầu kiến! - Tên lính canh bên ngoài hớt hơ hớt hãi chạy vào đại sảnh\, nơi mà thành chủ\, các phu nhân và con đang tụ họp lại để bàn một chuyện quan trọng.
Thành chủ đại phu nhân nghe vậy rất ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền buộc miệng lên tiếng:
- Cái gì? Chẳng phải hắn đã chết rồi sao?
Thành chủ thấy vậy có vẻ không vui, liền trách bà ấy:
- Bà nói gì kỳ vậy? Nó còn sống\, bà phải vui mới phải.
- Song\, đồng thời quay sang tên lính canh - Mau mời Mạc tướng quân vào đây!
Sau khi tên lính đã đi ra ngoài, những người có mặt trong đại sảnh lúc này liền bàn tán xôn xao.
Bọn họ không biết làm sao Mạc Đông Cung có thể sống sót mà quay trở về được.
Trong số đám người ấy, có hai kẻ đang lo lắng nhất chính là đại thiếu Mạc Bình Chi và tứ thiếu Mạc Ngôn Đăng Dung.
Bọn họ tưởng rằng Đông Cung đã chết nên mới sai người đến phủ mang hết đồ đi cho bỏ ghét, nhưng không ngờ hắn lại bình an vô sự mà quay trở về, lần này là tiêu thật rồi.
Một lúc sau, Mạc Đông Cung bước vào đại sánh, khí thế rất hiên ngang lại cộng thêm vẻ ngoài phong lưu quân tử, làm cho các cô nương mà thấy được sẽ chết mê chết mệt.
Đông Cung đưa tay lên hạ mình bẩm:
- Thưa thành chủ\, mạc tướng đã quay về.
Xin lỗi vì đã đi lâu như vậy.
Thành chủ liền đứng lên, đi về phía của Đông Cung, đỡ tay chàng dậy, những hành động và điệu bộ của ông ta tràn đầy sự giả tạo:
- Con cần gì phải khách sáo như vậy chứ\, con trai của ta.
Mau đứng dậy đi.
Mọi người ai cũng nhớ con cả.
Đông Cung liền đứng dậy.
Mạc Bình Chi do từ nảy đến giờ cứ canh cánh trong lòng những uẩn khúc về chuyện của Đông Cung, hắn buộc miệng hỏi, không kịp bụm miệng lại:
- Chẳng phải ngươi đã rơi xuống vực chết rồi sao?
Nghe thấy thế Đông Cung quay sang lườm hắn một cái.
Ánh mắt đầy sát khí, sắt như dao, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, có lẽ, là muốn nhắc nhở hắn nhớ về những chuyện đã làm ở phủ của Mạc Đông Cung lúc chàng không có ở đấy.
Thành chủ thấy vậy liền đỡ lời:
- Đại huynh của con không có ý xấu đâu\, chỉ là tò mò thôi.
Mà cũng phải\, lúc đấy chỉ còn một tên lính sống sót\, hắn chạy về báo với ta rằng con đã bị tên cận vệ Doanh Hạo phản bội\, sau khi hắn đẩy xe của con rơi xuống vực thì giết toàn bộ binh lính.
Còn một tên vì giả chết nên mới chạy thoát mà về báo tin.
Nhưng ai cũng muốn biết vì sao con thoát được?
Đông Cung nghe thế liền hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra không những Doanh Hạo đã hại chàng, mà còn hại cả đoàn tùy tùng theo chàng nữa.
Bọn họ thật đáng thương.
Chàng có vẻ do dự không muốn trả lời câu hỏi khi nảy của thành chủ.
Nhị tiểu thư Mạc Mai Thanh Yến thấy thế lúc này mới lên tiếng:
- Cha à\, đừng có hỏi đệ ấy tới tấp như vậy chứ.
Đệ ấy mới về\, chắc cũng đã mệt.
Hay là chúng ta bỏ qua chuyện này một bên đi đừng nhắc nữa được không?
~ Hết tập 55 ~.