Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit : Linhxu
“Ca ca, sau khi lớn lên đệ muốn có một công viên trò chơi, tên là thế giới của phiêu phiêu.”
“Ân, được! Ca ca sẽ cùng phiêu phiêu kiếm tiền xây công viên trò chơi.”
“Được! Phiêu phiêu sẽ kiếm thật nhiều tiền, mang theo ca ca…”
“Còn có anh! Anh cũng sẽ giúp kiếm tiền, anh muốn xây một tòa thật cao xuyên đến tận trời cao rồi hái tất cả sao trên trời xuống thế giới của phiêu phiêu, đưa cho phiêu phiêu.”
“Hì hì, cám ơn Nghiệt Thần ca ca!”
“Em tiểu tử này!”
King rút tay về đặt trên gáy Nam Cung Phiêu, lam mâu nổi lên nhiều điểm trìu mến. Nghiệt Thần nói tâm nguyện chính là chuyện khi còn bé này sao?
Nàng từng nói qua không thích Nghiệt Thần, cho tới bây giờ hắn mới hiểu được không thích theo như lời nàng là chỉ tình yêu, nhưng đoạn hình ảnh trong đầu nàng kia đủ để chứng minh, quan hệ thân mật của ba người bọn họ, thật sâu sắc.
Hắn quả thật đã làm cho nàng thất vọng rồi…
KING không hiểu rõ tình cảm của mình đối với A Phiêu là gì, không biết loại định nghĩa của từ người âu yếm là thế nào, nhưng là hắn cũng không muốn Nam Cung Phiêu đã liên lụy, cho nên hắn vẫn lựa chọn xó bỏ trí nhớ của nàng, nếu là có cơ hội gặp lại, hắn sẽ để cho nàng hiểu biết một KING hoàn toàn mới
Có cơ hội gặp lại sao?
Khuôn mặt tuấn tú dần dần trở nên ôn nhu, bất giác như bị bịt kín bởi một tầng sương mù lạnh như băng, lam mâu nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngủ say kia, hoặc là đây là đêm cuối cùng, nhưng nữ nhân này sẽ vĩnh viễn là vật trân quý nhất trong đáy lòng hắn.
“Phiêu phiêu, tôi sẽ trở về tìm em …”
Bạc môi hôn nhẹ lên cái trán bóng loáng, bàn tay một lần nữa ôm lấy cái gáy của nàng, lam mâu lóe ra, một làn khói mỏng bốc lên từ đầu óc nàng.
Khuôn mặt mệt mỏi lộ ra một chút bi thương, đôi môi đỏ mọng nhẹ giọng kêu: “KING…”
King nhăn mặt nhíu mày, cố giữ chặt tay, không dừng động tác lại, xóa đi trí nhớ về mình trong óc nàng…
…
KING đi vào một cái kho để hàng hoá chuyên dụng hoang phế đã lâu ở ngoại ô, lam mâu cố định trên cánh cửa nhà kho, cảm giác được bên trong có vài hơi thở phi thường cường đại của huyết tộc, đây là sự hoan nghênh như Jayne nói sao?
King xách theo MING, một tay đẩy cửa kho hàng ra, sải bước dài tiến vào trong bóng đêm, mười mấy tên đồng loại huyết tộc đang đứng ở trước một bức họa, đồng thời quay đầu lại nhìn hắn.
Vừa thấy là KING, nhóm ma cà rồng lập tức chia làm hai hàng, cung kính cúi người thân thể, nghênh đón hắn đã.
KING cất bước đi đến trước mặt Jayne, vứt MING đang choáng váng mê mang xuống đất, tầm mắt xẹt qua, phát hiện Snow cũng đang đứng ở một bên, tò mò hơi nghiêng đầu: “Sao đệ lại tới đây?”
Snow nhún nhún vai, khinh miệt liếc mắt ngắm nhóm Dracula bá tước bên cạnh một cái, nói: “Bọn họ yêu cầu đệ tham dự.”
“Trở về trông nàng.”
“…” Snow nhất thời không biết phản ứng thế nào, nháy mắt mấy cái, hắn muốn mình trở về trông ai?
“Ta bảo đệ trở về!” giọng của KING cao thêm vài phần, “Nói Senke ở yên đó.”
Hắn biết rõ năng lực của Senke, thật sự lo lắng Nam Cung Phiêu và Senke ở cùng nhau, không biết người huyết tộc sẽ làm gì với nàng.
“OK! Đệ sẽ về.”
Snow khoát tay, trừng mắt liếc nhìn nhóm bá tước cao ngạo một cái, hai tay đút trở lại túi quần bò, tiêu sái xoay người rời khỏi kho hàng.
KING quay đầu lại, nhìn Jayne: “Cấp dưới của ngươi, ta thu!”
Jayne cung kính khom người một cái, mỉm cười trả lời: “Coi như là lễ vật ta đưa cho thân vương đi.”
Tầm mắt King đặt vào bức tranh 《thiên sứ gãy cánh》, nhìn chăm chú vào đôi mắt mơ màng kia, tựa hồ hắn có thể thấy được sự khủng hoảng của nàng, bên trong thật sự có một thiên sứ sao?
King đứng đối diện nàng, bàn tay to mạnh mẽ mở ra, cả người MING bay vọt lên trên không trung, cái gáy vừa vặn dừng ở trước mặt KING. Hai cái răng nanh thong thả vươn ra, bạc môi hơi hơi mở ra, cán lên cổ MING, lam mâu thoảng qua một tia hồng quang, biến thành huyết mâu đỏ rực, tham lam hấp thụ máu của hắn(MING).
Đột nhiên, đầu óc xẹt qua rất nhiều hình ảnh, một đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm, một người là hắn, một người là nàng…
“Á Địch, nếu yêu chàng, ta nhất định sẽ trở thành kẻ địch của toàn thế giới.”
“Cho dù toàn thế giới đều phản bội em, ta cũng sẽ đứng ở bên cạnh em phản bội lại toàn thế giới.”
…
“Á Địch, những gì chàng muốn, em đã thử qua, nhưng em không thể. Buông tay đi, để cho em trở về thiên đường.”
“Không! Ta sẽ không cho em rời đi, cho dù là thượng đế, cũng vô pháp ngăn cản ta và em!”
“Đừng như vậy, Á Địch…”
“Vào thời khắc nàng quyết định trả giá, liền nhất định cùng ta lưu lạc hắc ám, Phiêu Mịch!”
…
Cuối cùng, hình ảnh lại trên người một nam một nữ, nàng mặc áo cưới thánh khiết, cười thực ngọt ngào, thực động lòng người. Trong bóng tối lại chỉ còn lại có một mình hắn.
Thời điểm bàn tay to đâm vào trái tim nam nhân, nàng điên cuồng hét lên với hắn: “Á Địch, ta hận ngươi, ta hận ngươi! !” Kèm theo đó chính là tuyết trắng rơi xuống, nhưng hắn không cho nàng được như ý – chết đi.
“Muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử? Ha ha… Ta sẽ khiến cho ngươi nếm thử hậu quả của sự phản bội! !”
Một cái ôm, tham lam hấp thụ, áo cưới tuyết trắng bị máu tươi nhiễm đỏ, nhưng không cách nào cứu vãn được tình yêu đã mất đi.
Trong tình yêu rất sự sống được sinh sôi, trong tình yêu u oán triền miên;
Trong tình yêu tình cảm vĩ đại sâu đậm, trong tình yêu là sự hư tình giả ý;
Trong ký ức đó, nàng có còn nhớ đã từng cũng nguyện ý trở thành tân nương xinh đẹp của hắn hay không?
Bất giác, thân thể cao lớn của MING bị KING hút khô, mỏng manh bay xuống, vừa tiếp xúc với mặt đất, “Ba” một tiếng hóa thành một làn bột phấn.
Ánh mắt khôi phục, nhưng đã không phải màu lam thẫm, mà là lửa đỏ thị huyết. Cả người trở nên càng thêm nhiều hàn khí nghiêm nghị, đến ngay cả đám ma cà rồng bên cạnh hắn cũng đều bị làn khí lạnh như băng cuốn hút, không khỏi lui về phía sau vài bước, sợ hãi khí thế của hắn.
Hắn thu răng nanh về, tiến lên từng bước, lấy từ trong ngực chiếc vòng cổ có chữ “KING” ra, đặt vào khe hở trong góc khuất nhất của khung kính, dùng sức ấn vào.
Nghe thấy “ầm” một tiếng, lồng kính khung ảnh hơi hơi nổi lên, KINH vươn tay ra, tháo lồng kính khung ảnh ra, hồng mâu xẹt qua một tia tức giận, nhìn chăm chú vào ” bức tranh thiên sứ ” đang dần dần hiện ra.
Bất luận kẻ nào cũng sẽ không nghĩ đến, bên trong《thiên sứ gãy cánh》, cư nhiên lại thật sự có một thiên sứ cánh trắng! Bộ dáng của nàng có vài phần tương tự với thiên sứ trong bức trạnh, chính là ở giữa hai lông mày thiếu đi viên ruby chói mắt kia.
Dáng người thiên sứ thập phần cao gầy, có được ngũ quan nổi tiếng, hơn nữa đường cong hoàn mỹ đến mức khiến cho người nhìn phải nóng lên. Vốn hẳn là mê người tới cực điểm , nhưng là ở chính giữa thân thể của nàng, lại xuất hiện một cái khe thẳng tắp khiến người ta nhìn đều thấy ghê người.
Ước chừng dài hai thước, rộng chùng ba tấc, nếu tới gần nàng nhìn vào vị trí đó, thậm chí có thể nhìn thấy xương sườn bên trong, các thớ thịt, vị cùng tràng tổ chức nội tạng.
Cặp cánh tuyết trắng kia bị cái cố định trên giá vẽ, đầy vẻ tang thương, vô lực.
Nàng vẫn còn sống, ở trong trạng thái bất khả tư nghị như thế, dựa vào máu ma cà rồng, vẫn đang sống sót. Hai mắt tròn tròn mở to, mà ánh sang giữa đồng tử càng chứng minh nàng thật là đang còn sống, đến ngay cả năng lực được chết cũng không có, vĩnh viễn đứng ở một chỗ nhìn thấy hết thảy mọi chuyện.
“Thân ái, đã lâu không gặp…”
Lời nói thoạt nghe rất ôn nhu, nhưng từ bạc môi phun ra, lại có vẻ vô cùng phẫn nộ. Qua nhiều năm như vậy, cừu hận của hắn đối với nàng vẫn như cũ không giảm bớt, ngược lại cảm thấy ngày càng tăng, không ngừng tăng thêm.
Cặp mắt đẹp kia chính là đang nhìn hắn, vẫn như cũ không nói được một lời, thậm chí ngay cả biểu tình cũng không có chuyển biến, nàng thật giống như là một bức điêu khắc vậy, xinh đẹp nhưng không có cảm tình và sức sống.
Bạc môi hơi hơi gợi lên, con mắt lộ ra thần sắc tà ác: “Những ngày sau, ta sẽ cho ngươi được hạnh phúc.” Ngón tay dựng thẳng lên, “Ta đi về Dracula tộc trước một chuyến, các ngươi mang nang ra, chữa vết thương cho nàng. Ba tháng sau… Ta muốn để cho nàng tận mắt nhìn thấy nữ nhi của mình rơi vào trong tay ta như thế nào, ha ha ha! ! !”
Tiếng cười cuồng vọng, kiêu ngạo, đắc ý, còn có sự khinh thường. KING không để ý tới ánh mắt bi thống của nàng, xoay người đi khỏi kho hàng!
Hai má thiên sứ dần dần trở nên đỏ rực, trong hai tròng mắt nổi lên hơi nước, nhìn chăm chú vào bóng dáng đang đi xa.
Cừu hận, đã bắt đầu trả thù !
…
Bên này, Nam Cung Phiêu tiếp tục làm bảo tiêu cho Snow, đi theo hắn qua lại mọi nơi công chúng. Tiêu điểm của giới truyền thông thành phố dừng lại trên người nữ bảo tiêu thần bí, tạo hình vĩnh viễn lạnh lùng, dáng người kiều nhỏ, đôi môi đỏ mọng kia chỉ nở nụ cười với Snow, cố ý vô tình lộ ra quan hệ ái muội.
Caligula yên lặng nhìn bọn họ thân cận, một tuần sau, Snow để cho hắn đi thủ hộ bên cạnh KING, mang hắn rời khỏi Nam Cung Phiêu, không cho hắn có cơ hội tiếp xúc với muội muội.
Cái chết của Nam Cung Triết và Nghiệt Thần trực tiếp đánh nàng vào trong sự cô độc, may mắn Snow xuất hiện, vào thời điểm biết rõ quan hệ, nàng phi thường vừa lòng với ca ca ôn nhu này.
Snow không biết phụ thân của nàng là ai, nhưng hắn còn có quan hệ huyết thống với nàng, khiến cho nàng cảm thấy thật an ủi. Nhiều năm như vậy, là lần đầu tiên biết, nàng còn có tình thân…
Màn đêm buông xuống là lúc, Nam Cung Phiêu không khỏi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, trong đầu thoảng qua một chút bóng dáng mơ hồ. Thực xa lạ, thậm chí còn không biết bộ dáng của hắn, nhưng mỗi lần hắn xuất hiện đều khiến cho tim nàng đập gia tốc, mặt đỏ tới mang tai, không khỏi rung động.
Hắn… Rốt cuộc là ai?
“Phiêu, đi ra ngoài ăn cơm.” Không đợi Nam Cung Phiêu phản ứng, Snow đã kéo nàng ra khỏi cửa sổ.
“A? Nha!” Nam Cung Phiêu mạnh mẽ quay đầu lại, “Đợi chút, túi của ta!”
“Cầm!”
Lời vừa nói ra, bàn tay to mạnh mẽ vươn ra, ba lô “Hưu” một tiếng bay đến trong tay hắn, thực thuận tiện đưa cho nàng.
“… Cám ơn!” Nam Cung Phiêu sùng bái chớp chớp mắt, thật sự rất sùng bái ca ca!
Mỗ nam mỉm cười mê chết người, nhếch khóe miệng lên: “Không khách khí.” Tiếng nói giống như gió xuân, khiến Nam Cung Phiêu có chút choáng váng mê hoặc, tùy ý hắn lôi kéo rời khỏi phòng tổng thống.
Hai người ngồi trên xe thể thao Porsche màu đen, đêm nay Snow tự mình điều khiển, Nam Cung Phiêu ngồi bên cạnh nhưng đã ra đầy mồ hôi, hai tay giữ chặt tay vịn, đánh chết không buông, kinh ngạc trừng mắt nhìn về phía trước, đã vài lần không tự chủ được kêu ra tiếng.
Nam Cung Phiêu quay đầu lại, sợ hãi nhìn hắn: “Ta, ta nói ca ca, anh, anh chạy chậm một chút a.”
“Đang vội a, đêm nay tôi muốn xem trận đấu. Thắng sẽ đưa em đi shopping!”
“Di? Trận đấu gì?” Hai mắt Nam Cung Phiêu tỏa sáng nhìn hắn.
Snow mỉm cười quay đầu lại, cưng chiều nhéo nhéo chóp mũi của nàng: “Đua xe a.”
Nam Cung Phiêu giật nhẹ khóe miệng, nghi hoặc đánh giá một phen: “Anh… Anh lấy chiếc xe này đi?”
“Ân a, đây là xe thể thao tôi thích nhất, cũng đủ ứng phó bọn họ.”
“Thiết!”
“Đêm nay sẽ cho em xem sở trường của ca ca.”
“Dù sao tôi tuyệt đối sẽ không ngồi bên cạnh anh.”
“… Vì sao?”
“Tôi còn muốn sông nữa đâu.”
“Vậy chẳng phải là tôi đua xe mà không có mỹ nữ sao?”
Nam Cung Phiêu liếc mắt ngắm hắn một cái, bàn tay mềm lắc lắc: “Lấy mị lực của các hạ, tùy tiện phóng mấy cái mị nhãn, một bó to mỹ nữ sẽ nhảy lên xe anh, tôi còn lo lắng xe của anh quá nhỏ không đủ chỗ ngồi đâu.”
“…”
Hai người đi vào một nhà hàng cơm tây cao cấp, tùy tiện tìm một chỗ, Snow vẫn không dám bỏ kính râm ra, thật sự không muốn có người quấy rầy thời gian hắn ở cùng một chỗ với Nam Cung Phiêu.
Nam Cung Phiêu cầm lấy thực đươn, nhìn chăm chú vào tên món ăn bên trong, tựa hồ đều đắt đến đòi mạng nhưng lại không thể no được. Bọn họ này cái gọi là quý tộc chỉ thích có hoa không thích quả, chỉ biết hưởng thụ sự xa xỉ.
“Tiên sinh, đã chọn được món gì chưa?”
Một tiếng nói thanh thúy vang lên bên người, Nam Cung Phiêu hơi hơi ngẩng đầu lên, thoáng nhìn nữ phục vụ đang dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá Snow.
Nam Cung Phiêu vội vàng vỗ vỗ thực đơn, giọng nói tăng thêm một bậc: “Tiểu thư, ta muốn một phần bít tết chín ba thành, hai cốc Côca, một phần cơm rang trứng, cứ như vậy, có thể nhanh chút không? Ta thực đang vội. Ân?”
“… Ách, được, tốt! Lập tức có ngày, xin chờ một lát!” Nữ phục vụ sau khi bị Nam Cung Phiêu liên tiếp tấn công, bị cấp bách bộ dáng cấp bách của nàng dọa cho hoảng sợ, vội vàng tiếp nhận thực đơn, bước nhanh đi trở lại nhà bếp.
“Hô!” Nam Cung Phiêu thở ra một hơi, trừng mắt liếc nhìn Snow đang cười trộm một cái, “Nếu như bị nàng phát hiện, bữa cơm này sẽ không được ăn.”
Snow mỉm cười xoa xoa mái tóc ngắn của nàng, tiếng nói ôn nhu nói: “Chúng ta ra vỉa hè ăn mì đi.”
“Hắc hắc, đề nghị này không tồi.”
Snow lắc đầu, nhớ tới thực đơn vừa rồi, tò mò hỏi: “Em cũng thích ăn bít tết chín ba thành?”
“À không, anh thích ăn a.”
“Làm sao mà mà biết tôi thích ăn đâu? Tất cả mọi thứ tôi ăn đều có người phụ trách, chẳng lẽ ngươi em nhìn ra bít tết cả tôi chín mấy thành?”
Nam Cung Phiêu bỗng dưng nhăn mi lại, cúi mắt xuống, nàng đã từng hỏi chính mình, làm sao có thể theo bản năng gọi bít tết chín ba thành cho ca ca? Nhưng là nàng chưa bao giờ thấy ca ca ăn bít tết a, làm sao có thể?
Chín ba thành? Rất thật nhiều máu, rốt cuộc là ai? Ai thích ăn?
Nhìn bộ dáng nghi hoặc của nàng, nụ cười của Snow chậm rãi biến mất, bàn tay to nắm lấy tay nàng, ngón tay thon dài ôn nhu ma sát mu bàn tay, thu hồi ánh mắt, thả lại cốc nước chanh kia.
Hắn nhìn ra, nàng cũng không phải nhớ rõ khẩu vị của hắn, mà là tiềm thức nhớ rõ thói quen của KING. Cho dù King xóa bỏ trí nhớ của nàng, nhưng cảm giác của nàng với hắn vẫn tồn tại như cũ, không thể hoàn toàn xóa đi, chẳng khác nào tiếp tục tra tấn.
Một loại cảm thụ xa lạ lại đau đớn…
Chỉ chốc lát, cơm chiều của bọn họ được đưa đến, thời điểm người phục vụ đặt đồ ăn xuống bàn, không cẩn thận huých vào của kính mắt Snow, kính râm nhất thời bị lệch sang một bên, làm lộ ra khuôn mặt của hắn.
Người phục vụ vội vàng đỡ lấy mắt kính của hắn, xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, tiên sinh, tôi không… Oa! Anh là Snow! !”
“…”
“shit! !” Nam Cung Phiêu thấp giọng rủa một câu, trừng mắt vẻ mặt vô tội nhìn Snow, lần sau cùng hắn đi dạo phố nhất định phải bắt hắn mang mặt nạ giả trang, che khuôn mặt chói mắt đi!
“Snow?”
“Snow ở đâu?”
“Trời ạ! Thật là Snow!”
“Hắn cùng nữ bảo tiêu của hắn sao? Thật là một nữ sinh suất khí!” Được rồi, nhóm fans này là thích Nam Cung Phiêu .
…
“Còn nhìn nữa? Đi thôi! !” Nam Cung Phiêu kéo bất đắc dĩ Snow, một tay nhấc ba lô lên, hai người lao ra khỏi nhà ăn.
Đây là sự bi ai của siêu sao thiên vương a, cũng là ác mộng của siêu sao thiên vương! !
Hai người nhanh chóng đi vào bãi đỗ xe, nhảy lên xe thể thao, trực tiếp rời đi khỏi phạm vi nhà hàng. Vừa ra đến một ngã tư đường, phía sau liền truyền đến vô số tiếng thét chói tai, Nam Cung Phiêu hít một hơi thật sâu, thật sự rất bội phục đám fans điên cuồng này!
Snow lái xe đi đến một tòa nhà ở ngoại ô thành phố tên là phong hầu sơn, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng ô tô nổ vang, hai mắt Nam Cung Phiêu sáng ngời, trừng to mắt nhìn chăm chú vào phía trước.
Snow liếc mắt ngắm nàng một cái, xem ra nàng rất có hứng thú vối việc này, không khỏi mỉm cười nói: “Em không thấy đua xe bao giờ sao?”
“Ân? Từng thấy qua a, trong TV.”
“… Chưa từng tham gia thực tế sao?”
“Ân a.” Nam Cung Phiêu gật gật đầu, “Tôi vẫn cảm thấy đó là một chuyện nhàm chán, cho nên chỉ nghe nói qua, không đi xem.”
“… Quả thật có chút nhàm chán, bất quá rất thích hợp với lãng tử tìm kiếm kích thích của cuộc sống về đêm.”
“Thiết! Đều là muốn kiếm một mm về qua đêm đi.”(=muội muội)
“…” sự trực tiếp của nàng khiến Snow liếc mắt xem thường, rất bội phục nha đầu biết gây sự này!
Đi qua một đoạn đường núi gấp khúc, Senke Porsche màu đen liền xuất hiện ở cửa bãi đỗ xe trên đỉnh núi, Snow mang kính mắt bụi bặm lên, xuống xe, ôm bả vai Nam Cung Phiêu đi về phía hai người đang đứng phía xa.
Nam Cung Phiêu đeo ta nghe mp3, hai tay đút vào túi sau quần bò, vừa ăn kẹo cao su, vừa hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú vào phía trước.
Bên góc khác của bãi đỗ xe, đã bị một đám nam nữ vây kín, trong đó một chiếc xe thể thao màu đỏ bắt mắt, một nam nhân cao lớn đang ôm lấy hai nữ nhân gợi cảm, như là ở không kiên nhẫn đang đợi người nào đó đến.
Nam Cung Phiêu một tay đáp lên bên hông Snow, ngẩng đầu hỏi: “Ca, hắn có phải đối thủ của anh hay không?”
Snow mỉm cười gật gật đầu, nhìn chăm chú vào nam nhân: “Gọi tôi là Nặc là được, đừng cho hắn biết thân phận của tôi.”
“… Thực buồn nôn, gọi anh là ca không được sao?”
Snow cúi mắt xuống, cưng chiều xoa xoa cái cằm của nàng: “Làm bạn gái của ca ca một buổi tối được không?”
“Em có nào tốt?”
“Ngày mai sẽ cho em đi mua sắm thoải mái, dùng tiền của tôi.”
Vừa nghe được chữ “Tiền”, hai tay Nam Cung Phiêu lập tức ôm lấy eo của hắn, lộ ra tà ác tươi cười: “ok! Anh muốn thân mật cũng được!”
“Tiểu yêu tinh!”
Hai người mới vừa bước vào đã bị đồng bọn của nam nhân kia phát hiện, mọi người đều nhìn theo hướng hắn chỉ, nam nhân nheo đôi mắt lại, buông hai nữ nhân ra, hai tay đút trong túi quần, cất bước đi về phía Snow, phía sau còn có hai nữ nhân cùng một đoàn người ủng hộ.
Nam nhân đi đến trước mặt Snow, liếc mắt ngắm Nam Cung Phiêu một cái, hơi nghiêng đầu: “Nữ nhân của anh?”
“Sao?”
“Không tồi, là hàng tốt.”
Nam Cung Phiêu một tay đẩy hắn(Snow) ra hơi uy hiếp mà tới gần hắn(nam nhân kia), dựng thẳng ngón tay lên kiêu ngạo gầm nhẹ: “Mắt anh đừng xem loạn!”
“Ha ha…” Nam nhân hơi nhíu mày, “Tiểu mèo hoang đáng yêu.”
“Sai! Là cọp mẹ!”
Nam nhân vừa lòng gật gật đầu, ánh mắt trở lại trên người Snow: “Chúng ta đêm nay không cược năm vạn đô la nữa, chúng ta cược nàng!”
“…” Nam Cung Phiêu bỗng dưng nheo đôi mắt lại, nhìn từ trên xuống dưới nam nhân đeo kính râm đầy tự tin này, cư nhiên dám cược nàng? Cho dù là hắn thắng, nàng cũng không thể đảm bảo mình không đột nhiên thấy khó chịu, đánh hắn thành tàn phế.
Quả thực là ăn ăn gan báo!
Snow tựa hồ còn nắm chắc phần thắng hơn hắn, bạc môi gợi lên độ cong khêu gợi, hỏi: “Cược như thế nào?”
“Một nụ hôn!”
Nam Cung Phiêu nhất thời cười lạnh hai tiếng, hai tay khoanh trước ngực: “Không nghĩ tới một nụ hôn của tôi đáng giá năm vận đô la.”
Snow cúi mắt xuống, ở trước mặt hắn(nam nhân kia) khẽ hôn một cái trên đôi môi đỏ mọng, vô cùng ôn nhu nói: “Em là vô giá, bảo bối!”
Tiếng nói từ tính, gợi cảm, hơn nữa bề ngoài tao nhã, phong độ, khiến hai mỹ nữ bên cạnh nam nhân kia ngây ngốc!
“ok! Nếu tôi đáng giá như vậy, vậy các người hãy chuyển năm vạn đô la vào tài khoản của tôi trước, sau đó quay lại hôn nha!”
“…”