Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit : QV
Beta : Tiểu Hạ
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN
________________________________________
“ Xem ra bữa cơm này là ăn không vô rồi, Ninh Thu, chúng ta vẫn là nên đi thôi.” Ngồi ở một bên, Thời Quân cũng nhìn đủ được biểu tình không thể nhịn xuống của Tân Từ rồi, rốt cuộc cũng cười ha hả một tiếng.
Cậu nhưng thật ra cũng không ngại nơi này sát vài người, bất quá cử chỉ này sẽ gây họa sát thân. Đặc biệt cái đãi ngộ đặc thù những cái ngu ngốc đại yêu, thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho họ.
Nghe được mấy chữ “ Giết người”, Ninh Thu có chút kinh ngạc, càng khiến cho cô dựng cả lông tơ chính là nơi này chẳng có ai phản bác. Cũng không biết là do giống cô bị kinh hãi, hay là bọn họ ở chung hình thức như thế nữa. Như lọt vào trong sương mù, nghe xong một ít lời nói, Ninh Thu cũng chẳng hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì nữa. Vừa lúc gặp Thời Quân mở miệng, cô liền cũng theo đó tiếp lời.
Một hồi liên hoan tức khắc đã bị phá đám. Nhìn trên bàn còn tôm hùm đất nóng hổi, BBQ nướng, Ninh Thu đau lòng không thôi, nhờ phục vụ gói lại mang về.
Bữa cơm này làm Ninh Thu tốn gần nửa tháng tiền tiêu vặt. Nếu ăn lãng phí như vậy cô nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân mình mất.
Tan rã trong không vui, Tân Từ khăng khăng muốn đưa cô về. Ninh Thu không lay được, đành phải đi về cùng nhau . Chân trời đã bắt đầu tan nắng chiều, sắc trời dần dần cũng trầm hạ xuống.
Ninh Thu trong lòng có tâm sự, Tân Từ lại không thích nói chuyện, dọc trên đường trừ bỏ tiếng gió thổi qua thì thật sự tĩnh lặng.
“Tới nơi rồi.” Ninh Thu chỉ vào tiểu khu cách đó không xa, cười cười với Tân Từ.
“Ừm.” Tân Từ đáp cũng không đi về phía trước nữa.
Gần đến, Ninh Thu liền chạy nhanh về khu nhà mình. Sắp đến dưới lầu nhà mình, ma xui quỷ khiến cô lại quay đầu, nhìn thấy thấy cậu thiếu niên đứng dưới chân đèn đường. Thân ảnh thiếu niên ẩn trong ánh đèn đường. Nhìn về phía cô không chớp mắt. Biểu cảm trên mặt mông lung không rõ, lại mạc danh cho người ta cảm giác cô tịch.
Trong lòng có chút chua xót, Ninh Thu lộc cộc chạy trở về. Đem tôm hùm đất trong tay nhét vào tay cậu thiếu niên, cười: “ Đồ ăn tớ đem về nhiều ăn không hết, chúng ta chia nửa đi.”
Nhìn cô gái trước mắt cười vui sướng như vậy. Tân Từ cảm thấy khá hơn một ít, khóe miệng cũng cong lên một đường cong nho nhỏ: “ Cảm ơn.”
“ Tớ đi đây.” Lần này Ninh Thu là thật sự rời đi.
Cúi đầu tôm hùm đất trong hộp nhựa, lại giương mắt nhìn về phía tòa nhà Ninh Thu sống, Tân Từ thấp giọng cười một tiếng. Đem tôm hùm đất cất cẩn thận, tự giác đi đến một nơi tối đen như mực, không có camera theo dõi và đèn đường. Con ngươi chợt u ám, giọng nói cũng trầm xuống: “ Ra đây đi.”
Từ đầu ngõ đi vào hai người, một cao một thấp. Nương theo ánh trăng, chính là một nam một nữ.
“ Cậu đã sớm biết chúng tôi đi theo sau rồi? Quả nhiên yêu chính là yêu, giác quan nhạy bén hơn người bình thường nhiều.” Đi theo mà đến, xoay dao găm trong tay, Trì Lê ý cười đầy mặt dẫm lên ánh trăng đến gần.
Nhắm mắt theo đuôi cô chính là Trì Ẩn.
“ Xem ra tôi như vậy cứ bám riết theo cậu cũng không hay, cậu không bằng nhận tôi. Thần phục tôi đối với cậu mà nói chỉ có lợi. Tôi có thể bảo hộ cậu khỏi những tên bắt yêu khác.”
Bị những lời vô sỉ như thế làm cho ghê tởm, Tân Từ không muốn nhiều lời mà trực tiếp động thủ. Nơi này hẻo lánh, hơn nữa cậu đã bỏ thêm một tầng kết giới, sẽ không lo bị người khác phá hư hoặc gây họa thượng thân.
“ Thêm kết giới cũng vô dụng, nếu như tôi chết, Tộc bắt yêu sẽ không bỏ qua cho cậu.” Quơ quơ chiếc gương đồng trong tay, Trì Lê phát ra một nụ cười tự tin.
Gương đồng có thể tương thông với bên ngoài, có thể đem tin truyền ra bên ngoài. Chắc chắn Tân Từ không dám giết người, Trì Lê không hề sợ hãi.
Nhưng Trì Ẩn phía sau Trì Lê lại lặng lẽ lùi về sau vài bước, thực hiện tốt thế phòng thủ của mình. Cậu ta vốn không muốn theo Trì Lê mà đến, bị nề hà cưỡng bách, thế là đành theo sau cô ta đến đây.
Trì Ẩn và Trì Lê đều là hậu nhân của gia tộc bắt yêu . Trì Lê so với Trì Ẩn thì hơn mấy tháng nhưng nếu về quan hệ thân thích, Trì Ẩn vẫn phải gọi cô một tiếng chị họ.
Mười mấy năm trước kia khi nhân yêu đại chiến,tộc bắt yêu tổn thất không ít người. Cha mẹ Trì Ẩn cùng với chị cũng đã chết trong cuộc đại chiến đó. Khi đó Trì Ẩn mới có vài tuổi, mất đi người thân nên bất đắc dĩ phải ăn nhờ ở đậu, sống ở nhà Trì Lê.
Nhưng nhà Trì Lê đối xử với cậu cũng chẳng tốt, động một chút là đánh. Mà Trì Lê được nhận định là tiểu bối có thiên phú nhất trong đám hậu bối. Thế là từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không chấp nhận người khác làm trái lời cô ta. Đối với những người cùng thế hệ sắc mặt cũng chẳng tốt, huống chi Trì Ẩn lại nhà tan cửa nát sống nhờ nhà mình.
Từ nhỏ đến lớn, Trì Ẩn cũng nếm không ít đòn hiểm của Trì Lê, vô số trêu chọc cùng đùa cợt chứ đừng nói đến chơi cùng. Hắn đối với vị chị họ này cũng chẳng có nổi hảo cảm. Nếu là có thể, hắn rất vui lòng khi nhìn cô ta chịu chết. Nhưng cùng bị nhốt vào trong kết ấn, Trì Ẩn tâm tình cũng không đẹp đến thế.
Một bàn tay hơi hơi nâng nâng lên, Tân Từ khó được đối với bắt yêu sư mở miêng: “Ai nói tôi muốn giết cô?”
Từ cái thiết lập giám sát kia , quy tắc ước thúc tinh quái càng ngày càng nhiều. Trong đó quan trọng nhất đó là không thể tùy ý đả thương người khác, càng miễn bàn là lấy đi tính mạng.
Nếu cứ khăng khăng vi phạm, thế nào cũng rước lấy phiền toái. Tân Từ cũng sẽ không tự mình rước họa vào thân, đã có thể như vậy buông tha người trước mặt, cậu cũng sẽ không đến.
“ Gậy ông đập lưng ông. Bóng đè chi thuật, cô chắc cũng không xa lạ?”
Lời này Trì Lê nghe thì cũng chẳng có phản ứng gì, thế nhưng Trì Ẩn lúc này sắc mặt lại trắng
________________________________________
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN