Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit : Tiểu Hạ
Beta : Tiểu Hạ
_________________________________________
Chú ý thấy Ninh Thu nhìn chằm chằm vết sẹo ngay cổ của chính mình. Trì Ẩn thu hồi thần sắc, lòng bàn tay có vết chai mỏng sờ vết sẹo, nghiêng đầu hỏi Ninh Thu: “Có phải nó xấu lắm không?”
“Hả?” Ninh Thu không nghĩ mình chẳng qua là liếc mắt một cái đã bị bắt tại trận nên có chút xấu hổ lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Không xấu. Cậu đẹp như vậy dù trên cổ có vết sẹo cũng không ảnh hưởng gì.”
Nghe được câu trả lời Trì Ẩn cười cười, không chút để ý nói một câu: “Nhưng tớ cảm thấy nó rất xấu.”
Nói xong cậu ta còn kéo kéo cổ áo để che đi vết sẹo kia. Vẻ mặt lại khôi phục như lúc mới gặp. Trì Ẩn không hề nói thêm câu nào trực tiếp bước về phía trước.
Đi một đoạn đường đến cổng trường Lam Phong, Ninh Thu phát hiện thiếu niên trước mắt nhấc chân muốn đi vào. Cô lập tức đuổi theo, lời nói nhiệt tình hơn một chút. Ít nhất không giống thái độ khi nói chuyện với người xa lạ : “ Cậu cũng là học sinh trường Lam Phong à? Cậu học lớp nào vậy?”
“ Lớp 12-1.” Trì Ẩn nói lớp của mình, ngồi chờ Ninh Thu hỏi câu tiếp theo.
“Tớ cũng học ở lớp 12-1 nhưng tại sao chưa từng thấy cậu?” Ninh Thu cảm thấy kỳ quái, khó hiểu mà hỏi.
Trì Ẩn trên mặt biểu tình tối nghĩa không rõ, vào cổng trường sau vì Ninh Thu chỉ chỉ sân bóng rổ bên cạnh bị một bức tường cách trở vật kiến trúc, liễm hạ ánh mắt: “Bên kia là lớp tớ.
Ninh Thu phát hiện kiến trúc của khu bên kia y hệt như bên này. Chỉ cách trở bởi bờ tường nhưng đã bị khóa rồi.
“Nơi đó?” Trên mặt Ninh Thu hiện lên nghi hoặc.
“Cũng là trường Lam Phong. Cậu nhập học mà nơi này có cái gì cũng không biết sao?” Trì Ẩn từ từ kể: “Lam Phong vốn là có hai bộ phận. Một bộ phận chính là nơi cậu đang học, một bộ phận khác chính là bên kia. Tuy rằng kiến trúc giống nhau, không gian diện tích giống nhau. Cũng chỉ bị một bờ tường ngăn trở nhưng tình huống hai bên lại hoàn toàn tương phản.”
“Cậu nếu muốn chăm chỉ học tập thì nên học ở bên kia, không nên ở đây” Trì Ẩn nhìn chằm chằm Ninh Thu đang mờ mịt bổ sung nói.
Nghe không hiểu Trì Ẩn đang nói cái gì, Ninh Thu cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, hai người nhất thời nhìn nhau không nói gì. Đang lúc không khí xấu hổ lan tràn, thanh âm lãnh đạm bỗng vang lên phía sau hai người: “Cậu ở chỗ này làm cái gì?”
Tuy rằng không thấy mặt nhưng vừa nghe thanh âm Ninh Thu liền biết đó là Tân Từ. Quay đầu định đáp lời, phát hiện ánh mắt Tân Từ không nhìn cô mà thẳng tắp dừng ở Trì Ẩn đứng bên cạnh Trì Ẩn.
Câu nói kia hiển nhiên không phải nói với Ninh Thu. Cô cảm giác bầu không khí giữa Tân Từ và Trì Ẩn rất kỳ quái. Hai người hẳn là quen biết nhưng lại không phải quan hệ ban bè mà lại có chút ghét bỏ, chán ghét nhau.
“Hai người có quen biết nhau à?” Nhìn hai người đối diện thật lâu sau vẫn không mở miệng Ninh Thu chen vào nói, đánh vỡ cục diện giằng co này.
Đạm nhiên mà thu hồi tầm mắt, Tân Từ rũ xuống mí mắt, môi mỏng khẽ nhếch: “Không quen biết.”
Trì Ẩn không có phản bác, chỉ là khóe miệng gợi lên một mạt châm chọc cười, cười nhạt một tiếng dẫn đầu xoay người đi rồi. Hắn hướng về sân bóng rổ kia nói tường đi đến, một bàn tay xoa kia phiến bị xích sắt khóa môn.
Cách đến có chút xa Ninh Thu không thấy rõ Trì Ẩn là như thế nào mở ra khóa. Cô chỉ nhìn thấy cửa bị đẩy ra chàng trai có vết sẹo trên cổ bước đi, càng lúc càng xa.
“Bên kia cũng là trường Lam Phong?” Ninh Thu đi theo Tân Từ còn không quên hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Cố tình thả chậm bước chân chờ Ninh Thu theo kịp, đám người đi đến cùng hắn sóng vai Tân Từ mới chậm rãi mở miệng: “Đúng rồi. Cậu nhập học mà không tìm hiểu thông tin ở đây à?”
“Có nha ai cũng nói trường Lam Phong dạy học chất lượng rất tốt, mỗi năm có rất học sinh đậu vào trường đại học trọng điểm.” Ninh Thu trả lời đúng sự thật.
Tân Từ trầm mặc sau đó: “ Quả thật là như vậy. Nhưng đó là người ở bên kia tường. Chúng tớ bên này chỉ là nhân tiện hưởng danh tiếng thôi.”
“……”
Nghe tới đây Ninh Thu mới hiểu rõ. Hoá ra trường cấp 3 Lam Phong không giống như những trường khác trộn lẫn giữa lớp phổ thông và lớp chọn. Mà là trực tiếp phân thành hai khu tách biệt giữa lớp chọn và lớp phổ thông ??
Ninh Thu bị sự phân chia lớp của trường Lam Phong làm cho kinh ngạc vùi đầu trầm mặc đi một đoạn đường. Lúc bước lên bậc thang của khu dạy học mới ý thức được mình còn đang cầm túi hải sản trong tay. Cô hoang mang rối loạn giải thích với Tân Từ rồi xách theo túi hải sản chạy như bay đến nhà ăn.
_________________________________________
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN