Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba ngày sau, Weibo điện ảnh《 sóng vai đi 》phía chính phủ đã phát một cái Weibo:
Tất cả các nhân vật diễn viên đã định, dự tính tháng 8 sẽ bắt đầu quay.
Danh sách diễn viên——
Ôn Tử Tân: Ôn Trạc;
Tần Quyển Quyển: Vu Thanh;
......
Bình luận lần thứ hai oanh tạc một mảnh.
【 cái quỷ giề dị! Tiểu Trạc Trạc không phải nói không có lịch trình sao! 】
【 U là trời!!!! A a a a a chưa bao giờ gặp qua giá trị hoàng phiến cao nhan như thế!!!!! 】
【chồng mị khi nào mới khai thông Weibo dị, không muốn quỳ liếm người khác phía dưới Weibo đâu_(" ∠)_】
【 chỉ hy vọng mọi tình tiết trong tiểu thuyết sẽ không bị xóa bớt, tôi tuyệt đối sẽ không ghen!!! 】
Sau khi xem xong mấy cái bình luận vẻ mặt Vu Thanh mộng bức, quay đầu nhìn Đặng Chi Tư, liếm liếm môi, nghi hoặc hỏi: "Các diễn viên《 sóng vai đi 》 đều định rồi hả?"
"Thời điểm cuối tháng sẽ khởi động nghi thức khai máy, nam chính là Ôn Trạc."
Đặng Chi Tư nhớ tới chuyện khác, quay đầu nhìn cô: "Đúng rồi, ngày mốt sinh nhật cô đúng không, tôi giúp cô an bài rồi, ngày đó không có hành trình."
Nghe được lời này, Vu Thanh sửng sốt một chút, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Rất ít thấy bộ dáng cô thành khẩn như vậy, Đặng Chi Tư có chút không được tự nhiên, gõ gõ đầu cô, âm điệu hơi cao: "Có cái gì phải cảm ơn nhỉ, đây là công việc của tôi nha."
Vu Thanh ngây ngốc sờ sờ đầu tóc chính mình, không nói nữa.
Về đến nhà, bên trong không tối như cô tưởng tượng, mà là đèn đuốc sáng trưng, lượng đèn trắng phảng phất mang theo độ ấm, đánh vào trên người Vu Thanh, làm trong lòng cô cảm thấy đều ấm áp.
Vu Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua huyền quan trên mặt đất, không có giày.
Ngay sau đó về phía trước nhìn lại, cánh cửa thư phòng bị cô đóng lại trước khi ra khỏi nhà lúc này mở ra, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường.
Cô đi vào, ngồi quỳ ở bên cạnh Ôn Trạc, chọc chọc gương mặt anh, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại tiếp 《 sóng vai đi 》? Không phải không có đương kỳ sao......"
Ôn Trạc giương mắt xem cô, biểu tình ngạnh bang bang, từ góc độ này nhìn lại, cơ bắp trên mặt đều căng chặt, thoạt nhìn phi thường không cao hứng, "Bởi vì anh không nghĩ tới em sẽ tiếp một bộ phục chế điện ảnh truyện người lớn."
Vu Thanh: "......"
Mặt cô nháy mắt thiêu đỏ bừng, véo véo cánh tay anh, tức muốn hộc máu nói: "Cái gì truyện người lớn! Trong quyển sách này tuy rằng xác thật có một ít...... Đoạn ngắn, nhưng là điện ảnh khẳng định đa số đều sẽ lượt bỏ! Là một bộ điện ảnh rất tình yêu lãng mạn mà!"
Ôn Trạc trở mình đưa lưng về phía cô, hừ lạnh một tiếng.
Vu Thanh cũng không ngại anh tiểu tính tình, từ trên người anh vượt qua, lần thứ hai cùng anh mặt đối mặt nói chuyện:
"Hơn nữa hôm trước anh đi thử kính sao không nói với em? Còn làm bộ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra."
Bây giờ cơn buồn ngủ Ôn Trạc bận đi chơi, lười biếng ngồi dậy, nâng quai hàm nói: "Anh muốn cho em cũng cảm thụ một chút, tâm tình đối tượng đột nhiên tiếp một bộ truyện người lớn phục chế điện ảnh."
"......" Có thể đừng vẫn luôn nắm cái này không bỏ hay không!
Vu Thanh không thể nhịn được nữa một chân đạp anh, nhưng Ôn Trạc phản ứng thực mau, lập tức liền bắt được, nắm mắt cá chân cô một cái dùng sức, làm cả người cô đều khóa ngồi ở trên người chính mình.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh, dường như nhịp tim Vu Thanh đột nhiên ngừng một phát.
Chú ý tới Vu Thanh khẩn trương liếm liếm môi, Ôn Trạc cười một chút, ánh mắt nóng cháy nhìn cô: "Nếu không trước tiên tới đối diễn đi?"
Vu Thanh muốn tránh thoát từ trên người anh, lại bị anh dùng tay cố định không bỏ, chỉ có thể tránh đi tầm mắt anh, ra vẻ trấn định trả lời:
"Cái gì đối diễn? Anh xem qua kịch bản chưa?"
"Kịch bản chưa đọc."
Ôn Trạc vừa nói chuyện, dán ở phía sau lưng cô, trong tầm tay theo cột sống động đi xuống, cách quần áo, Vu Thanh đều có thể cảm giác được bàn tay nóng bỏng của anh.
Ôn Trạc môi dán vào tai cô nói chuyện, rất có hứng thú nhìn bên tai cô dần dần trở nên đỏ bừng: "Nhưng tiểu thuyết thì từ đầu tới đuôi có nhìn một lần."
Nghe được lời này, Vu Thanh chịu đựng run rẩy, lần thứ hai sử kính, từ trong lòng ngực anh tránh thoát.
Lần này Ôn Trạc không ôm cô nữa, buông lỏng lực đạo, trong mắt hàm chứa ý cười.
Trong mắt Vu Thanh mang theo một tia không vui, thanh âm lại phát ra mềm mềm, ngữ khí so với giáo huấn càng làm nũng rất nhiều:
"Đừng nhìn loại đồ vật này."
Nhất định là xem nhiều loại sách này mới bị dạy hư!
Ôn Trạc chớp chớp mắt, tiến đến trước mắt cô, dùng khí âm thấp giọng hỏi nói: " Vu Thanh tới dạy anh làm thế nào đi?"
Một chữ cuối cùng anh thập phần cố tình kéo dài, cắn trọng lực đạo.
Vu Thanh cầm lấy cái gối lên đánh anh, lực đạo không nặng không nhẹ, lập tức xả tới những đề tài khác, cả giận nói:
"Anh tắm rửa không! Toàn thân dơ hầy đừng có mà nằm ở trên giường!"
Ôn Trạc buồn cười hai tiếng, "Rửa sạch sẽ."
"Ò." Vu Thanh chuẩn bị bò dậy đi tắm rửa.
"Ở trên giường chờ em."
"......"
Vu Thanh không muốn để ý đến anh, đi trở về phòng chính mình cầm một cái váy ngủ, thực mau liền thả trở về, đổi thành một bộ quần đùi thuần vải bông liêu ngắn tay, thời điểm lúc cô chuẩn bị ra khỏi phòng, điện thoại trên giường bắt đầu đổ chuông.
Cô đi qua mở ra nhìn thoáng qua.
Một cái dãy số xa lạ, nhưng là cùng ở thành phố G.
Vu Thanh do dự một chút, trong mắt có một tia bực bội, nhưng vẫn là tiếp lên.
Quả nhiên, đầu bên kia có một trận tục tằng giọng nam, tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ nhanh tiếp như vậy, đầu bên kia sửng sốt một chút, sau đó trầm thấp hô thanh:
"Chị Thanh Thanh."
Ngữ khí Vu Thanh trầm xuống, tâm tình cũng không bằng vừa mới sung sướng như vậy, "Làm gì?"
"Mẹ kêu em hỏi chị năm nay sinh nhật có về nhà không?"
"Muốn đòi tiền sao?"
Vu Thanh cười lạnh, khóe mắt bởi vì phẫn nộ cùng khổ sở hơi hơi phiếm hồng, thanh âm bình đạm lại có thể nghe ra thống hận trong đó:
"Cậu gửi số tài khoản ngân hàng cho tôi, tiền nuôi tôi từ nhỏ đến lớn, cả vốn lẫn lời của tôi còn cho bà, đến nỗi khác, muốn đều không cần tưởng."
Lương Triệt kia đầu trầm mặc một chút, thanh âm có chút khàn khàn, "Không phải......"
"Chúc một nhà các người hạnh phúc vui sướng."
Nói xong cô liền cúp điện thoại, đứng ở tại chỗ đem nước mắt đáy mắt nhịn trở về, rồi sau đó mới xoay người, đang muốn bước ra khỏi cửa, lúc này mới chú ý tới cửa mở ra, Ôn Trạc dựa đầu vào cửa, tư thái biếng nhác.
Để ý cô cuối cùng cũng nhìn sang, Ôn Trạc mới đi qua, khom lưng dùng chóp mũi cọ cọ cái mũi cô, mặt mày ôn nhu không ít so với hơn bình thường:
"Ngày mốt có việc gì không?"
Vu Thanh ngốc ngốc trở về câu, "Không có."
Anh sung sướng đem cô ôm vào trong ngực, tay phải thủ sẵn cái ót cô, làm toàn bộ mặt của Vu Thanh đều chôn ở trên ngực anh, cảm thụ được theo tiếng cười kia của anh xúc cảm hơi hơi rung động.
"Rốt cuộc cũng có thể cùng em trải qua ngày sinh nhật"
Ôn Trạc cúi đầu hôn lấy tâm cô, thanh âm nhu như là muốn hóa thành thủy, bao phủ Vu Thanh trong đó:
"Tiểu Thanh nhà tôi năm nay sinh nhật tuổi 22 rồi."
Vu Thanh nước mắt mạc danh liền rớt ra, thấm ướt một mảnh nhỏ quần áo anh.
Ôn Trạc ôm đầu cô, cúi đầu nhìn thoáng qua, ngay sau đó hôn lấy khóe mắt cô, trêu đùa:
"Nhưng vẫn giống tiểu cô nương thích khóc nhè."
"Em lại bất lão."
Thanh âm Vu Thanh mang theo giọng mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Đúng vậy, tuổi này, là bất lão."
Ôn Trạc như là nghĩ tới cái gì, cầm lấy tay cô nhìn nhìn, khóe miệng câu lên, "Nhưng thật ra rất thích hợp gả chồng."
Vu Thanh đột nhiên bắt tay trừu trở về, mất tự nhiên đẩy anh ra, bước nhanh ra khỏi cửa, "Em... Em đi tắm."
Miệng còn ẩn ẩn hàm chứa nước mắt Vu Thanh hơi mang hương vị hàm sáp, Ôn Trạc liếm liếm môi, vui sướng trở lại trong thư phòng, cười thanh, "Thật chọc ghẹo không chịu nổi."
*
Sau khi Vu Thanh bước ra khỏi phòng tắm, rón ra rón rén chạy đến phòng khách tắt đèn, sau đó nhanh chóng chạy về phòng chính mình khóa cửa lại, làm xong chuỗi động tác, cô thư khẩu khí, ghé vào trên giường ôm di động chơi.
Hứa Tiểu Vân gửi một tin nhắn WeChat: Phốc!!! Cậu cùng ngôi sao nhỏ nhà cậu muốn cùng nhau chụp phiến(phim người lớn)?
Vu Thanh môi cong cong, rep nói: Chụp phiến cái gì! Có thể nói lời hay ý đẹp hay không?
Hứa Tiểu Vân: Là cậu quá bẩn.
Vu Thanh: Nói, cậu cùng tiểu sư đệ của cậu sao rồi ~~~
Hứa Tiểu Vân:......
Hứa Tiểu Vân: Nào có thế nào chứ!!! Mới phát hiện trước kia vẫn cùng cao trung(cấp 3), mạc danh có điểm thân thiết cảm mà thôi!
Vu Thanh: Đã biết, tớ hiểu, không cần giải thích.
Hứa Tiểu Vân: Thật sự a a a a! Tớ thích những người lớn tuổi hơn tớ cơ! Không thích tiểu thịt tươi!! Hơn nữa cậu ta rất mê khóc......
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa thanh thúy.
Vu Thanh quay đầu nhìn thoáng qua, dường như không có việc gì tiếp tục cùng Hứa Tiểu Vân nói chuyện phiếm: Càng bôi càng đen chưa từng nghe qua sao, cậu khiến tớ càng ngày càng cảm thấy cậu đối với cái tiểu thịt tươi kia có ý tứ.
Tiếng đập cửa trở nên lớn hơn.
Vu Thanh thái dương vừa kéo, nhanh chóng cùng Hứa Tiểu Vân nói thanh: Tớ ngủ trước!! Ngày mai tìm cậu nói chuyện phiếm, moah moah!
Rồi sau đó liền có chút không vui đối với người bên ngoài nói nói: "Anh muốn làm gì?"
Nghe được cô đáp lại, động tác Ôn Trạc dừng gõ cửa, thành thật đáp: "Tìm em ngủ."
"Anh ngủ bên kia, chúng ta trước kia cũng không có cùng nhau mà!"
Bên ngoài trầm mặc một chút, tựa hồ không thể tưởng được nói cái gì có thể cãi lại, liền trực tiếp xem nhẹ những lời này, chuyện vừa chuyển, thanh âm mang theo điểm uy hiếp:
"Em không mở cửa anh cũng đi vào."
Vu Thanh có chút ủy khuất, "Anh không thể lấy cái này tới khi dễ em."
Ôn Trạc lại lần thứ hai trầm mặc, thực mau liền mở miệng, thanh âm trầm thấp xuống, ẩn ẩn có thể nghe được tiếng thở dài của anh:
"Anh đây trở về, ngày mốt lại đến tìm em, ngày mai có chút việc."
Vu Thanh nháy mắt nóng nảy, bò xuống giường đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, người bên ngoài lập tức tiến vào, trong mắt mang theo một mạt đắc ý không dễ phát hiện, má lúm đồng tiền thoạt nhìn đều so ngày thường sâu không ít:
"Xem ra em không muốn anh đi."
Vu Thanh không đuổi anh đi ra ngoài, chỉ là nhỏ giọng lặp lại một chút lời vừa mới nói: "Chúng ta trước kia đều không phải cùng ngủ nhau......"
Ôn Trạc nhướng mày, khó hiểu nói: "Có tiện nghi anh vì cái gì mà không chiếm?"