Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giọng nói của hai nữ sinh hàng ghế sau lại vang lên, lần này hạ thấp đến mức Vu Thanh không nghe thấy.
"Giống như đã có bạn gái......"
"Không phải đâu! Cảm giác không xứng đôi chút nào!"
"Đúng vậy! Không biết vị soái ca kia coi trọng cô ta chỗ nào nữa."
"Chứ sao nữa, tao cảm thấy mày xinh đẹp hơn cô ta nhiều!"
Ánh mắt Ôn Tử Tân lạnh xuống, nụ cười bên môi cũng không có độ ấm, anh ngẩng đầu nhìn về phía hai nữ sinh kia, cười nhạt một tiếng, chọc đến lông tơ của hai nữ sinh dựng đứng, thanh âm ép tới càng thấp.
"Hình như anh ta nghe thấy chúng ta nói chuyện..."
"Không có khả năng......!Chúng ta nhỏ giọng như vậy, hơn nữa lại cách nhau hai hàng! Như vậy còn có thể nghe được thì khủng bố thật......"
Ôn Tử Tân nhẹ nhàng nắm tay Vu Thanh thoát ra, thanh âm trầm thấp lọt vào tai, mơ hồ không rõ, lại dị thường ôn nhu:
"Vu Thanh, xoay người lại."
Vốn dĩ Vu Thanh đang ôm anh rất thoải mái, lại bị động tác của anh chọc đến rất không vui, giữa hai lông mày khẽ cau lại, nhìn anh một cái, không nói gì, ngoan ngoãn xoay người, đối mặt với người ngồi ở hàng ghế sau.
Phía trước nữ sinh vẫn thấp giọng thảo luận, hoàn toàn không biết Vu Thanh sớm đã xoay người đối mặt với họ.
Ôn Tử Tân nhíu mày, trầm tư trong chốc lát, đột nhiên đem gan bàn tay đặt ở dưới nách cô, dễ dàng nâng cô lên.
Vu Thanh bị động tác của anh bất thình lình sợ tới mức kêu một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía anh, hai hàng lông mày nhíu chặt hàm chứa tức giận, nước da trắng trẻo, mắt ngọc mày ngài, một cái sườn mặt là cô có thể nhìn ra vẻ đẹp diễm động lòng người.
Những người trên xe đều bị hành vi của họ thu hút, đương nhiên cũng bao gồm hai gã nữ sinh kia, nhìn thấy mặt Vu Thanh xong các nàng tức khắc im lặng.
Không cần dùng đến năng lượng, Vu Thanh lưu lại thể diện làm cho Ôn Tử Tân rất thỏa mãn, nhưng không bao lâu, anh lại bắt đầu hối hận.
Vu Thanh không nói chuyện với anh nữa......!
Bản thân anh cũng không phải là người nói nhiều, cho nên đối mặt với Vu Thanh lại an tĩnh, anh cũng hoàn toàn không có cách, cũng không biết bắt đầu từ đâu để làm cô vui vẻ.
Khi đến trạm, sắc mặt Vu Thanh càng đen bởi vì Ôn Tử Tân hoàn toàn không chủ động dỗ dành cô.
Cô xụ mặt xuống xe, đi được vài bước lại không yên tâm quay đầu nhìn thoáng qua, may mắn là Ôn Tử Tân không lóng ngóng đến nỗi không xuống xe.
Thấy cô quay đầu lại, Ôn Tử Tân vội vàng tiến lên nắm tay cô, ấp úng nói: "Em tức giận sao?"
Vu Thanh vốn là một cái máy hát, sau khi kìm chế hết mức, nghe được anh mở miệng, rốt cuộc cũng xuống bậc thang:
"Anh vừa mới làm gì vậy? Anh có biết ở trên xe làm loại động tác này rất không an toàn không? Hơn nữa nhiều người như vậy, xấu hổ muốn chết!"
Mỗi lần cô vừa nói, Ôn Tử Tân buông đầu xuống một phân, cho đến cuối cùng, mặt gần như chạm vào ngực mình.
Vu Thanh tâm tức khắc mềm xuống, chậm âm điệu lại, ôn thanh nói: "Nói cho tôi biết, anh làm sao vậy?"
Nghe được hỏa khí của cô thu liễm, Ôn Tử Tân mới dám ngẩng đầu, mặt mày ủy ủy khuất khuất:
"Vừa rồi mấy người hàng sau nói em lớn lên xấu, tôi chỉ muốn cho bọn họ nhìn em lớn lên có bao nhiêu xinh đẹp."
Một câu, làm Vu Thanh nháy mắt tâm hoa nộ phóng.
tâm hoa nộ phóng: mở cờ trong bụng(vui sướng)
Cô hắng giọng, một lần nữa dắt lấy tay Ôn Tử Tân, đi về phía phim trường, vừa đi vừa nói:
"Lần này xem như anh vi phạm lần đầu, tôi sẽ không so đo, lần sau không được như vậy, biết không?"
Ôn Tử Tân không nói chuyện.
Vu Thanh tăng thêm ngữ khí, lặp lại nói: "Biết không?"
Ôn Tử Tân không tình nguyện lên tiếng: "......!Ừ."
Chờ lần sau phạm tội rồi dỗ, lần này đáp ứng làm cô cao hứng.
Dù sao anh cũng thực sự không chịu nổi người khác nói không tốt về cô, cho nên nhất định sẽ tái phạm......!
Hai người chậm rãi rẽ vào một con phố gần phim trường.
Lần này đoàn phim thuê một tiệm cắt tóc hẻo lánh để làm bối cảnh, chung quanh lượng người rất ít, cho nên Vu Thanh liếc mắt một cái liền thấy được không ít người đứng bên ngoài một nhà hàng.
Cô liếc mắt nhìn xung quan một vòng, sau đó kéo Ôn Tử Tân vào một quán cà phê bên cạnh tiệm cắt tóc, tìm một chỗ cho anh ngồi xuống:
"Trong chốc lát anh đừng lộn xộn, cứ đợi đây chờ tôi, biết không? Tôi sẽ mau về thôi, anh đừng chạy loạn."
Ôn Tử Tân ngoan ngoãn gật gật đầu, ngồi xuống.
Người phục vụ đi tới, đặt thực đơn lên bàn, sau đó Vu Thanh mở ra, đưa tới trước mặt Ôn Tử Tân:
"Anh muốn uống gì?"
Ôn Tử Tân nhìn lướt qua, rồi gọi cái tiện nghi nhất.
Vu Thanh nhìn anh một cái, chưa nói gì.
Tiện đà do dự một chút, chỉ chỉ tiệm cắt tóc, sau đó lấy điện thoại trong túi ra, bấm một trò chơi rồi đặt vào trong tay anh, giống như dỗ dành một đứa trẻ:
"Lát nữa tôi đi nơi đó đóng phim, anh chơi màn thứ 10 tôi sẽ đi ra.
"
"Một trăm màn"
Ôn Tử Tân lấy di động của cô, thanh âm ôn nhuận thấp thuần:
"Vậy em liền không cần hoảng sợ tôi đã chơi rồi."
Trò chơi này, nhiều nhất chỉ có 99 màn.
Vu Thanh biểu tình ngẩn người, nhịn không được đi qua ngồi bên cạnh anh, câu lấy cổ anh, ấn xuống một chút, sau đó giơ đầu lên mổ nhẹ cằm anh, ý cười dạt dào, khóe mắt cong như trăng non mới mọc: "Lần này là tôi nhịn không được."
Bởi vì mỗi câu anh nói đều như hạ cổ, làm Vu Thanh cầm lòng không đậu hãm sâu trong đó, không thể tự kềm chế.
*
Vai diễn lần này của Vu Thanh là một nữ sinh viên tên Mộ Mộ ở trường đại học bình thường, bởi vậy cô cũng không cần cần thay đồ, bộ quần áo này rất thích hợp với cô, không có gì không ổn.
Cô không có nhiều cảnh quay, chính là đi đến tiệm cắt tóc duy nhất gần trường, muốn cắt tóc ngắn một chút.
Vừa lúc là tiệm này do cô chủ nhà mở, mà từ nhỏ cô chủ nhà đã hỗ trợ trong tiệm, nên việc cắt tỉa tóc cho người khác không thành vấn đề.
Nhưng trong quá trình cắt tóc, không cẩn thận đem tóc cô nàng cắt đến ngang vai, cô nàng bật khóc gọi điện cho bạn trai.
Sau khi bạn trai đến, anh ta không vội mắng bà chủ mà còn tiến tới dỗ dành Mộ Mộ, chọc đến khi cô nàng nín khóc mỉm cười, cũng không còn quan tâm đến đầu tóc nữa.
Tiệm cắt tóc rất nhỏ, không có thừa không gian dùng làm phòng thay đồ tạm thời, chuyên viên trang điểm chỉ có thể trang điểm cho Vu Thanh trong tiệm cắt tóc, sau đó đội tóc giả dài đến thắt lưng.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Vu Thanh tình cờ nghe thấy đạo diễn trong tiệm chửi ầm lên với phó đạo diễn:
"Cậu nói cậu tìm người thế nào đây?! Đến bây giờ cũng chưa tới? Cái này đều phải chụp!"
Phó đạo diễn vâng vâng dạ dạ nói: "Sáng sớm anh ta liền báo diễn, ngày hôm qua tôi cũng nhắc đi nhắc lại với anh ta......!Cũng không biết tại sao lại không tới."
Đạo diễn càng tức giận: "Lần sau nếu có loại người này đừng cho anh ta đến! Biểu với chả diễn! Hiện tại cậu mau liên hệ cho tôi một diễn viên quần chúng không có trở ngại, rồi kêu người đến diễn!"
Vu Thanh bĩu môi, cô cảm thấy loại người này rất vô trách nhiệm, báo diễn lại không tới, nơi nơi giăng lưới, đi đâu cái nào mới vừa lòng, lại không biết loại hành vi này của chính mình ở trong giới có bao nhiêu chiêu hắc.
Khi cô đang suy nghĩ miên man, phó đạo diễn vẫy vẫy tay, ý bảo cô đi qua đóng phim, cô gật gật đầu, vừa định đi qua, thì thấy Ôn Tử Tân từ cửa bước vào.
Vu Thanh hoảng sợ, đi qua lôi kéo tay anh thấp giọng hỏi nói: "Sao anh lại vào được?"
Ôn Tử Tân nhấp môi đưa điện thoại di động đưa cho cô, tựa hồ sợ cô trách cứ, một giây trên mắt cô rồi nhanh chóng rũ xuống:
"Điện thoại của em vừa đổ chuông, tôi sợ đối phương tìm em có việc gấp."
Vu Thanh không tiếp nhận di động, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao, do dự trong chốc lát, cô nhẹ giọng mở miệng: "Ngôi sao nhỏ, anh cầm di động đi......"
Lời nói còn chưa nói xong, biểu tình phó đạo diễn có chút kích động đi tới, đánh gãy lời nói cô: "Vu Thanh, đây là?"
Vu Thanh nhấp môi, biểu tình có chút xấu hổ, "Bạn của tôi...!Đạo diễn, anh ấy nói muốn đến xem phim trường như thế nào, nên tôi dẫn anh ấy đến xem, anh ấy sẽ không nói gì đâu! Thật đó, có thể tin được!"
Sợ đạo diễn nói cô tùy ý đưa người đến phim trường, cho nên vừa mới mới đem Ôn Tử Tân đặt ở tiệm cà phê, kết quả......!
Cô không có chút tự tin khi nói những lời này, tựa hồ dự đoán rồi ngay sau đó hình ảnh bị oanh ra ngoài.
Phó đạo diễn vẫy vẫy tay, cười nói: "Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ muốn hỏi anh ta có thể giữ được vị trí của Cảnh Thời hay không, tôi tạm thời...! không dễ tìm được người..."
Hướng Cảnh Thời chính là cái vị diễn viên mời riêng mà không đến.
Vu Thanh sắc mặt rùng mình, lập tức từ chối: "Không được!"
Đồng thời thanh âm Ôn Tử Tân cũng vang lên bên tai cô: "Vai gì?"
Phó đạo diễn trong lòng buông lỏng, lại nói: "Trong phim đóng vai bạn trai của Vu Thanh, rất đơn giản, chỉ vài dòng thôi, dù sao hai người cũng quen biết nên sẽ tiết kiệm được thời gian"
Bạn trai của Vu Thanh?
Ôn Tử Tân lập tức đáp ứng rồi xuống dưới.
Giải quyết vấn đề này, phó đạo diễn lộ ra một nụ cười sung sướng, thuận tay cầm kịch bản đưa cho Ôn Tử Tân:
"Cậu nhìn xem, không nói mấy câu đâu, hai người chuẩn bị một chút đi, nửa giờ sau bấm máy."
Phó đạo diễn đi rồi, Vu Thanh không thể tin tưởng nhìn Ôn Tử Tân, sau đó kéo anh ra ngoài, hốc mắt tức giận đều đỏ:
"Anh sao vậy?! Anh là của tôi, tại sao không nghe tôi?!"
Ôn Tử Tân cúi đầu dùng ngón cái vuốt ve khóe mắt cô, ngữ khí nhàn nhạt, đau lòng:
"Tôi muốn ở bên em."
Vu Thanh càng tức, nước mắt tuôn ra:
"Không có ý nghĩa! Anh muốn ở bên tôi thì phải nhất định muốn đóng phim cùng tôi sao?! Anh có biết hay không, anh lớn lên đẹp như vậy, sau khi lên màn ảnh thì sẽ có bao nhiêu người để ý đến anh!"
Cô biết, mình quá ích kỷ.
Cô cũng biết khi cô nói ra câu này, sẽ làm quan điểm của Ôn Tử Tân đối với cô sẽ lập tức thay đổi, ngay cả tình cảm ban đầu cũng trở thành không hiểu sâu sắc cùng......!chán ghét.
Nhưng cô không chịu nổi khuynh hướng sẽ mất anh.
Đời này, cô cái gì đều không có, hiện tại rốt cuộc có một ngôi sao nhỏ đặt cô lên hàng đầu trong mọi chuyện.
Hiện tại, anh cũng muốn đi mất sao?
Nhìn thấy nước mắt của cô, Ôn Tử Tân hoàn toàn nóng nảy, ngữ khí cũng không còn đạm nhiên, anh luống cuống tay chân xoa nước mắt cô, không biết giải thích làm sao:
"Vu Thanh, em biết không? Thế giới này rộng lớn như vậy, nhưng đôi khi, tôi lại cảm thấy nó rất nhỏ rất nhỏ."
Vu Thanh hai mắt nâng lên đẫm lệ nhìn anh, bộ dáng nghe không hiểu.
"Cảm thấy nhỏ, là bởi vì biển người bên trong mênh mang, rõ ràng có nhiều nơi như vậy, có nhiều người như vậy.
Nhưng tôi thật may mắn khi được gặp em."
Rõ ràng tinh cầu thật trống trải, tôi lại cố tình rơi xuống trước mặt em.
"Nhưng trên thực tế, chúng ta đều không thể phủ nhận, thế giới này xác thật rất lớn không thể tưởng tượng.
Em sẽ gặp phải nhiều điều mà em chưa từng trải qua, em cũng sẽ gặp được rất nhiều sự hiểm ác của nhân thế khiến em không thể chống đỡ được, cho nên tôi không muốn mặc kệ em, không muốn em cô đơn, cho dù có thành tựu cũng không có người dựa dẫm.
"
Không muốn khiến em cảm thấy bởi vì không có người để ý, khóc lớn tiếng rồi cũng chỉ có mình nghe thấy, cho nên chỉ biết ở một mình trong một góc, có cảm xúc cũng lười biểu hiện ra ngoài.
"Tôi muốn ở bên em, dù bất cứ chuyện gì xảy ra xung quanh em, người đầu tiên em nghĩ tới sẽ là tôi."
Tôi muốn cho em, cả đời đều không rời tôi.
======================================
T190030082021.