Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn bức ảnh chân dung bà Điền Quyên ôm trong lòng, sắc mặt Liên Gia Ký bỗng trắng bệch. Đây chính là người năm đó đã mất mạng dưới bánh xe của cậu. Còn cậu thì chưa một lần nhìn chính diện ông. Ấn tượng ông để lại trong lòng cậu chỉ có hai cái bóng: một cái bóng bay trong không trung, một cái bóng nằm bất động giữa vũng máu trên đường.
Cái bóng này luôn suốt hiện trong những cơn ác mộng của Liên Gia Ký trong suốt một thời gian dài. Sinh mạng của một người đã bị cậu đặt dấu chấm hết như vậy. Chuyện xảy ra khiến cậu học sinh cấp ba không thể không bàng hoàng. Cậu đã tự chửi rủa mình vô số lần, hối hận vì đã học lái xe. Cho dù biết lái rồi cũng không nên nghiện lái để rồi ngày nào cũng lén phóng xe ra ngoài. Giá như… Nếu như trên đời này có “giá như” thì đã tốt biết mấy!
Nhưng chuyện đã làm, có tiếc nuối cũng không thay đổi được, sai lầm đã phạm phải, có hối hận cũng không sửa chữa được. Liên Gia Ký luôn cảm thấy tội lỗi và tự trách mình ngông cuồng, không chỉ hại chết một người mà còn làm liên lụy đến cả anh trai. Mang nặng áp lực tâm lý trong lòng, cậu liên tục mơ thấy ác mộng, thành tích học tập cũng nhanh chóng sụt giảm, tâm trạng trở nên cực kỳ bất ổn. Có lúc, chẳng vì việc gì mà cậu cũng nổi giận, quát tháo, ném đồ lung tung; có khi mấy người này cậu chẳng nói một câu nào, cả ngày trầm uất, u ám.
Vợ chồng Liên thị không biết tại sao con trai mình lại thay đổi như vậy. Họ cho rằng, đó là tình trạng bất ổn và nổi loạn của tuổi trưởng thành. Chỉ có Liên Gia Kỳ mới hiểu rõ nguyên nhân. Anh lại một lần nữa nói với em trai:”Gia Ký, em đừng tự trách mình. Em không hề muốn phạm sai lầm như vậy. Không ai muốn chuyện này xảy ra cả.”
Tuy nói như vậy, nhưng làm sao có thể dễ dàng tháo gỡ chuyện này được?
Tháng chín năm đó, Liên Gia Ký đi Anh, bắt đầu kỳ học một năm trong chương trình trao đổi học sinh. Để giúp em trai giải quyết vấn đề tâm lí, Liên Gia Kỳ đã thuyết phục bố mẹ để mình sang Anh học cùng em trai, cho cậu ta thay đổi môi trường sống và học tập. Hai anh em cũng ra nước ngoài, dần dần thích ứng với môi trường mới và cuộc sống mới ở đất nước xa lạ, cuối cùng, cảm xúc của Liên Gia Ký cũng dần dần bình ổn trở lại. Chỉ là có một bóng đen vẫn cứ ám ảnh tâm trí, cậu ta không dám lái xe nhanh nữa. Có lúc hẹn bạn gái ra ngoài chơi, người nhà cô ấy đều kinh ngạc: “Sao cậu lại lái xe chậm như vậy chứ?”
“Chậm một chút có gì không tốt chứ? Không cần vội, cứ lái cẩn thận đâu phải việc gì xấu?”
Một năm sau, Liên Gia Kỳ về nước, Liên Gia Ký một mình ở lại Anh tiếp tục học. Từ cấp ba lên đại học, xong rồi lại thạc sĩ, cậu ta rất ít khi về nước. Đều là bố mẹ cùng anh trai sang thăm cậu ta, vì mỗi lần về nước, cậu ta lại không thể không nhớ đến chuyện xảy ra năm đó. Chuyện đã qua như âm hồn bất tán, chỉ cần cậu ta quay về là những cơn ác mộng ấy lại quấy rầy liên tục, khiến cậu ta toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi.
Bình thường, Liên Gia Ký cũng rất khi chú ý đến những việc xảy ra trong nước, đó như là một cách trốn chạy. Ban đầu, cậu ta cũng hoàn toàn không biết chuyện xảy ra với anh trai Liên Gia Kỳ. Người nhà không nói cho cậu ta biết. Gia Kỳ dặn mội người rằng, cậu ta ở xa như vậy, có nói cũng chẳng ích gì, tốt nhất là đừng để cậu ta phải lo lắng.
Ban đầu, điện thoại bàn ở nhà và di động của anh trai đều không liên lạc được, cậu ta đã kì lạ. Sau đó, anh trai gọi điện báo cho cậu ta là anh đã đổi số điện thoại. cậu ta không thể nào hiểu nổi: “Hai số điện thoại này anh đã dùng bao nhiêu năm rồi, sao đột nhiên lại muốn thay số khác ạ?”
Khi đó, anh trai chỉ giải thích qua loa: “Bạn bè tặng anh hai số điện thoại đại cát đại lợi. Anh nghĩ đổi cho may mắn.”
Cậu ta tin là thật nên cũng không để ý đến nữa. Bây giờ chuyện đổi số điện thoại cũng là bình thường. Nhưng vài ngày sau, khi cậu ta gọi điện về nhà thì mẹ cậu lại than thở: “Mẹ vốn định năm nay sang Anh ăn Tết cùng con, nay nhưng bây giờ anh trai con thành ra thế này, mẹ đâu thể yên tâm mà đi được.
Cậu ta sững người: “Mẹ, anh con làm sao ạ?”
Lúc đầu, mẹ cậu không muốn nói nhưng cậu ta cứ tra hỏi dồn dập, cuối cùng, bà đành phải kể qua loa sự việc. nói chuyện điện thoại với mẹ xong, cậu ta lập tức tìm thông tin trên mạng. những sự kiện diễn ra gần đây lần lượt hiện ra trước mắt. lúc này, cậu ta mới biết, hóa ra vụ án gây tai nạn giao thông tám năm trước bị người ta lật lại, còn anh trai vì gánh tội danh đó thay cậu mà đang trở thành tâm điểm bị dư luận công kích.
Cậu ta lập tức gọi vào di động của anh trai: “Anh, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao anh không nói cho em biết?”
“Gia Ký, chuyện này em không cần bận tâm. Anh có thể giải quyết được.”
“Nhưng anh à, tám năm trước anh thay em giải quyết rắc rối, em đã cảm thấy rất có lỗi. Tám năm sau, sao em có thể trơ mắt để mặc anh chứ?”
Khi đó, anh trai đã cố làm cậu yên lòng, bảo cậu không cần phải lo lắng, nói rằng sự việc đang phát triển theo chiều hướng tốt, có cô Dư đứng ra nói giúp cho rồi. Bây giờ những lời bình luận trên mạng không chỉ toàn mắng chửi và chỉ trích nữa.
“Tóm lại, em cứ yên tâm. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Không phải em nói sẽ cùng bạn học đi bộ xuyên qua hẻm núi Grand Canyon sao? Mau chuẩn bị đi.”
Anh trai kiên trì nói mình có thể tự giải quyết được và không cho cậu quay về nhúng tay vào. Nhưng cậu còn long dạ đâu mà đi chơi vui vẻ được chứ? Cuối cùng, cậu vẫn bí mật theo dõi những tin tức mới của sự kiện này. Kết quả, sự việc lại nhanh chóng chuyển theo chiều hướng tồi tệ. Người ta phát hiện ra rằng anh trai cô Dư làm ở công ty con của tập đoàn Liên thị nên lời nói của cô lập tức bị nghi ngờ. Anh trai lại bị bôi xấu là dung tiền mua chuộc nhân chứng giả khiến cậu đứng ngồi không yên. Tại sao người ta lại công kích anh trai cậu ác ý như vậy chứ? Rồi họ lại lôi chuyện gây tai nạn bỏ trón tám năm trước ra và nhận định rằng anh trai cậu là kẻ tội lỗi chất chồng, trời đất bất dung. Vì vậy, cậu cũng không có cách nào ngồi ngoài theo dõi. Thế là Liên Gia Ký không nói cho ai biết, một mình lặng lẽ đặt vé máy bay quay về. Lần này, cậu quyết tâm tự mình đối diện, gánh vác rắc rối và trách nhiệm đã để lại tám năm trước, không thể nào yên tâm tiếp tục ỉ lại vào anh trai được nữa.
Trong buổi họp báo, khi nói ra chân tướng sự việc trước mặt đông đảo mọi người, Liên Gia Ký hai mươi tư tuổi đã là một người trưởng thành bình tĩnh và kiên cường, nhưng lúc này nhìn vào bức chân dung của ông Diệp Chấn Hùng trước mắt, dường như cậu ta quay về cái đêm đáng sợ năm mười sáu tuổi đó. Người cậu ta run lên, mặt trắng bệch, giọng nói khan khan: “Tôi xin lỗi.”
Ba từ đó nói ra như hụt hơi nhưng lại chất đầy sự hối lôi. Liên Gia Ký vừa nói vừa cúi người. Đúng lúc ấy, nước mắt cậu ta cũng bắt đầu rơi. “Tôi biết câu xin lỗi này là quá nhẹ. Tôi không thể nào bù đắp được những tổn thương mà mình đã gay ra cho hai người trong vụ tai nạn xe năm đó. Tôi không dám xin hai người tha thứ. Nếu hai người muốn đánh, muốn chửi thì cứ ra tay đi. Tôi đáng bị trừng phạt. Trên thực tế, những năm qua, lương tâm tôi luôn cắn dứt. Được hai người đánh mắng một trận, có lẽ tôi có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”
Tám năm trước, khi mẹ con bà Điền Quyên cùng nhìn thấy “lái xe gây tai nạn” Liên Gia Kỳ, họ đã hận mà cắn mà đánh cho anh ta một trận. Nhưng tám năm sau, nhìn thấy không hề có chút động tĩnh gì, bà Điền Quyên cũng ngồi yên, hai hàng nước mắt của họ cứ thế lặng lẽ tuôn rơi. Liên Gia Kỳ đứng một bên thở dài không thành tiếng, ánh mắt cũng vô cùng bi thương.
Đương sự đều không nói gì, duy chỉ có các phóng viên nhao nhao hỏi:
“Bà Diệp, xin hỏi bà có thể chấp nhận lời xin lỗi của Liên Gia Ký không?”
“Đúng vậy. Bà Diệp, anh ta thành tâm đến xin lỗi và sám hối như vậy, bà có thể tha thứ cho anh ta không?”
“Bà Diệp , vụ tai nạn xe năm đó hóa ra lại có ẩn tình như vậy, xin hỏi bà nghĩ gì về điều này?”
Bà Điền Quyên không hề trả lời nhưng câu hỏi nhao nhao đó. Bà chỉ ngồi lặng lẽ khóc. Điền Điền không chịu nổi, nói lớn: “Các người không thể yên lặng một chút sao? Nếu còn ầm ĩ như vậy nữa thì tôi sẽ mời tất cả ra ngoài đấy.”
Nghe cô nói vậy, các phóng viên mới trật tự lại, không còn ồn ào hỏi nữa. Căn phòng yên lặng một cách kỳ lạ. Bà Điền Quyên móc một chìa khóa trên người ra đưa cho con gái, dặn: “Điền Điền, con cầm chìa khoá này mở chiếc tủ đầu giường bên phải trong phòng mẹ, lấy hộp bánh trung thu nhỏ hình vuông trong đó ra đây.”
Điền Điền không hiểu lúc này mẹ bảo cô tìm thứ đó làm gì nhưng cô vẫn vâng lời làm theo những gì bà nói. Khi mẹ cô nhận lấy, bà không hề mở ra mà nói với Liên Gia Ký đang đứng trước mặt một cách nghiêm túc: “Được rồi. Cậu đừng nói xin lỗi nữa. Thực ra, cậu không cần phải xin lỗi tôi, càng không cần tôi tha thứ.”
Lời của bà Điền Quyên khiến mọi người đều ngạc nhiên, không hiểu ý bà là gì. Liên Gia Ký sững người, nghĩ rằng bà từ chối lời xin lỗi và không chấp nhận tha thứ cho cậu ta. “Bà Diệp, tôi biết nhất thời bà khó có thể tha thứ cho tôi. Nhưng mà…”
“Chàng trai trẻ…” Bà Điên Quyên ngắt lời cậu ta. “Cậu thật sự không cần phải xin lỗi tôi. Thực ra tôi mới là người nên xin lỗi cậu mới phải. Bởi vì… Năm đó, chồng tôi chết dưới bánh xe của cậu là do ông ấy lựa chọn tự sát. Chuyện này vốn không phải lỗi của cậu. Để một cậu bé mười sáu tuổi gánh nỗi day dứt nặng nề này, là chúng tôi có lỗi với cậu.”
Căn phòng bỗng trở nên cực kỳ yên lặng. Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước những lời bà Điền Quyên vừa mới nói. Điền Điền càng không dám vào tin vào tai mình, cô há hốc miệng sửng sốt, đôi môi run run không thể nào thốt ra được lấy một từ. An hem Liên Gia Kỳ và Liên Gia Ký cũng hoàn toàn sững sờ. Họ đứng bất động như hai pho tượng, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.