Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta không nói ra, Tạ Ngọc Hành cũng không truy hỏi. Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở của ta.
Có một khoảnh khắc ta chợt ý thức được, khi ta nhắm mắt, không nhìn đến Tạ Ngọc Hành, ta hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của y. Nếu không phải có bàn tay đặt lên bụng, ta còn tưởng trong phòng chỉ có một mình mình.
Đây là tác dụng của “nội lực” sao?
Một ý tưởng âm thầm lóe lên trong đầu ta. Ta hết sức tập trung cảm thụ, phân biệt, thấy những linh quang trong cơ thể tập trung lại càng lúc càng nhiều, đến khi đủ lớn, chúng chợt tản ra, phô bày một hình dạng mơ hồ nhưng bước đầu đã có thể hình dung ra đó là những đường kinh lạc trong cơ thể.
Trong lòng ta phấn khởi, cẩn thận phác họa chúng trong đầu. Đồng thời, ta phát giác ra ngoài những dòng chảy mà ta đánh dấu còn có những đường xanh và đỏ quấn vào nhau, trải rộng khắp cơ thể, đặc biệt dày đặc ở vùng ngực, giống như…
“Ngươi ngủ đấy à?”
Không chờ ta nghĩ ra giống như cái gì, một ngón tay Tạ Ngọc Hành đã chọc lên mặt ta. Lực tập trung tiêu tan, ta trợn mắt nhìn y. Bốn mắt nhìn nhau, động tác tay y lại thay đổi, quen đường quen nẻo mà chuyển từ chọc thành nhéo, nếu ta cảm giác không sai, y còn gãi cằm ta.
Người này… đang làm gì vậy.
Yết hầu ta khẽ động. Nếu đổi thành người khác, ta chắc chắn sẽ cảm thấy đối phương vô duyên bừa bãi, nhưng Tạ Ngọc Hành lại mang đến cảm giác khác hẳn. Chỉ cần nhìn thấy y, ngực ta lại căng lên, ngứa ngáy.
Chỉ vì Tạ Ngọc Hành quá đẹp sao? Ta thầm suy tư, ngoài miệng lại hỏi: “Lấy giúp ta giấy bút được không?”
Y chợt dừng động tác, vui vẻ cười: “Được.”
Ta nhìn y. Đã đáp ứng rồi, sao còn không đi lấy đi?
Y bất đắc dĩ: “Ngươi thả tay ta ra trước đã, Thẩm Phù.”
Chẳng phải tay y đang rảnh rỗi lắm sao?… Ta định hỏi vậy mới sực nhớ, lập tức buông cái tay kia ra.
Tạ Ngọc Hành lại cười.
Chờ có giấy bút, ta chấm mực vẽ ra. Tạ Ngọc Hành ở bên cạnh, thấy một hình người thô thiển xuất hiện trên giấy, y khen: “Không tồi.”
Sau đó, từng đường kinh lạc được ta vẽ lên trên, Tạ Ngọc Hành càng hài lòng: “Ngươi quả thật có thiên phú.”
Ta cong cong khóe môi, nhưng vẫn khiêm nhường: “Là nhờ ngươi dạy giỏi.”
Nịnh y một câu xong, ta lại tập trung suy nghĩ, bắt đầu vẽ ra hai đường xanh đỏ trong tưởng tượng. Lần này lại không quá thành công.
Trang giấy có hạn, vẽ hình người cùng mười hai kinh lạc xong, lại thêm mấy đường cong cong uốn lượn, rất nhanh toàn bộ đã rối tung rối nùi. Ta gãi đầu, nhìn lên Tạ Ngọc Hành, chờ y gợi ý một chút, thế nhưng xem chừng y có vẻ hoang mang.
Phát hiện ra ánh mắt của ta, y bèn vỗ vỗ vai ta: “Ngày đầu tiên đã học được nhiều như vậy, giỏi lắm.”
Ta tạm dừng một chút, giải thích: “Mấy cái sau không phải là kinh lạc.”
Tạ Ngọc Hành: “Giỏi, giỏi.”
Ta: “Ngươi là chim sáo à?”
Tạ Ngọc Hành: “Giỏi… Hừ, ngươi mới là sáo.”
Đầu ngón tay y cong lên, gõ trán ta một cái. Thoạt nhìn hùng hùng hổ hổ, kỳ thực vô cùng dịu dàng, chẳng hơn chuồn chuồn lướt là bao.
Gõ xong, y thong thả khoanh tay, bày ra bộ dạng tiên phong đạo cốt: “Ta thấy người vẽ mười hai kinh lạc ban đầu đều đúng. Hôm nay cũng học huyệt vị, ta chỉ ngươi.”
Nói xong, Tạ Ngọc Hành lấy từ trên bàn xuống một tờ giấy khác. So với bức vẽ đen ngòm của ta, họa đồ của y rõ ràng hơn nhiều. Mười lăm huyệt vị cũng nằm trên đó. Ngón tay Tạ Ngọc Hành dừng trên mặt giấy, bắt đầu lần lượt giảng giải.
Đại khái thì thế này: Điểm huyệt này vừa đau vừa ngứa; huyệt này gây đau đớn dữ dội; huyệt này chạm nhẹ có thể khiến đối phương khóc lóc xin tha.
… Ta ngộ ra, xem chừng y rất muốn dạy ta cách đánh người.
Đồng thời, điều này cũng chứng minh Tạ Ngọc Hành nhận định tình cảnh hiện tại của chúng ta cực kỳ không ổn, ước chừng còn nguy hiểm hơn ta dự tính. Ý thức được điều này, ta mím môi, càng tập trung hơn. Chỉ mất chừng một nén nhan đã có thể lĩnh hội được những gì y chỉ dạy.
Ta chỉ các huyệt vị trên người mình một lần, lại làm điều tương tự trên người Tạ Ngọc Hành. Y cho ta điểm tối đa, còn nói sẽ mua kẹo dưa[1] thưởng ta.
Tạ Ngọc Hành có niềm tin vững chắc về việc ta thích ăn ngọt, với y mà nói, đây là phần thưởng rất lớn. Ta nghe xong, nuốt xuống một câu “Kẹo dưa là cái gì?” vui vẻ gật đầu: “Ừa.”
“Có điều,” Tạ Ngọc Hành lại nói, “Trí nhớ ngươi rất tốt, không chừng hai ngày là có thể nhớ hết vị trí và tác dụng của các huyệt rồi, nhưng đây chỉ là khởi đầu. Đến khi thật sự động thủ, nếu ngươi không thể vận nội lực thì khổ học bao nhiêu cũng vô nghĩa.”
Ta hết sức cầu thị: “Nhưng nội lực vận thế nào?” Sờ sờ bụng mình, “Ta biết nó ở đây, nhưng hình như ngủ thẳng cẳng rồi.”
Ban nãy là Tạ Ngọc Hành tự mình ra tay dẫn dắt, ta có thể cảm nhận được, nhưng đến khi y rời đi, thân thể ta lại nặng như đá tảng.
Với chuyện này, Tạ Ngọc Hành cũng không có cách nào khác: “Ngươi khác luyện võ đều là từng chút từng chút luyện ra nội lực, tất nhiên cũng biết dùng thế nào, làm gì có ai như ngươi, có sẵn một đống nội lực mà cái gì cũng không biết. Chậc, ngươi tập luyện nhiều nhiều đi.”
Ta thành thật: “Ừa.”
Bắt đầu từ hôm nay, ngoài rèn chữ, học huyệt vị và dạy Tạ Ngọc Hành nấu ăn, ta có thêm một nhiệm vụ mới: Tập dẫn dắt nội lực trong cơ thể.
Chuyện này nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, giống như búng tay vậy, bí quyết thì ai cũng biết, nhưng không phải cứ làm theo là thành công.
Ta nói như vậy với Tạ Ngọc Hành, y lại không tán đồng: “Chỉ là ngươi không thành thạo thôi —— Ừm, ta có cách này.”
Ta lập tức nghiêm túc lên: “Cách gì? Sao không nói sớm, ta lúc nào chẳng nghe theo ngươi?”
Nói xong, lại nhận lấy một nụ cười như có như không từ y. Ta gãi mũi, trong lòng ngứa ngáy. Tạ Ngọc Hành ôm cái bàn trong phòng lên, đổi thành người khác ắt hẳn trông rất vụng về, nhưng y làm đến nhẹ nhàng như không.
Nội lực – ta lần nữa xác nhận tác dụng của thứ này.
Tạ Ngọc Hành nâng cái bàn đến bên cạnh giường, lấy trong ngăn tủ ra một cây nến.
Ta có một suy đoán mơ hồ, nói: “Ngươi để bàn ở đây, buổi tối chỗ đâu mà ngủ?”
Tạ Ngọc Hành thuận miệng đáp: “Nhà lớn như vậy, chẳng lẽ không có nổi một chỗ cho ta?”
Vừa nói, y vừa lấy đá đánh lửa ra châm nến. Bên ngoài còn sáng, ánh nến không quá rõ ràng. Nhưng Tạ Ngọc Hành không để tâm chuyện này, nói: “Thẩm Phù, nhìn ta.”
Ta: “Ừa.” Dù sao ta vẫn luôn nhìn y.
Trong ánh mắt chăm chú của ta, y vung cổ tay, đầu ngón tay hướng về cây nến, cách ngọn lửa chừng một thước. Động tác chỉ có vậy, ánh nến lại giống như bị cái gì tác động, tắt ngóm trước mắt ta.
Ta nhìn đến ngẩn ngơ.
Cảnh tượng không ngoài dự đoán, nhưng khi Tạ Ngọc Hành thi triển, dáng vẻ tiêu dao tự tại vẫn làm lòng ta rung động không thôi, giống như một mặt hồ không yên, sóng nước lan ra càng lúc càng rộng, càng lúc càng nhiều.
“Ngươi thử xem.” Tạ Ngọc Hành lại châm nến, còn cổ vũ ta, “Xem hôm nay trước khi trời tối có thể dùng nội lực dập tắt nó không.”
Ta hít sâu một hơi, bắt chước y vung cổ tay ——
Tất nhiên không thành công.
Tạ Ngọc Hành nghiêng đầu, chỉ vào giữa ngực: “Ngươi không thể trông chờ vào việc quạt gió để dập lửa. Ngẫm lại xem ta dẫn dắt thế nào, có thể tìm lại cảm giác lúc đó không?”
Ta nghe vậy gật đầu, dồn khí từ đan điền, thử lại lần nữa.
Vẫn không được.
Ta đã biết trước rồi, cũng không thất vọng chút nào. Tạ Ngọc Hành cũng thế, còn dùng vẻ mặt tươi cười như thường nói với ta: “Vầy đi, khi nào nó tắt, khi đó ăn cơm.”
Ta im lặng quay đầu nhìn y.
Tạ Ngọc Hành đảo mắt một chút, ước chừng cũng biết chuyện này không có khả năng, bèn suy nghĩ rồi sửa lại, nói nếu như ta có thể làm tắt nến trước khi trời tối thì sẽ có thưởng.
Ta phấn khởi, vẫn giữ nguyên tư thế mà hỏi y: “Thưởng cái gì?”
“Gì cũng được.” Tạ Ngọc Hành đáp, “Miễn là ta làm được.”
Thấy không, y rất cưng ta. Rõ ràng chỉ muốn tốt cho ta mà còn cất công thêu hoa trên gấm.
Thế nên ta cũng nghĩ cho y, thoải mái đáp ứng: “Đến chừng đó ngươi đừng hối hận.”
Vẻ mặt Tạ Ngọc Hành trở nên vi diệu: “Ngươi nghĩ ra rồi?”
“Đúng vậy.” Ta nói, “Nhưng tạm thời không cho ngươi biết.”
Tạ Ngọc Hành lắc đầu lẩm bẩm: “Ngươi đã âm mưu từ trước à?”
Ta làm lơ, lần nữa tập trung chiến đấu với cây nến. Nếu cơ thể này thật sự cất chứa sức mạnh lớn như vậy, không lôi ra dùng chẳng phải quá lãng phí.
Còn “thưởng” ấy à ——
Lại lần nữa thất bại, ta xoa xoa cổ tay đã bắt đầu đau nhức, khóe mắt nhìn đến chăn đệm trên giường.
Đơn giản thôi, bắt Tạ Ngọc Hành ngủ với ta.
Y lừa ta, chuyện này gần đây ta mới ý thức được. Nếu như dáng ngủ của ta thật sự xấu như Tạ Ngọc Hành nói, mỗi đêm quơ quào mấy chục đường quyền, thì tại sao mỗi sáng ta đều nằm ngay ngắn như vậy? Thậm chí ga trải giường cũng phẳng phiu, chứng tỏ cả đêm ta không cựa quậy là bao.
Nhưng tại sao y làm vậy? Ngẫm nghĩ nửa ngày, ta chỉ nghĩ ra một đáp án: Tạ Ngọc Hành quá cẩn thận, không muốn trong lúc ngủ lỡ đả động đến vết thương của ta dù chỉ một chút.
Cảm giác ngọt ngào từ đáy lòng lan ra khắp nơi, còn tiếp thêm một phen quyết tâm. Nhất thiết phải túm y lên giường! Bằng không, dù là đầu xuân, ban đêm vẫn rất lạnh, y cứ ngủ dưới sàn như vậy lỡ cảm lạnh thì làm sao.
Niềm tin dâng tràn, ta hiên ngang khí phách, oai phong lẫm liệt, tưởng tượng ánh nến phía trước là đám Thái Bình Môn đáng hận kia, không ngại gian khổ mà liên tục xuống tay.
Mười phát, động tác quyết đoán. Lại mười phát, cảm giác đau nhức làm tốc độ giảm đi một chút. Lại thêm mười phát, không chỉ cổ tay, cả cánh tay đều ê ẩm.
Thế này không ổn rồi. Ý thức được chuyện này, ta bắt đầu giảm tốc độ, cẩn thận nhớ lại cảm giác Tạ Ngọc Hành dẫn dắt nội lực đi khắp cơ thể ta.
Lấy đan điền làm trung tâm, lan ra khắp cơ thể… Trung tâm, ta phải cảm nhận được cái “trung tâm” này trước.
Ánh nến biến mất trong tầm nhìn, ta bất giác bày ra tư thế ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên đầu gối, lòng bàn tay hướng lên, ngón cái bấm ngón giữa. Nếu có ai hỏi ta tư thế này từ đâu ra, ta chỉ có thể đáp “Không nhớ”. Tư thế này, nói là bản năng cũng được, nói là thói quen của cơ thể cũng không sai, tóm lại là vô thức mà thành.
Bên tai loáng thoáng nghe được tiếng Tạ Ngọc Hành lẩm bẩm: “Nhớ ra rồi sao?”
Ta không đáp lời, tiếp tục đưa ý thức xuống sâu hơn, đến ngực, đến bụng… Cũng không hẳn là tìm tòi nội lực, với ta thứ này vẫn quá xa xôi. Hiện tại ta chỉ muốn cảm thụ cơ thể mình. Không chỉ là những nơi bị thương đến giờ chưa lành, cứ làm ta đau đớn không thôi; mà còn là mỗi tấc da thịt, mỗi khúc xương cốt.
Ta nhận ra chính mình cũng không hề “yếu nhớt” như cảm giác ban đầu. Ngược lại, bị thương nặng như vậy mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có thể xuống giường, bắt đầu luyện công, chứng tỏ nền tảng cơ thể ta cực tốt.
Một khi đã như vậy ——
Ta hít sâu một hơi, thở ra.
Sau một nhịp thở dài bằng bốn lần hít thở thông thường, ta nhận ra có vài thứ bắt đầu thay đổi. Ban đầu là nhiệt độ. Dưới sự dẫn dắt của Tạ Ngọc Hành, ta đã biết đan điền ở đâu, mà lúc này, không có y, ở đó vẫn nóng lên như một cái bếp lò nho nhỏ.
Sau đó, cơ thể ta cũng nóng dần lên, từ trung tâm lan ra bốn phía, từ bụng đến đầu ngón tay. Ta thậm chí hoài nghi mặt mình cũng đỏ lên rồi —— đơn thuần là vì nóng thôi —— sau đó, ta nâng tay.
Có thứ gì đó vô hình phóng xuất ra ngoài, tốc độ cực nhanh, ta thậm chí không thể phản ứng kịp, chỉ có thể nhìn theo hướng đó, lại thấy ngọn nến cách đó một thước… không chút sứt mẻ.
Ta ngẩn ngơ, trong lòng không khỏi thất vọng. Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý hôm nay không có thưởng, nhưng ta thật sự đặt rất nhiều kỳ vọng vào lần vừa rồi.
Còn đang tiếc nuối, có tiếng bước chân vang lên. Là Tạ Ngọc Hành đứng lên, đi đến trước cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.
Hóa ra, ở nơi cách ta một trượng, giấy dán cửa sổ vừa thủng một lỗ nhỏ.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thẩm: Yay yay yay! (bắt đầu trải giường)
Tiểu Tạ: …(véo má) [1] Kẹo dưa là một loại kẹo truyền thống làm từ đường mạch nha, có hình dạng giống như quả dưa nhỏ, rất ngọt và dính. Mọi người có thể search từ “糖瓜” để biết nó trông như thế nào.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");