Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hóa ra không phải là ta không xuất nội lực được, mà là xuất lệch một bên.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cảm xúc của ta lại nhảy nhót, ngay cả thái độ “khiêm nhường kiềm chế” ban đầu cũng vứt luôn. Ta phấn khích nói với Tạ Ngọc Hành: “Ta nghĩ kỹ rồi! Tối nay, không, từ tối nay về sau, ngươi phải ngủ với ta!”
Tạ Ngọc Hành: “…”
Từng nghe đến một loại hình biểu diễn là “biến diện”[1], mà hiện tại, ta đang được thưởng thức kỹ thuật biến sắc của người bên cửa. Sau một thoáng ngơ ngẩn, sắc mặt Tạ Ngọc Hành dần trở nên phức tạp.
Niềm vui ban đầu nhạt đi, y chậm rãi nói: “Thẩm Phù, ngươi còn chưa dập tắt được nến.”
Ta sửng sốt, theo bản năng đáp trả: “Nhưng cửa sổ còn xa hơn nến mà.” Chẳng phải ta làm vượt yêu cầu rồi sao?
Tạ Ngọc Hành lắc đầu, hợp tình hợp lý giảng giải: “Nếu trước mặt ngươi không phải là nến mà là kẻ địch có công phu lợi hại thì sao, đánh trật thì có ích lợi gì.”
Ta cứng họng.
Tạ Ngọc Hành nói rất có lý, nhưng mà, giữa chúng ta là quan hệ nói lý sao?
Y rõ ràng luôn nuông chiều ta, ta than mệt liền cắt giảm bài tập, chăm sóc ta chu đáo tỉ mỉ, lúc đổi thuốc vô cùng nhẹ nhàng, ta muốn ăn cái gì cũng cố gắng làm cho… Tuy ở cùng nhau chưa bao lâu, ta đã có niềm tin “Tạ Ngọc Hành cưng Thẩm Phù nhất trần đời”, vậy nên ta mới muốn có qua có lại. Thế nhưng Tạ Ngọc Hành rõ ràng muốn nói với ta, y tình nguyện đối xử tốt với ta, lại kiên quyết không muốn thân cận ta.
Ta mím môi, vẫn không nhúc nhích.
Tạ Ngọc Hành mềm giọng, nói: “Ban đầu định chờ khi nào người bán kẹo dưa đi ngang qua sẽ mua cho ngươi, không thì, bây giờ ta ra chợ mua cho ngươi nhé…”
Ta cắt ngang: “Đó là vấn đề à?”
Hít sâu một hơi, ta quyết định nói thẳng: “Tạ Ngọc Hành, có phải ngươi không muốn có chút quan hệ gì với ta không? —— Ở đây chăm nom ta chỉ vì ta ‘cứu’ ngươi?”
Theo lời y nói, khi chúng ta bị người Thái Bình Môn tìm đến đoạt cung, Tạ Ngọc Hành chính là mục tiêu bị nhắm vào. Nếu ta không nhảy ra giữa chừng, người phải nằm trên giường không nhúc nhích nổi chính là y.
Lúc nghe đến đó, ta còn an ủi y: “Hai chúng ta cùng hội cùng thuyền, đám người kia không lý nào chỉ đối phó với ngươi mà bỏ qua ta.”
Tạ Ngọc Hành chỉ cười không đáp. Ta cảm thấy y không bị thuyết phục, nhưng cũng không cho rằng đây là chuyện quan trọng, ai mà ngờ, rốt cuộc dẫn tới lối rẽ này.
Trong lúc ta còn nghĩ đông nghĩ tây, hồi ức lung tung, Tạ Ngọc Hành mở miệng nói: “Không phải.”
Ta lẩm bẩm: “Hứ, ta thấy chính là như vậy!”
Tạ Ngọc Hành: “… Thẩm Phù.”
Y gọi tên ta, ta đáp lại bằng cách khoanh tay, xoay vào tường.
Cực kỳ ấu trĩ, ta biết. Thậm chí ta còn biết mình chỉ đang làm mình làm mẩy, nói trắng ra là muốn Tạ Ngọc Hành dỗ dành ta.
Bốn chữ “cậy sủng sinh kiêu” nổi lên trong lòng ta, sau đó dán oạch lên trán. Vừa dán chắc, sau lưng ta có tiếng bước chân truyền đến, Tạ Ngọc Hành ngồi xuống mép giường vỗ vai ta.
“Ngươi quay lại đây đã.” Y rất kiên nhẫn, “Nãy giờ luyện lâu như vậy có mệt không? Ta xoa tay cho ngươi trước nhé?”
Ta mới không thèm.
Tạ Ngọc Hành vẫn không giận: “Không phải là không muốn cùng ngươi…” Thở dài, “Ta chỉ muốn ngươi được thoải mái.”
Xem như cũng có chút thành ý.
Ta quay đầu lại, nhìn vào mắt Tạ Ngọc Hành. Với khoảng cách hiện tại của bọn ta, một lần nữa, trong mắt y chỉ có hình bóng ta.
Một chút vui sướng dâng lên, nhưng không có được lời đảm bảo, ta vẫn nhịn không cười: “Ngươi ngủ với ta, ta lập tức thoải mái.”
Dù ai nói ngả nói nghiêng, có công mài sắt có ngày nên kim[2].
Tạ Ngọc Hành dở khóc dở cười: “Thương thế ngươi còn chưa lành.”
“Nhưng đã khá hơn nhiều rồi.” Ta nói, “Khá hơn thế nào, ngươi hẳn là biết rõ hơn ta.”
Tạ Ngọc Hành: “… Cũng phải.”
Y suy tư, ta thì nhìn y chằm chằm, không bỏ lỡ một tẹo biến hóa nào.
“Thôi được rồi.” Cuối cùng Tạ Ngọc Hành chịu thua, “Nhưng nếu buổi tối chúng ta va đụng nhau, ta sẽ lại ngủ dưới đất.”
Ta cười: “Đồng ý. Nhưng dù sao cũng phải nói rõ ràng, ngươi không được bôi nhọ tư thế ngủ của ta!”
Tạ Ngọc Hành cười theo, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi còn ghi thù ta nữa à?”
Ta lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không, Tạ Ngọc Hành, ta chỉ nhớ những điều tốt đẹp về ngươi thôi.”
Y nghe xong lại ngẩn ngơ một hồi. Ta cho y thời gian để tiêu hóa, chính mình cũng không rảnh rỗi. Dù không thích Tạ Ngọc Hành làm khó dễ, nhưng lý lẽ của y không sai, võ công cao thâm đến mấy đi nữa, đánh trúng kẻ thù mới tính là hữu dụng.
Ta lần nữa nhắm mắt hồi tưởng cảm giác vận nội lực vừa rồi, rất nhanh, nhiệt độ quen thuộc ở đan điền trỗi dậy.
Làm được một lần thì có lần thứ hai, có lần thứ hai sẽ có lần thứ ba. Trời còn chưa tối, ngọn nến đã không còn là đối thủ của ta. Ta sờ cằm, ngẫm nghĩ: Dùng nến làm mục tiêu chẳng qua là để ta phân biệt lúc nào có nội lực lúc nào không, nhưng đánh một lần lại phải đốt lên một lần, cũng quá phiền toái, hơn nữa tác dụng cũng hữu hạn. Đến lúc phải chọn mục tiêu khác rồi, tốt nhất là thứ gì có thể giúp ta vừa luyện độ chính xác vừa luyện lực đạo.
Tròng mắt xoay chuyển, một ý tưởng hiện lên trong lòng, chỉ là ta không vội nói ra. Không có lý do nào khác, chỉ là trong lúc ta tập luyện, Tạ Ngọc Hành đã nhanh tay lẹ chân xuống giường, vào bếp hâm thức ăn bưng tới.
Ta thu hồi suy nghĩ, hết sức vui vẻ nhìn y: “Ái chà, đúng lúc đói bụng.”
Tạ Ngọc Hành đặt mâm thức ăn xuống: “Ăn đi, ăn xong ta xoa tay cho ngươi.”
Nói xong lại búng một cái lên trán ta.
Ta: “Ừa!”
Thức ăn ngon trước mặt, Tạ Ngọc Hành bên người, quá viên mãn, ta gần như ngâm nga hai bài hát chúc mừng. No bụng rồi, ta còn chủ động xung phong ra trận. Hiện tại đã khỏe hơn nhiều, ta có thể làm mấy chuyện nhỏ nhặt như rửa chén.
Tạ Ngọc Hành liếc ta một cái, tuy không từ chối nhưng đã pha nước ấm cho ta. Ta biết mà, y vẫn lo lắng cho ta.
Ước chừng là tâm nguyện được thỏa mãn, sung sướng quá mức, ta lại làm một chuyện rất đần độn.
Khi Tạ Ngọc Hành ngồi bên mép giường dùng nội lực giúp ta khơi thông huyệt vị trên cánh tay, ta hít hà hương khí trên người y, càng ở gần càng rõ ràng, lẩm bẩm nói: “Thật sự… thơm quá.”
Lời vừa ra, động tác của Tạ Ngọc Hành cũng dừng lại.
Ta lập tức bất an.
Phán đoán dựa trên trải nghiệm, Tạ Ngọc Hành sẽ không nổi giận với ta. Nhưng y là nam nhân, khen thì lẽ ra nên khen anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng gì đó, không thì cũng nên là can đảm hiệp nghĩa, công phu hơn người. Đằng này, “thơm quá”, dù đó là sự thật, e rằng cũng có chút phản cảm. Trước đây y cũng né tránh chủ đề này, rõ ràng là y không thích nhắc tới.
“Ta không có ý đó.” Không chờ y mở miệng, ta vội vàng nói rõ, “Chỉ là buột miệng vậy thôi, ngươi đừng để ý.”
Nói xong, ta nghe Tạ Ngọc Hành thở hắt ra.
“Ta nghĩ mình đã giấu kín rồi, không ngờ,” Y trầm mặc một lát, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì, “Không sao. Cũng không còn sớm nữa, đọc sách một chút đi rồi ngủ.”
Mãi đến khi y dừng lời, đầu óc ta mới lọc cọc chuyển động.
Vẫn không nổi giận, nhưng đích xác là không thích mùi hương trên người mình.
“Được.” Ta cẩn thận nói, “Nhưng kỳ thật không rõ ràng lắm đâu, có thể vì chúng ta ở gần nhau quá…”
Tạ Ngọc Hành cười cười: “Ta biết.”
Ta nhìn sắc mặt y, có một dự cảm: Tối nay tám chín phần là sẽ mơ thấy y nữa.
Dự cảm thành sự thật, nhưng nội dung thì dở khóc dở cười. Ta kể lại với Tạ Ngọc Hành: “Vẫn là lúc hai chúng ta chạy trốn, bất cẩn đụng phải một tổ ong, ta sợ chết khiếp, nhưng không biết vì sao đàn ong chỉ đuổi theo ngươi, không thèm để ý đến ta. Ngươi chỉ có thể cắm đầu chạy, rốt cuộc chạy càng nhanh, ong đuổi theo càng nhiều.”
Ta vừa kể vừa cười, Tạ Ngọc Hành thật bất đắc dĩ: “Sao nghĩ ra được lắm chuyện như vậy? Được rồi, mau rửa mặt đi, hôm nay muốn ăn gì?”
Ta lập tức tỉnh táo: “Hương xuân[3] xào trứng gà!” Ăn mùa này là thích hợp nhất.
Tạ Ngọc Hành đáp ứng: “Ừm, ta biết rồi, chỉ cần hỏi thử, tám chín phần là ngươi sẽ muốn ăn cái này.”
Ta vui vẻ: “Chính xác, ngươi hiểu ta nhất.” Lại lắc đầu, “Tối hôm qua hai ta ngủ ngon đúng không? Không ai phiền ai. Ta đã nói mà, ngươi trước kia đúng là bôi nhọ ta.”
Tạ Ngọc Hành ậm ừ kiên quyết không nhận sai, nhưng y đã tự sửa mình, vậy nên ta cũng khoan dung rộng rãi không so đo.
Đến khi Tạ Ngọc Hành ra ngoài mua thức ăn, ta cũng không ở không. Lắc lư đi ra cửa, chỉ đến ngay trước nhà, nghĩ nghĩ, lại quay lại nhấc thêm một cái ghế dựa trong phòng ra ngoài. Đây là một hành động tốn sức, nếu Tạ Ngọc Hành nhìn thấy, y sẽ lại gõ trán ta. Nghĩ đến đây, ta không nhịn được mà cười một cái.
Lúc này ta ngẩng đầu lên, quan sát cây mơ sai trái trước mắt. Đây chính là mục tiêu ta vừa chọn được. Thứ nhất, cành cây nhỏ, không dễ đánh trúng, thích hợp để luyện độ chính xác; thứ hai, bởi vì cành nhỏ nên không mất nhiều sức lực để đánh gãy, thích hợp để ta đo lường sức lực của mình. Thứ ba, tuy hiện lại không no không chướng, nhưng ta vẫn muốn ăn mơ.
Hít sâu một hơi, ta ngưng thần tụ khí, bắt đầu thử.
Ừm, không quá thuận lợi.
Mãi đến khi Tạ Ngọc Hành trở về, ta vẫn chưa làm được, vậy nên y vừa đẩy cửa ra là thấy ta, mà còn là thấy ta đang ở ngoài sân hít gió.
Không phải là ta cố tình giấu giếm, nhưng thấy y vẻ mặt áy náy, nói bắt ta ở trong phòng lâu như vậy đúng là làm khổ ta các thứ các thứ, ta cũng nuốt luôn ý định giải thích, đổi thành: “Vậy ngươi xem, có phải là nên bù đắp cho ta không?”
Nếu là Tạ Ngọc Hành của trước kia thì chắc chắn là gật đầu không chút do dự rồi, nhưng mà trải qua chuyện “bị túm lên giường”, y đã nâng cao cảnh giác: “Hôm nay nhất định sẽ mua kẹo dưa cho ngươi.”
“…” Rõ ràng biết ta không đòi cái này, “Được rồi, nhanh nấu cơm đi. Nhưng nhớ là từ nay về sau phải để ta rửa chén.”
Lúc trước bị thương nặng thì thôi, bây giờ đã sắp lành rồi, đương nhiên phải chia sẻ việc nhà. Ta quyết định xong dứt khoát đẩy y đến nhà bếp, còn mình thì tiếp tục nỗ lực khiêu chiến với cây mơ.
Có lẽ vì Tạ Ngọc Hành đã trở về, cảm xúc của ta ổn định hơn trước nhiều, cũng có thể là may mắn thuần túy, tóm lại, không bao lâu sau, ta đã có được trái mơ đầu tiên. Cùng lúc đó, mùi hương xuân xào trứng từ nhà bếp bay ra, chui thẳng vào mũi ta.
Bụng réo vang một tràn, giống một trận sấm không lớn không nhỏ đánh qua dạ dày. Do dự không tới ba giây, ta bỏ rơi trái mơ, chui vào vòng tay Tạ Ngọc Hành —— cùng với đĩa thức ăn của y. [1] Biến diện là kịch đổi mặt, diễn viên sử dụng những mặt nạ được làm từ giấy bồi, sơn vẽ nhiều màu để thể hiện tính cách, vai vế của nhân vật và dùng sự khéo léo, nhanh nhẹn để liên tục thay đổi mặt nạ trên mặt.
[2] Câu này raw là 不忘初心, 方得始终 (Bất vong sơ tâm, phương đắc thủy chung), tức là giữ vững tinh thần, niềm tin ban đầu để đạt được kết quả mong muốn.
[3] Hương xuân, hay còn gọi là hương thung, hay cây toon, là cây thân gỗ, lá hình lông chim, có màu đỏ sẫm khi còn non và chuyển xanh khi trưởng thành hoàn toàn. Lá và chồi non thường được dùng làm rau.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");