Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Triển Hoài Xuân đi, Thường Thanh viên bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
A Du vốn cho rằng mình sẽ không quen, nhưng qua hai ngày liền phát hiện việc Triển Hoài Xuân có hay không có ở nhà cũng không có gì khác biệt. Hắn không đi kinh thành thì ban ngày ở nhà cũng không nhiều, hai người cũng chỉ cùng nhau ăn cơm, nàng sớm tối hầu hạ hắn, những thời gian còn lại nàng đều trải qua một mình. Bây giờ hắn đi, thì nàng dùng cơm với Đan Quế Đan Hà, cười cười nói nói mà lại càng náo nhiệt.
Cuối tháng Đan Quế Đan Hà được nghỉ một ngày, sáng sớm đã ra ngoài, tới tận lúc hoàng hôn mới trở lại. Trông Đan Hà hình như có vẻ không vui, A Du muốn hỏi một chút nhưng lại bị Đan Quế dùng ánh mắt khuyên can, sau đó Đan Quế lấy khoai lang mà nàng mang từ nhà đến phân cho hai người. Khoai lang vào mùa đông rất khô cứng, căn bản là không thể nào nhai nổi, thừa dịp trong nhà có đang chưng bánh nên các nàng thuận tiện chưng luôn khoai lang cho mềm để ăn.
“A Du, không phải lần trước cô bảo muốn xỏ lỗ tai sao? Lần này tôi mang đầy đủ dụng cụ đến rồi, bây giờ trời tối không tiện làm, ngày mai tôi giúp cô xỏ nhé?” Đan Quế không ăn, chỉ lấy từ trong bọc ra một xấp khăn, bày ra trước mặt A Du.
Bên trong có một chiếc lọ nhỏ, đựng rượu hoa tiêu. Có cây kim được xỏ sẵn chỉ đỏ, có hai hạt đậu nhỏ, còn có mấy cây tảo gai nho nhỏ. Đan Quế vươn tay giới thiệu từng thứ một, sau cùng tràn trề lòng tin cất tiếng: “A Du yên tâm, tôi đã từng giúp em nhỏ nhà hàng xóm xỏ lỗ tai, chỉ hơi đau chút thôi, nhịn chút xíu là hết à. Thế nào, ngày mai tôi giúp cô xỏ nhé?”
A Du cảm thấy xao động, nhưng nhìn cây châm kia, nàng vẫn còn có chút do dự: “Bằng không, bằng không chờ tôi mua khuyên tai rồi làm?” Nàng sợ đau.
Đan Quế nhìn thấu tâm tư nàng, cười nàng: “Cô sợ đau thì nói đại đi, còn bày đặt mượn cớ nữa. Tôi nói cô biết, xỏ tai xong phải qua hồi lâu mới có thể đeo khuyên tai, cho nên bây giờ cô không có khuyên tai cũng chẳng sao. A Du, không phải tôi dọa cô, chúng ta càng lớn thì xỏ lỗ tai lại càng đau, nếu cô thật sự muốn mình trở nên xinh đẹp hơn thì tốt nhất bây giờ liền làm đi.”
Nghe nàng nói đạo lý rõ ràng, A Du bèn đưa ánh mắt dò hỏi nhìn sang Đan Hà, Đan Hà mím mím môi, gật đầu phụ họa, A Du liều mình hạ quyết định, “Được, vậy ngày mai cô giúp tôi đi.” Nàng thực sự rất thích khuyên tai.
Sáng ngày hôm sau, ba người làm xong việc của mình thì đều tề tụ tại phòng A Du.
Sợ A Du nhìn sẽ khẩn trương, nên Đan Quế dùng khăn che mắt nàng lại, để cho nàng ngồi bên cửa sổ chờ. Còn nàng thì đứng bên cạnh, cầm kim hơ qa hơ lại trên ánh nến, xong rồi đặt kim châm lên chiếc khăn sạch. Tiếp đó lấy hai ngón tay chấm chút rượu hoa tiêu bôi lên tai A Du, sau liền lấy hai hạt đậu nhỏ kẹp lấy lỗ tai mà nàng định xỏ rồi xoa qua xoa lại, xoa cho đến dái tai trái tê rần để lát nữa khi xỏ thì A Du sẽ không thấy đau lắm.
Đan Quế rất có kiên trì, vừa xoa vừa nói chuyện phân tán lực chú ý của A Du. Đan Hà thì đứng ngoài cửa phụ trách coi chừng, tránh cho có người nhiều sẽ khiến nàng giật mình mà đâm lệch kim.
A Du vẫn còn rất sợ, khi Đan Quế nắm dái tai nàng thì nàng khẩn trương đến mức quả tim muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
“Được rồi, xỏ tai trái xong rồi đấy, thế nào, không đau lắm đúng không?” Đan Quế cẩn thận tỉ mỉ giúp A Du lau bớt máu, lấy một nhánh tảo gai xỏ qua, động tác vô cùng thành thạo.
Nước mắt đảo quanh hốc mắt của A Du. Lúc xỏ thì không đau, hồi sau lại cảm thấy đau dần dần. Nàng muốn nói không xỏ bên phải nữa đâu, nhưng Đan Quế đã bắt đầu giúp nàng xoa xoa lỗ tai phải. A Du nhịn một chút, cảm thấy mình không thể làm việc mà bỏ dở nửa chừng, liền nỗ lực nghĩ đến đôi khuyên tai màu hồng xinh đẹp trên khay chứa đồ, trông nó rất đẹp, nàng muốn đeo nó.
Trong khoảnh khắc nàng suy nghĩ thì tai phải cũng đã được xỏ xong.
Đan Quế giúp A Du tháo khăn xuống, nhìn thấy hai mắt nàng hồng hồng thì liền nở nụ cười, cố ý nghiêng đầu, để A Du nhìn đôi khuyên tai ngọc bích của nàng, nhẹ nhàng lắc lư cho A Du xem. Chờ A Du thấy bớt đau rồi, nàng mới căn dặn A Du những chuyện phải chú ý sau đó, ví dụ như rửa mặt thì cẩn thận đừng để dính nước, mỗi ngày đều phải xoay xoay cây tảo gai tránh cho lỗ tai bị bít, vân vân. A Du lắng nghe, lòng đặc biệt cảm kích Đan Quế.
“Được rồi, chúng ta đi tìm Đan Hà đi.” Đan Quế thu dọn đồ vật xong, chuẩn bị đi ra ngoài.
Đan Hà lúc này lại đi vào với vẻ mặt cổ quái, thấy hai người đã thu dọn xong, nàng đưa lá thư trong tay cho A Du: “Đại thiếu gia vừa phái người đưa tới, nói là cô tự mình xem, xem cho hiểu, để cuối tháng đại thiếu gia hỏi chuyện cô.”
“Sách gì vậy?” Đan Quế tò mò đoạt lấy cuốn sách, lật hai trang nhưng xem chả hiểu gì cả.
Nàng và Đan Hà không biết chữ.
“Trường Qúy nói, đại thiếu gia bảo A Du tự xem, không được nói cho người khác biết.” Ánh mắt Đan Hà nhìn A Du càng thêm quái dị. Theo lý thuyết A Du là nha hoàn bên cạnh nhị thiếu gia, dù cho chỉ là một nha hoàn bình thường, thì hành động lần này của đại thiếu gia cũng không thỏa đáng, huống chi nhị thiếu gia còn ưu ái A Du như vậy, tương lai có thể nâng nàng làm di nương cũng không biết chừng.
Đan Quế cũng hoang mang, chỉ là nếu đại thiếu gia đã cố ý dặn dò, nàng cũng không dám làm khó A Du. Đặt sách lên bàn, Đan Quế vỗ vỗ vai A Du, thấy ánh mắt nàng có nghi hoặc kèm theo sợ hãi, bèn nhỏ giọng trấn an: “Đừng sợ, đại thiếu gia đối với hạ nhân cũng không hà khắc, cô ở trong phòng tự xem đi nhé. Nếu như lỗ tai thấy không thoải mái thì lập tức tới tìm tôi, nhớ kỹ những lời tôi nói nhé, đừng có lấy tay sờ lung tung.”
A Du gật đầu, giả bộ trấn định tiễn hai người ra cửa, nhưng lòng nàng từ lâu đã loạn cả lên.
Đại thiếu gia không thích nàng, nay đột nhiên đưa sách, sẽ không phải là sợ nàng ở một mình sẽ buồn chán chứ?
A Du lo lắng quay lại bàn, nàng không kịp chờ đợi mà giở sách ra xem, vừa xem một chút nàng liền mê mẩn, ngay cả cái đau âm ỉ bên tai cũng quên béng.
Sách này hình như có thể giúp nàng giết thời gian.
Trong sách nói về chuyện của hai chị em đều là nha hoàn. Hai người từ nhỏ sống ở nhà một vị viên ngoại, dần dần đều được phân đến hầu hạ trong sân của thiếu gia. Bởi vì các nàng xinh đẹp, nên thiếu gia rất thích các nàng, đồng ý tương lai sẽ nâng hai người làm di nương. Tỷ tỷ không muốn, cầu thiếu gia thả nàng xuất phủ, bởi vì nàng đã có người trong lòng, đó là một tá điền của viên ngoại, người đó rất cần cù và thành thật. Thiếu gia tuy rằng không nỡ, nhưng vẫn không có miễn cưỡng tỷ tỷ, nên đã thả nàng ra ngoài lập gia đình. Hai năm đầu tỷ tỷ sống rất khổ cực, nhưng tá điền kia đối với nàng rất tốt, về sau hai người còn tự mình tích lũy được tiền để mua đất, cuộc sống trôi qua rất hạnh phúc.
Vị muội muội thì khác, nàng thành người trong phòng của thiếu gia, hai người hồng tụ thiêm hương như keo như sơn, nhưng ngày tháng tươi đẹp của muội muội cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì thiếu gia phải vâng lệnh cha mẹ lấy vợ, người hắn cưới chính là một vị tiểu thư con nhà giàu, vừa xinh đẹp vừa biết tri thức hiểu lễ nghĩa. Thiếu gia nhanh chóng thích người vợ mới cưới, dần dần quên mất tình cảm của mình với muội muội. Nhưng mặc kệ thiếu gia tốt với tân phu nhân như thế nào, thì nàng vẫn rầu rĩ không vui, thiếu gia luôn mãi gặng hỏi, cuối cùng tân phu nhân mới nói cho hắn biết: “Ta thích chàng, chỉ hy vọng trong lòng chàng chỉ có một mình ta, nhưng trước khi chàng lấy ta thì đã có nha hoàn nũng nịu, vừa nghĩ tới trước đây chàng cũng đối tốt với nàng y như vậy, trong lòng ta liền khó chịu.”
Sau khi thiếu gia biết được nguyên nhân, vì tỏ rõ cõi lòng, nên hắn đã bán vị muội muội kia.
Kết cục của chuyện xưa, tỷ tỷ và tá điền có con của mình, thiếu gia và tân phu nhân con cháu hạnh phúc, chỉ có muội muội bởi vì bị thiếu gia phá thân, mà sau này khi tái giá cũng không thể được chồng yêu thương, nên đâm ra buồn bực sầu não mà chết.
Đây là lần đầu tiên A Du đọc được loại sách này, nên nàng hoàn toàn bị hấp dẫn, sách không dày lắm, nhưng sinh hoạt hàng ngày của ba cô nương trong sách đã nói lên rất nhiều thứ, tất cả đều là những thứ A Du chưa từng học.
Thí dụ như lễ pháp. Khi thiếu gia tắm thì tỷ tỷ sẽ tận lực lảng tránh, bởi vì giữa nam nữ cần cấm kỵ, bình thường tỷ tỷ cũng đều cẩn tuân lễ nghi quy củ, thậm chí sau khi thành thân nàng còn xấu hổ mỗi khi nhìn trượng phu của mình. Muội muội thì khác, trước khi thiếu gia thích nàng thì nàng đã hy vọng trở thành người trong phòng của thiếu gia, bỏ ngoài tai những lời tỷ tỷ khuyên can, chủ động tiếp cận thiếu gia, còn nhiều lần cố ý để lộ cánh tay của mình. Các nha hoàn khác nói nàng làm vậy là quyến rũ, là không đứng đắn, nên đều khinh thường nàng.
Thí dụ như cảm tình. Khi tá điền cầu hôn tỷ tỷ thì đã đồng ý sẽ đối tốt với nàng cả đời, tỷ tỷ cảm thấy rất hạnh phúc. Mà khi thiếu gia thành thân thì muội muội và tân phu nhân đều rất khó chịu, muội muội khó chịu là vì thiếu gia không thích mình, tân phu nhân khó chịu là vì vị hôn phu của nàng trước khi cưới nàng đã thích một người khác, còn đối tốt, có da thịt thân cận với người đó…
Hóa ra giữa nam và nữ còn có nhiều cấm kỵ như vậy, hóa ra giữa nam nữ còn có một loại tình cảm gọi là “thích”.
Sau khi xem xong, A Du ngơ ngác ngồi thật lâu.
Nàng rất ảo não tự trách. Trước đây nàng đã nhiều lần nhìn Triển Hoài Xuân, còn ngủ chung với hắn, Triển Hoài Xuân lừa nàng nói như vậy không sao cả, thế mà nàng tin. Kỳ thực như vậy là không tốt, nàng chủ động leo lên giường một người nam nhân, còn để hắn ôm, như vậy không phải là việc mà một cô nương tốt nên làm. Nếu như, nếu như nàng sớm biết, nàng sẽ không phạm phải.
Sư phụ nói Triển Hoài Xuân sẽ lấy vợ, vậy nếu vợ tương lai của Triển Hoài Xuân biết hắn đã từng ôm nàng, lại còn đối tốt với nàng, chắc chắn sẽ rất thương tâm? A Du rất hối hận, âm thầm nhắc nhở bản thân sau này không thể tùy tiện đòi thiếu gia ban thưởng, cho dù là nàng rất thích những thứ đó. Thiếu gia không thích nàng, nàng cũng không thích thiếu gia, không duyên cớ chọc cho thiếu phu nhân tương lai đau khổ sẽ tốt hơn.
Suốt tháng tư, A Du đều đắm chìm trong việc đọc sách, xuyên thấu qua nhân vật tỷ tỷ và tân phu nhân học được những lẽ nghi mà nữ tử nên biết, học cách đối nhân xử thế, đồng thời cũng cảm thấy thổn thức thay cho những nhân vật trong truyện. Tỷ tỷ và tân phu nhân sau cùng đều có được hạnh phúc, chỉ có muội muội, nếu như trước đây nàng chịu nghe lời tỷ tỷ khuyên nhủ tuân thủ bổn phận, không nên mơ tưởng thân phận di nương và phú quý, thì sau cùng nàng cũng sẽ không khiến bản thân mình và tân phu nhân đau khổ, cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
“A Du cô nương, đại thiếu gia cho gọi cô.”
Ngày hôm đó A Du đang bắt đầu đọc quyển sách lại từ đầu, vừa mới đọc đến đoạn muội muội đang suy tính trước làm thông phòng rồi sau mới làm di nương thì Trường Qúy đến gọi nàng. Lòng A Du nhảy dựng, nàng thật sự đã quên mất chuyện này!
Nàng vội vàng đặt sách xuống, cúi đầu đi theo Trường Qúy đến gặp Triển Tri Hàn.
Triển Tri Hàn đang ở trong lương đình bên hồ chờ A Du, bốn phía trống trải, Trường Qúy ở phía xa coi chừng, ở đây chỉ có hắn và A Du.
Sau khi hồi phủ hắn liền phái người âm thầm quan sát A Du, lại căn cứ vào những lời hồi bẩm của nhóm hạ nhân dưới trướng lão Vương, dần dần hắn cũng tin A Du đơn thuần. Biết nàng từ nhỏ lớn lên ở am ni cô nên chẳng biết trần thế, Triển Tri Hàn cố ý sai người soạn sách chỉ điểm nàng. Nữ tứ thư rất khô khan, không bằng chọn chút sách dễ hiểu.
“Đọc sách xong rồi?” Hắn nhìn mặt hồ hỏi.
“Đọc xong rồi ạ.” Từ lúc đến A Du vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn người đàn ông trước mặt.
“Những gia đình nhà cao cửa rộng rất hay giảng quy củ, chủ tớ khác biệt, mặc kệ chủ tử thích nha hoàn bên cạnh đến bao nhiêu, nhưng vì danh thanh nên không có khả năng sẽ lấy nha hoàn, biện pháp tốt nhất là chỉ cất nhắc nha hoàn làm di nương. . . Chính thê di nương thông phòng, thế đạo ngày nay, yêu cầu nữ tử phải tam tòng tứ đức, người chồng có ba vợ bốn nàng hầu cũng phải nhịn. Nhưng lòng người đều là thịt, tôi tin rằng không có cô gái nào đồng ý chia xẻ chồng mình với người khác, cô thấy có đúng không?”
“Đúng vậy ạ.” A Du nhẹ giọng phụ họa. Trong chuyện, thiếu gia ngủ với muội muội, tân phu nhân khổ sở suốt đêm không thể chợp mắt, nước mắt ướt đẫm áo gối, mà khi thiếu gia và tân phu nhân động phòng thì muội muội cũng khóc cả đêm. A Du thấy đồng tình thay cho hai người, lúc thiếu gia đồng ý cưới vợ thì nàng cũng thấy thương thay cho muội muội, nhưng lời tỷ tỷ nói cũng không sai, muội muội đã sớm đoán biết rằng sẽ có ngày này không phải sao? Đường đi là do chính nàng ấy chọn.
Câu trả lơi của nàng tuy ngắn ngủi nhưng chứa đựng sự cảm khái vô hạn, Triển Tri Hàn quay đầu lại, nhìn nàng hỏi: “Vậy còn cô, cô muốn làm di nương của thiếu gia các cô, hưởng hết vinh hoa phú quý, hay là gả ra ngoài làm người vợ cưới hỏi đàng hoàng của người khác, cho dù bần hàn cũng không thẹn với lương tâm?” Tính cách nhị đệ bướng bỉnh, đã nhận định cái gì thì những thứ khác sẽ xem không lọt, nên hắn đành phải xuống tay từ người cô nha hoàn này.
“Hả?” A Du kinh ngạc ngẩng đầu, sao đột nhiên lại nói đến nàng và Triển Hoài Xuân vậy?
Triển Tri Hàn nhìn chằm chằm vào A Du, lúc A Du ngẩng đầu, hắn có thể thấy rõ được biểu cảm trên mặt nàng, đôi mắt trong suốt như nước có khiếp sợ, có hoang mang, có không thể tin, duy chỉ không có sự chột dạ và bất an khi bị khám phá tâm tư.
Xem ra là chỉ có mình nhị đệ đa tình thôi. . .
Nghĩ đến việc Triển Hoài Xuân liên tục phủ nhận, Triển Tri Hàn bất chợt muốn cười. Hai anh em họ cứ phòng bị thăm dò lẫn nhau, nhưng cô nương nhà người ta thì lại không có tâm tư gì. Nhưng như vậy cũng tốt, nàng đơn thuần thiện lương, chỉ cần nàng từ trong sách học được lễ pháp mà nàng vốn nên biết, ngày sau hẳn là sẽ tuân thủ bổn phận, dù cho nhị đệ có hồ đồ, nhưng nếu nàng không đồng ý thì nhị đệ cũng không có khả năng làm ra chuyện ép buộc nàng.
Không phải là hắn nhẫn tâm, chỉ là có di nương, có con vợ kế thì sẽ có nhiều thị phi, tổ huấn của Triển gia có nói đàn ông dù chưa có con nhưng chưa đến bốn mươi tuổi thì vẫn không được cưới vợ bé, hắn không thể dung túng nhị đệ hồ đồ. Mà A Du lại xuất thân từ một am ni cô đầy phong nguyệt, dù cho nàng có tốt, có đơn thuần thì cũng không thích hợp làm nhị thiếu phu nhân Triển gia.
Biết nàng ngây thơ, Triển Tri Hàn sợ nói quá rõ sẽ phản tác dụng, liền khẽ phóng mềm thanh âm: “Không cần suy nghĩ nhiều, cô là nha hoàn bên cạnh nhị thiếu gia, tôi chỉ thị thuận miệng hỏi một chút, muốn biết suy nghĩ của cô, tương lai cũng tiện an bài giúp cô.”
A Du thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: “Tôi không muốn làm di nương của thiếu gia đâu, tôi không thích thiếu gia, huống hồ tương lai thiếu gia sẽ cưới vợ, tôi không muốn làm phu nhân khổ sở. Lập gia đình, lập gia đình. . .” A Du mờ mịt nắm ngón tay, “Tôi còn chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình, bây giờ tôi chỉ muốn cố gắng hầu hạ thiếu gia cho thật tốt thôi.”
“Như vậy thì tốt.” Triển Tri Hàn gật đầu, sau cùng chỉ điểm: “Làm sao để làm một nha hoàn tốt, cô chỉ cần học theo người tỷ tỷ trong sách là được, nên hầu hạ thiếu gia thì tận tâm hầu hạ, cần cấm kỵ thì thủ lễ tách ra. Nếu như thiếu gia nhất thời hồ đồ động tay động chân với cô, cô có thể gọi người nhờ giúp đỡ, tôi sẽ thay cô làm chủ.”
“Vâng, tôi đã biết.” A Du chăm chú ghi nhớ.
Triển Tri Hàn nhìn thân y phục tơ lụa rõ ràng không hợp với thân phận của nàng, suy nghĩ một chút nhưng vẫn không nói ra. Sách là hắn cho, hắn dạy nàng học thế tục lễ nghi, dù nhị đệ không hài lòng cũng không có lý do gì trách hắn, về phần trang phục mà tiểu nha hoàn mặc, thôi thì cứ tùy bọn họ.
Triển Tri Hàn bảo A Du trở về, sau đó lúc chạng vạng chợt nghe hạ nhân nói A Du đã thay đổi bộ trang phục nha hoàn.
Đây là điều Triển Tri Hàn không ngờ tới, hắn nhìn ánh trời chiều, không tiếng động than nhẹ.
Đơn thuần lại còn hiểu chuyện, chỉ nói một chút liền hiểu, thật là một cô nương tốt, đáng tiếc, số phận trêu người.