Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lưu đại nhân nói:
- Truơng Lộc, con hãy ra ngoài bảo bọn họ chuẩn bị, gọi cả chị em Ngô Nhân lên, lại cho truyền cả nguyên cáo Ngô Vượng, nói bản phủ sẽ tới khu mộ nhà họ Ngô ở Ngũ Lý Bảo quật mộ, mở nắp quan tài, khám nghiệm lại thi thể.
Tên người hầu ứng tiếng, lại hỏi Lưu gia.
- Lão gia đi mà không ăn cơm sao?
Đại nhân nghe vậy, nói:
- Ở đây vẫn còn bánh ế, ăn tạm hai cái là đủ no rồi, không cần thổi cơm cho lãng phí.
Trương Lộc nghe xong mới đi ra ngoài, tới trước công đường, đứng lại, truyền lệnh của đại nhân một lượt. Đám nha dịch bên ngoài nhất tề dạ rân. Lúc này, tên người hầu mới trở vào trong, tới thư phòng, bẩm lại với đại nhân rồi đứng sang một bên. Lưu đại nhân nói:
- Trương Lộc.
- Dạ!
Tên người hầu ứng tiếng. Đại nhân nói:
- Con cũng ăn hai chiếc bánh rồi theo ta đi khám nghiệm tử thi.
Tên người hầu ứng tiếng lấy giỏ bánh ra ăn, lúc này mới cởi bỏ mũ, áo, giày, vớ cùng đai, túi thuốc, tẩu thuốc lá ra mặc quan phục, đội mũ quan lên đầu. Mọi việc đã xong, tên người hầu cũng đã ăn no. Tuy rằng đồ ăn không ngon nhưng Trương Lộc đang độ trẻ tuổi, đại nhân chỉ ăn hai cái rưỡi là no, còn Trương Lộc phải ăn tới chín cái mới thôi. Lúc này, Trương Lộc đang dọn chỗ bánh thừa lại rồi đứng sang một bên đợi đại nhân sai bảo. Lưu lão gia hỏi:
- Trương Lộc, con ăn no chưa?
Tên người hầu trả lời, nói:
- Ăn no rồi?
Đại nhân nghe vậy, đứng dậy, đi ra ngoài, tên người hầu theo sau. Hai người tới trước công đường, kiệu phu khiêng kiệu lại đợi ở dưới thềm. Đại nhân lập tức lên kiệu. Kiệu phu khiêng kiệu, đặt lên vai. Đại kiệu và đám chấp sự cùng rời nha môn.
Lưu đại nhân ngồi trên kiệu bốn người khiêng, có rất nhiều công sai đi theo. Tiếng thanh la mở đường vang lên váng óc mở lối tới thẳng khu nghĩa trang của nhà họ Ngô. Cờ dẹp lối tung bay hai bên tả hửu, sai nha tay cầm gậy tre, ba chiếc lọng che cho viên quan người huyện Chư Thành. Đám thủ hạ dẫn theo nguyên cáo Ngô Vượng cùng hai chị em bị cáo. Nha dịch hò hét mở đường dẫn lối, đại kiệu theo sau, vượt đường lớn, ngõ nhỏ nhanh như tên bắn, rời khỏi thành Giang Ninh theo lối cửa Tụ Bảo, vượt qua cầu treo, nhằm phía nam thẳng tiến. Không lâu sau, họ đã tới khu mộ nhà họ Ngô. Quan bảo chính trong vùng tiến ra nghênh đón quan thái thú, đại kiệu bốn người khiêng của Lưu đại nhân tiến vào trong khu mộ. Bảo chính đã chuẩn bị công án xong từ trước, Lưu đại nhân xuống kiệu, ngồi lên. Thư lại, nha dịch sắp hàng đứng hai bên.
Đại nhân nói:
- Mau truyền lệnh hai người thị thổ, cấp tốc đào ngôi mộ này lên cho ta!
Lưu đại nhân còn chưa dứt lời, người cầm đầu đám thị thổ đã tiến ra, quỳ xuống, dập đầu hành lễ, nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân là người cầm đầu hiệp thị thổ tên gọi Trương Thành xin đợi lệnh.
Đại nhân nói:
- Trương Thành nghe đây: Mau gọi mấy người thợ tới, đào ngôi mộ này của nhà họ Ngô lên. Khiêng quan tài lên, đặt cho ngay ngắn. Bản phủ cần mở nắp quan tài khám nghiệm tử thi bên trong.
Gã đầu mục của đám thị thổ ứng tiếng, đúng dậy, đi xuống dưới, dẫn theo mấy tên thủ hạ tới trước ngôi mộ của người bị hại. Ngô Nhân thấy vậy, sợ hãi rụng rời, đến nỗi sắc mặt chuyển sang vàng như nghệ. Tuy học vị cử nhân của hắn đã bị cách mất nhưng thực sự, của cải trong nhà hắn quả không ít. Sự đời từ xưa tới nay vẫn khác nhau rất lớn. Nay người ta kính trọng kẻ nhiều tiền, tài chủ đi tới đâu, nói gì cũng được người khác nghe. Cho dù người ấy trước đó là kẻ cùng đinh mạt hạng, một khi thời vận tới, phát tài rồi, đằng sau tên gọi luôn có thêm chữ "gia". Có nhiều tiền tất có lắm người quen, nhiều mối quan hệ tốt. Nay ta lại nhắc tới chuyện của Ngô Nhân: Ngô Nhân còn đang lo lắng cuống cuồng, chưa biết phải xoay sở ra sao, chợt thấy có một người tiến vào khu mộ. Người ấy tuổi độ tam tuần, trán rộng, da trắng, mặt hơi rỗ hoa, đầu đội mũ quan viền đỏ bằng nhung, môi đỏ như thoa son, trên mình mặc bộ áo chẽn bằng đoạn rất đẹp, ngoài khoác áo dài bằng lụa màu lam ngọc, chân dậm hài đoạn, đi lại thực nhẹ nhàng. Ngô Nhân không nhận ra người ấy, không biết anh ta tới đây có chuyện gì? Trong lúc Ngô Nhân còn đang buồn bực trong lòng, chỉ thấy người ấy tiến thẳng trước án đường của Lưu đại nhân, quỳ một gối xuống, nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân được chế đài đại nhân sai tới thỉnh an đại nhân. Ngoài ra còn có một phong thư, mời đại nhân xem qua.
Nói xong, dâng thư lên.
Kính thưa quý vị độc giả, quý vị có đoán được người này là ai không? Thì ra cử nhân Ngô Nhân lén sai gia đinh tới chỗ người thân thích là Cao đại nhân cầu xin. Cao đại nhân đã đồng ý cho rằng gã gù Lưu đại nhân là thuộc cấp của mình, hơn nữa, người ta đã cầu cạnh, nhờ vả, mình cũng khó lòng từ chối nên mới sai một tên gia đinh tới đây. Không ngờ tính khí của Lưu lão gia lại rất quái gở, ngạo thượng, chỉ thích mềm mỏng, không thích cứng rắn.
Chuyện dông dài không cần nói nhiều ra đây làm gì. Lại nói chuyện Lưu đại nhân đón lấy phong thư của Cao đại nhân đưa mắt nhìn qua, thấy trên bì thư viết: "Quý phủ Lưu công đích thân mở". Lưu đại nhân mới xem qua mấy chữ trong bì thư, trong lòng đã đoán được tám, chín phần, vội xé phong thư, lấy ra, chăm chú đọc.
Lưu đại nhân chăm chú đọc thư, thấy nét chữ rõ ràng, hàng lối ngay ngắn, viết rằng: "Cao mỗ đích thân viết bức thư này kính dâng lên Lưu công đài: Vốn cử nhân Ngô Nhân tuy bị tố cáo oan, xét ra không cần phải khám nghiệm lại tử thi, lẽ nào trong lòng quý phủ lại không rõ. Cử nhân và Cao mỗ có mối giao tình tốt đẹp, hơn nữa, tổ tiên anh ta đã tùng làm quan, tiếng vang rất lớn. Nói gọn lại một câu rằng, mong Lưu công kết thúc vụ án, Cao mỗ xin đa tạ!" Lưu lão gia xem thư xong, trong miệng chửi thầm mấy câu: "Tham quan", bụng nghĩ thầm:
"Cậy làm cấp trên đè nén cấp dưới, Lưu mỗ lẽ nào chịu nghe theo? Cho dù phải mất chức tri phủ giang Ninh, nhưng muốn ta quỳ dưới chân ngươi, đó là chuyện không thể. Bản phủ cần làm sáng tỏ cái chết của người này rồi một lượt tấu cả ngươi lên Hoàng thượng". Đại nhân nghĩ xong, đưa mắt nhìn sang tên người hầu của Cao đại nhân, gọi hắn là "Tôn quản", nói:
- Tôn quản hãy về gặp quý chủ nhân, nói: Lưu mỗ xin giữ lại bức thư này. Sau khi đào mộ khám nghiệm tử thi xong sẽ tới xin chịu tội. Chắc chắn việc này sẽ làm chủ nhân anh đau lòng, không tránh khỏi việc khiến chủ nhân anh kinh động. Hãy nói với ông ta rằng, bức thư này chính là tang chứng của gian đảng, có gì ta và ông ấy sẽ tới trước mặt thánh chúa làm cho rõ.
Tên người hầu Cao lão gia ứng tiếng, nói:
- Dạ!
Rồi xoay mình đi ra ngoài, trở về nha môn báo cáo lại tình hình. Ta lại nói chuyện của Ngô Nhân.
Lại nói chuyện của Ngô Nhân thấy Lưu đại nhân sai đám thị thổ, mộ đã bị đào, quan tài sắp được lôi lên, bất giác trong lòng kinh sợ, trống ngực nổi thình thình, sắc mặt trở nên vô cùng bi thảm. Chị dâu của gã là Triệu thị trông không khác gì gà mắc mưa, trong lòng thầm hối hận. Ta không nhắc tới chuyện hai người ấy đang sợ hãi nữa, trở lại chuyện Lưu đại nhân gập phong thư của Cao đại nhân lại, cho vào trong tay áo. Nếu thực sự tìm thấy trên mình tử thi có thương tích, ông sẽ viết rõ văn bản xét nghiệm rồi gửi về kinh cùng phong thư này.
Chắc chắn quý vị độc giả sẽ cho rằng cuốn sách này viết toàn chuyện hoang đường. Lưu đại nhân lúc này mới chỉ giữ chức tri phủ Giang Ninh, quan hàm tứ phẩm, sao có thể gửi bản tấu lên triều đình được? Quý vị hẳn còn chưa rõ, Hoàng đế Càn Long chỉ định cho Lưu đại nhân làm tri phủ Giang Ninh, khi ông chưa rời kinh, Hoàng thượng đã hứa: cho phép ông ta gửi bản tấu về triều. Do đó, Lưu đại nhân mới có quyền gửi bản tấu. Tác giả đã giải thích rõ ràng, giờ xin quay lại với chính truyện.
Lại nói chuyện Lưu đại nhân ngồi trên công án, lúc này vụt đứng dậy, nhìn đám thị thổ, nói:
- Các người mau ra tay, đào ngôi mộ này lên cho ta.
Đám thị thổ ứng tiếng, lập tức bắt tay vào công việc, chỉ một lúc sau đã phạt nấm xong, hớt sạch lớp đất trên nắp quan tài. Mọi người đều tập trung nhìn xuống huyệt. Cỗ quan tài được kéo lên, đặt ngay ngắn trên mặt đất. Từ quân tới dân đều hiếu kỳ đổ dồn tới. Tên giặc Ngô Nhân cũng xô tới xem, đứng chẹn vào giữa đám hiếu kỳ. Đại nhân thấy vậy, lập tức hạ lệnh, nói:
- Không ai được phép tới gần khu mộ. Nếu ai không nghe lệnh, phạt đánh đòn?
Đám công sai nghe lệnh vội vã dạ ran, truyền đạt lại lệnh của đại nhân. Đám người hiếu kỳ sợ bị đánh, không dám đổ dồn tới trước ngôi mộ nữa. Họ chỉ đám đứng từ xa, nhất tề dõi ánh mắt nhìn vào. Đại nhân truyền gọi viên tế tác tới chuẩn bị khám nghiệm tử thi. Bảo chính ứng tiếng, cao giọng gọi, Lý Ngũ ứng tiếng bước ra, tới trước ngôi mộ, chắp tay vái, nói:
- Đại nhân cho gọi tiểu nhân không biết có việc chi cần sai bảo?
Lưu đại nhân nói:
- Người hãy tạm thời đứng ở đây, đợi lát nữa sẽ khám tử thi.
Quan tế tác vội ứng tiếng:
- Dạ!
Rồi chuẩn bị dụng cụ khám nghiệm tử thi. Chỉ thấy ông ta bưng ra một chiếc chậu sành, bên trong có tới nửa chậu nước, chen ra khỏi đám đông, đặt chậu xuống, nhìn về phía viên bảo chính, nói:
- Mau kiếm một chiếc chiếu mang ra đây!
Bảo chính ứng tiếng, xoay mình đi ra, không lâu sau đã mang một chiếc chiếu tới, cúi mình, trải ra nền đất. Mọi việc chuẩn bị đã xong, quay lại bẩm với Lưu thái thú. Đại nhân dặn đám nha dịch dẫn theo hai chị em họ Ngô tới chứng kiến mở nắp quan tài. Công sai ứng tiếng, không dám chậm trễ, vội dẫn hai người bọn họ tới trước cỗ quan tài.
Hai chị em họ Ngô ngây người nhìn cỗ quan tài. Lưu đại nhân thấy vậy, dặn dò, nói:
- Dẫn nguyên cáo Ngô Vượng tới.
- Dạ!
Đám công sai ứng tiếng, dẫn nguyên cáo tới. Lưu đại nhân thấy các khâu chuẩn bị đã hoàn tất, lập tức hạ lệnh:
- Mở nắp quan tài!
- Dạ!
Đám thủ hạ ứng tiếng, dạ ran.
Mọi người bắt tay vào việc, chỉ nghe thấy tiếng búa đập vang lên chói tai. Tạm gác việc mọi người mở nắp quan tài sang một bên, giờ ta lại nói chuyện của Lưu đại nhân người huyện Chư Thành. Lưu lão gia lúc này trầm ngâm nghĩ thầm: "Khải bẩm Hoàng thượng. Vi thần được phong làm tri phủ Giang Ninh, đích thân Hoàng thượng hạ bút phê cho Lưu Dung này. Hoàng ân mênh mang, nặng hơn non Thái. Quân thần chẳng khác chi phụ tử, thần một lòng son sắt không quên. Tới đây nhậm chức, chỉ lo dân chúng bị oan khiên. Buồn thay tên Ngô Nhân vạn ác không từ, đã làm loạn pháp luật, bại hoại luân thường. Hắn lại có quan hệ qua lại với Tổng đốc Cao Tân, chèn ép hạ thần! Cho dù tiền đồ của một tri phủ như thần có mất đi, thần vẫn quyết phá vụ án này, có vậy mới không phụ Hoàng ân của Thánh thượng đối với thần".
Tạm gác chuyện Lưu đại nhân đang nghĩ ngợi sang một bên, giờ ta lại nói tới chuyện đám sai nha. Bọn họ tay cầm búa sắt đứng bên quan tài, nhằm vào chỗ những cây đinh trên đó bổ xuống. Sau đó lại dùng búa cậy nắp quan tài lên. Hai viên công sai ở hai bên hơi dùng sức cậy, nắp quan tài đã bật lên, rơi sang một bên. Mọi người cùng dõi mắt nhìn vào, thấy bên trong cỗ quan tài là xác người bị hại.