Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm qua mới làm cô bé khóc ở McDonald, ngày hôm nay không thể tiếp tục dẫn cô bé đến đó nữa.
Trên mặt Dịch Bạch Đường không biểu lộ ra nhưng trong lòng lại tràn ngập cảnh giác.
Một đường du ngoạn, toàn bộ hành trình hắn đều cố gắng rời xa sinh vật vừa mềm mại vừa yếu ớt này, tránh cho mình lần thứ hai làm cô bé khóc sau đó lại rơi vào cảnh lúng túng.
Cho dù không phải kì nghỉ cũng không phải cuối tuần nhưng trên đường vẫn là cảnh người đông như mắc cửi, cho dù là phụ huynh mang theo con cái hay nam thanh nữ tú, hoặc là người già tóc hoa râm, khắp nơi không thiếu.
Hầu hết các gia đình sẽ không mua vé tham gia trò chơi cảm giác mạnh, Dịch Bạch Đường cũng không có ý định tham gia những trò như thế.
Mỗi khi đến một địa điểm, ánh mắt của hắn đều dừng trên người Thương Hoài Nghiên, nhìn thấy Thương Hoài Nghiên kiên nhẫn giải thích, hỏi dò cô bé, tỉ mỉ quan sát xem cô bé có chú ý đến cái gì khác không.
Cái này thật sự không dễ dàng gì, phần lớn thời gian cô bé được Thương Hoài Nghiên ôm trong ngực đều chăm chú nhìn vào chiếc quạt bảo bối của mình, đối với dò hỏi từ Thương Hoài Nghiên đều là mắt điếc tai ngơ, người ôm cô bé nhất định là tốn rất nhiều công sức mới có thể hi vọng nhìn ra được cô bé có phản ứng nhỏ nhoi nào khác không.
Vòng quay ngựa gỗ, phiêu lưu kì thú, hai thứ này được rất nhiều các em bé hoan nghênh nhưng cũng không chiếm được sự chú ý của cô bé.
Lâu đài công chúa cùng với vườn hoa giấc mơ ngược lại được cô bé bố thí cho hai cái liếc mắt, nhưng cũng vì không có phản ứng gì nhiều hơn cho nên không ai biết rõ cô bé có thích hay là không thích.
Mắt thấy hướng dẫn viên đã đưa mọi người đi được non nửa hành trình, còn lại là các trò chơi mạo hiểm, Thương Hoài Nghiên cảm thấy không thể tiếp tục quá mức chiều chuộng cô bé nữa bèn dừng bước thương lượng với Dịch Bạch Đường, giọng nói khàn khàn: "Chúng ta đã đi gần như hết các trò chơi nhẹ nhàng rồi nhưng có vẻ như không có kết quả gì."
Ý của cây non là ở bên ngoài nhìn cũng không nhìn ra được cô bé hứng thú với cái gì.
Dịch Bạch Đường nghĩ.
Hắn nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi ven đường, trước đó hắn cũng đã mua một chai nước khoáng, giờ đưa cho Thương Hoài Nghiên, nắp cũng đã được mở sẵn.
Thương Hoài Nghiên kinh ngạc, nhận lấy rồi nói: "Cảm ơn."
Dịch Bạch Đường: "Đi thôi, tiếp tục đi về phía trước theo bản đồ, sau mỗi trò chơi mạo hiểm lại dừng lại thử xem rồi về."
Thương Hoài Nghiên nhẹ nhàng: "Được."
Trên mặt Dịch Bạch Đường không có cảm xúc gì: "Vì sao hai người đàn ông cùng với một đứa trẻ cũng có thể dùng vé gia đình?"
Thương Hoài Nghiên đang uống nước suýt chút nữa bị sặc, vội vã quay đầu ho khan hai tiếng: "Coi như không thể dùng chẳng lẽ cậu còn có thể không đi vào à?"
Dịch Bạch Đường: "..."
Dịch Bạch Đường chột dạ: "Không, tôi sợ anh không vào được, để cho tôi cùng cô bé ở chung một chỗ."
Khi nói ra câu này, Dịch Bạch Đường thật sự hi vọng mình và cô bé không có cơ hội ở riêng một chỗ.
Nhưng buổi trưa, vào lúc ăn cơm, bởi vì Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên phải rời đi một lúc, hắn không khỏi phải ngồi bên bàn một lần nữa, cách một cái bàn vuông, cùng với cô bé hai mặt nhìn nhau.
Rút kinh nghiệm của ngày hôm qua, lúc này Dịch Bạch Đường không nói lời nào.
Bé gái cũng không nói lời nào, giống hệt bộ dạng sống chết cũng không ăn McDonald ngày hôm qua, cô bé chậm rì rì cầm lấy nĩa inox, lại tiếp tục chậm rì rì nghiền ngẫm thịt bò nấu với cà rốt và đậu xanh trên bàn...
Thương Hoài Nghiên chỉ dùng 15 để ra ngoài nhận một cuộc điện thoại.
Sau 15, lần thứ hai y quay trở lại, liếc mắt đã thấy Dịch Bạch Đường dường như đang có suy nghĩ gì.
"Làm sao thế?" Thương Hoài Nghiên ngồi xuống ăn một miếng thức ăn.
Hương vị hơi khó ăn, y âm thầm ghét bỏ.
Nhìn sang đồ ăn của cô bé thấy vơi đi không ít, y không khỏi khen ngợi, "Tiểu công chúa thật là lợi hại, ăn cơm vừa nhanh vừa giỏi! Bạn bè và thầy cô có biểu dương và tặng hoa hồng cho tiểu công chúa không?"
Cô bé không nói lời nào, yên lặng ăn đồ ăn.
Dịch Bạch Đường liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên một cái, thân thể hơi nghiêng, tiến đến bên cạnh Thương Hoài Nghiên: "Cô bé có hơi kén ăn."
Thương Hoài Nghiên sững sờ.
Đầu tiên y nhìn lên gương mặt phúng phính của cô bé, tiếp theo lại nhìn lên đĩa đựng đồ ăn trước mặt cô bé: "Nhìn qua hình như không giống."
Dịch Bạch Đường hờ hững: "Cha của cô bé là mỹ thực gia, biết làm thế nào để có một bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng, nuôi đến mập mạp cũng không có gì kì lạ cả; chỉ nhìn vào tốc độ ăn của cô bé thì không thể nói cô bé không bị bệnh kén ăn mà chỉ có thể chứng minh là cô bé có thói quen dùng cơm rất tốt mà thôi...!Tôi đã biết vì sao hôm qua cô bé lại khóc thét lên rồi, chính là do không thích đồ ăn đó, đặc biệt là bị ép ăn đồ ăn khó nuốt như McDonald, cho dù là tôi thì cũng sẽ không vui."
Thương Hoài Nghiên: "Lúc cậu ăn McDonald cảm thấy không vui à?"
Trên mặt Dịch Bạch Đường có bóng tối nhàn nhạt: "Không vui.
Tôi vốn nghĩ nó ăn rất ngon, thế nhưng đến lúc thật sự ăn vào rồi...!Đại khái là mong đợi và hy vọng quá lớn, kết quả đau khổ giống như tim lại bị chém thành hai mảnh."
Thương Hoài Nghiên: "..." Liên quan tới vấn đề này, cái gì mà đau khổ giống như tim bị chém thành hai mảnh, y thật sự là không có cách nào để cảm động thay.
Thời gian qua vài câu nói, cô bé ngồi ở một bên đã ăn xong đồ ăn, lần thứ hai cầm lấy quạt máy.
Lần này, ngoài dự đoán của mọi người, cô bé cũng không tiếp tục đưa tầm mắt lên trên cánh quạt mà là nhìn về một hướng khác.
Dịch Bạch Đường thuận theo tầm mắt cô bé, chỉ nhìn thấy bên ngoài cửa sổ thủy tinh, một con gấu nhỏ màu vàng đang hấp dẫn sự chú ý của cô bé.
Vừa vặn Thương Hoài Nghiên cũng ăn xong, lần thứ hai bế cô bé lên, nói: "Đi thôi."
Dịch Bạch Đường ừ một tiếng, sau đó rời khỏi nhà hàng, đi về phía gấu nhỏ ở đường đối diện.
Thế nhưng còn chưa đi được hai bước hắn lại bỗng nhiên phát hiện ra điều không đúng: hình như chỉ có một mình hắn đi về phía con gấu nhỏ, còn lại Thương Hoài Nghiên ôm cô bé ở phía sau vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Dịch Bạch Đường thu lại bước chân, đi về bên cạnh Thương Hoài Nghiên, dùng ánh mắt ra hiệu cho đối phương sự nghi ngờ của mình.
Thương Hoài Nghiên khẽ lắc đầu với Dịch Bạch Đường.
Y tủm tỉm hỏi cô bé: "Tiểu công chúa của chúng ta muốn đi đâu nào?...! Chúng ta đi xem nhạc kịch được không? Không thích à? Vậy chúng ta đi chơi nhà hơi được không? Cũng không thích? Vậy chúng ta chơi một trò chơi mạo hiểm, đến xem thế giới tương lai được không?"
Gấu nhỏ duy trì đi loanh quanh ở nơi đó, đi đến giữa rồi lại vòng về phía sau.
Đầu của cô bé cũng thay đổi qua lại non nửa vòng.
Lần này, ai cũng biết cô bé muốn cái gì.
Thế nhưng dường như Thương Hoài Nghiên không biết, y tiếp tục nói: "Đều không muốn đi à? Ai nha, vậy rốt cuộc thì Tiểu công chúa thích gì nào? Chúng ta đi đến kia ngồi tàu hỏa được không?"
...!Hơn nữa còn chọn một trò chơi mà cô bé ghét nhất.
Dịch Bạch Đường nhíu nhíu mày, nghĩ.
Hắn nhìn chằm chằm vào bé gái, chỉ sợ một giây sau cô bé sẽ mếu máo gào khóc.
Sau một giây, cô bé mím mím khóe môi, không khóc, tiếp tục nhìn chằm chằm vào cánh quạt của mình.
Giằng co cả nửa ngày trong công viên giải trí, Thương Hoài Nghiên mang theo cô bé chơi gần hết các trò chơi có thể chơi, cô bé cũng không có phản ứng gì ngoài đối với gấu nhỏ kia.
Đến khi hai người về đến nhà thì đã là buổi tối ngày hôm sau.
Thương Hoài Nghiên trở lại biệt thự, đặt cô bé xuống dưới đất, nhìn cô bé lạch bà lạch bạch chạy đến phòng ngủ ở trên lầu mới khởi động bả vai cứng ngắc của mình, khoa trương thở dài: "Cánh tay cũng muốn rời ra luôn!"
Dịch Bạch Đường nói: "Anh không rèn luyện đầy đủ."
Thương Hoài Nghiên thành khẩn: "Lần sau sẽ để cậu ôm cô bé."
Dịch Bạch Đường ngậm miệng, khi đi ngang qua người Thương Hoài Nghiên thì tiện tay giúp Thương Hoài Nghiên xoa bóp bả vai, lại đưa bao thuốc và bật lửa cho y.
Thương Hoài Nghiên lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Y thưởng thức bật lửa trong tay, trong lòng nghĩ: Hóa ra bên nhà gái dựa vào đứa bé để đăng đường nhập thất thu được địa vị và mọi thứ đúng là một chuyện đương nhiên, hôm nay mình cuối cùng cũng coi như có một cái nhìn mới về ưu thế của một người phụ nữ...!Thật ra còn rất vui, cảm giác cũng không đến nỗi nào, xem chừng không quá 2 ngày, Bạch Đường đối với y cũng ngày càng thân thiết hơn, giống như có thể lập tức triệt tiêu sai lầm lúc trước...
Nghĩ đến đây, trong lòng Thương Hoài Nghiên khẽ động, vốn dĩ không định hút thuốc nhưng y lại nhất thời châm lửa, sau đó đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi thật sâu, nhẹ nhàng phun một làn khói về phía Dịch Bạch Đường, ý cười trên gương mặt dịu dàng: "Gần đây cậu thật thân thiết ôn nhu."
Dịch Bạch Đường phản ứng nhanh nhạy, lập tức xoay mặt, tránh thoát vòng khói đánh lén, đến khi nhìn lại Thương Hoài Nghiên, trong mắt đã hiện lên sự bất mãn nồng đậm: Ba ngày không đánh, lại muốn lên nóc nhà lật ngói!
Thương Hoài Nghiên vội vàng dập tắt điếu thuốc, cợt nhả xin khoan dung: "Chỉ đùa một chút thôi mà, bảo bối đừng nóng giận! Tôi lên lầu xem cô bé thế nào, sợ là không quen..."
Dịch Bạch Đường: "Ha ha." Hắn lành lạnh liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên một cái, "Trước đây anh từng chăm sóc con nít à?"
Thương Hoài Nghiên: "Đương nhiên không có."
Dịch Bạch Đường: "Thích con nít?"
Thương Hoài Nghiên: "Không thích."
Dịch Bạch Đường lại thấy hơi ngoài ý muốn: "Xem chừng anh còn rất hiểu biết?"
Thương Hoài Nghiên thản nhiên trả lời: "Tôi thật sự là cũng hiểu biết không ít, phần lớn mọi việc đều là thử một lát, chơi một lúc rồi có thể tổng kết lại xem nên làm thế nào.
Hơn nữa, tuy rằng không thích nhưng thử xem thì cũng không phải là không thể." Lời cũng đã nói đến như vậy, y ngồi thẳng người dậy, nhìn lên trần nhà, một bên suy nghĩ một bên nói đến vấn đề chính, "Trong hai ngày này tôi đã gọi điện cho bác sĩ tâm lý của trẻ em hai lần, cũng nói rõ tình huống của cô bé.
Đối phương nói cho tôi biết, cô bé đúng là tồn tại vấn đề tâm lý nhất định.Thế nhưng cũng còn chưa đến mức mắc chứng tự kỉ.
Điều rõ rệt nhất chính là cô bé còn có thể phản ứng với những việc bên ngoài, đối với những người thân sơ cũng có sự khác nhau."
Dịch Bạch Đường: "Cũng chính là nếu như nói chuyện với con bé thì con bé có thể hiểu được?"
Thương Hoài Nghiên sửa lại: "Con bé vẫn luôn hiểu rõ." Y lấy một tờ giấy từ trong túi quần của mình đưa cho Dịch Bạch Đường.
Dịch Bạch Đường nhận lấy, vừa nhìn qua đã cảm thấy có hơi ngoài ý muốn.
Chỉ thấy trên tờ giấy trắng được vẽ 4 con thỏ màu đen và 6 con thỏ màu trắng.
Dịch Bạch Đường nghĩ: "Đáp án đề toán mà lần trước chơi búp bê anh đưa ra phải không?"
Thương Hoài Nghiên: "Đúng thế.
Nếu như trong thời gian đưa cô bé ra ngoài chơi tôi không luôn luôn chú ý đến cô bé thì có lẽ tờ giấy này cũng đã bị vứt vào thùng rác rồi.
Một cô bé kì lạ nhưng rất thông minh, nếu muốn cô bé mở miệng nói chuyện cũng không dễ dàng gì nhưng cũng không phải là quá khó, chỉ cần mở ra khúc mắc của cô bé là được."
"Còn về khúc mắc của cô bé thì..." Thương Hoài Nghiên quay đầu nở nụ cười, tràn đầy tự tin: "8/10 là liên quan đến ba cô bé! Chúng ta đúng bệnh cắt thuốc, cậu lập tức có được danh ngạch này."
Dịch Bạch Đường nhìn Thương Hoài Nghiên một lúc, có lẽ chủ nhân đang nói chuyện còn chưa ý thức được, thế nhưng trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã dễ dàng nhìn ra được tình cảm chân thành của y.
Hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh Thương Hoài Nghiên.
Dịch Bạch Đường: "Cảm ơn."
Thương Hoài Nghiên trợn mắt há mồm, quả thực không thích ứng được với biến hóa chợt đến của Dịch Bạch Đường: "Cậu...!sao bỗng nhiên lại khách khí như thế, lẽ nào..." Muốn giải tán?!
Đồ ngốc.
Dịch Bạch Đường mặt không cảm xúc quay sang, không để ý đến Thương Hoài Nghiên, hắn nhìn lên lầu 2 một lúc, bỗng nhiên ngoắc ngoắc tay.
Thương Hoài Nghiên thuận thế nhìn lại, lúc này mới phát hiện cô bé đi ra khỏi phòng từ lúc nào, đang ôm quạt nhỏ của mình nấp ở cầu thang, lặng lẽ nhìn bọn họ.
Dịch Bạch Đường nghiêm túc hỏi:
"Đến cùng thì nhóc muốn gì?"
"Chỉ khi nào tự bản thân nhóc nói ra điều mong muốn thì người khác mới biết được nhóc muốn gì.
Nếu như chính bản thân nhóc cũng không muốn nói, không xác định được mình muốn cái gì, như vậy cuối cùng cũng chỉ giống như khi đi chơi trong công viên lúc trước, đi chơi hết cả các trò chơi nhưng cũng không được chơi trò chơi mà nhóc mong muốn.".