Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Lưu Lạc Đất Cảng - Tiểu Trung Đô/Ngưu Nhị
  3. Chương 12
Trước /16 Sau

Lưu Lạc Đất Cảng - Tiểu Trung Đô/Ngưu Nhị

Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyển ngữ: Ruby

Biên tập: Trần

Sảnh tầng một của Nắng Biển được trang trí bằng đèn chùm thuỷ tinh nhập khẩu từ Mỹ, còn mời ban nhạc chuyên nghiệp tới biểu diễn. Có điều sàn nhảy sử dụng đèn ánh xanh sứ, khiến những người đứng trên đó trông nhợt nhạt đến phát hãi, chẳng khác gì yêu ma. Hết cách, bọn họ đành phải treo thêm vài chiếc đèn lồng đỏ trên đỉnh đầu, bên dưới thiếu sáng cũng chẳng sao, quan trọng là trên sân khấu kìa.

Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.

Ban đầu quả thực chỉ có ca múa bình thường. Dưới sân khấu, hầu rượu ăn vận đẹp đẽ mời gọi lượn qua lượn lại như đàn cá nhiệt đới giữa biển khơi. Phan Phi Phi đứng ở cửa, toại nguyện chờ được ngài Uông cùng mấy vị thương nhân đại lục đến. Mong họ vui vẻ hết mình đêm nay. Vừa mở màn chưa bao lâu, Phan Phi Phi lại bắt gặp Arno cùng một nhóm người Mỹ bước vào, vội vàng chạy qua tiếp đón, hỏi mấy anh còn chưa đi sao? Arno đáp, người Mỹ không sợ chiến tranh, thân phận này chính là lớp bảo vệ an toàn nhất.

Phan Phi Phi nói, cũng chưa chắc đã vậy, bọn giặc Nhật điên lên thì cả Mỹ cũng đánh.

Arno bật cưởi ha hả, nói, tôi rất thích được em lo lắng, nhưng sự lo lắng của em là dư thừa rồi.

Mặc dù Phan Phi Phi mù chữ, nhưng với giác quan nhạy bén, dự đoán to gan này của cậu đã hiện thực hoá ngay trong tương lai gần. Ngày 8 tháng 12 năm 1941, một sự kiện lịch sử đã được ghi vào sử sách. Trước khi đánh vào Hồng Kông, Nhật Bản đã tập kích vào Trân Châu Cảng, buộc Mỹ tham chiến. Đại diện người Mỹ ở Hồng Kông không còn tư cách được bảo vệ.

Arno cũng mất đi cơ hội được trở về nơi mà gã ca ngợi là đế quốc vĩ đại nhất thế giới.

Nếu Phan Phi Phi mà thiêng hơn nữa, dự đoán chuẩn xác đến từng người một, vậy đêm nay cậu sẽ nán lại bên Arno nhiều hơn, nịnh gã vui rồi hỏi thêm mấy vấn đề liên quan đến Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, như là sắt thép, máy bay ở bên đó, rồi thì cả những mỏ vàng gã đi đãi cùng bố mẹ hồi bé. Cha mẹ người Mỹ có khóc như cha mẹ người Trung Quốc không? Có kèn tang đi kèm ấy.

Nhưng những việc đó đều là chuyện sau này cả rồi. Đêm nay đã định không có đau thương, chỉ có hoan lạc.

Thứ đầu tiên được cởi bỏ là đôi giày cao gót của Allie, bầu không khí bắt đầu rạo rực lên.

Ánh đèn đổ xuống khiến cả người cô ả như tản ra ánh sáng đỏ, lả lơi cùng cực. Ả bận chiếc váy bó ngắn đính vảy kim sa, lúc chuyển động hệt như một con chim chuẩn bị tung cánh.

Phan Phi Phi lượn lờ quanh sân khấu, chẳng ngờ lại thấy Dương Thanh Trạch cũng đến - đang khom lưng nói chuyện với người hút xì gà bên cạnh, điệu bộ rất khúm núm. Xem ra đối phương có địa vị không tầm thường. Có điều nhìn dáng vẻ cong lưng uốn gối của hắn, cậu đột nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Dương Thanh Trạch tình cờ thấy cậu, chào hỏi người bên cạnh, rồi len qua dòng người tiến về phía bên này.

Phan Phi Phi quay đầu định bỏ đi, bị hắn ngoéo lại.

"Sao thế? Đến cổ vũ mà em không vui à?"

Phan Phi Phi nói: "Ồ, cổ vũ tôi cơ à? Không phải là dẫn chủ nhân tới tìm vui sao?"

Dương Thanh Trạch đảo mắt láo liên một hồi, rồi tiện tay kéo cậu vào góc khuất, để sống mũi hai người cọ vào nhau: "Dẫu gì cũng là khách quen, sao em lại không muốn gặp tôi?"

Phan Phi Phi: "Hai trăm."

Dương Thanh Trạch tặc lưỡi đẩy cậu ra: "Ki bo thế nhỉ, sao "Chu lột da" lại đầu thai vào em rồi, đúng là mất mặt đàn ông Đông Bắc chúng ta mà."

Phan Phi Phi kênh kiệu bỏ đi.

Khâu Bối Phùng vẫn luôn hóng chờ ngài Tạ đến, nếu không y cứ cảm thấy thiêu thiếu. Đứng chờ ngoài cửa hồi lâu, mới trông thấy ngài Tạ hổn hển nhấc vạt áo chạy đến.

"Rất xin lỗi em, Tiểu Khâu, trên đường phu xe đụng phải một người nước ngoài rồi xảy ra tranh chấp."

Khâu Bối Phùng vội hỏi: "Vậy giải quyết thế nào rồi?"

Ngài Tạ bỏ mũ xuống, công bằng mà nói, phu xe chạy đúng đường, mà gã ngoại quốc kia say mèm nên đụng phải, còn chửi phu xe là đồ ngu! Người châu Á chúng ta đâu phải để cho họ bắt nạt, nên tôi... đấm gã một phát rồi kêu phu xe vọt lẹ luôn...

Ha ha ha ha ha ha ha ha...

Phan Phi Phi vừa hay nghe được, nghe ra trong giọng của người ta xen chút xấu hổ, tự hỏi một người văn nhã như ngài Tạ đây thì đánh người thế nào.

Nhưng loại khí phách này rất hiếm gặp, cậu không khỏi đưa Dương Thanh Trạch - kẻ bị bọn Tây sai bảo như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó lên bàn cân, càng so càng thấy hình thượng của ngài Tạ vĩ đại dễ mến hơn.

Khâu Bối Phùng không trang điểm, cũng chẳng quần áo cầu kỳ, mặc trên mình chiếc áo mỏng tang rồi cứ thế lên sân khấu. Phan Phi Phi xách cây đàn nhị ngồi phía sau.

Trước khi lên sân khấu, ngài Tạ dặn: "Em cứ coi mình là đào kép đi."

"Thoáng chốc đã nếm trọn muôn loại tâm tình, thấu đáo nỗi chua xót lệ đẫm vạt áo."

Một câu hí cất lên, quả thực khiến khán giả bên dưới đều giật nảy mình. Vừa mới ôm được oanh oanh yến yến, môi kề môi, đũng quần dựng, giọng xướng này đã dọa cho người ta héo hết. Thấy thái độ thính giả không ổn, Khâu Bối Phùng hoảng loạn, vội vàng vừa hát vừa thoát y.

"Ta chỉ hay phú quý cả đời đã định trước,

nhưng ai ngờ vận đời phút chốc đã rõ ràng.

Nhớ năm xưa ta cũng từng đỏng đảnh tùy ý,

Mà nay đã chẳng còn như xưa.

Âu cũng là trời cao dạy bảo,

Ngài dạy ta thu nỗi hận, thôi dỗi hờn, ăn năn hối cải, thay đổi tính tình, thôi vương vấn dòng nước đã chảy qua, chuyển mình trong biển khổ, sớm ngày tỉnh ngộ."

Mỗi câu là một cúc áo, nhịp "Khoái Tam Nhãn" xướng nhanh, ca từ bi thương là thế nhưng liệu có mấy người hiểu. Họ chỉ chăm chăm vào cơ thể lõa lồ của y. Ấy thế mà Khâu Bối Phùng lại nhớ về cuộc gặp gỡ với Trương Trọng Thiên. về đôi găng tay ni lông trắng của gã. Hết lần này đến lần khác, gã đều bao dung sự tùy tiện và lười biếng thành thói của y. Hoá ra nước chảy về đông, mà cảnh cũ chuyện xưa hãy còn hiển hiện trước mắt...

"Thương thân ta bỗng dưng gặp nỗi trắc trở, gặp nỗi trắc trở, con ơi!

Lầm Kỳ Nhi thành Ninh Hinh của mình,

Nhớ năm xưa xuất giá mẹ tặng ta chiếc túi làm quà,

Mơ quý tử thêu kỳ lân trên túi.

Mà nay mẹ thêu túi lại đã ra đi,"

Tóc Khâu Bối Phùng xõa dài tới eo. Cơ thể đàn ông mà lại hớp hồn hơn cả phụ nữ. Dưới sân khấu, bầu không khí sôi động, có người bên dưới bắt đầu ném tiền, kéo tất cả mọi người cùng bắt chước theo.

Đến nhịp "Tán Bản", phải xướng chậm lại.

"Trông túi xưa mới chợt ngộ ra,

Chính là toả lân mẹ trao ngày xuất giá.

Giờ nhìn túi cứ ngỡ như mộng,

Sao dám truy hỏi chuyện này, giải thích tường tận đầu đuôi.

Nâng túi trên tay, ngẫm lại quá khứ, chẳng thể nén lệ."

Khâu Bối Phùng hạnh phúc nhìn mưa tiền bay, quay đầu nhìn Phan Phi Phi, phát hiện cậu đang rưng rưng nước mắt.

Lúc tàn tiệc về đêm, trên sô-pha với ngưỡng cửa đâu đâu cũng thấy một đám say khướt nằm vạ vật. Đám trai bao gái điếm đều thấm mệt, nhét đại hết tiền vào thùng quyên góp của Phan Phi Phi rồi lục tục rời đi.

Xung quanh ngổn ngang nào chai rỗng, ruy băng, đèn lồng bị giẫm nát, cả xu-chiêng phụ nữ...

Khâu Bối Phùng cầm tóc mà lòng xót xa, hồi nãy bị bén lửa đứt mất một lọn.

Phan Phi Phi nói, ngài Tạ đã rời đi lâu rồi, chắc chưa từng tham gia vào mấy cuộc vui thế này.

Khâu Bối Phùng nói, gặp lại cũng thấy ngại ngùng thế nào ấy.

Phan Phi Phi đếm tiền xong, lại bắt đầu hút thuốc. Cậu chỉ vào chỗ sạch sẽ duy nhất còn sót lại giữa sân khấu rồi bảo, Bối Bối, ông lên hát lại lần nữa đi.

Nhớ đến những giọt nước mắt của cậu, Khâu Bối Phùng tự nhiên hiểu ý, bảo, thôi khỏi đi vậy.

Phan Phi Phi lại nói, tôi kéo đàn cho ông, ông hát tôi nghe. Chỉ người Trung mới hiểu những thứ thuộc về Trung Quốc.

Khâu Bối Phùng đứng dưới một chùm sáng xanh, thẳng lưng lấy hơi, đôi mắt ngời sáng, chậm rãi cất tiếng hát.

Giọng hát vang khắp sảnh lớn rồi lãng đãng khắp vùng trời bao quanh Loan Tể, chẳng hay có đủ sức nương nhờ một con tàu, đi qua eo biển để cập bến bờ bên kia chăng...

Khúc "Toả Lân Nang" hát về nỗi vui buồn hợp tan, như hai con người sừng sững giữa đống phế tích này, lại cũng như Trung Quốc giữa cảnh tai ương.

Hồng Kông là đất chịu ảnh hưởng của khí hậu gió mùa cận nhiệt đới, bốn mùa rõ ràng, thiên về ấm áp.

Đến khoảng tháng mười hai, áp cao ở Siberia thổi không khí lạnh đến vùng áp thấp Thái Bình Dương. Hồng Kông nghênh đón khoảng thời gian lạnh nhất trong năm. Nhưng rét thì rét, vẫn chưa đến mức có tuyết rơi.

Phan Phi Phi mặc âu phục đi giày da, đương bị cô bé bán hoa quấn lấy: "Sir, mua bó hoa đi!"

Phan Phi Phi hỏi vặn lại, tôi mua tặng ai đây?

Cô bé mặc quần áo phong phanh, cúi đầu ấp úng không đáp.

"Rồi rồi." Thấy cô bé hẳn là mới ra ngoài buôn bán, Phan Phi Phi đành chọn mấy bông đồng tiền với một nhành bách hợp, sau đó trả tiền.

Khâu Bối Phùng nhấc trường sam bước đến: "Mang về cắm vào lọ đi."

Hai người hướng về phía quảng trường Victoria và bến tàu, bắt chuyến phà cuối cùng về Loan Tể. Khâu Bối Phùng thắc mắc, hiện giờ tiền chúng ta kiếm được có đủ mua đại bác không?

Phan Phi Phi cảm thấy y quả thực rất khả ái, cười phá lên: "Đại bác chắc không mua nổi, nhưng dăm ba khẩu súng thì thừa sức tậu."

Công cuộc quyên góp đã diễn ra được gần nửa năm, Phan Phi Phi được một người quen cũ là thương nhân giàu có giới thiệu với bên Liêu Thừa Chí. Liêu Thừa Chí là thành viên Đảng Cộng sản Trung Quốc, được Chu Ân Lai chỉ thị hỗ trợ cho Liên đoàn Phòng vệ Trung Hoa do Tống Khánh Linh đứng đầu - là tổ chức đồng minh Hoa kiều cùng người dân Hồng Kông, Ma Cao tiếp viện cho công cuộc kháng chiến.

Phan Phi Phi đứng chờ dưới gốc tử đinh hương.

Liêu Thừa Chí là một người đàn ông rắn rỏi, hổn hển rảo bước tới: "Tôi thay mặt Đảng Cộng sản Trung ương Trung Quốc cùng đồng bào toàn quốc cảm ơn các cậu."

Anh ta đã sớm nghe về chuyện ở Loan Tể, lòng muôn vàn xúc động.

Phan Phi Phi chưa vội đưa hòm tiền cho đối phương, trước nhất ngờ vực hỏi một câu, chỗ tiền này có đúng là đến tay ngài Tống Khánh Linh không?

Liêu Thừa Chí cười hào sảng, hai bên ria mép rung theo. Anh ta nửa đùa nửa thật bảo: "Đồng chí đừng lo, ngài Tống tín nhất là chuyện tiền nong, trên giấy chứng nhận gửi tiền đều sẽ có chữ ký tay của ngài ấy, bất kể giá trị lớn nhỏ."

Phan Phi Phi liền hòm tiền trao tay.

Liêu Thừa Chí nhận lấy, cảm thấy sức nặng ngập tràn.

Để ý Phan Phi Phi hình như vẫn còn lời chưa ngỏ, Liêu Thừa Chí nói, đồng chí còn có chuyện gì cứ việc nói, cần chuyển lời hay chuyển thư, chúng tôi cũng sẽ cố hết sức giúp cậu.

Cậu móc từ phần vải lót trong áo ra một tờ chi phiếu trị giá những năm nghìn đô la Mỹ. Đây là toàn bộ tiền cậu tích cóp được sau khi thu hồi khoản đầu tư vào kho gạo. Quá trình cũng nhờ cậy nhiều vào Dương Thanh Trạch, nhưng lúc này hãy cứ tạm gác lại đã.

Cậu nói, số tiền này của tôi cũng có thể quyên góp.

Liêu Thừa Chí thoáng ngạc nhiên.

"Nhưng tôi có một điều kiện."

"...Điều kiện gì?"

"Tôi chỉ đồng ý quyên góp cho ba tỉnh Đông Bắc."

Liêu Thừa Chí cảm thấy cuống họng khô rát, dè dặt hỏi, cậu là người Đông Bắc?

Phan Phi Phi không đáp, chỉ hỏi anh có đảm bảo không?

Liêu Thừa Chí đồng ý, được, tôi sẽ truyền đạt lại yêu cầu của cậu.

Phan Phi Phi dốc hết cắc bạc cuối cùng trong quần, không một xu dính túi, xoay người rời đi.

Tử đinh hương đang mùa nở rộ. Hương hoa lãng đãng trên phố, chốc chốc lại thoang thoảng len lỏi vào trong phòng.

Lúc Liêu Thừa Chí mở hòm tiền, Tống Khánh Linh mới tiễn quý cô Đới Ái Liên về. Uỷ viên phục trách ban Tài chính France cũng vừa từ ngân hàng trở lại, Becker phụ trách vận chuyển vật tư đang gọi điện thoại. Cô Marion Tedderly đang xếp dọn bàn họp...

Các thành viên liên minh tình cờ tập hợp lại, và cùng nhìn thấy hòm tiền đầy ắp được sắp xếp chỉnh tề theo từng mệnh giá. Một trăm, mười, hai mươi... đồng, cắc... Dù đã được vuốt phẳng hết mức có thể nhưng vẫn khó giấu được những vệt nhăn nhúm cùng mùi rượu nồng nặc ám trên từng tờ tiền.

Tất cả những người hiện diện ở đó đều lặng thinh, cũng chẳng ai nỡ ngẫm sâu xa về nguồn gốc của số tiền này. Cô Marion Tedderly nói, hình như tôi ngửi được mùi rượu tử đinh hương.

Chú thích:

"Khoái Tam Nhãn" và "Tán Bản" đều là tên một loại nhịp trong hí kịch.

"Toả Lân Nang" là một tác phẩm Kinh kịch, bản dịch tham khảo nhiều nguồn và có thể sẽ có sai sót nhỏ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /16 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Yêu Đương Không Bằng Thi Đậu Vào Thanh Hoa

Copyright © 2022 - MTruyện.net