Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyển ngữ: Ruby
Biên tập: Trần
Ngang qua sạp đồ ăn, Khâu Bối Phùng níu Phan Phi Phi lại: "Mua cho anh Thanh chút đồ ăn đi."
Phan Phi Phi bảo, đây không có tiền. Khâu Bối Phùng móc trong túi năm đồng bạc, chìa ra trước mặt A Hà, ngạo nghễ nói, cho ba bát mỳ gạo.
Phan Phi Phi luôn cảm thấy chuyện Dương Thanh Trạch đến ở nhà họ có điều uẩn khúc, nhưng hắn lại chủ động tạm thời gánh phần sinh hoạt phí của cả ba coi như là khoản chia tiền thuê nhà, cậu ta chỉ đành chấp nhận.
Truy nguyên về đêm buổi diễn kết thúc, hai người loạng quạng về đến cửa nhà, liền phát hiện có bóng người đang rúm ró ở đầu cầu thang.
Ngẩng đầu mới hay, là Dương Thanh Trạch máu me đầy mặt.
Hắn cười xòa nói mình gặp phải chút phiền toái, đến lánh nạn. Hắn lúc nào cũng cái tác phong chẳng báo trước mà xồng xộc đến ráo hoảnh một câu như vậy, Phan Phi Phi bực bội định đuổi đi, nhưng lời còn chưa dứt, người đối diện đã té xỉu.
Khâu Bối Phùng bảo cứ đỡ vào nhà trước đã, rồi luống cuống chạy đi mở cửa.Phan Phi Phi kéo tay hắn tới trước ngực, gồng mình khom lưng cõng Dương Thanh Trạch vào nhà. Tổ sư, trông thì rõ gầy mà nặng khiếp... Phan Phi Phi chửi thầm lết từng bước, vừa vào trong liền quẳng hắn cái bịch xuống sàn.
Khâu Bối Phùng vội bê chậu nước cùng khăn mặt chạy đến: "Ông nhẹ tay thôi, lỡ mà vỡ đầu là chúng ta rủi to đó!"
Thay quần áo cho hắn xong, hai người bắt đầu không ngừng tranh chấp về vấn đề Dương Thanh Trạch ngủ đâu. Phan Phi Phi nói, ông nhặt người ta về, không ngủ với ông thì ngủ với ai?
Khâu Bối Phùng cười hết sức bợ đỡ: "Bẩm ông, tôi thì chẳng ngại đâu, chỉ sợ có người không chịu thôi."
...Cậu ta có quyền lựa chọn chắc?
Khâu Bối Phùng lại bắt đầu giở trò, nhoáng cái đã quỳ một gối xuống, nhấc chân Phan Phi Phi lên đấm bóp.
"Được rồi, được rồi... quỳ đủ chưa?"
"Rồi~ ạ!"
Sau rốt, ma xui quỷ khiến thế nào, Phan Phi Phi chẳng những cứu người, còn phải san sẻ nửa giường phòng ngủ chính của mình cho hắn. Trên đời này còn có gì đáng ghét hơn cả một người đáng ghét nữa? Vậy hẳn là tên đáng ghét đó vừa hay lại thích mình đi.
-
Sau khi Dương Thanh Trạch tỉnh lại, ban ngày không thò mặt ra khỏi cửa, đêm cũng chẳng ngủ, còn trắng trợn tỏ ý muốn tăng giá qua đêm với Phan Phi Phi.
Phan Phi Phi nhắm mắt chửi, cút mẹ đi!
Rốt cuộc thân phận của Dương Thanh Trạch là gì, vì sao lại phải trốn ở đây? Hắn không hé răng, Phan Phi Phi với Khâu Bối Phùng cũng có thể lờ mờ đoán được.
Hồng Kông long xà hỗn tạp: dân tị nạn, thương nhân, xã hội đen, quân nhân, gián điệp... Bọn họ có thể là bất cứ người bình thường nào đi lại trên đường, chỉ cần đôi bên chạm mặt bước qua nhau là có thể trao đổi thông tin tình báo.
Dương Thanh Trạch là mắt xích nào trong số ấy?
Đương nhiên hắn không nói, chỉ bảo rằng thân phận đã bại lộ, trước mắt những chỗ ẩn náu ở Hồng Kông đều đã bị quân Nhật lùng ra. Từ nửa đầu năm nay, gián điệp Nhật Bản gần như đã chạy khắp các bang hội ở Hồng Kông, giới xã hội đen không muốn dây vào mối quan hệ Trung - Nhật - Anh rối rắm này, nên luôn giữ thái độ trung lập. Người Anh thuê chúng, chúng liền điều tra phía Nhật... Bên Nhật ra tiền? Chúng lại moi móc tin tức lũ người Anh.
Hệ quả là trị an xã hội ngày càng loạn.
Trong lúc nói những lời này, Khâu Bối Phùng đang cạo tóc cho hắn. Vì bị thương ở đầu nên mái tóc che nửa gương mặt đều bị hớt sạch.
Hắn bảo, thôi cũng chẳng sao, về sau cũng khỏi cần che đậy nữa, lúc chết không thể để che mặt được, lỡ không tìm được cầu Nại Hà thì hết đường đầu thai.
Cả hai ngồi trước bàn gỗ nhỏ, trên bàn đặt một chiếc gương tròn.
Từng lọn tóc rơi xuống, cặp mắt nằm trong bóng tối của Dương Thanh Trạch dần lộ diện dưới cái nắng rọi qua cửa sổ, đẹp đến độ gần như phản chiếu ánh sáng.
Khâu Bối Phùng đưa gương cho hắn soi, kinh ngạc thốt lên: "Anh Thanh đẹp trai quá đi! Thật đấy! Nhiều người cạo hết tóc đi mặt bẹp như cục bột ấy! Mà nửa đầu sau của anh tròn trịa, mặt không thừa mỡ, xuống tóc mới lộ hết đường nét!"
Dương Thanh Trạch tấm tắc, cầm gương soi đủ mọi góc: "Thật à?"
"Chứ còn gì nữa!"
Dương Thanh Trạch bảo, hồi trước vì sao lại phải che hết mặt? Là vì sợ đi đường bị gái trai già trẻ nhào tới làm phiền đó...
Phan Phi Phi thức trắng cả đêm, mãi đến trưa mới từ Cali về. Vừa vào cửa, thấy mặt Dương Thanh Trạch liền sững người một chốc, rồi thở phì phò gào lên, anh lại làm cái khỉ gì thế?
Dương Thanh Trạch bị chọc cười, đưa tiền cho Khâu Bối Phùng đi mua cơm, còn mình chuồn vào phòng, bò lên giường.
Phan Phi Phi đang vùi mặt vào gối. Dương Thanh Trạch trêu, còn giả vờ ngủ?
Phan Phi Phi còn chẳng buồn nhướng mí mắt lên: "Hôm nay tâm trạng của ông đây không tốt, anh cút xa ra!"
Dương Thanh Trạch cũng nổi đóa, sập cửa cái rầm rồi lao đến tụt quần cậu ta: "Đệt! Hôm nay ông đây phải ** chết em!"
Phan Phi Phi tung một cú đấm, lại bị hắn né được, còn bị túm lấy cả hai tay: "Khà khà, đánh nhau thì em còn non lắm." Sau đó hắn tiện tay rút lấy thắt lưng da Phan Phi Phi đặt làm riêng, trói tay cậu thành cục móng giò, quẳng lên giường.
Phan Phi Phi vặn vẹo cánh tay, tức tối phóng ánh mắt sắc như dao về phía hắn: "Anh dám!"
Dương Thanh Trạch cười hềnh hệch, để lộ má lúm đồng tiền một bên như vết sẹo: "Có gì mà tôi không dám, trả tiền là được chứ gì."
Những lời này đột ngột đâm thẳng vào tim cậu, cả người thốt nhiên đau đến đứt từng đoạn ruột, thậm chỉ hít thở cũng không thông. Trả tiền... Phan Phi Phi cậu không phải là thứ cứ trả tiền là có thể **.
Cậu cảm thấy những lời này rất quen tai, nhưng vắt óc nghĩ mãi vẫn chẳng ra, chỉ biết ngây người nhìn Dương Thanh Trạch lột quần, nhét con hàng thấm đẫm nước bọt vào trong.
Đến cả kêu đau cậu cũng không thể. Dương Thanh Trạch thật sự rất đẹp trai, lông mày áp sát hốc mắt, cặp mắt sâu thăm thẳm. Hắn sướng, nhưng Phan Phi Phi lại như người mất hồn.
Trong phòng ngủ của cậu có một chiếc gương nạm viền bị nứt, là của một bà lớn thua mạt chược định quỵt nợ, trong lúc làm mình làm mẩy liền bảo Phan Phi Phi bê về. Phan Phi Phi không dám làm mích lòng họ, chỉ đành hùa theo bảo vừa hay trong nhà đang thiếu cái gương, rồi tha về như thu gom đồng nát.
Cậu nghiêng đầu nhìn vào gương, thấy Dương Thanh Trạch đang cưỡi trên người mình không ngừng nắc hông, còn bản thân quỳ bên dưới chẳng khác gì một con chó.
Cậu đột nhiên nhớ ra mình từng nghe câu nói này ở đâu, cùng với cả ký ức thuở đầu về phép ví von ấy đồng loạt tràn về trong óc cậu.
Cậu ra ngoài mót táo tàu ăn, lúc về uống nước thì lén thấy mẹ đang quỳ trên sập, lão thầy dạy kèn với đàn nhị cho cậu đang cưỡi trên người bà. Mẹ cậu rên rỉ, lão vừa thúc vừa quát: "Đĩ chó! Đĩ chó dâm!"
Cậu mở choàng mắt, hình người phản chiếu trong gương không còn là bản thân nữa. Trên mặt gương vỡ nát, có chiếc áo hoa mẹ cậu thường mặc, và cả cánh đồng cao lương đã nhiều năm không thấy. Trong phút chốc, tim cậu như bị bóp nghẹt, rồi vỡ tan thành những giọt nước mắt nóng hổi... "Mẹ ơi..."
Dương Thanh Trạch hoang mang nhìn cậu khóc, luống cuống rút ra, hỏi: "Đau à?"
Phan Phi Phi không đáp, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào gương. Dương Thanh Trạch thấy cậu là lạ, vội cởi trói rồi hỏi lại lần nữa.
Phan Phi Phi nói, tại sao anh lại nói câu ấy.
...Câu nào cơ?
Tại sao anh lại nói câu ấy? Vành mắt Phan Phi Phi đỏ hoe, điên cuồng nhào đến túm cổ áo hắn như một con chó điên.
Dương Thanh Trạch vẫn mù mờ: "Câu nào?"
Phan Phi Phi gầm lên, câu trả tiền ấy!
Dương Thanh Trạch nhận ra mình lỡ lời, cuống quít nắm chặt tay cậu, thành khẩn nhận lỗi: "Xin lỗi, anh quá lời."
Biểu cảm của Phan Phi Phi vô cùng dữ tợn, mặt thì lại đã lem nhem từ đời nào. Dương Thanh Trạch sợ lại khiến cậu kích động, thấy cậu ngẩn người liền mở rộng vòng tay, ôm cậu vào lòng trấn an: "Xin lỗi em, là anh quá lời."
Nước mắt Phan Phi Phi ầng ậc trào lên, đê ngăn lũ trong lòng cậu rốt cuộc không trụ nổi nữa. Cậu không hiểu, cớ sao lại chẳng có ai xin lỗi mẹ mình. Rõ ràng bà mới là người bị ép... cớ gì lại bị cả làng chỉ trỏ gièm pha, đến chết cũng không được chôn cất ở mộ tổ... Mộ của bà rất thấp, lại vừa nhỏ vừa nông, có lẽ giờ đã chẳng tìm được nữa. Có khi còn bị san phẳng để trồng lên những cây cao lương rực đỏ.
Phan Phi Phi chẳng thể kiềm nổi nữa, cật lực đẩy Dương Thanh Trạch ra: "Anh cút đi!"
Dương Thanh Trạch thoạt nhìn gầy, nhưng thật ra lại rất khoẻ. Hắn ra sức giam cậu vào lồng ngực, không cho đối phương giãy thoát. "Xin lỗi, thật sự xin lỗi, anh xin lỗi...", hắn không ngừng nói.
Hai người giằng co hồi lâu. Sau cùng, Phan Phi Phi trần như nhộng, thẫn thờ nằm ngửa trên giường, còn Dương Thanh Trạch ngồi bệt dưới đất thở hồng hộc, trên lưng có thêm vài vết thương.
Lòng hắn vô cùng áy náy, khẽ khàng khều đầu ngón tay vươn ra ngoài mép giường của Phan Phi Phi: "Tôi không cố ý... tôi nói láo quen mồm... Nếu em có việc gì cần, cứ nói tôi sẽ giúp."
Phan Phi Phi lạnh lùng nói, giúp tôi? Người ta nợ tôi năm nghìn đô, anh có đòi được không?
Dương Thanh Trạch nghe vậy mừng húm, đắc ý nghênh ngang sáp tới: "Ui dào chuyện muỗi! Em biết anh đây làm nghề gì không, chuyên gia đòi nợ thuê đấy nhé!"
Hắn hôn cái pặc lên trán Phan Phi Phi, bị người ta bực bội đẩy ra vẫn cứ cười hì hì bật dậy mặc quần.
"Em cứ chờ đấy! Chỉ việc báo tên nó cho tôi!"
Phan Phi Phi nói, là ngài Uông chủ tiệm sườn xám, cậu đầu tư vào kho gạo, giờ muốn rút nhưng không được. Dương Thanh Trạch nghe xong, cảm thấy đúng là không thể trách người ta được... Trước đây tích lương thực vì sợ quân Nhật đánh vào, nhưng giờ mãi chưa thấy khai chiến, gạo mới chất đống tích bụi không nói, đã thế thời tiết nóng nực, có lẽ đã hỏng từ đời nào rồi. Nguy cơ thua lỗ rành rành ra đó, muốn rút tiền đâu ai chịu...
Phan Phi Phi nằm trên giường, dõng dạc nói: "Giờ tôi đang muốn rút để dùng vào việc cần... Anh không làm được thì cút!"
Dương Thanh Trạch thở dài, nói: "Hầy... tôi còn chưa hiếu thảo với bố tôi đến thế đâu. Mà thôi, coi như là thay lời xin lỗi vậy, về rồi trị cái tật xấu của em sau."
Phan Phi Phi hoàn toàn không tin, tên này cứ thập thò lui tới, thần không biết quỷ không hay, ai mà biết được có phải hắn thừa cơ lặn luôn không.
-
Khâu Bối Phùng đang ngủ trưa.
Y lẳng lặng để cơm lên bàn rồi lủi về phòng mình. Giữa buổi ban trưa nhưng ánh mặt trời không len nổi vào nhà, cả gió cũng không lọt. Nơi này ngốt ngáy không một tiếng động, hệt như cây chuối đìu hiu dưới sân.
Y móc chiếc quần đùi giấu dưới gối ra siết chặt trong tay, nhìn chiếc quạt trần xanh lá bất động trên đỉnh đầu, rồi trùm nó lên mặt, cố gắng hồi tưởng lẫn ra sức hít ngửi, như thể đó là một giấc mộng.
Y lột sạch đồ ra, mặc quần đùi vào.
Một mảng nắng hắt qua khung cửa sổ lọt vào phòng, vừa vặn đổ lên lọ cắm bút. Bên trong cắm một chiếc bút lông màu đen, lông toẽ ra, lộn xộn như túm lông dưới đũng quần.
Nắng rọi qua lưới lọc, lấm tấm mơn trớn thân bút. Lúc này, bên ngoài vang tiếng đám trẻ con nô đùa trong ngõ, cùng tiếng gió thổi làm cây lá xào xạc đung đưa. Chỉ có bụi mịn giữa không trung lặng thinh bất động, như chờ đợi một giấc ngủ sâu, hoặc cũng có thể là một sự thức tỉnh.
"Kẽo kẹt kẽo kẹt"
Giường kêu cọt kẹt, vài sợi bông gòn bay khỏi chăn mỏng, lơ lửng bay lên nhìn xuống mặt giường... Khâu Bối Phùng thò tay vào quần, nhắm mắt, cắn môi.
Khát vọng tràn đến, tựa như bạch tuộc kiếm tìm hang động. Y dùng tay vòng trước cửa hang, trong đầu tràn ngập đủ loại suy tưởng. Những chi tiết, những xúc cảm không thể gọi tên, bắp thịt hoà lẫn với mồ hôi, da thịt kề cận, thịt kề lông, thịt kề xương. Nhưng y trào lên khát vọng bị đâm vào, chẳng thể làm gì khác ngoài đưa một tay ra đằng sau, tưởng tượng kích cỡ cùng độ cứng của Trương Trọng Thiên. Hễ nhớ nhầm liền vội gập người đưa quần lên mũi ngửi để tưởng tượng lại dáng hình... Sau đó Trương Trọng Thiên sẽ đâm cây hàng vào phía cửa sau của y, hơi đau một chút, nhưng chẳng sao hết, em có thể chịu được, y nói với Trương Trọng Thiên, anh cứ tiếp tục đi, chỉ cần hôn em là được.
Sau đó đối phương sẽ dịu dàng hôn y, nhẹ nhàng như Thái Bình Dương ngày nắng. Biển đẹp như vậy, ta có thể băng qua cảng Victoria, tới thẳng Cửu Long!
Vết chai trên kẽ ngón cái của Trương Trọng Thiên cố định nơi đùi trong của y, dương v*t tiến vào sâu hơn, chẳng màng đến những suy tưởng viển vông của y, mặt không đổi sắc hôn lên bắp chân y rồi gác chúng lên vai, nói, bắt đầu thôi.
-
Tiền của Phan Phi Phi đã đòi lại đủ, sao đòi được? Dương Thanh Trạch đắc ý đáp: "Đánh một trận thôi!"
Nhưng cho đến nay, hắn đánh ngài Uông thế nào? Đánh bằng cái gì? Bởi không có tài liệu sử sách ghi lại nên chúng ta không thể nào biết được.
Vài năm trước, giáo sư ngữ văn từ một số trường đại học ở đại lục tới đại học Hồng Kông để giao lưu trao đổi. Thông qua sự giới thiệu của một ông trùm bất động sản thường qua lại giữa hai bên, tôi đã gặp một người tự xưng là hậu duệ của ngài Uông. Chỗ hẹn dùng bữa rất cao cấp, ngồi bên cạnh cửa kính sát sàn có thể quan sát được toàn cảnh Loan Tể. Vị họ Tề đó mặt nhỏ tròn, đeo kính, nom vô cùng ôn tồn, nho nhã. Anh ta chỉ biết tiếng Anh cùng một chút tiếng Quảng, mà tiếng Anh tôi không thạo, tiếng Quảng lại càng mù mờ. Ông trùm cũng chẳng để phiên dịch viên lại, làm hai chúng tôi cứ thế nói gà nói vịt, khua khoắng tay chân tán gẫu với nhau hai tiếng đồng hồ. Anh ta nói, mình có thể thông cảm được với việc ông nội là dân đồng tính, nhưng điều đó lại không công bằng với bà nội cùng mẹ và các anh em trong nhà. Tâm nguyện trước khi qua đời của ông lại còn là muốn gặp anh Dương.
Tôi nói, thế giới này người họ Dương nhiều như vậy, sao anh dám chắc được ông ấy chính là người trong sách của tôi?
Anh ta chỉ nâng ly cười mà không nói, sau khi nhấp một ngụm mới nhìn tôi, bảo, người có ngoại hình đẹp hơn anh, không nhiều đâu.
Tôi nghe thế liền sợ toát mồ hôi hột. Vội nhìn đồng hồ đeo tay, nói phải đến tiệm Trịnh Hưng nổi tiếng chỉnh đồng hồ trước khi lên máy bay, hẹn có dịp gặp lại.
Lần gặp mặt này chỉ chứng thực một điều, đó là sự tồn tại của Dương Thanh Trạch không phải hư cấu. Hắn có da có thịt, thậm chí còn có sở thích tính dục đặc trưng, kỹ năng giường chiếu siêu phàm đến độ khiến người ta suốt đời không quên.
Tóm lại, Phan Phi Phi mang hết tiền đi quyên góp, thành thử hoàn toàn rỗng túi. Dương Thanh Trạch liền vênh váo đắc ý trả mỗi tháng năm trăm đồng để ở chùa.
Hôm nay vừa về đến nhà đã thấy cửa mở toang, trong nhà thì chẳng có ai. Đèn cũng không bật, tối om om.
"Anh Thanh?" Khâu Bối Phùng bưng một chậu bún to, thò đầu vào hỏi. Phan Phi Phi cản y lại: "Để tôi bật đèn đã."
Cậu lần mò dây kéo trên tường. Đèn vừa sáng, cả hai liền sợ ngây người.
Ngài Tạ nằm trong vũng máu, ngực vẫn không ngừng rỉ ra chất lỏng, áo choàng xám trên người ướt sũng, vết máu dưới thân càng lúc càng lan rộng.
Dương Thanh Trạch chống đầu gối ngồi cạnh, trong tay cầm súng, cúi đầu không nhúc nhích.
Khâu Bối Phùng loảng xoảng buông tay, nước dùng trong chậu chảy lênh láng đầy đất, chẳng mấy đã hoà cùng máu tươi, trắng đỏ đan xen như thể bào mòn mặt đất thành một cái động.
"Anh... anh Thanh?"
Dương Thanh Trạch chầm chậm ngẩng đầu, máu me đầy mặt lại dửng dưng cười, nói: "Tôi vừa xử một tên người Nhật."
Phan Phi Phi phát điên, cậu ta xông đến đỡ ngài Tạ, bàng hoàng lay đối phương: "Lão Tạ? Lão Tạ?"
Đôi mắt ba mí của ngài Tạ trợn trừng, nhưng đã chẳng còn ánh sáng nữa. Máu ồ ạt tuôn ra từ khoé miệng như dòng thác đổ xuống vách ghềnh khô cạn, đọng lại thành từng vệt máu đông.
Phan Phi Phi đặt ông ta xuống, chất vấn Dương Thanh Trạch: "Anh nói người ta là người Nhật? Anh dựa vào đâu mà khẳng định? Mẹ kiếp, tôi cũng có thể khống anh là người Nhật đấy!"
Dương Thanh Trạch lập tức bật dậy dí súng vào đầu cậu. Hai người một tiến một lùi, dồn đến chân tường, Khâu Bối Phùng vội chạy tới can ngăn. Dương Thanh Trạch còn chẳng buồn nhìn đã rút một con dao bên hông ra, "vèo" một phát ném xẹt qua tai y.
Khâu Bối Phùng sợ chết khiếp, Phan Phi Phi nói đừng qua đây!
Dương Thanh Trạch ấn đầu cậu, hung tợn mắng: "Em có biết mình đã rước họa lớn cỡ nào không? Nếu hôm nay không có tôi ở đây, thì các em đều chết trong tay gã rồi!"
"Nhìn kỹ khẩu súng đi! Là loại súng tướng Sugiura chỉ có sĩ quan cao cấp của quân Nhật mới được quyền dùng! Đúng là dẫn sói vào nhà, tôi còn tự hỏi tại sao chúng lần ra được tung tích của mình. Khốn kiếp, em hại chết cả tuyến của tôi rồi! Còn ở đấy mà ngài Tạ nữa, con mẹ nó em muốn gã chịch mình đến thế cơ à?"
Phan Phi Phi bị súng dí đầu, trợn mắt khiếp sợ không thốt nên lời.
"Nhưng.. Nhưng... hắn giống hệt người Trung Quốc kia mà..." Khâu Bối Phùng vẫn bối rối khôn nguôi.
Dương Thanh Trạch lập tức bật cười, bất ngờ vọt tới trước mặt Khâu Bối Phùng, dọa y rụt người vào góc tường không dám ho he.
"Sensei! Kon"nichiwa. Hajimemashite, dōzo yoroshiku o Sunao i itashimasu." (Chào ngài, lần đầu gặp mặt, xin được giúp đỡ nhiều hơn.) Hắn cúi gập người trước Khâu Bối Phùng, ra vẻ bợ đỡ, hỏi: "Anh nói có hay không? Có giống người Nhật Bản không?"
Khâu Bối Phùng nhìn bộ dạng khùng điên của hắn, sợ đến nín bặt.
Phan Phi Phi chửi, anh nổi điên cái gì? Tiên sư, có gì cứ nhắm vào tôi đây này!
Dương Thanh Trạch vừa quay đầu lại định tiếp tục nổi đóa, ngoài cửa sổ bất chợt ầm vang, cả căn nhà rung chuyển theo, toàn bộ thủy tinh đều vỡ toang, vụn văng tung toé.
"Mau chạy ra ngoài! Khai chiến rồi!"
Mỗi tay hắn túm lấy một người, hớt hả chạy xuống cầu thang: "Đệt! Toà nhà khỉ gió này sắp sập rồi!"
Cả toà nhà rung lắc điên cuồng, ba người vừa chạy ra tới đầu ngõ thì nó cũng ầm ầm đổ xuống. Lớp bụi dày trên ngói a-mi-ăng nháy mắt hoá thành bão bụi bao trùm lên mọi cảnh vật trong phạm vi mấy chục mét.
Bên ngoài hết sức hỗn loạn, tiếng thét chói tai hoà chung với tiếng kính vỡ, tiếng súng, tiếng đại bác. Biết bao người hoảng hốt hoang mang như đang ở trong một cảnh phim. Nhưng Khâu Bối Phùng lại cảm thấy nỗi sợ này vô cùng quen thuộc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");