Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyển ngữ: Trần
Ngồi dãi thẻ ở Cali cả tháng, trong khoảng thời gian đó tổng cộng dắt đến hơn chục gã đàn ông lên lầu, nhưng rồi tới đầu cầu thang tôi đều viện cớ chạy mất...
"Coi cái bộ dạng vô tích sự của bây kìa!" Phan Phi Phi "hào phóng" mời tôi phần thừa đáy ly của cậu ta.
Còn dư lại một ngụm, tôi thẽ thọt chỉ dám hớp một phần ba.
"Tôi đã hứa với người ta..."
"Hứa chứ cũng có phải bán luôn cho đâu. Tiền không đưa, bắt người ta hít khí giời mà sống à?"
Tôi là cái loại chả có lập trường gì, vội kéo Chuột Nhắt lại, hỏi: "Bây nói coi, anh làm vậy có phải là nuốt lời không?"
"Chuột Nhắt" dáng loắt choắt, khung xương lồi hết cả ra, thành thử mối còn chẳng khấm khá bằng một tên què như tôi.
"Tụi mình đều không nói... Gã biết thế đếch nào được..."
Nó dễ ngượng, mặt đỏ hây hây.
"Nhìn coi! Nghe coi! Đến nó còn hiểu biết hơn ông."
Phan Phi Phi đang ỡm ờ ve vãn với một gã đô con không biết người nước nào, tranh thủ quay sang lên mặt với tôi.
Tôi uống cạn giọt rượu cuối cùng, đặt cái ly xuống bàn đánh "cạch" một cái. "Nghĩ thông suốt rồi! Ông đây không thể cứ thế chịu chết đói được!"
Đứng ở quầy bar suốt nửa buổi, có không ít khách lai vãng đánh tiếng hỏi, giờ tôi lần lượt tìm tới thì phần lớn đều có người tiếp rồi. Hầy, xem ra ông trời không muốn cho tôi làm vậy đây mà... Thôi thì về nhà đánh giấc đi cho rồi.
Còn chưa ra tới cửa, đã bị người khác nhéo mông một phát. "Tôi mời ly rượu!"
Tôi ngẩng đầu nhìn. Người trước mặt rất to cao, áo sơ mi hoa hòe mở phanh trước ngực, cổ đeo dây chuyền vàng, tóc dài che mắt, ăn bận rất đỗi kỳ dị. Nhất thời không phân biệt nổi là người nước nào.
"Trước đây chưa từng đến phải không? Nhìn anh lạ lắm."
"Tôi toàn qua bên đó, nay lần đầu qua bên này." Anh ta chỉ về phía gái điếm bên cạnh.
Nghe giọng anh ta nói chuyện, tôi thảng thốt: "Anh... anh là người đại lục?"
"Đúng vậy, ha ha ha, quê Cát Lâm. Em chắc người miền Nam nhỉ?"
"Không... à vâng, miền Nam miền Nam."
Anh ta ôm lấy tôi, tay sờ từ eo tới mông, "Tôi chưa từng ** đàn ông, lần đầu đã gặp được đồng hương rồi, duyên phận đấy nhỉ?"
Lâu quá rồi không ra tiếp chuyện, tôi quả thực có hơi sượng, đành cắn răng tiếp lời, "Cũng đâu tính là đồng hương, một bắc một nam kia mà."
Anh ta cười lớn, vươn tay gạt tóc che mắt sang một bên, ngũ quan lộ ra dưới ánh đèn...
Tôi vội vàng nịnh bợ: "Anh gì ơi, anh đẹp trai thế!"
Quả thực rất đẹp trai, đẹp hơn cả Trương Xung Thiên.
Anh ta vỗ mông tôi, "Được rồi, không muốn làm thì thôi. Nay anh còn có việc phải đi đây."
Tôi thở phào, lại cũng thấy đáng tiếc, lòng ngổn ngang bộn bề tạm biệt anh ta.
"Rảnh thì đến chơi nhé... Nhớ bảo anh tới tìm Khâu Bối Phùng đấy."
"Em tên Khâu Bối Phùng hả? Tên lạ ghê."
"Thế hả? Ha ha ha..." Tôi gãi đầu, "Thế anh tên gì?"
"Anh đây Dương Thanh Trạch!"
Anh ta vừa bước ra khỏi cửa, "Tí thì quên mất!" Lại rảo bước quay trở vào, nhét cho tôi mấy trăm, "Tiền rượu!"
"Cần gì nhiều thế."
"Thế coi như là cảm ơn em trai đã tiếp chuyện với tôi."
Anh ta quay đầu, tiêu sái rời đi.
Dưới ánh đèn đường ngoài bến cảng, bóng người cao lêu nghêu kéo dài ngoẵng tựa mũi tên. Tôi đứng trước cửa, trông về anh ta ở phía xa xăm cho đến khi người ta biến mất ở khúc rẽ.
Mãi đến tối mịt mới thoáng đãng được chút. Gió biển ngai ngái thốc tới, không ngửi không được, trốn cũng không xong.
Mấy giọt mưa lách ta lách tách vỗ lên mặt tôi. Lại đổ cơn mưa rồi, tôi quả thực rất ghét mưa ở phía nam.
Ướt dầm dề, liên miên không dứt. Chân đau muốn chết.
Nhưng ngẫm thấy giờ lại có tiền rồi, tự dưng nhẹ hết cả người! Chân cũng chả đau nữa ha ha ha ha... Phi Phi! Ông đây lại có tiền rồi!
Vừa quay đầu, đã trông thấy "người quen nhẵn mặt" đứng ở cửa, hút thuốc nhìn tôi.
"Trương Xung Thiên!" Tôi định chạy tới, lại sợ đến độ không dám tiến lên.
Gã chẳng nói chẳng rằng, tôi chỉ có thể cun cút theo lên lầu, tới phòng 209 cố định.
Rõ ràng chỉ có bốn tầng, ông chủ Trần lại cương quyết lắp thang máy, kêu là Tây nó thích. Lúc này, bầu không khí hết sức khó xử. Hai đứa tôi đứng trong tháng máy, còn có cả chú Tám Lùn mà ông chủ Trần thuê. Chú ta hì hục kéo sợi thừng, cửa sắt thang máy đóng lại. Thang máy lạch cạch chậm chạp đi lên. Tôi rúc vào trong xó, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Rồi lại chợt nghĩ, ông đây có làm chuyện gì thẹn với lòng đâu, gã nhìn thấy thì đã sao chứ!
Nghĩ đến đó thì cũng vừa lúc cửa thang máy mở ra.
Tôi hiên ngang khập khiễng bước tới trước mặt Trương Xung Thiên.
Mở cửa ra là vào tắm ngay hệt như mọi khi. Đang định lấy dầu trơn ra mở rộng cho mình, Trương Xung Thiên ở ngoài bỗng lộc cộc gõ cửa.
"Đang tắm mà!" Trước giờ tôi chưa từng để gã nhúng tay vào mấy việc này, cứ cảm thấy mất mặt sao đó.
Nghĩ đến đây, tôi lại tự giễu, bị người ta ** còn không thấy mất mặt, để người ta mở rộng cho thì mất mặt đếch gì chứ...
Gã ngừng gõ cửa, bỗng nhiên nói: "Tôi tắm cùng được không?" Giọng có ý xuống nước nài nỉ.
Tôi chợt ngẩn ra, không biết gã lại ủ mưu gì đây, chỉ đành mở cửa, quần cởi rồi, áo vẫn mặc.
Nãy đèn mờ nhìn không rõ, giờ đưa mắt mới phát hiện gã đã gầy đi rõ nhiều, tóc cũng dài ra, hốc mắt lõm xuống nom vô cùng bải hoải.
Gã tiến tới ôm tôi, cọ đầu vào trước ngực, không thấy tôi nhúc nhích, lại thò tay ra kéo tay tôi vòng qua cổ gã.
"Sao, sao thế?"
Tôi ôm lấy gã, tóc gã chọc vào cổ tôi ngứa râm ran, còn có chỗ đau nhoi nhói, chả biết ở đâu.
Gã lặng thinh, khom người vùi mặt vào lòng tôi. Bàn tay như thể cái bừa suýt siết gãy cả eo tôi.
"Sao thế?"
Gã vẫn chẳng nói gì.
Tôi chỉ đành kéo gã đến dưới vòi sen, lột đồ cả hai ra cùng nhau tắm.
Đèn tắt hết. Trên giường, gã vẫn ôm chặt lấy tôi, chẳng làm gì khác, chẳng nói gì khác. Tôi chỉ đành vuốt tóc gã, rồi lại sờ dái tai gã, hỏi gã có mệt không.
Gã mệt hay không thì chẳng biết, dẫu sao mình tôi gánh lấy sự thinh lặng nặng nề này, chẳng biết thiếp đi từ lúc nào.
Lúc nửa đêm, tôi thình lình tỉnh giấc, phát hiện Trương Xung Thiên ngồi lù lù ở đầu giường như hồn ma.
Tôi chợt thấy hổ thẹn, thầm nhủ, không phải chứ... Rồi vội vàng bò tới giải thích với gã. "Anh đi rồi em không có lên giường với ai hết đâu... Thật đó... Em tuân thủ quy tắc mà... Anh giận em à..."
Gã nghe tiếng, bóng lưng sững ra, rồi ra sức chùi mặt. Tôi phát giác có điều bất thường, bèn vặn người gã lại nhìn. Hai mắt gã đỏ hoe, mặt đầy nước mắt.
Tôi thấy khó hiểu quá, vội hỏi: "Làm gì ra nông nỗi... Làm sao thế? Nói gì đi chứ!"
Gã bất chợt ôm chặt lấy tôi, khóc òa. "Bối Bối ơi... Chúng ta không còn nhà nữa rồi..."
"Gì, gì cơ?"
Tôi không hiểu, khó chịu bất an kéo gã ra. "Anh nói gì cơ! Có ý gì! Nhà nào cơ!"
Gã luồn tay vào tóc tôi, vẻ mặt đau khổ vặn vẹo. "Nhà! Nhà của chúng ta! Đại lục! Đại lục sắp không còn nữa rồi!"
Tôi quên mất, Trương Xung Thiên cũng là người đại lục.
"Thời gian này anh đã đi đâu? Anh về đại lục sao? Rốt cuộc có chuyện gì!" Tôi bực tức vung nắm đấm vào người gã.
"Không còn nữa... Người chết khắp nơi... Bối Bối ơi... Khắp nơi đều là đồng bào ta... đều là máu..." Gã khóc không thành tiếng, lại thốt ra những lời kinh thiên động địa. Thân xác to lớn của gã chợt sụp đổ, run rẩy. Trái tim tôi nguội lạnh từ trong ra ngoài.
Cả nhà tôi bỏ trốn, chỉ một mình tôi đặt chân được tới Hồng Kông. Dẫu đau đớn cách mấy, tôi vẫn muốn sống phải thấy người, chết thấy xác.
"Không... không phải chứ."
Tôi không tin. Đại lục rộng lớn đến vậy, cớ gì miền Bắc không còn mà miền Nam lại cũng mất nốt cho được?
Tôi không tin! Tôi không tin! Tôi ngã vật ra lấy gối bịt tai lại. Không thể nào, chỉnh phủ Quốc Dân Đảng sao có thể thua dễ dàng như vậy? Không thể nào! Trung Quốc rộng lớn đến vậy...
Tôi đi từ ngõ Nam tới ngõ Bắc còn mất cả tiếng đồng hồ kìa... Trương Xung Thiên, anh không biết đâu... Anh mới chỉ về quê thôi... Anh không thể nào biết được Trung Quốc rộng lớn nhường nào... Anh không biết...
Gã bế tôi lên. Tôi phát điên, trần truồng liều mạng giãy giụa trên nền sàn gỗ. "Tôi hận anh! Cút đi cút đi cút đi! Đừng có nói tôi biết mấy thứ này... Là giả hết! Cút đi!"
Gã đã bình tĩnh lại, lau khô nước mắt, lại trở về là vị khách cao to trầm mặc kia.
"Bối Bối, tôi phải đi rồi."
"Biết rồi... Cút đi."
"Tôi sẽ về... tòng quân đánh giặc." Gã bắt đầu mặc quần áo.
Tôi ngây người, thoáng chốc sau bắt đầu khiếp sợ. Tôi bỗng nghĩ đến việc sau này không gặp lại được gã nữa, tim chợt nghẹt lại, không thở nổi. Thế gian này tựa như chỉ còn lại một mình tôi, chỉ còn tôi sống sót... Nhưng tôi vẫn cứ phải sống, tôi còn chưa gặp được ba mẹ và chị... Tôi còn phải sống. Thế nhưng không có gã, tôi không sống nổi, tuy rằng chỉ là tạm thời thôi, nhưng tôi chịu không nổi.
Tôi hốt hoảng xấn tới ôm lấy gã. "Anh đừng đi... Đi rồi chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết hay sao?"
Bàn tay gã to như cánh buồm, ngón tay như cái bừa cộm vào người. "Không được... Bối Bối à, em ngoan ngoãn ở lại đây đi."
Tôi nặn ra nụ cười, cố lột đồ gã vừa mặc vào xuống. "Anh ơi, sau này em không thu tiền của anh nữa, có được không... Xin anh đó, anh ơi... Em nhất định sẽ nghe lời mà, anh đừng giận..."
Gã đẩy tôi ra, động tác thô lỗ, giật đứt mất vài cái cúc.
"Anh đừng đi... Trương Xung Thiên... Anh đi là chết..." Rốt cuộc tôi không nhịn nổi nữa, khóc òa lên.
"Em xin anh đấy... Anh ơi, anh thương em với... Sau này em sẽ nghe lời, không làm việc này nữa, chỉ cho anh thôi... Không lấy tiền của anh... Thực ra em còn tiền tiết kiệm, lần nào anh cho em cũng để lại... Em đưa anh hết được không, xin anh đừng đi..."
Tôi khóc đến độ bản thân cũng phải sững sờ. Trong ký ức, tôi chưa từng khóc như vậy. Tôi vẫn luôn tự an ủi bản thân, lừa dối bản thân. Đêm khuya tĩnh mịch tự nhủ với mình rằng, bọn họ hãy còn an ổn ở nhà, sống rất tốt, ngủ một giấc dậy là ổn, ngủ một giấc dậy là ổn...
Sau rốt, Trương Xung Thiên cũng khựng lại, ngồi xuống giường, ôm tôi vào lòng, bàn tay vỗ về tôi.
"Thực ra tên tôi không phải Trương Xung Thiên." Gã bỗng nhiên cười.
Cách một hàng lệ, tôi lại thấy đôi mắt cụp xuống của gã, cười lên thì cong cong, sáng lấp lánh, răng trắng tinh.
"Tôi tên Trương Trọng Thiên... Trước đây từng nói với em rồi, em chẳng để vào trong đầu."
Gã quẹt nước mắt nước mũi tôi khóc bôi ra ga trải giường.
Tôi ôm lấy gã, "Em nhớ mà... Cố ý đấy."
Gã nói, thế em thì sao, em trai? Tên thật của em là gì?
Tôi nói, anh biết chữ Phùng có hai cách đọc không?
Gã đáp, một cái là "feng", cái còn lại là gì?
Tôi nói, "ping".
Tôi nói, tên em là Khâu Bắc Bình*.
Thế nhưng em không đáng được gọi bằng cái tên này, bởi em đã bỏ lại Bắc Bình mà chạy.
(*Khâu Bối Phùng phiên âm đọc là Qiu BeiFeng, nhưng nếu chữ Phùng đọc là Ping thì sẽ là Qiu BeiPing, gần âm với Khâu Bắc Bình. Bắc Bình là tên cũ của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc.)
Gã hôn đánh chụt lên trán tôi, rồi đến mắt, đến mũi, đến môi.
Rồi đứng dậy, nói: "Anh sẽ giúp em giành lại."
Gã đi rồi. Trương Trọng Thiên của tôi, tôi sẽ không được gặp lại gã nữa. Trái tim tôi như thể bị rạch cứa, mỗi một hơi thở đều tanh nồng mùi máu.
Tôi kéo tay gã. "Anh ôm em thêm lần nữa được không, mai rồi hẵng đi."
Tối hôm ấy, tôi xin thề, từ đầu tới chân Khâu Bắc Bình tôi, cái gì cho được đều cho cả, chỉ thiếu nước moi tim ra đặt vào tay gã nữa thôi. Tất thảy của tất thảy, tôi đều dốc sức bình sinh để dâng lên rồi. Tôi bệnh tật, què quặt, chẳng giúp được gì nữa cả.
Tôi chỉ làm được nhiêu đây.
Trước giờ tôi không bao giờ rên rỉ, như thể sướng đến rên lên thôi cũng là một loại tội lỗi. Chỉ đau đớn mới có thể tỉnh táo, giúp tôi không quên mình mang họ gì.
Nhưng tối nay, tôi rên đến khàn cả giọng.
"Anh ơi, em đau lắm... Sướng lắm, Trương Trọng Thiên, chỉ anh mới có thể khiến em sướng đến vậy."
"** em, ** chết em đi, đưa em theo với."
Chúng tôi hết làm trên giường lại xuống dưới giường. Ban đầu còn vương nỗi hổ thẹn lẫn bịn rịn, sau triệt để biến chất, bắt đầu đảo điên. Trước đây tôi không dùng miệng, giờ lại quỳ dưới đất, liếm cho gã cương lên, mình thì chổng mông nhét vào. Đứng bên cửa sổ, chống trên bệ cửa, mông dộng về phía sau.
Lúc chân mềm nhũn không đứng nổi nữa thì lại trở về giường. Tôi ấn gã ngồi lên giường, mình thì nhún lên nhún xuống. Gã đỡ lấy tôi, tôi bảo không cần. Tôi chỉ biết làm việc này, tôi thành thạo việc này.
Tôi nói: "Anh còn muốn gì nữa... Gì em cũng làm được."
Đêm đó, gã luôn mỉm cười, dịu dàng lau mồ hôi cho tôi. "Không cần làm vậy đâu, Bối Bối."
Bỗng, tôi chẳng muốn thấy gã cười nữa. Tôi muốn lưu giữ nhiều vẻ mặt và sắc thái của gã hơn nữa.
Tôi dốc sức nghĩ xem còn chiêu trò gì nữa không, hồi tưởng còn kỹ thuật gì Phan Phi Phi nhắc tới chưa đem ra sử dụng. Tôi quỳ trên giường, vai và đầu gối lún xuống, chân kẹp chặt, tay vạch lỗ hậu ra, câu dẫn gã bằng vẻ hèn mạt dâm đãng nhất.
"Mau vào đi."
Tôi phát ra những âm thanh bất thường, tựa như có thứ gì đó xuất hiện và nở rộ trong cơ thể tôi. Âm thanh đó tự tôi nghe cũng còn cương.
Trương Trọng Thiên vào bên trong tôi. Gã siết chặt lấy mông tôi như thể áp mạn bến phà, tách mở từng lớp thịt, tiến vào chỗ sâu nhất.
Tôi bắt đầu từ người hóa thú, phát ra những tiếng thú rên động trời. Gã ra sức nắc. Trong quá trình gia tốc, tôi dùng tất cả những lời lẽ nhơ nhớp đê tiện cổ vũ trợ lực cho gã, biến mình trở thành vật sở hữu của gã, một thứ đồ thấp hèn chỉ xứng thỏa mãn dục vọng xác thịt của gã... Khoảnh khắc sau cuối, tôi bắt đầu biến từ đàn ông thành đàn bà, thậm chí còn cảm nhận được sinh mệnh của gã đang cùng tôi tạo ra một sinh mệnh mới.
Tôi phát ra những tiếng khẩn nài lảnh lót. "Anh ơi... ** vào đi, ** vào đi, bắn vào trong... Làm em mang thai... Trương Trọng Thiên... Em có thai rồi, anh nhìn em đi..."
Vẻ mặt của Trương Trọng Thiên rốt cuộc cũng thay đổi, từ cái nhíu mày lúc ra sức, khép mắt lại lúc lên đỉnh... Tôi không bỏ lỡ một khoảnh khắc nào.
Tôi bắn tinh khắp nơi, gã bắn tinh khắp người tôi.
Đêm ấy đã hao hết tất thảy yêu thương và dục vọng mà tôi có.
Kể từ hôm ấy, tôi chẳng thể tiếp được bất cứ vị khách nào khác nữa. Bất luận là người Mỹ hào phóng, hay người Anh lịch thiệp, tôi nhìn thấy liền khó chịu, ghê tởm buồn nôn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");