Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Lưu Lạc Đất Cảng - Tiểu Trung Đô/Ngưu Nhị
  3. Chương 9
Trước /16 Sau

Lưu Lạc Đất Cảng - Tiểu Trung Đô/Ngưu Nhị

Chương 9

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyển ngữ: Ruby

Biên tập: Trần

Cậu mò được một khẩu súng lục trong ngăn kéo, hồn nhiên vừa rít thuốc vừa cầm lên nghịch trong tay. Arno nằm lăn ra giường, đương say giấc nồng.

Phan Phi Phi trần như nhộng đi loanh quanh trong phòng, ngắm nghía bức bích họa nghệ thuật. Súng lên đạn, dịch chuyển tầm ngắm tứ tung. Dòng súng Colt M911, một màu đen tuyền, họng súng lớn, băng đạn đầy.

Lúc này, họng súng đang đặt trên ót Arno, ngón tay Phan Phi Phi mân mê cò súng, vẻ mặt dữ tợn. Đêm buông tĩnh mịch, những phiến lá cọ cận nhiệt đới loang lổ phủ bóng lên giường, lên sàn. Một cơn gió vụt qua, rèm cửa phấp phới khua theo, như thể giấu người bên trong. Phan Phi Phi bất chợt hãi hùng, vội ném súng đi.

Cậu ta mặc lại quần áo, rồi rời đi, lếch thếch lết bước trên đường mà cười tự giễu: Bị Khâu Bối Phùng dẫn đi xem phim điện ảnh nhiều quá rồi.

Xe điện còn chưa vào giờ hoạt động, cậu ta ngồi xổm ven đường hút thuốc. Trời chưa rạng. Không khí ẩm ướt, như thể sương mù, nhưng lại mỏng hơn... Có điều vẫn cứ dính nhớp lên quần áo mặc trên người, giũ chẳng hết, hoài chẳng khô, sau cùng trộn lẫn với mồ hôi, tản ra thứ mùi ẩm mốc biến chất.

Trên đường có mấy tên tóc vàng mắt xanh đang chạy bộ, ai nấy đều mặc đồ bộ kiểu dáng kỳ lạ, Vải tím vải đỏ cọ vào nhau loạt soạt loạt soạt. Chân đi giày đế cao su cổ cao, gõ lên mặt đưòng nhựa, lộp cộp lộp cộp.

"Sao bọn họ không bị nóng chết nhỉ?" Phan Phi Phi căm tức bất bình.

Mòn mỏi chờ trông đến khi trời sáng, tiếng xe điện đinh đinh vang lên. Cậu ta lập tức nhảy lên xe trở về Loan Tể.

Người đông hẳn lên, mấy sạp điểm tâm sáng bắt đầu ồn ào dựng quầy.

"Giặc Nhật với giặc Anh khác đếch gì nhau? Miễn cứ xì tiền ra là được!"

"Đồ đầu đất chết tiệt, biết lũ giặc Nhật đã giết hại bao người Trung Quốc không hả?"

Không đủ tiền ăn ở quán trà, phu xe cũng chịu chi mấy đồng gọi chút cháo trắng với quẩy làm bữa sáng ven đường.

Về đến đầu hẻm, Phạn Phi Phi cười toe, rúc vào băng ghế gỗ cạnh sạp hàng, gọi: "Cho một bát mỳ vằn thắn."

Mẹ kiếp, hàng họ của bọn Tây quá khủng, cậu ta thương tích khắp người, lỗ hậu sưng tướng. Vừa mới đặt mông xuống chờ đồ ăn, đã có người "lạch cạch" bê hai cái bát ngồi xuống đối diện cậu ta, bắt chéo chân, cắm đầu hì hục ăn.

Mũi giày hơi bẩn, Phan Phi Phi đang cúi người dùng nước bọt lau giày chợt giật nảy, lảo đảo ngã khỏi ghế, rớt cái bịch xuống đất.

"***... con mẹ anh chứ..." Phan Phi Phi chống tay xuống đất, nửa thân sau đau đến mất cảm giác. "Sao ông đây cứ đụng mặt anh hoài vậy?"

Dương Thanh Trạch còn chưa cắn đứt sợi mì, ngẩng đầu nhìn cậu ta ngã ngồi dưới đất vừa tức vừa cau có, bèn khoái chí cười to. Kết quả là bị sặc mì. "Khụ! Khụ! Khụ!" Hắn ho đến độ mặt đỏ tưng bừng, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa.

"Ha ha ha ha ha ha!" Giờ đến lượt Phan Phi Phi vừa cười vừa đỡ eo đứng dậy.

Lúc cậu ta cười, mắt cong như gợn sóng, khoe ra cả một hàng răng. Chỉ có một chiếc răng nanh, chiếc còn lại gãy nửa, tạo thành một lỗ hổng nhỏ, khiến người ta kìm không đặng cứ muốn nhìn vào.

Cảm nhận được ánh mắt tà ác dưới lọn tóc lòa xòa lia tới, Phan Phi Phi cười chẳng được bao lâu. Hai người gây nhau xong bèn nín bặt.

"Mì vằn thắn đây!"

Phan Phi Phi cũng cắm cúi ăn.

Dương Thanh Trạch đã ăn đến bát thứ hai. Con người hắn tầm ngẩm tầm ngầm, ăn mì thì lại hùng hục ngấu nghiến, trông mà xem! Ngón giữa cùng ngón trỏ khẽ động đậy, ngón cái thì xoắn vào, một đũa cuốn hết toàn bộ mỳ trong bát, nhét cả vào trong miệng, ngồn ngộn đầy ứ. Mặt thì gầy mà hai quai hàm lại phồng lên, nhìn từ chính diện nom rất tức cười, góc nghiêng lại trông rất trẻ con.

Phan Phi Phi thì khác. Cậu ta sợ bỏng, gắp mì thổi cho nguội rồi mới bỏ miệng, kiểu gì miệng cũng phải bận rộn.

Hai người chẳng nói chẳng rằng gì với nhau.

Dương Thanh Trạch ăn xong, quẳng đũa xuống bắt đầu rửng mỡ gây sự: "Quán này cho ít mì quá, gắp một phát là hết nhẵn."

"Vẫn chẳng gì ngon bằng thịt. Chân giò mẹ tôi làm là ngon nhất trần đời... Cái vị ấy! Cái hương ấy!"

Phan Phi Phi nghe hắn nói vậy, cũng thấy mì nhạt nhẽo. "Mẹ tôi nấu mới ngon."

Dương Thanh Trạch lắc đầu: "Nhất định không ngon bằng mẹ tôi làm."

Đàn ông con trai nào ai chịu thua ai trong việc so kè các mẹ, dẫu cho mẹ của Phan Phi Phi có là mụ điếm già trong miệng cả làng đi nữa.

Cậu ta được cho đi học thổi kèn, mẹ cậu ta liền lên giường với lão thợ kèn, chẳng biết là vì thổi kèn mới lên giường, hay lên giường rồi mới thổi kèn... Nhưng chưa học được mấy bữa, giặc giã đã lại hoành hành. Nhà hết cái ăn, bà ấy đành dẫn con đi xin cơm. Trời khuya lạnh lẽo, chỉ có đàn ông độc thân mới bằng lòng cho hai mẹ con vào nhà. Gã đàn ông thô bỉ nói: "Nằm đất lạnh, lên giường cùng nằm đi." Mẹ cậu do dự, trong khi Phan Phi Phi lại vui vẻ nói: "Lên đi mẹ, trên đây ấm lắm." Nửa đêm cậu ta tỉnh giấc vì nóng, thấy mẹ mình lại đang hầu giường.

"Em đã được ăn Thập Tam Hương chưa hả đồ mít đặc? Công thức của nó được truyền từ làng tôi mà ra đấy!"

"Chỉ riêng việc nhổ lông thôi, mẹ tôi đã vặt mất cả một ngày rồi, đảm bảo lúc ăn vào trơn láng nhẵn nhụi, cắn đâu cũng thấy thịt! Ngập mồm toàn những thịt là thịt thôi!"

Phan Phi Phi cãi đến rát cổ bỏng họng, chỉ để tranh luận với thằng chó họ Dương này xem mẹ ai hầm thịt ngon hơn.

"Rồi rồi rồi... Của em ngon, thịt em ngon, thịt em là nhất."

Dương Thanh Trạch nhận thua.

Phan Phi Phi ăn xong định phủi đít đi, phải chống bàn mới miễn cưỡng đứng được.

Dương Thanh Trạch liếc nhìn cậu ta: "Nghé con bị người ta chơi nát rồi à?"

Cậu ta vặc lại: "Ông đây thích thế, anh xen vào được chắc?"

Bữa nay chân cậu ta không bước nổi, chỉ dám nhích chậm, nhưng nghĩ đến Dương Thanh Trạch còn ở đầu hẻm, lại không khỏi muốn thẳng lưng.

Khâu Bối Phùng luôn nói: "Ông anh, ông nhìn tôi đi trong con ngõ này, trông có phải giống sọt rách đựng đồng nát, nồi nào vào vung nấy lắm không?"

Phan Phi Phi còn khướt mới chịu làm đồng nát. Cậu ta mặc sơ mi, quần dài, giày da đen, người như dải bột mì kéo giãn, trắng trẻo dong dỏng. Com-lê vắt trên vai, cậu ta cứ thế chỉnh tề ngay ngắn nhích từng bước đi trong con hẻm tồi tàn mục nát.

Dương Thanh Trạch nhìn theo bóng cậu ta biến mất nơi chân cầu thang, tựa như con rắn bị chặt mất đuôi, dẫu có nhão thành sợi thừng cũng nhất định phải lủi bằng được vào trong hang ổ.

Phan Phi Phi nằm rạp ra giường, được Khâu Bối Phùng bôi thuốc. "Ngày nào cũng thế này không ổn đâu Phi Phi, đừng kiếm tiền từ gã nữa."

Trên lưng chi chít những vết hằn đỏ ửng, bắp đùi tím bầm, củi trỏ còn lằn dấu dây thừng, trông như sắp rỉ máu đến nơi. Khâu Bối Phùng trông thấy mà xót.

"Ông đây cứ thích kiếm món tiền này đấy, bị đánh cũng vui lòng!"

"Đủ rồi, đủ rồi..." Cậu ta giật lấy thuốc trong tay Bối Bối, rồi đuổi y đi. "Phải rồi, đầu ông cũng lành rồi, còn không mau đi kiếm tiền đi?"

Khâu Bối Phùng ấp a ấp úng đi về phía phòng khách: "Tôi..."

Mấy ngày nay Khâu Bối Phùng cứ nằm nhà hoài, hành Phan Phi Phi quá chừng: "Muốn chết cũng đừng có chết ở đây, xúi quẩy!"

Cậu ta đặt cái huỵch bát mì hàng rong lên bàn, cách một vách ngăn phòng cũng ngửi thấy.

"Cút qua đây ăn mì!"

Chỉ chờ câu này thôi đấy!

"Muộn vậy rồi mà A Hà vẫn mở sạp à?" Khâu Bối Phùng nhồi nhét phình cả hai má lên, hỏi.

Buổi tối nếu không có khách qua đêm, thường chưa tới một giờ Phan Phi Phi sẽ trở lại.

"Không mở sạp móc đâu ra tiền? Tưởng ai cũng như ông, há mỏ chờ mớm đến tận mồm đấy chắc?"

Cậu ta đứng trước gương lau mặt, rồi lại thoa kem dưỡng.

"Thằng ôn con! Ông đây mới ăn có hai miếng mì của bây thôi nhá!"

Khâu Bối Phùng chỉ cần cơm no rượu say vào là chẳng sợ trời cao đất dày chi sất.

"Ông nói cái đếch gì cơ?" Phan Phi Phi vừa quay đầu trừng mắt, Khâu Bối Phùng lại rúm ró.

Nhấc cái chân què lên, y khẽ ngâm nga khúc Kinh kịch để đánh trống lảng: "Em vốn phận gái lầu xanh chốn Bắc Kinh~ Kinh thành dưới chân, cậu ba họ Phan, chàng là người Thượng Hải~"

Phan Phi Phi cuộn khăn lông lại quật y: "Ăn no rửng mỡ hay gì?"

Khâu Bối Phùng nhảy tưng tưng quanh bàn, vẫn không ngừng hát: "Cậu Phan ới a~ Chúng tôi quen nhau hai năm rưỡi, vắt sạch tiền trong túi anh ta..."

Tên què này dáng chạy cũng khác người, chỉ có một bên chân chịu lực, nện từng tiếng huỳnh huỵch trên sàn gỗ, nghe chẳng khác gì một tên khổng lồ khệnh khạng.

"Tôi đập chết ông!" Phan Phi Phi xồ đến, dúi Khâu Bối Phùng xuống sàn.

Khâu Bối Phùng vội nhả ra nốt câu hát còn dang dở: "...không còn một cắc."

Phan Phi Phi thấy thế, không xuống tay, trái lại bỗng buông tiếng thở dài: "Hầy... không phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao? Ông hà tất phải vậy..."

Tiếng chân nện trên sàn gỗ vừa ngừng lại, sự tĩnh lặng hoà cùng mồ hôi, nền gỗ đỏ cùng ánh đèn xanh đều khiến lòng người buốt lạnh khổ sở.

Khâu Bối Phùng tự cho là mình vẫn chẳng khác gì ngày thường, sống đời vô tư lự, cớ sao lại để lộ sự bất thường rồi? Lại còn dính líu đến Trương Trọng Thiên?

Phan Phi Phi cưỡi trên người y, còn bản thân y thì nằm dưới sàn. Ánh đèn điện mù mờ lay lắt, sàn nhà chỉ cần rung lắc một chút là nó cũng rung theo, hắt lên khuôn mặt cùng chiếc cằm nhọn của Phan Phi Phi...

Nhìn sang Khâu Bối Phùng, cậu ta chẳng còn gì để nói.

Không có money, dẫu có vô tư lự đến mấy cũng phải phát sầu vì miếng ăn.

Khâu Bối Phùng quay lại Cali.

Mùa xuân năm 1940.

Y đứng trước cửa quán hút thuốc, lúc nào mưa mới né dịch vào trong, tóc cột đuôi ngựa đã dài quá bả vai.

"Bối Bối, sao không cắt tóc đi?" Nhài dựa người vào quầy bar hút thuốc.

Allie thì đang chỉnh cái máy hát cô ả mót được ở Yau Ma Tei.

Ở đó có những gã buôn chuyên thu mua đồ ăn cắp vặt, rồi sang tay giá rẻ, chỉ cần quen đường quen nẻo thì cái gì cũng mót được.

Y quay đầu lại nhoẻn miệng cười. Mà nụ cười ấy còn nông hơn cả vũng nước ngoài kia: "Có người muốn em để dài."

"Là tên thuỷ thủ kia sao?"

Khâu Bối Phùng không đáp. Một chân y khoèo vào trong, chân còn lại vắt ngang thẳng tắp như thể được cấy thép, rít nốt hơi thuốc cuối cùng. Rốt cuộc mưa cũng tạnh.

Máy hát vọng tới câu ca: "Liễu xanh hoa thắm, ríu rít yến anh,

Sắc xuân đã về đây báo sáng,

Kìa nét cười ai tựa núi xanh nước biếc..."

Allie ngâm nga theo giai điệu. Giọng ả khi không cãi lộn khá mềm mỏng, giờ nhũn ra như nước, cứ thế dứt khoát cất tiếng hát lên.

"Cảnh chia ly sánh sao cảnh lứa đôi,

Cùng thưởng đêm nay trăng rằm hoa thắm,

Chớ để phí hoài tháng năm qua."

Đây là khúc chính giữa của một con dốc. Nước từ trên dốc đổ xuống ào ào như thác, rồi lại xối xả dạt đi chẳng lời từ biệt. Khâu Bối Phùng ngẫm thấy, hệt như con người vậy.

"Hồng Kông đất độc thật đấy." Nhài nói.

"Sao lại nói vậy?"

"Người tới đây, chẳng cần biết xuất thân từ đâu, bất kể người bắc hay nam, Anh hay Mỹ, cứ đặt chân tới đây thì đều gọi là người Hồng Kông. Rặt một đám vong dại hồn hoang không chốn về, chết rồi không thể siêu sinh."

Lời cô nói nghe rất vĩ mô, rất thâm sâu, nhưng Khâu Bối Phùng lại hiểu.

Người đến Hồng Kông ai chẳng nặng nợ trên vai... Có khi nợ tiền, có khi lại nợ mạng. Đã đến thì đừng hòng rời đi, trừ phi lột da để lại.

"Đứa nào mà chẳng tháo chạy tới đây. Chạy rồi, ấy đều là cắt đứt quan hệ với cha mẹ hết sất. Lúc rời khỏi Tứ Xuyên, má tao bảo, "Mày mà đi, thì cắt ba cân thịt trên người xuống đây, coi như là trả ơn sinh nở cho tao!"" Nhài vừa nói vừa cười đến chảy cả nước mắt, bèn giơ tay lên lau đi: "Má tao đúng là một mụ đàn bà hài hước..." Chốc sau lại thẫn thờ: "Phải nỗi lại chẳng giữ nổi ba tao..."

Nhài đào hôn rồi trốn đến Hồng Kông.

Tiếng ly thuỷ tinh vỡ "Choang!" làm mọi người giật mình, quay đầu liền thấy Chuột đỏ mặt núp sau quầy bar, luống cuống tay chân dọn dẹp.

"Trộm đồ mà cũng vụng thế hả Chuột?" Nhài cười.

"Tôi... tôi..." Gã ấp úng như chuột sa vuốt mèo.

"Sao bây lại đến Hồng Kông?" Nhài nhìn mưa rơi ngoài cửa, chẳng biết đang hỏi ai.

"Tôi... giết người..."

Câu trả lời đột ngột bật ra từ cơ thể loắt choắt của gã, tựa như ve sầu thoát xác, giằng xé giãy giụa.

Ai nấy đều ngẩn ra nhìn gã, lặng thinh.

Chuột thẹn thùng ôm lấy cùi nhỏ: "Bác cả trong nhà, gì ấy... Tôi... tôi hoảng quá... quờ tay vớ lấy cái giá nến đập lão."

"Không ngờ lại chết người..."

Một gã đàn ông bị hiếp, giết người bỏ trốn, sau đó đi làm đĩ đực.

Khâu Bối Phùng cười phá lên: "Chuột, ông quả là chuẩn men!"

Allie cũng ngừng hát, dáng người mảnh khảnh tựa cửa hút thuốc. Mày lá liễu, mắt hẹp, dáng không cao, được cái mảnh dẻ. Xường xám sắc xanh ôm lấy cơ thể ả, tựa như hạt mưa dưới mái hiên, chỉ khi bấu víu vào thứ gì đó thì mới có thể nhìn thấy được.

"Lạch bạch lạch bạch..." Phan Phi Phi không cầm ô, cứ thế đạp nước lõng bõng chạy xuống.

"Sao lại qua đây?" Khâu Bối Phùng đứng dậy ném khăn cho cậu ta.

Phan Phi Phi ướt lướt thướt. Hôm nay cậu không mặc vest, chỉ bận sơ-mi trắng cùng quần lụa xanh, vải mỏng dính mưa thành ra trong suốt. Cậu ta lau tóc, móc một tờ báo ướt nhẹp trong lòng ra.

"Tổ sư, Hồng Kông hôm đéo nào cũng mưa! Làm hỏng bao việc!"

Cậu ta ra sức giũ mạnh tờ báo, như thể làm vậy thì nó có thể khô ráo trở lại. Sau đó trưng vẻ mặt hòa hoãn hơn, quẳng cho Khâu Bối Phùng: "Mau đọc đi, có phải sắp đánh nhau đúng không?"

Cậu ta không biết chữ, nhưng có hứng thú với rất nhiều món. Cũng vì hay qua lại với mấy gã Tây nên học mót được kha khá tiếng Anh.

Khâu Bối Phùng cầm báo: "Không phải trước đó đã thông báo sẽ không xảy ra chiến sự ư?"

Quân Nhật chiếm đóng Quảng Châu đã lâu, khiến cho chính phủ Anh hết sức đau đầu. Mặc dù chúng hiếm khi can thiệp vào hoạt động của Nhật Bản tại Trung Quốc, thậm chí còn cho xoá sạch những từ ngữ chống Nhật trên nhiều mặt báo, nhưng điều đó vẫn chưa đủ để thỏa mãn phe Nhật. Đồng thời, quân Anh cũng chẳng cam chịu để vuột mất Hồng Kông vào tay kẻ khác, vì thế hết sức mong ngóng chính quyền Nam Kinh có thể kiềm chân Nhật Bản và câu giờ cho cuộc chiến ở Châu Âu.

Kiểu băn khoăn và mâu thuẫn này đặc sệt tác phong của người Anh. Về mảng chính trị, thủ đoạn của bọn họ rất cao siêu, nhưng chính sách thỏa hiệp với Nhật ở thời điểm hiện tại lại có vẻ khá là bất ổn.

Phan Phi Phi không hiểu mấy thứ đó. Hiểu biết về chính trị của cậu ta cũng nông cạn hệt như hiểu biết về Dương Thanh Trạch. Cậu ấp ủ nỗi khát vọng không thể giãi bày cùng ai. Quả thực, cậu ta mong Nhật Bản sớm phát động chiến tranh.

Trước đây, cậu ta theo Uông Minh Đức đi ra mắt mấy vị thân hào. Biết bọn họ đang tích gạo, chỉ chờ người Nhật đánh tới, tốc chiến tước bỏ hoàn toàn quyền cai trị của chính phủ Anh. Phan Phi Phi cũng lọc cọc dồn hết tiền của ném qua đó.

Uông Minh Đức khuyên cậu ta cẩn trọng. Phan Phi Phi ngoài miệng dạ vâng một đằng, lòng thầm tính toán một nẻo.

"Tàu Princes of Wales và hai chiến hạm của Hải quân Hoàng gia Anh đã khởi hành đến Viễn Đông..."

Giọng uể oải của Khâu Bối Phùng cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu ta.

"Chiến hạm?"

"Thế là tính làm cái chi?" Nhài bắt đầu sơn móng tay.

"Sắp đánh nhau thật rồi chứ sao." Khâu Bối Phùng chống nạnh, nhíu mày. Gương mặt điển trai chợt thoáng nét ưu sầu.

"Hay lắm! Đánh nhau đi!" Phan Phi Phi vui vẻ chạy lên lầu.

"Làm cái gì đấy?"

"Ông đếch phải bố tôi! Ông đây đi thay đồ!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /16 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Cực Phẩm Chiến Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net